Trần Mỹ An ngày hôm sau đi làm nhận được thông báo mình được thăng làm nhân viên kinh doanh. Chuyện này là chưa từng có trong lịch sử từ khi Bách Niên thành lập đến giờ, trợ lý làm chưa tới một tháng đã trở thành nhân viên chính thức, khắp các phòng ban đều đối với chuyện này bàn tán không dứt.
“Chúc mừng chị nha, em làm hơn ba tháng rồi vẫn là trợ lý, đúng là người tài giỏi có khác mà” - Thanh Nhi bày tỏ sự ngưỡng mộ không ngừng với Mỹ An.
“Em đừng nói vậy, chị sẽ ngại đó, chị không biết bản thân được thăng cái chức này có phải do năng lực hay không? - Mỹ An thật lòng không muốn nhận chút nào, cô nhớ hôm qua còn gào thét bảo không cần Thanh Bách bố thí.
“Có gì phải ngại, chị hãy ngẩng cao đầu lên cho em, đây là những gì chị xứng đáng được nhận mà”
Mỹ An gật đầu tiếp thêm tự tin cho bản thân, vỗ vỗ vai Thanh Nhi:
“Chị thấy em rất thông minh, em cũng sẽ sớm được thăng chức thôi.”
Phòng kinh doanh hầu hết đều đang nhìn Mỹ An bằng nửa con mắt, bọn họ cho rằng Mỹ An đi cửa sau nhờ quan hệ mới bò được lên cao nhanh như thế. Chỉ là bọn họ không đoán ra là bò lên nhờ Thanh Tùng hay Thanh Bách.
Mỹ An tiến đến bàn pha một ly cà phê trùng hợp gặp Linh Chi đang ở đây, oan gia ngõ hẹp cả hai đều vô cùng chán ghét khi nhìn thấy đối phương. Linh Chi nâng tách cà phê lên nhấm một ngụm, cũng không có ý định bước ra ngoài nhường chỗ cho Mỹ An.
“Nghe bảo được thăng chức rồi à? Đúng là không thể xem thường cô, dù đã thua cuộc rồi vẫn tìm cách không để bản thân thiệt thòi”.
Mỹ An chán nản thở ra bước vào đây Linh Chi sang một bên, bình thản pha cà phê của mình:
“Ai thắng ai thua trong lòng cô và tôi đều hiểu rõ. Tôi được thăng chức không phải như cái tát vả vào mặt cô sao? Nếu tôi thật sự vu oan giá họa cho cho cô thì Thanh Bách sao lại cho tôi chức vị này để xoa dịu tôi chứ?”
“Cô câm miệng!” - Linh Chi nghiến răng nói.
Lời của Mỹ An thật sự có chỗ đúng, Thanh Bách không chỉ trích cô nhưng đuổi việc hết những người giúp cô đánh tráo kế hoạch cũng đồng thời thăng chức cho Mỹ An, người ngoài có thể không rõ nhưng cô thì lại hiểu thấu. Linh Chi biết mình đuối lý nhưng sao cô có thể chịu thua Mỹ An, ít nhất Thanh Bách vẫn đối với cô rất dịu dàng.
“Cô ảo tưởng qua đó, Thanh Bạch chỉ vì lo lắng cho tôi nên mới dùng chức vị này để chặn miệng cô. Anh ấy chung quy vẫn là bệnh vực người anh ấy yêu thương nhất”
“Ừm hứ, cũng có thể là vậy” - Mỹ An nhếch môi cười đầy mía mai, mang theo ly cà phê đi lướt qua Linh Chi - “Hoặc người ảo tưởng là cô.”
Trần Mỹ An hít sâu một hơi rồi lại thở ra cực kỳ thoải mái, cô uống một ngụm cà phê, cả người cũng sảng khoái hơn. Chuyện kế hoạch bị cướp cũng không thể đòi lại công bằng nữa thì cô ngu gì không tận hưởng chuyện được thăng chức. Nếu không thể có thứ mình muốn thì hãy tập thích thứ mình có.
“Chị Mỹ An, tổng giám đốc lại gọi chị lên đó kìa” - Thanh Nhi vừa nhận được tin từ Minh Thái, quay sang nói nhỏ với cô.
Mỹ An nhìn ly cà phê chưa uống được một nửa, rầu rĩ nói:
“Chị có thể không lên có được không, thật sự không có gì muốn nói với anh ta cả”.
“Người ta là tổng giám đốc, người trả lương cho chúng ta, chị phải lên thôi” - Thanh Nhi lắc đầu nói.
Mỹ An khóc không ra nước mắt miễn cưỡng đi lên gặp Thanh Bách, thật ra cô đang trong trạng thái không muốn đối diện với anh. Không tiếp xúc sẽ không có tranh cãi cũng không có tổn thương. Dù là cùng chung một công ty nhưng hoàn toàn có thể nước sông không phạm nước giếng mà, việc gì anh cứ làm khó cô.
“Đã nghĩ thông suốt chưa?” - Lưu Thanh Bách ngồi trên ghế chắp tay chéo chân hỏi.
“Dạ thưa tổng giám đốc, tôi không có gì là không thông suốt cả. Cảm ơn anh đã thăng chức cho tôi, tôi nhất định cố gắng hết sức cống hiến cho công ty, vừa lòng anh chưa?”
Thanh Bách nhịn xuống không nổi nóng với Mỹ An, mấy câu này cô nói ra ngoài châm biếm anh thì còn có nghĩa gì khác đâu.
“Nghĩ thông là tốt, cố gắng làm việc, sau này còn nhiều cơ hội
để cô thể hiện không cần vì một giọt nước mà đánh mất cả đại dương.”
Mỹ An biết anh có ý tốt chỉ dạy cô, không châm chọc anh nữa, biểu cảm trên gương mặt cũng hòa hảo hơn:
“Tôi biết rồi, nếu không có gì nữa thì tôi trở về làm việc”
Thanh Bách gật đầu coi như đồng ý.
Võ Tuấn Triết đang ở quầy bar riêng trong nhà pha chế cho Thanh Bách một ly Whisky Macallan 1939 với nước cốt chanh.
“Đoán xem là năm mấy?”.
Lưu Thanh Bách không có thú vui thưởng rượu hay sưu tầm rượu như Tuấn Triết, anh cũng không thường uống rượu, mấy lần uống đều vì tham dự các bữa tiệc thượng lưu. Nhưng Thanh Bách đặc biệt yêu thích Whisky, anh cảm thấy Whisky có vị mạnh nhất trong các loại, uống quen Whisky rồi uống lại những cái khác đều thấy nhạt.
“Macallan 1939, hôm trước thấy một chai 11,000$ đáng tiếc bị người khác mua mất” - Thanh Bách chậm rãi thưởng thức.
“Đúng là không qua được mắt cậu, chai này tôi phải dùng hết các mối quan hệ của mình mới mua được đó”
“Bán lại không?”
“Nằm mơ đi!” - Tuấn Triết nhanh chóng đem bảo bối cất đi tránh ánh mắt của Thanh Bách - “Dự án phim trường của [Táng Xuân] có gì không ổn à?”
“Một chút rắc rối thôi, tôi xử lý ổn rồi” - Thanh Bách nhún vai.
“Thật là một chút không? Còn không phải vì cậu quá đào hoa, một bên tình nhân một bên vợ cũ cùng nhau tranh đấu, tôi cũng bái phục cậu”
“Cậu thì sao? Chuyện này là ai nói cậu nghe, đừng tưởng tôi không biết tại sao cậu nhúng tay vào bộ phim nào còn không phải vì minh tinh nhà cậu sao?” - Thanh Bách lườm cậu.
Tuấn Triết bị người nói trúng tim đen, gãi gãi đầu mấy cái:
“Tôi đầu tư phim cho minh tinh dưới trướng mình thì có gì sai đâu, cậu đừng quên tôi mở công giải trí đó”
Thanh Bách khinh bỉ nhìn Tuấn Triết, nhàn nhạt nói:
“Ruby Thiên Kim, vị minh tinh đó hình như không thuộc công ty của cậu”
Võ Tuấn Triết nghẹn họng thật rồi, rõ ràng cậu đã giữ kín chuyện này nhưng vẫn không qua mắt được Thanh Bách.
“Tôi cứ thích bao nuôi minh tinh ở ngoài đấy, ai quản được tôi”
“Bao nuôi? Cậu có dám ở trước mặt cô ấy vỗ ngực nói mình bao nuôi người ta không? Tuấn Triết à, trước đây cậu nổi tiếng ăn chơi, minh tinh nào không từng qua tay cậu nhưng duy đối với Thiên Kim cậu vừa nghiêm túc lại còn kín tiếng, cậu là muốn dừng cuộc chơi rồi”
Tuấn Triết không phản đối, đúng là lần này cậu không muốn bông đùa nữa. Cậu và Thiên Kim quen biết từ sớm, dù sao cô cũng là bạn thân của Mỹ An, Mỹ An và Thanh Bạch lại còn day dưa dài dòng như thế. Nhưng ngay từ đầu Thiên Kim không phải mẫu người cậu thích, gia cảnh cô cũng quá bình thường. Vài năm trôi qua,
Thiên Kim lại trở thành diễn viên xuất hiện trước mặt anh, hoàn toàn quyến rũ và thu hút, Tuấn Triết từ đó mà bị cô hớp hồn.
“Giờ cậu định tính sao hả Thanh Bách, Linh Chi với Mỹ An đều ở công ty, cậu bị kẹp giữa như thế không thấy ngộp à?”
“Còn ổn, mặc dù nhiều lúc cũng phiền phức thật” - Thanh Bách thành thật.
“Cậu đối với hai người họ đều có cảm tình sao?” - Tuấn Triết luôn muốn hỏi anh câu này.
Lưu Thanh Bách lắc đầu, anh từng nghĩ vấn đề này nhiều lần rồi nhưng vẫn không sao rõ ràng được.
“Tôi không biết, có thể cả hai đều không có.” - Nếu có thì cũng không phải là Linh Chi. Đối với Linh Chi bây giờ anh chỉ còn dùng tình nghĩa để đối đãi, tình cảm ngày xưa không biết sao đã phai nhạt hết rồi. Còn Mỹ An thì, đừng hỏi, Thanh Bách vừa nghĩ thôi đã đau đầu.
Trên đầu Tuần Triết đều hiện ra mấy chục dấu chấm hỏi trước câu trả lời của Thanh Bách, không thích ai thì day dưa vậy làm cái gì, không thấy mệt mỏi à?
“Cậu nói vậy không ngại miệng hả? Đúng là lời của mấy tên bạc tình bạc nghĩa, cả hai người phụ nữ đó đều vì cậu chịu không biết bao nhiêu khổ cực” - Tuấn Triết thấy bất bình thay cho bọn họ
Lưu Thanh Bách tự dưng bị bị Tuấn Triết lên lớp, trong lòng cũng hơi khó chịu, nói sang chuyện khác:
“Đừng nói mấy chuyện này nữa, chuyện ba mảnh đất kia tôi bảo cậu để ý sao rồi?”
“Bán cho chủ tịch Quang, anh ta và cấu hình như cũng có chút giao tình, cậu liên lạc thử xem”
Lưu Thanh Bách gật đầu, nâng ly với Tuấn Triết.