Mục lục
Mối tình đầu bị đánh cắp - Trần Mỹ An (Truyện full Tác giả: Ngạn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ con tự nguyện theo ta, đừng nói như ta bắt ép gì cô ấy. Ta không phủ nhận những tội trạng của mình, ta cũng rất bình thản chờ con đến trả thù. Nhưng trước hết con nên suy nghĩ kỹ, xem giải quyết chuyện này thế nào với Thanh Bách."

Mỹ An cười chua chát, cô thấy cay đắng cho Thanh Bách. Anh cô một người cha không những chưa từng yêu thương anh lại còn lợi dụng anh như một tấm khiên chắn.

"Ông là đồ vô lương tâm. Nếu được lựa chọn anh ấy cũng không muốn làm con ông."

"Nếu được lựa chọn ta cũng không cưới mẹ Thanh Bách." - ông ta nhún vai.

"Ông đừng ảo tưởng tôi sẽ vì Thanh Bách mà cho qua chuyện này, món nợ của Trần gia và cả mẹ tôi nữa. Tôi chắc chắn sẽ đòi lại từng thứ một." - Mỹ An đanh thép nói, cô đã hạ quyết tâm rồi.

Mỹ An lạnh lùng xoay lưng rời khỏi nhà tổ Lưu gia. Dù cho cô cô thương cảm cho Thanh Bách đến đây thì bọn họ cũng không thế tiếp tục được nữa rồi. Nước mắt cô cứ rơi xuống theo lẽ tự nhiên theo từng bước cô đi, so với tình yêu của bản thân thì mối thù giết cha cướp mẹ lớn hơn nhiều.

không ai hay biết cuộc đối thoại vừa rồi đã bị Vân Anh nghe thấy toàn bộ, cô ta tức giận đến mức cả người run lên. Hóa ra cha cô ta và anh trai đểu bị Lưu gia hại cho tan nát, cô ta không tha thứ được.

Lúc Mỹ An trở về đã thấy Thanh Bách đang đứng ngồi không yên lo lắng cho cô.

"Em đi đâu vậy?" - Thanh Bách nắm lấy tay cô.

"Em đi hóng gió." - Mỹ An qua loa trả lời.

"không phải anh nói hôm nay sẽ đưa em đi hóng gió sao?" - Thanh Bách cô nặn ra một nụ cười nhưng vô cùng gượng gạo. Bởi vì chính anh cũng đã thấy rõ sự lạnh nhạt của Mỹ An.

"Vậy sao? Em không nhớ lắm, em hơi mệt, em lên phòng trước." - Mỹ An con không muốn nói thêm với anh mấy câu, đã vội rút tay lại đi lên lầu.

Thanh Bách nhìn khoảng trống

trong tay trong lòng chua xót, có lẽ

không cần đợi anh nói sự thật cho cô thì cô cũng đã biết rồi. Chỉ là Thanh Bách không ngờ được, thứ anh biết chỉ là bề nổi của tảng băng trôi.

Thanh Bách hôm đó ở bên phòng khách tới tận khuya, anh cảm thấy cô không thoải mái khi ở cạnh anh. Thanh Bách sắp bị bầu không khí này bức đến sắp điên rồi, rốt cuộc phải làm sao mới có can đảm đối diện đây.

Anh mở tủ lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, lại một lần hiếm hoi anh hút thuốc, anh tự nói lẩm bẩm với chính mình:

“không phải anh không nói sự thật với em, mà là anh sợ mất em. Anh thà cả hai chúng ta cứ sống trong giằng co như thế này còn hơn là nhìn em ra đi."

Thanh Bách chìm trong làn khói trắng ngầu đục, mãi cho đến khi mùi thuốc tan dần hết anh mới dám vào phòng nằm cạnh Mỹ An. Anh cũng không dám ôm lấy cô, sợ cô sẽ ngửi được khói thuốc còn vương trên quần áo.

Sáng hôm sau Thanh Bách cũng

không để nghị cùng Mỹ An tới cong ty nữa, anh im lặng chờ Mỹ An lên tiếng trước. Mỹ An như cũ muốn ở nhà, viện cô nói:

“công việc anh gửi mail cho em, em sẽ làm ở nhà vậy, coi như em lười biếng mấy ngày."

“Cũng được, em ở nhà nếu buồn chán thì cứ đi đây đó chơi, nhớ báo anh một tiếng là được." - Thanh Bách biết cô tránh mặt mình nhưng ít ra cô con tìm một cái cô.

Dù cô chút giả dối nhưng chỉ cần cô con bằng lòng sống bên cạnh anh thì Thanh Bách mặc kệ hết. Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nói Thanh

Bách nhu nhược hèn mọn nhưng anh đã đánh mất cô tận mười năm, dù cho bắt anh sống cả đời trong sự giả dối này để được bên cô anh cũng không ngại.

Vân Anh ở bên kia sau khi biết được chân tướng năm xưa ngay lập tức đã lập ra kế hoạch trả thù. Trước tiên cô ta muốn đi nói cho anh hai mình biết, Vân Anh vào tù thăm Tấn Khang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK