Cơn giận bốc lên đầu, gã đập bàn đứng dậy.
Nhìn chằm chằm vào hai người, sát khí tỏa ra.
Triệu Trân run lên cầm cập, bà ta lập tức né ra, nở nụ cười nham hiểm: “Nếu đã đến đây rồi, chúng mày còn mong rời đi nữa hả? Tao khuyên chúng mày ngoan ngoãn làm theo lời của cậu Vương, tránh sau này không kiếm chác được gì.”
Vương Hải cũng liên tục cười lạnh.
“Thằng nhãi kia, tao hiểu ý của mày rồi, chẳng phải là vì mày không kiếm được lợi lộc gì trong đó sao! Chỉ cần mày đưa em gái mày lên giường của tao, tao cũng sẽ sắp xếp cho mày một công việc ra tấm ra món, tất nhiên cũng không thể quên phần tiền của mày rồi.”
“Sao hả? Thiếu gia đây hào phóng đúng không, chỉ cần em gái mày biểu hiện tốt, đến lúc đó tao sẽ đề đạt thêm, cũng đâu phải không có cơ hội. Ha ha ha ha!”
Nói đến sau cùng, Vương Hải phát ra những trận cười điên dại.
Ông chủ nhà hàng bình dân chứng kiến tất cả những điều này cũng liếc mắt nhìn Tiểu Thảo với vẻ thương hại rồi thở dài, quay người bỏ đi.
Đối diện với tràng cười khùng khùng điên điên của Vương Hải, Lâm Triệt không lên tiếng. Anh có thể cảm nhận được bàn tay Tiểu Thảo đang túm lấy người mình siết chặt hơn, dường như cô sợ anh sẽ đồng ý với điều kiện của đối phương.
Sợ anh sẽ tặng cô cho đối phương như trao đổi một món hàng!
Anh lặng lẽ vỗ bàn tay đã trắng bệch vì dồn sức quá nhiều của Tiểu Thảo, ngỏ ý bảo cô không cần lo lắng quá.
“Thằng Vương mập, bây giờ mày có thể đi được rồi, tối nay bảo Giang Nguyên Khôi tới nhà tao xin lỗi em gái tao đấy?” Lâm Triệt nheo mắt, gằn giọng bảo gã.
Hai người ở phía đối diện đều đờ ra.
Sau đó, Vương Hải lập tức nổi cơn tam bành, gã vơ lấy cốc nước trong tầm tay, ném vào đầu Lâm Triệt.
Gã ghét nhất có người gọi gã là thằng mập, nếu có, gã sẽ đánh người đó què chân ngay lập tức.
Thấy chiếc cốc thủy tinh bay tới, Tiểu Thảo đang định hét lên một tiếng.
Nào ngờ Lâm Triệt giơ tay đỡ được chiếc cốc, siết nhẹ một cái, âm thanh “răng rắc” giòn giã vang lên, những vết nứt bắt đầu lan ra trên chiếc cốc thủy tinh, sau đó nó lập tức biến thành mảnh vụn.
Cùng lúc đó, Trương Hợp sải bước tới bên cạnh Vương Hải, túm lấy cái đầu to bóng nhầy nhậy của gã, ấn mạnh xuống mặt bàn.
Đồ ăn bị gạt hết xuống đất, dầu mỡ trên đĩa thức ăn dính cùng cái đầu heo của Vương Hải.
Khiến gã ngửi thấy mùi đồ ăn vô cùng gay mũi.
“Mày đang làm gì thế hả, mau buông cậu Vương ra, không thiết sống nữa sao!” Triệt Trân hoảng hốt kêu gào ầm ĩ, bà ta không ngờ Lâm Triệt thật sự dám ra tay với Vương Hải.
Nếu hôm nay xử lý không xong, bà ta cũng sẽ bị liên lụy, không thể nào dẹp yên được cơn giận của Vương Hải đâu.
Nói xong, bà ta định kéo Trương Hợp ra.
Chát!
Lâm Triệt đứng dậy, tặng cho Triệu Trân một cái bạt tai khiến bà ta lảo đảo rồi ngã vật xuống đất.
“Ngoan ngoãn đợi đấy, lát nữa sẽ đến lượt bà.”
Giọng nói lạnh như băng khiến người ta run rẩy.
Triệu Trân không dám nghi ngờ Lâm Triệt sẽ xử lý mình, bởi vì anh đang bước từng bước về phía Vương Hải.
“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao à! Bố tao là Vương Hoằng Vĩ, chúng mày cứ chờ chết đi! Tao đã nhớ kỹ bản mặt của chúng mày rồi đấy, chúng mày không thoát được đâu.”
Vương Hải giận dữ gào rống lên, gã sống trong nhung lụa quen rồi, nào đã phải chịu cảnh này bao giờ đâu.
Thế nhưng bản mặt gã vẫn bị ấn chặt xuống mặt bàn, không thể nhúc nhích được, vừa lên tiếng gào thét đã khiến đồ ăn thức uống đổ trên bàn rơi vào miệng mình, vô cùng gớm ghiếc.
“Gọi điện cho ông bố của mày đi! Bảo ông ta qua đây trong vòng hai mươi phút mà không tới thì cứ qua mười phút tao lại đánh què một cái chân mày!” Lâm Triệt nói với Vương Hải.
Vương Hải được thả ra, gã lau bớt vết dầu dính trên mặt, nhìn Lâm Triệt với vẻ khó tin.
Thằng này đúng là thằng ngu, dám chủ động cho phép mình gọi điện thoại.
“Mẹ kiếp, mày đừng hối hận nha con trai!” Nói xong gã lôi điện thoại, gọi một cuộc.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Vương Hải đã khóc lóc thảm thiết, không hề giống bộ dạng cần có của một người đàn ông 30 tuổi.
“Bố ơi, con bị đánh rồi, có hai thằng mọi rợ dám đánh con! Chúng nó còn bảo bố không đến sẽ đánh gãy chân con, bố cứu con với!” Vương Hải khóc lóc kể tội.
Tiếng khóc nghe đứt ruột đứt gan cứ như chân tay đã gãy rồi.
“Vâng, ở thôn Phong Nguyên ạ! Chúng nó có hai thằng thôi. Bố mau đến đây đi, chúng nó dữ lắm, con sợ nếu đến muộn chúng nó sẽ đánh con thật đấy.” Vương Hải vẫn không yên tâm nên phải dặn dò thêm.
Nghe được lời đáp sẽ tới ngay của bố mình, gã mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cúp điện thoại, tiếng khóc thảm thiết của gã lập tức im bặt, thậm chí còn tỏ ra sung sướng khi nghĩ rằng hai người kia sắp gặp họa: “Chúng mày cứ chờ đấy, bố tao sắp đến rồi, không đánh chết chúng mày mới lạ!”
Từ thái độ khóc gào đến huênh hoang thay đổi cực kỳ nhanh, kỹ năng diễn xuất của gã vượt xa mấy diễn viên mới chập chững vào nghề trên màn bạc.
Trương Hợp giơ tay, có ý định đánh gã, gã mới ngoan ngoãn ngậm cái miệng lại.
Tiểu Thảo kéo kéo cánh tay của Lâm Triệt, nhẹ giọng bảo: “Anh hai, hay là thôi đi anh! Mình không đấu lại họ đâu.”
Tiểu Thảo từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, không dám ngẩng lên.
Từ nhỏ cô đã sống trong môi trường cực khổ, tạo thành tâm lý tự ti và tính cách nhẫn nhục để vun vén mọi bề như hiện tại.
Lâm Triệt nhìn thấy cảnh ấy mà thực sự đau lòng, nếu hôm nay anh không đến kịp, phải chăng Tiểu Thảo đã bị tặng cho thằng Vương mập như một món quà, hoặc có khi, đã chết ở phiên chợ ban sáng.
“Tiểu Thảo ngoan, anh hai đến rồi, không ai dám bắt nạt em nữa đâu!” Anh khẽ vuốt mái tóc mềm của cô và an ủi.
Tiểu Thảo dần dần yên lặng hơn, cô đã không còn lựa chọn nào khác.
Thời gian nhích từng chút một.
Đến thời giờ đã giao hẹn, bố của Vương Hải vẫn chưa thèm đến.
Lâm Triệt nhìn Vương Hải đang ngồi xổm dưới đất, anh nở nụ cười: “Mập à, xem ra bố mày không coi mày ra gì đâu nhỉ! Đã đến thời hạn giao ước rồi đấy.”
Mặt mũi Vương Hải rất khó coi, gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng gọi tao là mập, nếu không tao sẽ bóp chết mày!”
Lâm Triệt mỉm cười.
Anh nhìn đồng hồ rồi ra hiệu: “Đến giờ rồi, đánh gãy một chân nó đi.”
Sao cơ?
Vương Hải giật mình, chỉ vì “giờ cao su” mà thằng nhóc này dám đánh gãy chân mình?
Gã nhìn về phía chàng thanh niên đang mỉm cười kia một lần nữa, nhưng chỉ nhìn thấy sát khí.
“Đừng, chỗ này quá xa thành phố, chắc chắn ông ấy đang trên đường rồi, đợi thêm chút nữa.” Vương Hải bắt đầu hoảng loạn.
Vẻ quyết đoán của Lâm Triệt cùng thân thủ của Trương Hợp khiến gã tin tưởng rằng hai người này thật sự dám đánh gãy chân mình.
Lâm Triệt lắc lắc đầu. “Gã họ Lâm này trước nay nói lời thì luôn giữ lời, đánh gãy chân nó.”
Rầm!
Anh vừa dứt lời, Trương Hợp đã ra tay.
Một âm thanh trầm đục vang lên, kế đến là tiếng thét như heo chọc tiết của Vương Hải.
Triệu Trân sợ đến mức trốn sang một bên, hai chân run như cầy sấy, hôm nay bà ta đụng phải bọn cứng cựa rồi.
Trò quấy rầy của bà ta cũng không còn tác dụng gì nữa.
Cơn mưa bên ngoài đã ngừng, nhưng con đường trong thôn càng trở nên lầy lội.
“Thằng Vương mập kia, mười phút nữa sắp hết rồi, không biết cái chân còn lại của mày có giữ được không đây!”
Lâm Triệt nói năng rất bình thản nhưng Vương Hải nghe thấy lại vô cùng khiếp đảm.
Thời gian trôi quá nhanh.
Gã đành lôi điện thoại ra gọi cho bố mình thêm một cuộc nữa.
“Bố ơi, bố đến mau đi! Thằng điên này đã đánh gãy một chân con rồi, bố cứu con với!” Vương Hải đau khổ gào khóc, không chỉ vì cơn đau không thể tả nổi khi bị gãy chân mà còn vì nỗi sợ kinh hoàng trong lòng.
Đầu dây bên kia lập tức an ủi: “Con trai đừng sợ, bố đến rồi, bố thấy nhà hàng đó rồi.”
Vừa dứt lời, bốn chiếc xe Jeep đỗ lại bên ngoài cửa sổ.
Mỗi chiếc xe có bốn người nhảy xuống, người đàn ông trung niên đi đầu chính là bố của Vương Hải- Vương Hoằng Vĩ.
Rầm!
Cửa kính của nhà hàng bình dân bị đạp bung ra, tất cả mọi người tràn vào trong.
Khi nhìn thấy con trai mình đang lê lết trên nền đất như một con chó chết, Vương Hoằng Vĩ lập tức biến sắc.
“Thằng nhãi ranh này dám đánh con trai tao, gan chó của chúng mày to gớm nhỉ!”