• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2: Ngọc Tinh Hồn

Vô Lượng Thế Giới, thực lực vi tôn. Đấu giả, những người sinh ra đã có khả năng cảm ứng thiên địa chi lực, lấy thiên địa linh khí tu hành khiến cho thể chất, sức mạnh cùng tuổi thọ vượt xa phàm nhân. Từ thời xa xưa sáng tạo ra phương pháp tu hành, không ngừng thăng tiến sức mạnh bản thân, truy cầu vô thượng đại đạo, truy cầu trường tồn cùng thiên địa.

Đấu giả, đó chính là nhóm người ngự trị trên đỉnh Vô Lượng Giới.

Thời gian trôi qua, nền văn minh Vô Lượng Giới không ngừng tiến bộ, với trí tuệ cực cao của mình, bọn họ đã chế tạo ra một thứ gọi là Cơ Giáp Chiến Đấu. Loại Cơ Giáp Chiến Đấu này chẳng những khiến cho Đấu giả phát huy sức mạnh cao hơn bình thường, mà còn tạo nên giá trị của phàm nhân, cho phép bọn họ tham dự chiến tranh các giới.

Dù là văn minh cổ xưa, hay là nền văn minh hiện đại, có một điều vẫn không hề thay đổi tại Vô Lượng Giới này: chiến tranh, chưa bao giờ kết thúc.

Minh Ngọc Vương Thành, mười năm sau.

Ảnh Nguyệt Sơn Trang, nằm dưới chân Ảnh Nguyệt sơn, nơi đây quang cảnh tương đối trang nhã, tách biệt với sự hiện đại của Minh Ngọc Vương Thành đầy những thiết bị tiên tiến và những tòa nhà cao tầng. Ảnh Nguyệt sơn được thiết kế theo phong cách cổ điển, tiến vào đây làm người ta có cảm giác quay trở lại thời gian cổ văn minh.

Một chiếc xe ô tô màu đen rất sang trọng xuất hiện bên ngoài sơn trang. Cửa xe mở ra, bên trong là một nam thanh niên tuấn tú, nhìn tuổi chừng mười lăm mười sáu, mày kiếm mắt sao, máu tóc màu vàng, nhìn từ khí chất trên người, tuyệt đối là một vị tiểu vương gia nào đó tại Minh Ngọc Vương Thành.

“Bái kiến tam vương tử.”

Người bên ngoài trong thấy người thanh niên tuấn tú tóc vàng kia, ngay lập tức vội hành lễ.

“Không cần đa lễ.” Người thanh niên mỉm cười ôn hòa, phất tay một cái để cho bọn đứng dậy.

“Lão thập tứ có ở trong sơn trang không?” Người thanh niên lại hỏi.

“Bẩm tam vương tử, thập tứ vương tử đang ở thư phòng. Để ta cho người bẩm báo ngài ấy. Mời tam vương tử và mọi người vào bên trong.”

Một lão nhân mặc áo vest lịch sự bước ra, vừa nhìn là biết người quản lý của sơn trang này, đương nhiên địa vị so với tam vương tử thấp hơn nhiều lắm.

“Được.”

Người thanh niên tóc vàng gật đầu, sau đó cùng với lão quản gia tiến vào bên trong.

Bước đi qua cầu đá bắt ngang qua một cái hồ nhỏ, thanh niên tóc vàng ánh mắt nhìn quanh, dưới hồ có cá koi đủ màu sắc bơi qua bơi lại, có hoa sen nở rộ những cánh hoa, bên bờ hồ có những cây liễu đung đưa, cùng rất nhiều loại hoa khác nhau đua nhau nở, khung cảnh trang nhã nhẹ nhàng, làm người ta cảm giác lạc vào chốn thần tiên.

“Lão thập tứ thật đúng là biết tận hưởng cuộc sống thanh bình mà. Ha ha…”

“Phải, thập tứ vương tử đối với chuyện trong vương triều từ lâu đã không nghĩ đến, chỉ muốn tận hưởng thái bình một phương.”

Lão quản gia gật đầu đồng ý.

“Thân là người trong hoàng tộc, làm sao có khả năng muốn tránh là tránh được. Đại điển mười năm của hoàng tộc còn vài tháng nữa là đến, nghe nói phụ vương có ý định xác lập thái tử, thế nên lão thập tứ dù muốn tránh tránh cũng không nổi.”

Thanh niên tóc vàng lắc đầu nói. Minh Ngọc Vương, tất cả có ba mươi đứa con, nam chiếm mười bốn, nữ chiếm mười sáu. Vô Lượng Giới thực lực vi tôn, thế nên sẽ không có chuyện Vương sẽ lập con đầu làm thái tử. Ba mươi đứa con, dù là nam hay nữ, chỉ cần thực lực xuất chúng nhất, mạnh mẽ nhất thì chính là người đứng đầu Minh Ngọc Vương Triều tương lai.

Lại nói, tuy rằng Minh Ngọc Vương có ba mươi đứa con, nhưng bấy lâu nay biểu hiện năng lực của mình thì chỉ có hai mươi chín người. Bởi vì đứa con cuối cùng, cũng là lão thập tứ trong miệng người thanh niên tóc vàng kia, từ lâu đã chẳng còn hy vọng gì đối với việc tranh đoạt ngôi vị thái tử này cả.

Nghe nói, mẫu thân của hắn không được Minh Ngọc Vương xem trọng, so với tống vào lãnh cung chả có gì khác biệt, ngày hắn chào đời Vương không hề xuất hiện bên cạnh. Hơn nữa, theo như lời đồn, vị thập tứ vương tử này dù sinh ra tại thế gia, nhưng lại không có khả năng tu hành.

Có điều, câu nói ông trời không lấy đi của ai tất cả dường như không sai. Lão thập tứ này rất thông minh, từ nhỏ đã biết kinh doanh, chỉ vọn vẹn mười năm đã xây dựng được một công ty lớn, gia sản khủng bố. Tuy nói Vô Lượng Giới thực lực vi tôn, nhưng người có tiền cũng không thể xem thường.

Lão thập tứ đối với vị trí thái tử chẳng có hy vọng, nhưng lại là đối tượng được rất nhiều người muốn kéo về phía mình để hỗ trợ tài chính. Ngoài ra, xung quanh lão thập tứ này, những thiếu niên bạn bè của hắn đều là những vị thiếu gia của danh gia vọng tộc. Hôm nay thanh niên tóc vàng đến đây, mục đích không ngoài muốn lôi kéo lão thập tứ.

Đến một tòa lầu các bên cạnh bờ hồ, chỉ thấy có một thiếu niên tuấn mỹ ngồi đó, giống với thanh niên kia có cùng mái tóc màu vàng, phía sau thắt hình con sam dài ngang lưng, da dẻ trắng mịn, đôi mắt sáng ngời điềm đạm, mũi thẳng môi mỏng, ngay cả con gái cũng phải ghen tị.

“Lão thập tứ, ngươi thật đúng là nhàn nhã, làm cho ca phải ghen tỵ nha.”

Thanh niên tóc vàng bước vào cười lớn một tiếng.

“Tự phế tu vi đi, huynh sẽ đươc như ta.” Thiếu niên kia đặt quyển sách xuống, thái độ lạnh nhạt trả lời.

Đứng phía sau thanh niên tóc vàng, một nữ tử chân mày chau lại.

“Ngọc Tinh Hồn, ngươi dám vô lễ với tam vương tử?”

Thiếu niên gọi là Ngọc Tinh Hồn ánh mắt lướt qua nữ tử xinh đẹp kia. Không hiểu sao khi bị hắn lướt nhìn, bỗng nhiên nữ tử rùng mình một cái. Nàng âm thầm giật mình, chỉ một cái ánh nhìn hờ hững lại khiến cho một cao thủ được tam vương tử bồi dưỡng như nàng hoảng sợ?

“Tam huynh, quản lý thuộc hạ cẩn thận. Đây không phải là phủ của huynh đâu.”

Tam vương tử ánh mắt lóe lên một vệt linh quang. Bản thân là vương tử Minh Ngọc Vương Triều, thực lực đương nhiên bất phàm. Chỉ trong sát na, hắn cảm thụ được mấy luồng sát khí nhắm vào nữ tử kia. Bọn họ nếu ra tay hạ sát thủ, chưa chắc hắn có thể bảo vệ được nữ tử này.

“Lê Tuyết, tạ lỗi với lão thập tứ.” Hắn lạnh giọng.

“Tam vương tử, ta…”

“Được rồi, chuyện nhỏ ta không để trong lòng. Nhưng hy vọng không có lần sau.”

Ngọc Tinh Hồn phất tay, sau đó mời bọn họ ngồi xuống bàn.

Một tiểu thiếu niên xuất hiện mang theo một khay trà. Tam vương tử đảo mắt nhìn tiểu thiếu niên kia, đó là một thiếu niên tuổi còn khá nhỏ, so với Ngọc Tinh Hồn không chênh lệch bao nhiêu. Bất quá, khiến cho tam vương tử chú ý đó là thiếu niên này gương mặt rất lạnh lùng, ánh mắt đầy sát khí và bất thiện nhìn Lê Tuyết.

Hắn âm thầm vận dụng thần niệm dò xét thiếu niên tóc xanh kia, thế nhưng trong sát na đã bị thiếu niên kia phản ứng ngược lại.

“Chấn Y, không được vô lễ.” Ngọc Tinh Hồn khẽ nhắc nhở.

Nghe vậy, thiếu niên Chấn Y thu liễm sát khí của mình lại, thái độ cực kỳ nghe lời Ngọc Tinh Hồn. Đặt ấm trà xuống và bước ra sau lưng chủ nhân của mình.

“Lão thập tứ, vị này là?” Tam vương tử dò xét.

“Hắn là Lôi Chấn Y, người làm ta mới nhận mà thôi. Vương huynh có hứng thú với hắn sao?” Ngọc Tinh Hồn đáp.

“Tuổi còn trẻ nhưng thực lực rất phi thường, so với các đệ tử dòng chính không chênh lệch bao nhiêu. Lão thập tứ, nhường hắn cho vương huynh được chứ, vương huynh sẽ trả lễ đầy đủ.”

Lôi Chấn Y nghe vậy, sâu trong đáy mắt thoáng hiện một tia giận dữ. Bất quá, có chủ nhân trước mặt, hắn không dám mở miệng.

Ngọc Tinh Hồn nâng lên chén trà của mình. Nước trà trong xanh tản lên khí lưu thơm ngát.

“Nếu người của huynh đánh bại được hắn, hắn sẽ là của huynh.”

“Được, ta thích ý này. Lê Tuyết làm đối thủ của hắn, thế nào?” Tam vương tử tán đồng.

“Tùy ý huynh. Chấn Y, Lê Tuyết thực lực rất mạnh đấy, cứ việc ra tay toàn lực.” Ngọc Tinh Hồn thái độ dửng dưng nhắc nhở thuộc hạ.

“Vâng, công tử.”

Lôi Chấn Y liếc mắt nhìn tam vương tử, sau đó đảo qua nhìn Lê Tuyết chằm chằm. Hắn trước đó đã cảm thụ được sự vô lễ của nữ nhân này đối với Ngọc Tinh Hồn, thế nên ánh nhìn của hắn chả có gì thiện cảm cả.

Mà Lê Tuyết, thái độ với Ngọc Tinh Hồn vốn không tốt. Đối với một đấu giả mà nói, hết thảy lấy thực lực vi tôn. Vị thập tứ vương tử kia, tuy rằng thân phận siêu nhiên, nhưng cả đời chỉ có thể làm người bình thường, há có thể nhận được sự tôn trọng của nàng? Tuy trước đó không hiểu sao nàng lại sợ ánh nhìn của đối phương, nhưng mà, thái độ thủy chung vẫn không thay đổi.

Gã thiếu niên Lôi Chấn Y là thuộc hạ của Ngọc Tinh Hồn, thái độ vô lễ khỏi phải nói, thế nên lần này xuất thủ, Lê Tuyết vốn không có ý định nương tay...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK