• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Vệ hừ lạnh một tiếng, sau đó bước đến mở cửa xe cho Ngọc Tinh Hồn.

“Bái kiến công tử.” Dương Tiếu hành lễ, đối với vị công tử này thập phần kính sợ.

“Đã bố trí cả chưa?” Ngọc Tinh Hồn ánh mắt nhìn quanh, vừa hỏi.

“Hồi bẩm công tử, ta đã an bài toàn bộ, hạn chế ít nhất khả năng để kẻ kia phát hiện ra.” Dương Tiếu đáp.

Vừa nói chuyện với Dương Tiếu, Ngọc Tinh Hồn vừa thả thần niệm để dò xét. Hành động này, đổi lại là người khác, nhất định làm cho kẻ đã trốn thoát khỏi Liệp Sát Ngục hơn nửa tháng qua là Huyết Đồ phát hiện.

Bất quá, Ngọc Tinh Hồn lại khác biệt, hắn tự tin với khả năng của mình, cho dù Huyết Đồ khẳng định cũng không phát hiện ra hắn đang dò xét.

“Làm tốt lắm. Đợi xong việc, ngươi có thể lập tức trở lại tổng bộ. Mảng tình báo sẽ có người khác phụ trách.”

“Đa tạ công tử.”

Nghe thấy, Dương Tiếu kém chút hét lớn. Đứng bên cạnh, Tiêu Vệ vẻ mặt hâm mộ. Ai cũng biết Ngọc Tinh Hồn lợi hại, ở gần hắn, so sánh thực lực tiến bộ với tốc độ tên lửa cũng chẳng sai chút nào.

“Vào thôi.”

Cảng cá, mùi thanh ngập tràn trong không khí. Xung quanh các công nhân vẫn hoạt động bình thường, khi nhìn thấy ba người ăn mặc sang trọng xuất hiện, bọn họ ánh mắt ngạc nhiên, nói thì thầm với nhau gì đó. Có điều, không thấy ai ngăn cản ba người bọn họ cả.

Lúc này, một thanh niên thủy thủ đang kéo một chiếc xe hàng lớn, bên trong chứa thi thể của một con đầu ngư yêu nào đó rất to lớn.

“Ngươi làm việc ở đây bao lâu rồi?” Tiêu Vệ bước đến, vẫn tư thế kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt, chiếc áo sơ mi tím mở phanh để lộ hình xăm một đầu kim bằng ngạo nghễ, thanh âm hướng về phía người thủy thủ khoảng độ ba mươi đang kéo xe hàng kia.

Nghe thấy, thanh niên nọ quay lại nhìn, trong ánh mắt lóe lên một vệt huyết quang ẩn giấu rất kỹ. Có điều, hắn dù giấu kín, qua mắt được Dương Tiếu và Tiêu Vệ, nhưng không thoát khỏi cảm ứng của Ngọc Tinh Hồn.

“Vị công tử này là…”

Thủy thủ Trần Chinh dừng đẩy xe hàng lại, định hỏi thì bị Tiêu Vệ hét thẳng vào mặt.

“Mẹ nhà ngươi, lão tử đang hỏi, ngươi hỏi ngược lại là sao?”

Dù biết đối phương chính là Huyết Đồ, một đỉnh cấp cường giả, nhưng Tiêu Vệ có thói quen, chỉ cần có công tử mình ở đây, cho dù trời sập hắn cũng không sợ.

“Tiêu Vệ, không được vô lễ.” Ngọc Tinh Hồn bước đến.

“Vâng, công tử.”

Nghe nhắc nhở, Tiêu Vệ vội vàng lùi ra sau.

Trần Chinh ánh mắt nhìn về phía thiếu niên mười tuổi non nớt nhưng rất tuấn tú kia, không cần nghĩ cũng biết là nhân vật đứng đầu trong ba thiếu niên này.

Dương Tiếu hiểu ý Ngọc Tinh Hồn, hắn búng tay kêu thành tiếng *tách* khá lớn, bỗng nhiên người trong khu phân xưởng này nhanh chóng rời đi. Rất nhanh, Trần Chinh đã phát hiện ra có gì đó không ổn.

Mấy tiểu quỷ này rốt cuộc là ai, từ lúc nào bố trí, hắn thế mà không phát hiện ra một chút sơ hở?

“Thủy thủ Trần Chinh, thuyền viên ngư hạm The Swordsman, dưới trướng thuyền trưởng David và thuyền phó Lâm Hiên. Có đúng không?” Ngọc Tinh Hồn nói.

“Vâng…” Trần Chinh gật đầu. “Không biết công tử có gì chỉ giáo?”

“Ta chỉ đang thắc mắc, ngươi thật sự là Trần Chinh, hay là trọng phạm đào tẩu khỏi Liệp Sát Ngục, Huyết Đồ đây?” Lười vòng vo, Ngọc Tinh Hồn nói thẳng ra thân phận của đối phương.

Nghe thấy hai chữ Huyết Đồ, thủy thủ Trần Chinh giật mình. Quả nhiên là bị phát hiện.

“Không cần chối. Ta đã điều tra toàn bộ, người của ta cũng bao vây toàn bộ cảng cá này rồi. À, quên tự giới thiệu, ta là Ngọc Tinh Hồn, thập tứ vương tử Minh Ngọc Vương Triều. Có thể không biết ta, nhưng Minh Ngọc Vương Triều, ngươi hẳn nhận thức được.”

Vương tử Minh Ngọc Vương Triều, thân phận này thực sự rất cao nhan.

Đã bị nói thẳng nhưng vậy, Trần Chinh, không, nên gọi là Huyết Đồ mới đúng, hắn thu hồi lại dáng vẻ nhu nhược, lưng đứng thẳng, khí thế của một kẻ lãnh huyết bộc phát, có thể cảm giác được sát khí ngùn ngụt trong không gian.

“Đừng vội xù lông. Ngươi đang ở đây, ta đảm bảo chính quyền vẫn chưa phát giác ra được. Không ngại nói cho ngươi biết, ngươi trốn tại cảng cá này lâu như vậy mà không để lộ dấu vết, là ta giúp ngươi che dấu.” Ngọc Tinh Hồn nói thẳng.

“Ngươi muốn gì?” Huyết Đồ lạnh giọng.

“Thiếu một kẻ tôi tớ thực lực đủ mạnh. Ngươi là một lựa chọn không tồi.”

“Tôi tớ?”

Huyết Đồ ngửa mặt cười lớn. Một tiểu tử mười tuổi lại dám coi hắn là tôi tớ? Cho dù là vương tử một nước, Huyết Đồ vẫn chưa thèm để vào mắt. Sát khí trong mắt trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

“Tiểu tử, bú sữa mẹ còn chưa xong, dám ở đây đùa giỡn với lão tử?” Huyết Đồ thanh âm lạnh lẽo.

“Ngươi giết ta không nổi. Hơn nữa, thiết nghĩ giờ lúc ngươi cần ta.”

Sát khí Huyết Đồ bộc phát làm Dương Tiếu và Tiêu Vệ chấn động, nhưng với Ngọc Tinh Hồn, hắn vẫn rất lãnh đạm không xem cỗ sát khí kia ra gì.

“Cần ngươi? Hắc hắc, có tin lão tử lấy đầu ngươi ngay tại chỗ?” Huyết Đồ lắc đầu, âm thanh khớp xương vang lên rắc rắc.

“Bản vương tử dám đến đây, đương nhiên tự tin rời khỏi đây an toàn. Mà kẻ chịu thiệt thòi, nhất định không phải bản vương tử. Có thể bản vương tử không giết nổi ngươi, nhưng Liên Minh Thế Giới thì có đấy. Suy nghĩ thật kỹ, đi theo ta, ngươi bình yên vô sự, chống lại ta, chuỗi ngày tiếp theo so với con chó bên đường còn đáng thương hơn.”

Ngọc Tinh Hồn thanh âm chua chát, không có gì gọi là úy kỵ sợ hãi cả.

Cuồng ngạo hung hăng như Huyết Đồ, giờ phút này có chút nghi ngờ. Tiểu tử này làm sao tự tin như vậy. Mà lại, dáng vẻ kia là một đứa trẻ mười tuổi sao? Dù là vương tộc đệ tử, vào độ tuổi này cũng không thể nào sắc sảo khinh người như vậy được.

“Nói rõ lão tử nghe. Bằng không, dù liều cái mạng, lão tử cũng sẽ lấy đầu ngươi.” Huyết Đồ nói.

“Trốn thoát khỏi Liệp Sát Ngục, trọng thương chắc không nhẹ đâu. Ta đoán thực lực của ngươi bây giờ, dù liều mạng cũng chỉ tương đương với cao thủ Địa cảnh đỉnh phong mà thôi.”

Huyết Đồ chau mày. Tiểu tử kia đoán không sai, thậm chí hơi đánh giá cao hắn một chút. Đích thực trốn khỏi Liệp Sát Ngục khiến hắn trọng thương nặng, nếu không bỏ ra cái giá thật lớn, làm sao có thể đào ngục được?

“Thương thế của ngươi, trong vòng mười năm, ta sẽ giúp ngươi khôi phục hoàn toàn, ngay cả di chứng cũng không tồn tại. Đồng thời, ta sẽ làm thủ tục giấy tờ cho ngươi, giúp ngươi qua mặt được Liên Minh Thế Giới mà sống thảnh thơi.” Ngọc Tinh Hồn lại nói.

“Có chuyện tốt vậy sao?” Huyết Đồ kinh ngạc.

Thương thế bản thân, Huyết Đồ tự mình biết rõ. Cho dù nhanh nhất cũng phải mất tới hai mươi năm, mà hoàn cảnh hiện giờ của hắn, hai mươi năm khôi phục được sao?

“Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, hẳn ngươi hiểu đạo lí này.” Ngọc Tinh Hồn nheo mắt.

“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Huyết Đồ lại hỏi.

“Thuê ngươi làm việc. Chỉ như vậy.” Ngọc Tinh Hồn nói.

“Chỉ đơn giản như vậy?” Huyết Đồ ánh mắt nghi ngờ.

“Phải. Nhắc nhở ngươi một điều, ngươi không có nhiều thời gian suy nghĩ đâu. Ta xóa dấu vết của ngươi, nhưng chỉ là nhất thời, nhanh thì ngày mai, chậm thì ngày mốt, chính quyền liên bang sẽ dò ra được vị trí của ngươi.”

Vừa nói, Ngọc Tinh Hồn vừa xoay người lại, chẳng có vẻ gì tiếc nuối nếu như Huyết Đồ từ chối không làm việc cho hắn.

Dương Tiếu, Tiêu Vệ cũng xoay người đi theo công tử của mình. Huyết Đồ thì đứng tại đó, ánh mắt nghi ngờ phức tạp nhìn bóng lưng tiểu thiếu niên kia, trong bụng thầm mắng đồ cáo già, không, phải là cáo con mới đúng. Cáo con nhưng đầu óc quá xảo quyệt đi.

Sống từng đó năm, làm sao không biết Ngọc Tinh Hồn đang giở trò làm giá. Nhưng đúng như tiểu tử kia nói, hắn không có nhiều lựa chọn. Liên Minh Thế Giới không thể đùa, hắn tự phụ thực lực, nhưng chưa đến mức ngông cuồng xem cường giả của Liên Minh Thế Giới.

“Đứng lại.” Huyết Đồ mở miệng.

Có điều, Ngọc Tinh Hồn cỡ nào ngạo mạn, Huyết Đồ nói đứng lại, hắn sẽ đứng sao. Vẫn rất thong thả mà bước đi ra khỏi cửa.

“Tiểu tử… à không, tiểu vương tử, ta đồng ý làm việc cho ngươi.”

Nghe đến đây, Ngọc Tinh Hồn mới dừng lại, khóe miệng cong lên một vệt. Hắn tự tin, đó là bởi hắn nắm chắc kế hoạch khiến cho Huyết Đồ phải xuống nước mà làm việc cho hắn.

“Ha ha, hoang nghênh Huyết Đồ tiền bối gia nhập tổ chức của ta. Tiệc rượu đã chuẩn bị sẵn, về hợp đồng làm việc mười năm, ngày mai chúng ta sẽ ký kết.” Ngọc Tinh Hồn cười mỉm đầy gian trá.

Tiệc rượu đã chuẩn bị sẵn? Huyết Đồ trong lòng buồn bực. Rốt cuộc ai mới là người sống hơn trăm năm đây? Tiểu quỷ kia, từ đầu đã khống chế toàn cục. Đúng là đáng ghét, nhưng cũng rất đáng sợ.

Lần đầu tiên, Huyết Đồ mới đánh giá một nhân vật cao đến như vậy. Mà nhân vật này chỉ vỏn vẹn mới mười tuổi mà thôi. Mãi đến về sau, Huyết Đồ mới biết rằng lựa chọn ngày hôm nay của mình quý giá đến như thế nào...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK