• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dám cướp đồ của Hoàng Kim Công Hội, các ngươi chán sống rồi sao? Biết điều thì mau trả lại GEN tiến hóa, chuyện này chúng ta sẽ bỏ qua.” Hoàng Kim Công Hội quản sự Lâm Nhai hét lớn.

Vừa hô lớn, trên tay vừa cầm bảo đao bổ ra một đao thật mạnh. Đao cương mạnh mẽ tàn phá, tốc độ cực nhanh hướng về phía một mục tiêu áo đen mà công kích.

Bất quá, đối phương cũng là cường giả cấp bậc Thiên Cảnh, giao phong kiểu này, làm sao có khả năng gây khó dễ cho đối phương được. Một đao cương mãnh, rất đơn giản bị hóa giải.

Đồng thời có tiếng cười nhạo truyền lại.

“Hoàng Kim Công Hội thì sao? Bá chủ Vô Lượng hạ giới?”

Hoàng Kim Công Hội đích thực đáng sợ, nhưng chưa đến mức làm cho những kẻ này sợ hãi. Đã dám có ý đồ cướp GEN tiến hóa trước mũi Hoàng Kim Công Hội, bọn hắn đã suy nghĩ đến vấn đề này rồi. Thế nên Lâm Nhai hù dọa bọn hắn chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng giây lát sau, bỗng nhiên có rất nhiều luồng công kích xuất hiện, kèm theo đó là khí tức cường giả, mà đều là cường giả cấp bậc Thiên Cảnh.

“Chuyện gì xảy ra?” Một trong số những kẻ cướp GEN tiến hóa nghi hoặc, vừa giận vừa sợ nói.

Bọn hắn sợ hãi, nhưng Hoàng Kim Công Hội thì lại mừng rỡ. Tình huống này, gọi là bao vây cũng gần đúng rồi. Chỉ cần làm giảm tốc độ của bọn cướp này, thế thì sẽ có cơ hội giành lại GEN tiến hóa.

“Hừ, lưới trời lồng lộng, bọn giặc cướp các ngươi đừng mơ chạy thoát.” Lâm Nhai cười lớn.

Đồng thời hướng xung quanh mà nói.

“Chư vị, hôm nay chỉ cần giúp Hoàng Kim Công Hội giành lại GEN tiến hóa, Hoàng Kim Công Hội tuyệt đối không quên đoạn ân tình này, sẽ báo đáp chư vị thỏa đáng.”

Một lời nói của Hoàng Kim Công Hội nhất định là ngàn vàng. Có điều, những người đến đây, liệu có bao nhiêu người thật sự muốn giúp đỡ Hoàng Kim Công Hội?

Thậm chí còn đang thầm mắng tại sao mấy tên kia lại đến sớm như vậy, cơ hội giành GEN tiến hóa sẽ giảm xuống.

Lúc này, Ngọc Tinh Hồn đang dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo phía sau. Hắn thân phân có thể nói là siêu phàm, dù những người kia toàn bộ đều là cường giả Thiên Cảnh, mà hắn chỉ mới dừng ở Địa Cảnh – Động Thiên kỳ, nhưng lại không tuột lại phía sau quá xa.

Hơn nữa, hắn có sự hỗ trợ của Mạnh Văn Chính, thế nên dù bị bỏ ở phía sau, hắn vẫn có thể quan sát tình hình rất rõ ràng.

“Mạnh Văn Chính, làm tốt lắm. Bọn hắn đang ở rất gần tổng bộ, bây giờ mau phát ra tín hiệu cảnh cáo.” Ngọc Tinh Hồn ra lệnh.

Tại tổng bộ Ảnh Nguyệt sơn trang, Mạnh Văn Chính thần sắc nghiêm túc, trong lồng ngực trái tim đập thình thịch. Là năm sáu chục vị Thiên Cảnh cường giả đó.

“Công tử quả nhiên là công tử, chơi lớn thật. Không xem Thiên Cảnh cường giả ra gì, không đặt Hoàng Kim Công Hội vào mắt.” Mạnh Văn Chính miệng thì thầm. Có điều cũng rất kích thích nha.

Không dây dưa câu giờ, Mạnh Văn Chính nhấn vào nút phát loa khuếch đại, bật tín hiệu đỏ rồi nói lớn.

“Cảnh báo. Đây là lãnh địa của Minh Ngọc Vương Thành – thập tứ vương tử. Mời chư vị tránh đi chỗ khác. Nếu không chớ trách chúng ta phản công tự vệ.”

“Cảnh báo. Sau mười giây, mời chư vị rời đi. Nếu không hậu quả tự chịu.”

Ngọc Tinh Hồn để cho Mạnh Văn Chính hack hệ thống truyền thanh, khiến cho cường giả bao vây tập kích từ hai hướng trái phải, đuổi theo phía sau là cường giả xông ra từ Hoàng Kim Công Hội, thế nên chỉ còn lại duy nhất phương hướng Ảnh Nguyệt sơn trang là trống trải mà bỏ chạy.

Đây là ý đồ của Ngọc Tinh Hồn, như vậy một khi bị chính quyền Liên Minh Thế Giới điều tra, hắn có thể lấy lí do tự vệ.

“Hừ, một tên phế vương tử mà thôi, còn dám cảnh cáo chúng ta sao?”

“Đánh sập cái sơn trang chết tiệt đó đi.”

Đang bị người ta dí như dí chó, bây giờ còn bị một tên tiểu tử phế vật chẳng ra gì cảnh cáo, tâm trạng bọn hắn buồn bực càng thêm buồn bực.

Đám cường giả Thiên Cảnh kia, tạm thời không phản công được, nhưng một tiểu sơn trang mà thôi, bọn hắn liền muốn thổi bay.

“Cảnh cáo con mẹ các ngươi.”

Có mấy tên không hẹn mà cùng xuất thủ, đánh ra chiêu thức mang tính hủy diệt rất mạnh. Chỉ thấy lực lượng cuồng phong bão táp xông đến, nếu không có thứ gì đó phòng ngự, tuyệt đối Ảnh Nguyệt sơn trang sẽ bị thổi bay, hủy diệt thành tro bụi.

Ngồi trong phòng quan sát, Mạnh Văn Chính cười lạnh.

“Thiên Cảnh cường giả? Bự lắm sao? Cho ngươi biết sự lợi hại của công tử nhà chúng ta.”

“Con mẹ nó, bắn, bắn bể đầu đám già này.”

Mạnh Văn Chính chửi lớn ra lệnh cho cấp dưới.

Thế là chỉ chưa đến một giây, hệt thống tên lửa phòng thủ được mở ra, gần ba mươi đầu tên lửa đạn đạo được phóng. Mỗi đầu tên lửa đạn đạo này mang uy lực gần tương đương một chưởng của cao thủ Thiên Cảnh.

Ầm ầm ầm…

Ba mươi đầu đạn, này không thể xem thường được. Có thể chưa đến mức làm trọng thương được đám cường giả Thiên Cảnh kia, nhưng hãm lại tốc độ là chuyện có thể.

“Tiếp tục. Bắn đầu chó bọn chúng.” Mạnh Văn Chính hét to.

Câu chửi của hắn lọt vò micro cảnh báo, lọt vào tai đám cường giả kia.

“Là thẳng ranh con nào chửi chúng ta?”

Một người tức giận. Nhưng làm gì được đây? Bởi vì Ngọc Tinh Hồn bố trí tên lửa phòng ngự rất nhiều, có tiền để làm gì, chính là để sắm tên lửa bắn chơi.

“Làm tốt lắm.” Đám Lâm Nhai đuổi theo phía sau, thấy thế thì mừng thầm.

Tiểu phế vương tử kia chẳng lẽ chính là thần may mắn của Hoàng Kim Công Hội sao? Lúc đấu giá thì mua rất nhiệt tình, bây giờ lại góp công rất lớn trong việc truy đuổi những kẻ đã cướp GEN tiến hóa.

“Cảnh báo. Nếu chư vị còn tiếp tục tiếp cận lãnh địa của thập tứ vương tử, chúng ta sẽ tăng cường hỏa lực, đến lúc đó hậu quả tự chịu.” Mạnh Văn Chính lấy lại giọng nói nghiêm nghị.

Từ trong khói bụi mù mịt, một đám người đầu tóc bù xù bước ra, quần áo rách rưới, so với ăn xin khác chỗ nào đâu?

“Tức chết ta rồi.”

Không nghĩ đến, một cái sơn trang nho nhỏ lại bố trí tên lửa kinh khủng đến như vậy. Tuy nói bây giờ Vô Lượng Giới đi đến thời kỳ văn minh, nổi bật nhất trong thời đại này là Cơ Giáp Chiến Đấu. Có điều, Cơ Giáp Chiến Đấu tên lửa đạn đạo giá trị so với giáp phục giá trị không chỉ gấp hai gấp ba lần. Nếu như bọn hắn không phải thuộc nhóm cường giả đứng đầu, đổi lại là Thiên Cảnh bình thường, nhất định sẽ bị trọng thương không nhẹ.

“Bọn chúng đã đuổi đến gần rồi, không có thời gian ở đây dây dưa đâu.” Một người lên tiếng.

Thế là Cơ Giáp Chiến Đấu được mặc vào. Đến cấp bậc của bọn hắn, mặc hay không mặc Cơ Giáp Chiến Đấu không có nhiều ý nghĩa. Nhưng tên lửa đạn đạo thật sự lợi hại, nếu uy lực mạnh hơn, khả năng sẽ làm bọn hắn trọng thương.

“Tiểu phế vương tử, chuyện ngày hôm nay không xong đâu.” Có người cảnh báo.

Hôm nay tình thế gấp gáp, đành phải nhẫn nhịn, đổi lại là lúc khác, bọn hắn nhất định sẽ hủy diệt sơn trang.

“Đám già chết tiệt, hù ai vậy? Lão tử cảnh cáo chưa đủ à. Muốn ăn đạn, được lắm. Thích thì lão tử chiều. Bắn, bắn nhiều vào.”

Mạnh Văn Chính há là dạng vừa?

Thế là một loạt tên lửa đạn đạo tiếp tục được phóng ra, lần này không phải mấy chục, mà là hơn trăm đầu tên lửa đạn đạo có gắn định vị. Một khi đã bắn là không trượt phát nào.

“Công tử, chúng ta dùng thứ đó chứ?” Mạnh Văn Chính một bên ra lệnh cho thuộc hạ, một bên liên lạc với Ngọc Tinh Hồn dò hỏi.

Bây giờ Ngọc Tinh Hồn đã đuổi kịp, khoảng cách với Ảnh Nguyệt sơn trang không còn quá xa, khoảng chừng gần mười phút nữa.

“Vẫn chưa, đợi đám cường giả Thiên Cảnh tụ tập đầy đủ, khi đó ta sẽ phát tín hiệu.” Ngọc Tinh Hồn trả lời.

Tên lửa đạn đạo chỉ là màn dạo đầu. Trò vui vẫn còn ở phía sau cơ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK