Linh Chi vừa trở về liền đi tìm Thanh Bách nũng nịu, Thanh Bách vẫn như trước hỏi cô ta chơi có vui không, tỏ ra quan tâm qua loa vài thứ. Linh Chi đánh tiếng trước, thử hỏi về những việc xảy ra lúc cô đi vắng, Thanh Bạch lại nhíu mày thay đổi thái độ một chút.
“Anh sao thế? Gần đây có chuyện gì anh giấu em à?”
“Em nghĩ nhiều rồi” - Thanh Bách nhàn nhạt nói cũng trực tiếp đánh gãy ý muốn hỏi tiếp của cô ta.
Linh Chi trong lòng tức giận nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra vui vẻ nói sang chủ đề khác. Trong đầu Thanh Bách hiện giờ chỉ toàn là suy nghĩ làm
sao để tìm ra kẻ giở trò phía sau và nên dùng cách gì để Mỹ An chịu thành thật.
Nhân vật chính trong suy nghĩ của hai người kia, Mỹ An, ngược lại không hề bận tâm đến họ. Mỹ An chỉ đang tính toán xem ngày mai nên làm sao để
không gây sự chú ý ở họp báo ra mắt phim. Thật ra nhiều năm trôi qua, Mỹ An đoán chắc giới truyền thông sớm đã không còn hứng thú với một thiên kim thất thế như cô nữa rồi. Nhưng cô lại mang trên người cái bảng hiệu vợi cũ Lưu Thanh Bách, ba chữ phía sau kia mới đặc biệt khiến cô bị chú ý.
Mỹ An bịt kín mặt bằng khẩu trang, cô đứng một bên chờ đợi mọi người vào hết mới tới lượt mình. Mỹ An nhìn thấy Thanh Bách và Linh Chi cùng nhau bước vào chỉ cười trừ một cái, Linh Chi trở về thì Thanh Bách sẽ lại cùng một chỗ với cô ta thôi. Hai tay cô vội chấp lại với nhau cầu nguyện, cầu cho cô đừng xui xẻo có va chạm gì với bọn họ.
Sau khi đạo diễn, diễn viên, nhà đầu tư và khách mời bước vào thì sẽ đến. tất cả các phóng viên. Mỹ An nhân lúc đông người cũng hòa vào trong đó, cô
tùy ý đưa thiệp mời cho bảo vệ kiểm tra.
Bảo vệ vừa xem xong lại sửng người ra, sau đó quay đi nói vài câu trong bộ đàm. Mỹ An trong lòng thầm nghĩ thôi xong rồi, xảy ra vấn đề nữa rồi. Bảo vệ bước tới tách Mỹ An ra khỏi đám chỗ đông người, vô cùng lịch sự nói:
“Xin lỗi cô vì sự thiếu sót này, chúng tôi không biết cô là khách mời VIP tôi vừa gọi nhân viên đích thân ra đón tiếp cô”
Mỹ An ngây người luôn, một số phóng viên đứng gần đó nghe được cũng ngây ra, nháo nhào lên muốn xem cô là thần thánh phương nào. Mỹ An đâu có ngờ Thiên Kim lại tìm cho cô một cái thiện tốt đến thế này. Rất nhanh đã có người ra ra đón Mỹ An vào trong.
Nhân viên còn đích thân dẫn Mỹ An đến ngồi vào ghế ở hàng thứ hai, bởi vì trên thiệp mời cũng có ghi vị trí chỗ ngồi. Vị trí càng gần sân khấu thể hiện người đó càng phải được đón tiếp chu đáo.
“Có phải cô cảm thấy không khỏe không ạ? Nếu cô cần thuốc hay bất kỳ điều gì có thể nói với tôi” - Nhân viên nhìn Mỹ An vẫn luôn đeo khẩu trang ân cần hỏi.
“Cảm ơn cô, tôi không sao. Cô có thể đi làm việc của mình rồi” - Mỹ An
gượng cười nói.
Mỹ An ngay lập tức đảo mắt một vòng muốn tìm Thiên Kim, Mỹ An nhìn thấy một người ăn vận rất lộng lẫy bước xuống từ tầng 2. Cô cảm thấy người phụ nữ rất quen, hình như tên Kiều Mị, cũng là một minh tinh có tiếng, trong bộ phim lần này diễn vai nữ hai.
Mỹ An không ngần ngại tiến đến, ngay lập tức bị trở lý của Kiều Mị ngăn lại thái độ còn vô cùng xấc xược:
“Nè, nè, ai cho cô đến gần chị Kiều Mị như thế! Hiện tại không phải thời gian phỏng vấn, cô đi chỗ khác đi.”
“Tôi không phải phóng viên, tôi chỉ muốn hỏi cô có nhìn thấy Thiên Kim đang ở đâu không?”
“Lại là cô ta, lúc nào cũng là cô ta” - Kiều Mị “hừ lạnh một tiếng, vênh mặt lên không thèm để ý Mỹ An bước qua cô.
Mỹ An đỡ trán, cô làm gì sai à? Hay những người nổi tiếng đều có bộ dạng khinh người như này. Thiên Kim nhà cô đâu có thể, hiểu chuyện lại dịu dàng, hèn chi một người là nữ chính một người là nữ phụ. Mỹ An bước lên lầu hai, vừa vặn bắt gặp Thanh Nhi, còn có mấy người Thanh Bách đứng cùng các ông chủ lớn.
“Sao quen vậy ta? Chị là... là chị Mỹ... A!”.
Mỹ An nhanh chân bước tới che miệng Thanh Nhi lại kéo sang một chỗ
khuất.
“Em đừng để ai biết chị ở đây, chị không muốn phiền phức”.
Mỹ An dặn dò xong liền đẩy Thanh Nhi ra ngoài. Cô chầm chậm nghiêng đầu ra nhìn xem mấy người Thanh Bách đã đi chưa lại trùng hợp bắt gặp ánh
mắt anh nhìn sang chỗ này. Mỹ An rất nhanh lùi trở lại vào góc, cô nghĩ với khoảng cách xa như này chắc anh không nhìn ra đâu.
“Cậu nhìn gì bên đó mãi thế?” - Võ Tuấn Triết tò mò hỏi Thanh Bách.
“Tôi thấy một người quen thôi, mà chắc không phải” - Thanh Bách khẽ cong môi - “Cậu nghĩ bộ phim này có thành công không?”
“Tất nhiên có rồi, có Thiên Kim bảo chứng diễn xuất, có tôi ở phía sau hậu thuẫn, chắc chắn phủ sóng khắp nơi.”
“Cậu đầu tư không quan tâm lợi nhuận à? Bộ phim này kinh phí không nhỏ, trước mắt còn có một 'Táng Xuân đang quay, đều là cậu vung tiền cả” - Thanh Bách có chút bội phục Tuấn Triết, chỉ cần là việc chiều chuộng Thiên Kim thì không từ gì hết.
“Loại người làm kinh doanh thuần túy như cậu không thể hiện được giá trị nghệ thuật đâu” - Tuấn Triết khinh bỉ nói.
Mỹ An đi loanh quanh hết lòng hai cũng không tìm được người, lại trùng hợp nghe được Linh Chi đang nói chuyện với vài vị phu nhân. Mỹ An loáng thoáng nghe được mấy câu liên quan tới Thiên Kim.
“Minh tinh bây giờ đều là dùng thân thể bò lên giường chủ đầu tư thôi.”
“Cô nên giữ tổng giám đốc Bách cho chắc, coi chừng cô ta cũng có ý định với anh ấy đó.”
“Hạng dơ bẩn như cô ta thì còn lâu lắm, không sớm thì muộn cũng bị hạ bệ mà thôi.”
Mỹ An muốn tiến đến gần để nghe cho rõ nhưng thông báo bắt đầu buổi họp báo đã vang lên, cô đành bước xuống lầu quay về vị trí của mình. MC giới thiệu từng người bước ra, Mỹ An lúc này cũng đã nhìn thấy được Thiên Kim, cô giống như một viên minh châu lấp lánh vẫy tay với mọi người.
Trải qua sự việc Vân Anh tìm cô là loạn, Mỹ An lại càng trân trọng tình bạn dành cho Thiên Kim. Mỹ An đang ngồi chăm chú nhìn ngắm Thiên Kim thì vai đột nhiên bị người ta kéo kéo. Mỹ An cau mày quay lại phía sau thì bắt gặp Minh Thái và Thanh Nhi.
“Suyt!” - Mỹ An ngay lập tức làm động tác đưa ngón tay lên miệng ra hiệu với Thanh Nhi. Hiện giờ phóng viên đã tập hợp đông đủ, khắp nơi đều là máy ảnh, cô nhất định không được lộ mặt.
“Chị nói không cần bọn em tìm vé đúng là nói thật, bởi vì chiếc vé này của chị quá VIP rồi” - Thanh Nhi cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Chẳng qua chị quen biết diễn viên trong phim thôi” - Mỹ An qua loa nói.
“Chị quen ai?”
“Mỹ An và đại minh tinh Ruby Thiên Kim là bạn học, hiểu chưa?” - Minh
Thái cưng chiều xoa đầu Thanh Nhi.
Thanh Nhi chỉ biết "Ồ” lên một tiếng, sao cô có thể quên Mỹ An trước đây là thiên kim danh môn chứ. Bạn bè tất nhiên đều là những người không tầm thường, đại minh tinh này nọ là chuyện nhỏ. Mỹ An nếu biết Thanh Nhi nghĩ vậy chắc sẽ khóc chết, bởi vì ngoài Thiên Kim ra cô không còn người bạn nào cả.
Lúc Mỹ An quay người liền thấy chiếc ghế ở phía trước mình đã được lấp đầy, mà người đó không ai khác chính là Thanh Bách. Mỹ An triệt để rơi vào trạng thái mông lung, trùng hợp kiểu này cũng vô lý quá rồi đó.
Thanh Bách cứ luôn cảm thấy có chỗ không đúng, anh bất giác quay về sau. Anh và Mỹ An hai mắt nhìn nhau, dù Mỹ An có đang đeo khẩu trang đi chăng nữa thì anh chỉ cần liếc qua một cái là nhận ra.
“Khẩu trang này... rất đẹp” - Thanh Bách khẽ nhếch môi.
Hô hấp Mỹ An như ngưng đọng, xấu hổ cúi mặt xuống. Thanh Bách tỏ ra bình thường quay đầu trở lại nhìn sân khấu nhưng thỉnh thoảng vẫn không nhịn được liếc mắt về sau mỉm cười.
Trên sân khấu chuẩn bị chiếu đến đoạn trailer của phim, mọi người đều vô cùng hào hứng, trong đó có Mỹ An. Nhưng khi màn hình lớn vừa hiện ra với những hình ảnh đầu tiên, cả hội trường gần như chấn động. Đó không phải trailer phim mà là đoạn video quay lại Thiên Kim cùng một người đàn ông không rõ mặt đi vào khách sạn, Mỹ An nhớ không nhầm thì đây là khách sạn Thanh Bách từng một lần đưa cô đi.
“Nhanh chóng đi tìm bên kỹ thuật, nhanh lên!” – Đó là tiếng Thanh Bách
dặn dò nhân viên ở phía trên.
Tiếp đến là hình ảnh Thiên Kim cùng một người đàn ông đi ăn ở nhà hàng cao cấp rồi hình ảnh hai người ở trên du thuyền, vô cùng thân mật. Đoạn video này còn dẫn chứng ngày tháng, sau mỗi một lần Thiên Kim cùng
đi chơi với người đàn ông bí ẩn kia thì cô sẽ công bố một vai diễn lớn hoặc một đại ngôn nhãn hiệu danh tiếng. Không còn nghi ngờ gì nữa, có người đang tố cáo Thiên Kim dùng thân thể để leo lên tới vị trí này.
Mỹ An không quan tâm mấy cái này có phải thật hay không, cô để ý đến Thiên Kim trước tiên. Mỹ An có thể nhìn thấy vẻ mặt thất thần hoảng loạn của cô trên sân khấu. Đám phóng viên bên dưới chẳng khác gì đàn ong vỡ tổ, bọn họ nháo nhào chạy lên phỏng vấn Thiên Kim. Khung cảnh hiện tại vô cùng hỗn loạn không thể kiểm soát được.
Mỹ An cũng muốn chạy đến chỗ Thiên Kim, cô không may bị người ta đẩy ngã. Khoảnh khắc người cô sắp chạm đất thì một cánh tay đã vươn ra đỡ lấy cô, đó là Thanh Bách.
“Cô đừng chạy lung tung” - Thanh Bách cau mày.
“Không được, tôi phải đi xem Thiên Kim” - Mỹ An dứt khoát thoát khỏi vòng tay Thanh Bách. Anh nhìn Mỹ An chạy đi tự dưng có chút trống trải, anh cũng nhanh chóng đi tìm Tuấn Triết.
Vệ sĩ của Thiên Kim không thể nào ngăn được đàm phóng viên điện cuồng như hổ đói đó, Thiên Kim bị dày xéo' tới mức tóc tai rối bời. Mỹ An không màng đến gì cả, dùng hết sức xông vào trong ôm lấy Thiên Kim kéo cô tới một căn phòng gần đấy rồi khóa cửa lại.
“Không sao, không sao, có tớ đây rồi” - Mỹ An dỗ dành Thiên Kim.
Thiên Kim hiện tại nói không nên lời, sắc mặt cực kỳ kém, bộ dạng thì thế thảm vô cùng. Trong khi đó bên ngoài đám phóng viên vẫn liên tục đập cửa kêu gào, Mỹ An giận run người hết lên:
“Cái lũ điện này, các người mau cút đi!”
Mỹ An ngồi xuống nắm lấy bàn tay vẫn còn run lên của Thiên Kim không ngừng an ủi:
“Đừng lo, tớ tin cậu mà, cậu không phải sợ”.
Được một lúc Mỹ An nghe thấy có người đến đuổi đám phóng viên đi, thêm một lát nữa bên ngoài liền im bặt. Mỹ An nghe tiếng gõ cửa, cô nhìn Thiên Kim, Thiên Kim gật đầu ý bảo cô cứ mở đi. Người ở trước cửa là Thanh Bách, Linh Chi cùng với vệ sĩ và quản lý của Thiên Kim.
Mỹ An ngay lập tức lao tới túm lấy Linh Chi tức giận hỏi:
“Chuyện này là cô làm phải không? Khi nãy tôi đã nghe các người nói chuyện hết rồi.”
Linh Chi ngơ ngác nhìn Thanh Bạch cầu cứu. Thanh Bách bước tới giật tay Mỹ An ra nhíu mày nói:
“Đừng có lúc nào cũng vu oan người khác”