“Chúng ta chỉ có thể đưa ra giá tốt nhất trong khả năng của mình thôi nhưng nếu vậy có lẽ không thể thắng được." - Mỹ An mím môi.
Thanh Bách sớm đã biết không thế nắm được dự án này rồi, phòng người
ngoài nhưng không phòng được người nhà. Nếu Thanh Tùng không phá rối, dự án này chắc chắn có thế cạnh tranh công bằng.
'Trừ phi chúng ta biết được Tấn Khang ra giá bao nhiêu thì mới có cửa thắng." - Anh tự nói cũng tự cười giễu cợt, vì chuyện này không có khả năng.
Mỹ An chống cằm thở dài:
"Nếu thật sự thua thì có chút luyến tiếc, chúng ta đã đến bước này rồi, cách chiến thắng chỉ có một gang tay nữa thôi."
Không biết sao Mỹ An nghĩ nếu có thể thắng được vụ đấu thầu này thì có
thể tiến gần hơn đến sự thật năm xưa. Tấn Khang sẽ không bao giờ chịu kể rõ chuyện đã hại gia đình cô như nào nhưng nếu từng bước ép hắn vô thế khó, biết đâu hắn sẽ nói ra.
Thanh Bách nhìn cô rầu rĩ không vui cũng thấy xót xa, liền tăng ca xem lại hết mọi nghiệp vụ ở công ty, xem có con đường nào khác nâng giá lên không. Thanh Bách tăng ca, Mỹ An cũng vậy, ánh đèn ở căn phòng cao nhất công ty suốt mấy đêm liền không bao giờ tắt.
Xô về nhà nghỉ ngơi một hôm đi." -Thanh Bách bước sang phòng cô nói.
Mỹ An ngẩng mặt lên nhìn anh, chỉ
mới mấy ngày mà anh tiều tụy thấy rõ, bản thân cô cũng sắp chỉ còn da bọc xương.
"Tôi vẫn còn trụ nổi mà." - Mỹ An căng mắt ra chống chế.
Thanh Bách không nói hai lời bước tới ôm cô đứng dậy, đưa cô vào thang máy:
"Về nghỉ ngơi đi, tôi gọi xe cho cô
Mỹ An đứng trước sự kiên định của Thanh Bách cũng đành ngồi vào xe về nhà. Nhìn qua gương chiếu hậu của xe, Mỹ An còn thấy anh đứng nhìn theo một lúc mới trở vào công ty.
Không biết sao lòng cô có chút xúc động, xe chạy được nửa đường, Mỹ An lại nói với tài xế quay trở lại công ty.
Lúc cô trở lên phòng anh, ánh đèn vẫn còn như cũ. Mỹ An khẽ mở cửa bước vào, không ngờ Thanh Bách đã gục lên bàn ngủ thiếp đi.
'Anh vất vả nhiều rồi.” - Mỹ An hít sâu một hơi lấy áo vest khoác lên người cho anh.
Mỹ An không nhịn được vươn tay chạm dọc theo đường sống mũi thẳng tắp của anh. Anh cũng chỉ là một người bình thường, anh cũng sẽ có lúc mệt mỏi, cũng sẽ có lúc tin sai người, hành động sai lầm.
'Có lẽ mình không nên oán trách anh ấy nữa/ - Mỹ An nghĩ thầm.
Vào lúc Mỹ An muốn quay người ra ngoài thì bàn tay của cô đã bị anh bắt lấy, Thanh Bách bất ngờ mở mắt ra nhìn cô cong môi nói:
"Tôi không biết cô có thói quen sờ soạng người khác khỉ ngủ đấy?"
"Tôi... không có." - Mỹ An xấu hổ nhìn chỗ khác.
Thanh Bách vươn tay kéo cả người cô ngã vào lòng mình, đặt cô ngồi trên đùi:
"Tại sao bảo cô về rồi vẫn chạy tới đây?"
Mỹ An rất muốn vùng vẫy khỏi anh nhưng khi đối diện với gương mặt tràn đầy yêu chiều đó tự dưng có chút không biết phải làm sao:
'Tôi về nghỉ ngơi mà anh vẫn ở đây làm việc, tôi thấy áy náy lắm."
"ừ hứ." - Thanh Bách gật gù, anh gác cằm lên vai cô, hai tay vẫn ghì chặt Mỹ An vào lòng - "Cô đọc qua tài liệu trước mặt đi."
"Thanh Bách... anh để tôi xuống trước đã..." - Tư thế của hai người lúc này quá ái muội, bảo cô phải xem tài liệu như nào đây.
"Tôi không buông, tôi cũng đâu có
che mắt cô, chỉ bảo cô đọc qua thôi mà." - Thanh Bách vừa nói vừa áp mặt dính vào da thịt cô.
Tiếp xúc thân mật thế này Mỹ An sẳp không chịu nổi nữa rồi, hai má cô dần ửng đỏ, có người còn nóng lên không ít. Thanh Bách lại làm như không biết không thấy, vẫn cọ cọ cằm trên vai cô.