Chương 222: Đòn tấn công quỷ dị
Binh!
Cửa sổ xe ở ghế lái vỡ vụn.
Mã Vĩ Thành nghiêng đầu nhìn sang, gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
Khoảnh khắc vừa nãy, rõ ràng hắn ta cảm nhận được tốc độ lái xe của mình có thể đâm vào anh.
Từ bao giờ mà anh tránh được xe van rồi xuất hiện bên cạnh mình nhỉ?
Thế nhưng.
Hắn ta không kịp đắn đo quá nhiều về nỗi nghi hoặc của mình.
Cùng với mảnh vỡ bay đầy trời, một nắm đấm đang dần dần phóng to trước mắt.
Binh!
Huyệt Thái Dương đau đớn, trước mắt đen thui, hắn ta ngất trên vô lăng.
Chiếc xe van.
Theo một tràng còi xe chói tai, chiếc xe tiếp tục chạy thêm vài mét, đâm vào một chiếc xe van khác rồi mới dừng lại.
Lâm Triệt lau nắm đấm, mở cửa xe ném Mã Vĩ Thành đã chết ngất xuống xe.
Bấy giờ tiếng còi xe chói lói mới chịu ngừng.
Anh đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng vẫn luôn đề cao cảnh giác.
Khi bàn tay còn lại buông lỏng ra.
Đinh!
Chỉ thấy một chiếc kim thép dài và mảnh rơi xuống đất, phát ra âm thanh cực kỳ thanh thúy trong màn đêm.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lâm Triệt căng thẳng như vậy.
Người đó – kẻ đã từng ra tay về phía anh ở khu vui chơi – đang ở đây.
Ban nãy ánh đèn đường mờ tối, khi Mã Vĩ Thành lái chiếc xe van xông thẳng về phía mình, nhờ có ánh đèn của chiếc xe che đậy, một cây kim dài và mảnh như sợi tóc cũng bắn về phía cổ của Lâm Triệt.
Cây kim dài đột ngột lao tới khiến anh hoảng loạn đối phó.
Bản thân anh suýt nữa bị đâm, nhưng cũng khiến Mã Vĩ Thành nảy sinh ảo giác rằng rõ ràng hắn ta đã đâm phải anh rồi, nhưng anh đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.
Lâm Triệt kiểm tra nơi chiếc kim bắn ra nhưng không sót lại thứ gì, thậm chí đến cả dấu chân cũng không có.
Không loại trừ khả năng người này đã đổi địa điểm, nên vẫn cần cẩn thận.
Vài phút sau.
Mã Vĩ Thành và đám người kia quỳ thành hàng dưới đất.
Ai nấy cúi đầu không dám nhìn vào chàng thanh niên trước mặt.
Lúc này trong lòng họ ngũ vị tạp trần, vừa cay đắng, vừa hoảng sợ, mà nhiều hơn cả là hối hận.
Mình không nên nhận công việc này, thằng nhãi này đâu phải người.
“Làm hỏng tâm trạng của tôi, các người biết mình sắp đón nhận hậu quả như thế nào không?”, Lâm Triệt nhìn hàng người chỉnh tề trước mặt mình, lạnh giọng hỏi.
Đám đông nghe thấy giọng nói này như đang nghe tiếng gầm thét của một loài động vật đáng sợ.
Toàn thân run lên bần bật, kẻ nào nhát gan đã tè ướt cả quần.
Mã Vĩ Thành bất chấp tất cả mà nói: “Chúng tôi có mắt nhưng không thấy núi Thái Sơn, hôm nay có điều gì mạo phạm, xin cậu giơ cao đánh khẽ, đừng chấp nhặt với đám chúng tôi!”
“Đúng vậy, cầu xin cậu tha cho chúng tôi một lần”.
Những người khác cũng khóc lóc khẩn khoản cầu xin.
Ban nãy anh bị đám người này cười nhạo là thằng ẻo lả, thằng vô dụng, bây giờ vai vế đã đảo ngược.
Anh đứng trên cao, cúi đầu nhìn xuống đám người này.
Mã Vĩ Thành một lần nữa cúi đầu sát xuống đất, trên gương mặt chỉ có hoảng sợ và bất an.
“Chắc ngày thường cũng làm không ít chuyện ỷ đông hiếp yếu như thế này nhỉ?”, Lâm Triệt lại hỏi.
Nhìn dáng vẻ thành thạo của chúng, chắc hẳn ngày thường cũng làm không ít việc như thế này.
Ờm...
Mã Vĩ Thành run như cầy sấy, không dám trả lời.
Trong thời gian ngắn ngủi, Mã Vĩ Thành khí thế áp đảo đòi khiến Lâm Triệt tuyệt tử tuyệt tôn đã biến thành con cừu chờ bị làm thịt.
Chỉ là không dám nói ra, chỉ biết dập đầu nhận sai.
“Chúng... chúng tôi cũng, cũng mới làm chuyện này lần đầu”, một tên trong số đó lí nhí nói.
Hiển nhiên không đủ tự tin, nói ra câu nào cũng lí nha lí nhí, lắp ba lắp bắp.
Lâm Triệt cũng không để tâm, vẫn nhìn Mã Vĩ Thành và nói: “Vì theo đuổi một cô gái mà Triệu Lạc Tâm chèn ép người khác, đây vốn đã là tội ác không thể tha thứ rồi!”
“Còn các người, nối giáo cho giặc vì chút tiền tài mà ỷ đông hiếp yếu, nếu hôm nay tôi không địch lại nổi các người, phải chăng các người thực sự muốn cho tôi khỏi làm đàn ông nữa? Phải chăng các người thực sự dám giết cả tôi?”
“Ở ba thành phố duyên hải này, từ bao giờ mà một nhà họ Triệu nhỏ bé cũng có thể giết người tùy thích như thế này?”
Nói đến sau cùng, cơn giận trong lòng anh đã bốc lên.
Chỉ vì muốn theo đuổi một cô gái mà dám giết người, thế gia ở bản địa đúng là ngông nghênh đến cực điểm.
Nếu người gặp phải chuyện này không phải Lâm Triệt mà là người khác, chẳng phải sẽ chết thảm ở đây ư.
Triệu Lạc Tâm dạo chơi giữa rừng hoa bao nhiêu năm nay, phải chăng trước giờ chuyện này thường xuyên xảy ra? Đối thủ cạnh tranh biến mất không hề có lý do, chẳng trách tỉ lệ thành công của gã ta cao.
Tiếng quát của Lâm Triệt.
Khiến đám đông sợ đến mức liên tục dập đầu
Nhất là câu “một nhà họ Triệu nhỏ bé” kia khiến đám đông ngửi thấy mùi nguy hiểm. Dạng người nào dám gọi nhà họ Triệu là nhỏ chứ?
Đến nhà họ Đậu còn không dám nữa là.
Nếu là trước kia, nghe chàng thanh niên này đánh giá nhà họ Triệu như thế, chỉ e họ đã cười cợt chế nhạo đối phương ngu si.
Nhưng bây giờ, bây giờ...
Họ nghi ngờ, đối phương thực sự coi thường nhà họ Triệu, thậm chí có bối cảnh hùng hậu hơn cả nhà họ Triệu.
“Chúng tôi sai rồi, thực sự sai rồi, xin lỗi cậu!”
“Chúng tôi cũng vì người trong nhà mới phải kiếm cơm theo cách này, mới tin lời lái xe của nhà họ Triệu tới đây quấy rầy cậu, xin hãy tha cho chúng tôi!”
Mã Vĩ Thành tiếp tục xin tha, không cần Lâm Triệt hỏi đã tự mình khai ra nhà họ Triệu.
Có ý đồ dẫn dắt hận thù của Lâm Triệt sang phía nhà họ Triệu.
Lâm Triệt không để tâm, đương nhiên anh sẽ xử lý nhà họ Triệu, nhưng không phải bây giờ.
“Có thể tha cho các người được không, tôi không quyết định được, còn phải xem bản thân các người”.
Đám đông không hiểu gì, nhưng cũng không dám hỏi.
Vì quỳ trên nền đất lâu quá nên hai chân đã tê rần.
Nhưng nỗi sợ trong lòng khiến chúng không dám nhúc nhích, ai nấy cúi đầu chờ đợi phán quyết sau cùng.
Thời gian trôi đi từng chút một.
È è!
Điện thoại của Lâm Triệt rung lên.
Ai cũng có thể nghe ra được tiếng rung.
Anh mở tin nhắn, nhìn từng dòng tội ác của đám đông mà trong lòng không khỏi cười gằn.
“Vương Hiểu, đánh nhau hội đồng, cướp bóc, cưỡng hiếp, đúng là không có tội ác gì không phạm”.
Lâm Triệt nhìn tin nhắn, chậm rãi đọc, người đàn ông được gọi tên là Vương Hiểu kinh ngạc vô cùng, hai mắt mở to, không dám tin vào tai mình.
“Làm sao... làm sao cậu biết được?”, Vương Hiểu kinh ngạc hô lên.
Tuy rằng hắn thực sự từng cướp giật và cưỡng hiếp, nhưng nhờ một số thủ đoạn nên đối phương ngoan ngoãn ngậm miệng rồi.
Đến cả đồn cảnh sát cũng không biết được chuyện này, tại sao chàng trai này biết rõ vậy.
“Lý Hưng, nhiều lần đánh người gây thương tích, ra tay độc ác, giết người cướp của”.
“Dương Phi, giết người cướp của...”
Tội danh của từng người có mặt tại đó được đọc ra rất rõ ràng, vả lại nhiều vụ án đến bản thân chúng cũng quên rồi, nhưng lại bị người này nhắc lại.
Hồi tưởng lại mới nhớ ra tội danh trong quá khứ của bản thân.
“Mã Vĩ Thành, tội danh của anh có cần tôi đọc nữa không? Tất cả tội danh anh từng phạm phải rồi, mười tội ác khó lòng dung tha cũng không đủ để hình dung về anh”.
“Thế mà còn có mặt mũi nói với tôi là vì miếng cơm manh áo của người nhà”.
Chứng cứ mười mươi đã không cho phép Mã Vĩ Thành biện hộ thêm nửa lời.
Mặt mũi hắn ta trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
Tít tít!
Vô số chiếc xe đỗ lại gần.
Trương Thông nhanh chóng xuống xe, khi lao tới bên cạnh Lâm Triệt, lập tức thấy ngay mấy người đang run rẩy quỳ trên nền đất.
Anh ta không hề để tâm, bắt đầu sắp xếp nhân lực tới các khu vực xung quanh tìm kiếm tung tích của thích khách kia.
Nhưng sau cùng vẫn không có kết quả gì đáng kể, chỉ có chiếc kim vừa dài vừa mảnh kia được thu thập, đợi quay về tiến hành đối chiếu.
“Cậu chủ, không có tung tích gì!”, Trương Thông quay về, nhẹ nhàng nói.
Anh ta báo cáo chuyện này là chính.
Lâm Triệt gật đầu, cũng đã dự đoán được điều này.
Người này là kẻ lão luyện, một lần không thành công lập tức tránh đi ngay, cho nên người này đã ra tay ba lần nhưng Lâm Triệt không điều tra ra được một chút manh mối nào.
Trương Thông nhìn đám người Mã Vĩ Thành đang quỳ trên nền đất, sắc mặt trông khá khó coi.
Côn đồ trong thành phố dám tập trung lại tập kích Võ Uy Hầu, chuyện này mà đồn ra ngoài thì khéo lại thành truyện cười cho thiên hạ.
Anh ta lạnh lùng phất tay: “Dẫn về!”
Lâm Triệt giơ tay ngăn cản.
“Không cần đâu, xử lý sạch sẽ luôn đi!”