Mục lục
Vô địch chiến thần (full 260 chap bản dịch chuẩn) – Truyện tác giả: Hải Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh sải bước đi tới

Chàng trai có vẻ ngoài non trẻ, tinh tế lại có thân hình trở nên vạm vỡ, bước đi vững chắc lúc này

Không ai còn dám nghi ngờ coi thường Lâm Triệt vì tuổi tác và bề ngoài của anh nữa.

Tề Niên cùng với những người khác cũng cảm thấy rất khó hiểu, tại sao thành phố Tân Tân lại xuất hiện một người như vậy.

Đinh Chính cũng là một nhân vật có tiếng, thế nhưng người này lại có thể dễ dàng kết liễu gã ta.

Ấy vậy mà lúc này người đàn ông này vẫn không dừng bước.

Từng bước tiến về phía bọn họ.

“Mày…” Tề Niên hoảng sợ, chỉ vào Lâm Triệt, không biết biểu đạt thế nào.

Trong nháy mắt, hắn lại quay qua nhìn đám tay sai bên cạnh. Bên hắn nhiều người như vậy, trong khi anh chỉ có một, dù mạnh cỡ nào thì chắc anh cũng không thể nào lật cả trời được đúng không?

Bên Tề Niên nhiều người như vậy nhưng trong lòng họ vẫn đang nghi ngại.

“Ngây ra làm gì? Chúng ta nhiều người như vậy, lẽ nào lại sợ một mình nó. Đinh Chính chết rồi, ngoài việc lấy tiền của anh ta chia cho mọi người thì ai có thể giết chết hắn, tôi sẽ đưa thêm một triệu tệ.”

Tề Niên cố gắng làm bộ bình tĩnh, thản nhiên để ổn định cục diện hiện tại.

Hắn ngồi nghiễm nhiên ở phía trên, cười nhìn Lâm Triệt đang đi tới.

Những người khác im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Tề thiếu gia, thật sao? Cái giá tối nay cậu đưa ra thì cậu phải giữ lời nhé.”

Một tên trong số đó nhắc nhở.

Trong một đêm Tề Niên ra giá mấy lần, mỗi lần đều tăng gấp bội.

Nhưng gia tăng thù lao nhiều như vậy, mọi người cũng sợ Tề Niên nói dóc, xong việc sẽ không giữ lời.

Thấy mọi người nghi ngờ, Tề Niên cảm thấy nóng ruột nên vội vàng nói: “Các vị, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên làm ăn với nhau, Tề mỗ có khi nào khiến các vị anh em làm việc mà kéo nợ thù lao đâu, lần này cũng vậy mà.”

“Hơn nữa, Tề mỗ không thiếu tiền, còn có nhà họ Tề đảm bảo, các vị anh em còn gì phải lo lắng chứ?”

Một phen kích động dâng trào, đám đông yên tâm hơn rất nhiều.

Hắn lại thấy Lâm Triệt đi về phía mình, khuôn mặt đầy sát khí và lạnh lùng.

Lâm Triệt nhìn sự thay đổi của đám đông.

Anh mở lời nhắc nhở: “U mê không tỉnh, chỉ có con đường chết.”

Ngắn gọn mà súc tích, không coi mấy kẻ kia ra gì.

Trong đó một người nghe thấy vậy thì để lộ vẻ coi thường, nói giọng giễu cợt: “Mẹ kiếp, có văn hóa gớm, sao nói giống biểu ngữ của nhà máy này thế.”

Những kẻ khác cũng cười ầm lên. Bầu không khí căng thẳng khi nãy bị quét sạch

Kẻ này tiếp tục nhìn đám đông nói: “Anh em, mọi người cũng đều vì miếng cơm, Tề thiếu gia đã hào phòng như vậy thì chúng ta không thể khiến cậu ấy thật vọng được, có phải không!”

“Trước khi ra tay, chúng ta nên đưa ra quy định, ai là người đầu tiên giết chết được tên nhãi này thì một triệu tệ là của người đó để tránh vì tiền mà tổn hại tới tình cảm anh em.”

Đám đông nhao nhao bàn tán, họ đã coi Lâm Triệt là con dê non đợi làm thịt nên đưa ra quy tắc phân phối.

Lâm Triệt càng lúc càng tới gần, đám đông cũng sắp đạt được sự thỏa thuận.

Tất cả bắt đầu nhắm về phía Lâm Triệt.

Tề Niên nóng lòng. Lúc này mà đám quỷ còn dây dưa cái gì không biết, bèn mở miệng nhắc nhở.

“Anh em, bắt đầu thôi, đồ ăn đêm, người đẹp đã chuẩn bị xong rồi, kết thúc sớm hưởng thụ sớm.”

Đám đông suy nghĩ, sau khi nhìn nhau bèn hét lên “giết” về phía Lâm Triệt.

Giống như hổ đói vồ mồi, sợ vuột mất nhường chỗ cho kẻ phía sau mà mất đi cơ hội lấy được một triệu tệ khi giết người này.

“Giết đi.”

Trong khoảnh khắc, Lâm Triệt xông vào đám đông giống như cá gặp nước, cực kỳ điêu luyện.

Những bóng người giao nhau, con dao gập trong tay bay loạn xạ, loang loáng trong ánh đèn tối mờ.

Khi anh vọt qua đám người.

“Phụt!”

“Rầm rầm rầm!”

Một đám tay sai máu me đầy người, đổ rầm rầm xuống đất.

Chỉ còn lại một bóng hình đơn độc bước ra khỏi đám đông, thản nhiên đi về phía Tề Niên.

“Anh… Đừng, đừng…” Tề Niên biến sắc, thất kinh.

Lùi lại phía sau, đụng đổ chiếc ghế, ngã xuống đất.

Nhưng cơ thể vẫn không ngừng lết về sau. Khuôn mặt kinh hoảng không dám tin.

“Á, cứu mạng.” Hắn hét lớn, quay đầu về phía cửa, bỏ chạy.

“Vèo!”

Một tia sáng lóe lên, ‘phụt’, dao đâm vào chân Tề Niên

Hắn ngã xuống một lần nữa, ôm chân, la hét thảm thiết.

“Rốt cuộc mày muốn gì?”

Lâm Triệt bước từng bước tới. Dưới ánh đèn giống như ác ma khiến người ta thấy sợ hãi.

Anh khẽ quỳ xuống nhìn bộ dạng chật vật, khó coi của Tề Niên.

Giờ hắn làm gì còn bộ dạng của một cậu chủ nhà giàu nữa.

“Sở Vân Mộng đâu? Lòng kiên nhẫn của tao có hạn, thời gian của mày cũng có hạn.”

Nói xong anh rút con dao gập ở chân ra.

“Á!”

Hắn ta kêu thảm một lần nữa.

Sau khi anh rút con dao ra, máu từ miệng vết thương tuôn ra trong nháy mắt, nhanh chóng trôi đi.

Tề Niên bị dọa chết khiếp.

Hắn đã không kịp hối hận vì chuyện đồng ý với cô chủ nhà họ Sở của thành phố An Dương mà đối đầu với Lâm Triệt nữa rồi

Hắn mở miệng nói thẳng: “Bị đóng trong thùng hàng, e rằng lúc này cô ta đã bị người ta chuyển đi rồi.”

Hắn đảo mắt, tiếp tục nói: “Mày tha mạng cho tao đi, tao biết cô ta được vận chuyển tới đâu. Tao có thể phố hợp với mày tìm Sở Vân Mông.”

“Cô ta vẫn còn sống, tao cũng chỉ bị người khác uy hiếp ra lệnh thôi, tha mạng cho tao thì tao sẽ nói hết mọi chuyện cho mày.”

Tề Niên nói nhanh để cố gắng giữ lại mạng nhỏ của mình

Có lẽ hắn nghĩ là chiếc thuyền ở đầu bến tàu đã rời đi, Sở Vân Mộng cũng biệt tích theo đó dựa vào cảm giác, Lâm Triệt đã bảo Trương Hợp đi trước ngăn con thuyền đó rời bến trước rồi.

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Trương Hợp. Sau khi biết chiếc thuyền vẫn chưa rời bến tàu thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh lại nhìn Tề Niên, khẽ nói: “Lúc này, mày nên cầu nguyện cho Sở Vân Mông bình an vô sự đi, nếu không nhà họ Tề của mày càng không cần tồn tại nữa đâu.”

Nói xong, không đợi Tề Niên phản ứng, anh đã sải bước đi ra ngoài.

Để lại Tề Niên máu chảy đầm đìa, đang định tìm cách cầm máu, xử lý vết thương

Đầu bến tàu.

Người trên thuyền cũng không ít. Chủ thuyền đứng phía trước nhất, đôi mắt gian xảo nhìn hai người Lâm Triệt và Trương Hợp.

“Hàng đâu?” Lâm Triệt đi tới trước mặt tên đại ca, hỏi lạnh lùng.

Gã là một người đàn ông hơn 50 tuổi, ăn mặc rách rưới, mùi cơ thể rất nồng.

“Gì cơ, hàng gì cơ? Tôi đâu biết!” Gã cúi đầu đáp.

Lâm Triệt nhìn gã đầy lạnh lùng, khiến gã hơi cảm thấy mất tự nhiên, thậm chí là có phần sợ hãi.

“Hàng của kho này chuyển đi đâu rồi?” Giọng của Lâm Triệt càng thêm lạnh lùng.

Anh chỉ tay vào kho hàng, lên tiếng hỏi.

“Anh này, tôi không biết thân phận của anh, nhưng hình như anh không có quyền tiến hành kiểm tra hàng hóa của tôi, đúng không?” Chủ thuyền lên tiếng

Bên cạnh có mấy người làm công trên thuyền đã bị Trương Hợp xử lý nên giờ ai cũng khá cung kính đối với Lâm Triệt.

Nhưng khi đối diện câu hỏi thì vẫn có phần ngoan cố.

“Tại sao tôi tới, trong đống hàng này có thứ gì mờ ám, có lẽ ông cũng biết rõ.” Ánh mắt anh quét qua đám thợ làm công trên thuyền, tiếp tục nói: “Bây giờ lập tức mở hết tất cả hàng hóa ra để kiểm tra.”

Đám thợ thuyền nhìn nhau, nhưng không ai nhúc nhích.

Tên chủ thuyền càng lộ ra nụ cười chế giễu.

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Trương Hợp tức giận chửi một câu, tung chân phải ra như roi thừng quất thẳng vào người chủ thuyền.

Gã lập tức bay ra xa, hôn mê bất tỉnh.

“Lúc này, ai không làm thì sẽ chết, ngay lập tức!” Trương Hợp hét lên, dọa đám đông run rẩy.

Sức chiến đấu của Trương Hợp quả thực quá khủng khiếp.

Lúc đầu tới chặn thuyền, anh ta còn bị khinh thường, trong nháy mắt đã đánh bại vài tên hung hăng.

Lúc này còn đạp ngất tên đại ca.

Giờ ai còn dám làm trái lời của Trương Hợp. Chúng rầu rĩ đi vận chuyển đám hàng hóa vừa đưa lên tàu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK