Mục lục
Mối tình đầu bị đánh cắp - Trần Mỹ An (Truyện full Tác giả: Ngạn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ bày ra cho Linh Chi một vài cách, còn đưa một túi máu để cô ta diễn cho thật giống, sau đó cẩn thận dặn dò: 

“Cô nhất định phải chỉ định tôi là bác sĩ điều trị cho cô, nếu bị đưa cho người khác thì chắc chắn bại lộ? 

Linh Chi gật đầu, hài lòng ra về. 

Đúng lúc này từ trong bức rèm sau lưng bác sĩ xuất hiện một người, không ai khác chính là thuộc hạ của Đông Quân. 

“Bác sĩ bây giờ không ngờ lại tệ hại tới mức này” - Cậu ta khinh bỉ nói, tiếp đến lại ném một ít tiền lên bàn. 

Đông Quân nghe thuộc hạ báo lại, hít sâu kiềm chế cơn giận: 

“Loại người ti tiện đó cũng muốn hất nước bẩn lên người Mỹ An, đúng là ngu xuẩn!” 

“Chúng ta vạch trần ả ta luôn không?” Đông Quân lắc đầu: 

“Vở kịch này cứ để cô ta diễn, cô ta có Thanh Bách xử lý, tôi cứ yên phận ở một bên đợi đúng lúc mang Mỹ An đi là được” 

Mỹ An không hề biết trong một chốc mình chợt như một kẻ ngốc bị đủ người tính kế. Cô vẫn đang miệt mài cũng Minh Thái sắp xếp bữa tiệc: 

“Khen thưởng có thể tăng một chút không, tôi thấy những người này đều là nhân viên kì cựu” 

“Chuyện này phải hỏi ý Thanh Bách đã” - Minh Thái đáp. “Vậy..” - Mỹ An không muốn đi tìm anh nói chuyện. Minh Thái cũng tinh tế nhận ra, vội vàng nói: 

“Cứ thêm vào đi, Thanh Bách trước giờ rất phóng khoáng trong chuyện khen thưởng” 

Mỹ An gật đầu, sắp xếp lại lần cuối rồi đưa cho cậu: 

“Phiền cậu mang cho Thanh Bách ký, bên dưới bàn ghế đang được chuyển đến, tôi phải đi xem một chút” 

Minh Thái thở dài, việc bố trí sảnh tiệc trong công ty luôn có đội ngũ lo liệu, làm gì phải nhọc lòng tới phó giám đốc. Rõ ràng là cô muốn tránh mặt Thanh Bách mà thôi. 

Mỹ An thật sự rất nghiêm túc, từng cái đèn một cũng kiểm tra vô cùng cẩn thận. Dù sao tổng kết cuối năm cũng không phải sự kiện nhỏ, nhân viên cả công ty đều đền, Mỹ An muốn cho họ cảm nhận tốt nhất. 

“Sao còn chưa chịu về nữa?” - Thanh Bách thông qua camera nhìn thấy Mỹ An vẫn loay hoay ở sảnh tiệc trong khi mọi người đều về gần hết. 

Anh vội đi đến xem, Mỹ An nhìn thấy anh thì gượng gạo cười một cái. 

“Em trở về nghỉ ngơi đi, còn gì không vừa ý thì gọi người đến làm”. 

“Không có gì, em kiểm tra mấy cái đèn nữa là xong rồi” - Mỹ An trả lời vô cùng khách sáo. 

Anh thở dài, chỉ biết nói thầm trong miệng: 

“Đợi anh tra rõ cái thai của Linh Chi sẽ không để em chịu ủy khuất nữa” 

Thanh Bách không ngờ anh vẫn chậm một bước. 

 

Mọi người trong công ty giờ nhìn thấy Mỹ An đều cúi đầu chào, Thanh Bách sớm đã khẳng định với toàn thể nhân viên trên dưới vị trí của Mỹ An. Hơn nữa ai cũng nhìn ra, Mỹ An đã gồng gánh công ty này ra sao lúc anh đi vắng. 

“Ăn nhiều một chút” - Mỹ An cong môi cười với một nhân viên mới. 

“Cảm ơn phó giám đốc.” 

Thanh Nhi từ xa nhìn thấy cô cầm theo một đĩa bánh ngọt đi tới, bĩu môi nói: 

“Phó giám đốc ơi, sao em thấy bánh này không ngon gì hết” 

Mỹ An gõ nhẹ vào đầu cô: “Em còn ghẹo chị nữa” 

“Em có ghẹo đâu, nhìn phong thái phó giám đốc của chị bây giờ thật sự khiến em ngưỡng mộ quá đi” - Thanh Nhi nhoẻn miệng cười. 

“Bạn trai của em còn là giám đốc kia kìa, em cũng tính là giám đốc phu nhân rồi, có thua kém chị đâu”. 

“Nếu xét như vậy thì chị là phu nhân tổng giám đốc rồi, em so sánh sao lại” - Thanh Nhi lại ghẹo cô. 

Mỹ An rũ mắt lắc đầu: “Chị không dám nhận, chức vị này còn lâu mới là của chị” 

Thanh Nhi biết bản thân nói nhiều lại nói sai rồi, nhanh chóng gỡ gạc: 

“Một lát chị có lên phát biểu gì không? Mình Thái còn 

đang ở trong phòng học kịch bản kia kìa” 

“Chị không biết nói gì cả” - Mỹ An lấy một ly nước đưa cho Thanh Nhi - “Em mang vào cho cậu ấy uống thấm giọng đi.” 

Mỹ An lại đi xung quanh xem xét mọi thứ đã ổn hết chưa, cô đảo mắt tìm Thanh Bách nhưng không thấy. Trong lòng cũng có chút lo lắng, anh sẽ là người nói lời khai tiệc, không có anh thật sự không được đâu. 

Một lát sau Thanh Bách cũng tới nhưng bên cạnh anh còn có một Ngô Linh Chi. Mọi người đều nhìn về hướng Mỹ An, cô hít sâu một hơi không lộ ra chút khó chịu nào, tiếp tục công việc của mình. 

“Kết thúc bữa tiệc cô phải theo tôi đi kiểm tra bác sĩ” - Thanh Bách gằn giọng với Linh Chi. 

Anh thật sự vô cùng chán ghét cô ta xuất hiện bên cạnh mình, nhưng anh không có nhiều sự lựa chọn. Linh Chi nói chỉ cần anh mang cô ta tới dự tiệc cuối năm, cô ta sẽ ngoan ngoãn đi khám thai. 

Thanh Bách nhìn theo Mỹ An, anh biết cô buồn nhưng chỉ cần nhẫn nhịn thêm một chút nữa thôi là ổn rồi. Lúc Thanh Bách sắp lên phát biểu, Mỹ An nhìn thấy cà vạt của anh bị lệch, không nhịn được bước tới chỉnh lại cho anh. Mọi người đều một phen xì xầm, xem ra phó giám đốc vẫn được tổng giám đốc cực kỳ yêu chiều. 

“Là cô ta tự mình muốn tới, anh cũng không quản được” - Thanh Bách nắm chặt tay Mỹ An. 

Cô rũ mắt, rút tay lại: “Sao cũng được, em không quan tâm” 

Mỹ An nói không để ý chính là nói dối nhưng so với những thứ khác thì cô đúng là chả buồn ganh đua mấy 

chuyện nhỏ nhặt này với Linh Chi. Kẻ không được yêu luôn là kẻ đáng thương nhất. 

Thanh Bách đứng trên bục phát biểu qua loa vài câu, năm nào cũng là mấy lời cơ bản này. Đột nhiên anh dừng lại một chút, hướng ánh mắt về Mỹ An, chân thành nói: 

“Một năm qua, em vì Bách Niên mà vất vả nhiều rồi, cảm ơn em, Mỹ An” .

Không những Mỹ An mà tất cả mọi người có mặt đều không ngờ được tổng giám đốc bình thường một câu thừa thãi cũng không nói như anh lại chủ động bày tỏ tình cảm với CÔ. 

Mỹ An cong môi cười, ánh mắt hướng về anh như chứa ngàn vì sao lấp lánh. Hai người nhìn nhau, không gian xung quanh dường như không còn bóng dáng một ai khác. Ngay lúc này, giây phút này, thời giới chỉ thuộc về bọn họ. 

“Hy vọng những năm tháng kế tiếp, em sẽ vẫn cùng Bách Niên đồng hành” 

Mỹ An không trả lời, cô gật đầu, cái gật đầu dành riêng cho anh. 

“Wow, hai người tình cảm ghê!” 

“Nói gì nói cũng có tình nghĩa vợ chồng mấy năm, làm sao mà nói cắt đứt là cắt đứt được” 

“Vậy xem ra là Linh Chi kia đeo bám không chịu buông rồi” 

Linh Chi nghe hết tất cả những lời này, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay sắp chảy máu. Tại sao mọi chuyện lại như thế này? Rõ ràng người ở vị trí này phải là cô ta mới phải. Từ khi nào mà Mỹ An mới là người phụ nữ của Thanh Bách trong mắt mọi người? Cô ta không cam tâm, cô ta không thể để chuyện này xảy ra. 

Thanh Bách bước xuống sân khấu nhường chỗ cho Minh Thái lên khen tặng các nhân viên có thành tích xuất sắc. Anh liền chạy vội đến chỗ Mỹ An, hai người vẫn cứ nhìn nhau không nói gì. 

“Anh đúng là ngày càng không biết xấu hổ “Xấu hổ có dỗ dành được em không?” - Thanh Bách cười. 

“Anh có thấy mình rất giống mấy tên lăng nhăng dẻo miệng, sáng dỗ người này, chiều dỗ người kia không?” - Mỹ An nhướn mày. 

Thanh Bách nghẹn họng, đúng là có hơi giống một chút: “Em không hiểu cho anh cũng thôi đi, còn nói móc anh” 

“Em... chỉ vừa mới vui lên một chút còn lâu mới thật sự tha thứ cho anh” - Mỹ An mím môi. 

Việc Thanh Bách ở trước mặt mọi người bày tỏ với cô chính là lời khẳng định tốt nhất cho tình cảm anh dành cho cô. Mỹ An có lẽ vẫn chưa buông xuống những khúc mắt nhưng chắc chắn bằng lòng cho anh thêm thời gian. 

Hai người đang tình chàng ý thiếp' thì một nhân vật không ai mới lại đột nhiên đến, còn rất thản nhiên phá hỏng bầu không khí: 

“Hình như tôi đến không đúng lúc lắm nhưng đang có tiệc đúng không? Không ngại tôi ở lại một chút chứ?” 

“Đông Quân, anh đến đây làm gì?” - Mỹ An thấy đầu lại sắp đau. 

“Đây là tiệc nội bộ công ty, anh ở lại không hợp lắm” - Thanh Bách kéo Mỹ An ra sau lưng mình. 

“Tôi chỉ là muốn đến bàn về mấy mảnh đất thôi, tôi chờ mãi không thấy công ty phản hồi nên mới đích thân đến một chuyến” - Đông Quân thật sự nói dối không ngượng miệng. Anh ta là đoán được Linh Chi sẽ gây chuyện trong hôm nay 

nên mới đến để xem chừng Mỹ An. 

“Vậy sao?” - Thanh Bách nhướn mày - “Mỹ An, em đi lấy hồ sơ mấy mảnh đất lại đây 

Thanh Bạch chỉ đơn thuần không muốn để Mỹ An và Đông Quân ở gần nhau, không ngờ lại tạo cơ hội cho Linh Chi hành sự. Cô ta lặng lẽ đi theo Mỹ An, lại khẽ sờ vào túi máu. đã dán sẵn dưới đùi, cô ta phải nhanh chóng chọc tức Mỹ An. 

Mỹ An một mình đi lên văn phòng tìm tệp hồ sơ lúc bước ra khỏi phòng lại thấy Linh Chi đang chờ sẵn. Cô cau mày, trong lòng có dự cảm không lành. 

“Mỹ An, cô nghĩ mình thắng rồi đúng không?” 

Mỹ An thật sự không hiểu nổi, đến nước này mà Linh Chi vẫn chỉ quan tâm đến chuyện thắng thua. 

“Cô luôn tỏ ra tốt đẹp nhưng lại là kẻ lật lọng trơ trẽn, cô hứa với bà nội rời khỏi Thanh Bách nhưng cô không làm” - Linh Chi cười khinh. 

“Tôi muốn rời đi chứ nhưng Thanh Bách không đồng ý” - Mỹ An đâu còn dễ bắt nạt nữa. Cô nể tình cái thai mới chỉ nói chuyện với cô ta, còn không thì cô đã động tay động chân luôn rồi. 

“Đồ vô sỉ! Cô quyến rũ Thanh Bách, anh ấy chắc chắn bị cô bỏ bùa rồi” 

Mỹ An day day thái dương, cô đi lướt qua Linh Chi bấm nút thang máy muốn quay lại sảnh tiệc. Linh Chi không ngờ Mỹ An lại mặc kệ mình như thế. Cô ta vội lao đến chen vào thang máy. 

Mỹ An cũng mặc kệ, lui ra một góc đứng yên vị. Không ngờ Linh Chi như nổi điên lao tới nắm lấy tay cô, liên tục dùng nó đánh vào bụng mình: 

“Cô đang làm cái gì vậy hả?- Mỹ An hét lên cố gắng rút 

tay về. 

“Tôi hại chết con cô thì giờ tôi cho cô cơ hội hại chết con tôi đó” - Linh Chi cười nham hiểm. 

Mỹ An điếng người, dường như cô bắt đầu hiểu Linh Chi muốn làm gì, cô ra sức đẩy mạnh Linh Chi. Cô ta nhân lúc giằng co làm rách túi máu ở đùi, máu bắt đầu ứa ra thấm ướt hết váy cô ta, còn dính sang cả Mỹ An. 

“Cô... cô làm sao đó?” - Mỹ An thấy hoảng sợ, nhìn thấy máu chảy dọc theo chân Linh Chi thì vô cùng lo lắng - “Tôi chưa làm gì cô mà”. 

Linh Chi nhếch môi đắc ý, bắt đầu hét loạn: “Cứu, cứu với!” 

Cửa thang máy mở ra, Linh Chi ngã mạnh ra ngoài, cô ta là cố tình tạo ra động tỉnh lớn thu hút chú ý. Mỹ An vẫn đứng như trời trồng chưa hiểu chuyện gì, cô nhìn hai bàn tay dính máu của mình sắc mặt trắng bệch. 

“Thanh Bách, cứu em, cứu con chúng ta..” - Linh Chi lúc này đang vô cùng đáng thương, ôm bụng gào khóc. 

Lúc Thanh Bạch và Đông Quân chạy đến thì cục diện đã không còn cứu vãn được nữa. Thanh Bách vội chạy tới đỡ Linh Chi lên, còn Đông Quân bước tới bên Mỹ An. 

“Thanh Bách, cô ta muốn giết con của chúng ta” - Linh Chi căm phẫn chỉ vào Mỹ An. 

Mỹ An vẫn cứ ra sức lắc đầu, ánh mắt khẩn thiết nhìn Thanh Bách: 

“Không phải, không phải..”. “Cái gì vậy trời? Thật sự là Mỹ An hại Linh Chi hả?” 

“Trước đây nghe nói cô ta từng hủy dung nhan của Linh Chi nữa, xem ra là thật rồi” 

Dư luận chính là một lũ bù nhìn gió chiều nào ngả chiều đó, không cần biết đúng sai phải trái. 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK