Mục lục
Vô địch chiến thần (full 260 chap bản dịch chuẩn) – Truyện tác giả: Hải Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hẻm nhỏ giữa đêm đen, bóng tối dày đặc sâu hút.

Sở Vân Mộng vô cùng chật vật, đang không ngừng ra sức bò ra đầu hẻm.

Quần áo đã dính đầy bùn đất, giày cao gót cũng đã rơi đi đâu mất.

Mắt cá chân sưng đỏ, khiến cô chẳng thể đứng thẳng để đi như bình thường được.

Cô chỉ có thể ra sức bò về phía có ánh sáng.

"Cứu mạng! Cứu mạng." Kêu cứu trong một thời gian dài đã khiến cổ họng cô hơi khản đặc.

Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc.

Ra sức bò, dùng sức mạnh lớn nhất của mình để hét lên.

"Chà chà! Đẹp quá đi mất, chỉ có lúc sắp héo tàn, đóa hoa mới lộ ra vẻ đẹp mê người nhất của nó." Một giọng nói âm u mềm mỏng vang lên từ sâu trong con hẻm nhỏ.

Đến gần hơn một chút, dáng vẻ của ba tên đàn ông hiện ra.

Kẻ nói chuyện là tên đang cầm đầu, gã có thân hình cao gầy, mặc quần bó sát người, từng lời nói từng hành động đều mang đến cho người ta cảm giác vừa âm u vừa dặt dẹo như phụ nữ.

Mà khi Sở Vân Mộng nghe thấy giọng nói của người này thì cứ như gặp quỷ vậy, cô lại ra sức tăng nhanh tốc độ bò của mình, hi vọng rời khỏi nơi này càng xa càng tốt.

"Em gái này, sao em phải khổ như thế? Cậu Tề đây có gì không tốt đâu, cuối cùng cũng phải ra nông nỗi này thôi."

"Sau cùng vẫn bị bọn anh bắt lại, rồi lại phải hiến dâng thân thể của mình miễn phí à!"

Giọng điệu lạnh lẽo dẹo dặt, có chút tiếc hận nói như thế.

"Đặng Văn, thả tôi ra đi." Sở Vân Mộng nói với giọng khàn khàn.

Tiếng nói không lớn, nhưng giữa đêm khuya thanh tịnh lại vang lên rất rõ ràng.

Nhưng Đặng Văn lại lắc ngón cái và trỏ chắp lại với nhau rồi vẫy vẫy.

"Tôi đây cũng không dám đâu, tôi thả cô ra, cậu Tề sẽ trách tội tôi mất. Yên tâm đi, đợi đến khi cô bị cậu Tề chơi xong rồi được đưa đến chỗ tôi tiếp khách, lúc đó anh đây sẽ chăm sóc cô thật tốt."

Tách!

Đặng Văn búng tay, hai tên đàn ông phía sau lập tức lộ ra nụ cười bỉ ổi, đồng thời đi đến chỗ Sở Vân Mộng.

Mắt thấy hai tên đàn ông cao to vạm vỡ đang đi đến chỗ mình.

Sở Vân Mộng vô cùng sốt ruột.

Cô đứng dậy vừa chạy được hai bước thì cổ chân lại đau đớn không thôi, lẫn nữa ngã nhào xuống đất.

Vô cùng chật vật.

Thấy hai tên kia ngày càng tới gần, sắc mặt Sở Vân Mộng dần tái bệch lại.

Cô dốc hết sức lực cuối cùng mình có được hét lên ra ngoài hẻm: "Cứu mạng, cứu mạng với."

Mọi người đều sững sờ, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Mấy giây sau, vẫn không có ai trả lời.

Đặng Văn lại nở nụ cười.

"Không có ai đâu, mà dù có cũng không nhúng tay vào việc này, cô chấp nhận số phận của mình đi."

"Ha ha ha!"

Mấy gã đàn ông kia tới tấp cười rộ lên.

Gâu!

Gâu gâu!

Tiếng chó sủa vang vọng cắt ngang giọng cười của gã.

Mọi người đồng loạt nhìn sang, tuy không thấy rõ lắm, nhưng có thể dựa vào chiều cao cơ thể để đoán được là một người đàn ông dẫn theo một cô bé cùng chú chó đang đi tới.

"Mẹ nó bớt lo chuyện bao đồng, không muốn chết thì cút mau." Một gã đàn ông trong đó đánh tiếng cảnh cáo.

Nhưng người đàn ông kia vẫn không dừng bước, đi tiếp về phía bên này.

Sở Vân Mộng như thể phát hiện được cọng cỏ cứu mạng của mình, cô hét lên: "Cầu xin anh cứu tôi, bọn họ muốn bắt cóc tôi."

"Cầu xin anh, cầu xin anh." Nói xong, Sở Vân Mộng lại lần nữa chảy nước mắt.

Sao cô phải khổ sở như vậy, như thế tất cả bất hạnh trên đời này đều đổ dồn vào người cô.

Nếu không phải cô chưa hoàn thành được nguyện vọng của mẹ, có lẽ thiên đường mới là điểm đến tốt nhất của cô.

Trước mắt.

Người đàn ông dẫn theo bé gái cùng chú chó này sẽ cứu mình sao?

Khoảnh khắc người đàn ông kia dần đến gần mình.

Như thể ánh trăng cũng rực rỡ hơn đôi phần, trên khuôn mặt đẹp trai có hơi trẻ con của người đàn ông nọ, hai hàng mày kiếm nay đã chau lại rất chặt.

Ánh mắt sắc bén nhìn mọi thứ ở xung quanh.

Mà sau khi Sở Vân Mộng thấy rõ được khuôn mặt của người đàn ông kia, cô bỗng thấy vui vẻ.

"Anh Chu ơi, cứu tôi với."

Cô nhớ người đàn ông này, sau khi sửa ống nước cho mình xong, người đàn ông đẹp trai nhưng hơi lạnh lùng này thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Thỉnh thoảng cô sẽ đứng lặng yên trước cửa sổ biệt thự, lén nhìn anh đi đến chỗ bà Chu ăn cơm.

Nhưng chỉ là lén nhìn mà thôi.

Tính cách của cô là như thế.

Cô sẽ không chủ động tiếp xúc với đối phương.

Bây giờ lại không ngờ rằng trong phút nguy nan, vẫn là anh xuất hiện trước mặt cô.

Anh sẽ cứu cô chứ?

Anh có chăng cũng sẽ gặp nguy hiểm?

Cô bé kia là con gái của anh sao?

Trái tim của con gái rất mỏng manh, cũng rất mẫn cảm, chỉ trong chốc lát như thế đã rơi vào miên suy nghĩ miên man.

Đặng Văn thấy đối phương không hề rời đi, sắc mặt ngày càng lạnh lại, thân phận của Sở Vân Mộng vô cùng đặc biệt, nếu bại lộ e rằng sẽ liên lụy đến nhiều thứ.

Mà lúc này, người đàn ông này kia vẫn không có ý định rời đi.

"Thằng oắt kia, cho mày mười giây, lập tức cút đi, đồng thời cũng quên luôn việc này đi. Nếu không đừng trách tao không khách khí." Giọng điệu âm u the thé.

Làm Lâm Triệt phải rùng mình lên một cái.

Nhưng vẫn không có ý định rời đi.

"Đình Đình, cháu đến đỡ chị kia sang một bên nghỉ ngơi đi." Lâm Triệt dặn cô bé.

Sắc mặt Đặng Văn trở nên khó coi, hiển nhiên đối phương không hề để gã vào mắt.

"Chết tiệt."

Hai tên vệ sĩ bọc hai bên trái phải, kẹp Lâm Triệt ở giữa, tay cầm vũ khí, rục rịch chuẩn bị hành động.

Lâm Triệt lạnh lùng nhìn hai tên này rồi lạnh giọng bảo: "Xem ra các người không cần cả cơ hội sống sót cuối cùng!"

Lời nói ấy là sự khiêu khích trắng trợn.

Một thân một mình, nhìn cũng không đô còn gì, vậy mà lại nói chuyện ngông cuồng đến thế.

"Đúng là điếc không sợ súng, yên tâm đi, con gái của mày nhìn cũng được đấy, tao sẽ giữ mạng nó lại, sau này dạy dỗ thêm cho nó, coi như cũng kiếm được tiền."

"Nhưng mày ấy à! Không có tốt số đến vậy, mày đã nhúng tay vào việc không nên nhúng vào, vì thế mày chắc chắn phải chết!" Đặng Văn liên tục cười lạnh.

Tách!

Lại một tiếng búng tay.

Hai tên vệ sĩ giơ vũ khí lên, vung vào người Lâm Triệt.

Nhìn cứ như muốn băm vằm Lâm Triệt ra!

Sắc mặt Lâm Triệt vẫn hờ hững, trong phút chốc hai tên đó lại gần, anh bỗng ra tay.

Răng rắc!

Hai tiếng lanh lảnh vang lên, hai tên đô con kia ngã xuống đất, mặt bày vẻ đau đớn dữ dội.

Trong nháy mắt giao thủ, xương đùi của cả hai đã gãy vụn.

Sắc mặt của Đặng Văn vô cùng khó coi, không ngờ người đàn ông kia lại hung mãnh đến thế.

Thấy Lâm Triệt đi về phía mình, Đặng Văn có chút bối rối, gã vội nói: "Đừng, đừng có tự rước họa vào thân, con bé kia đã được Tề công tử nhắm trúng, chuyện này không phải chỉ một tên nhóc vắt mũi chưa sạch như mày giải quyết được đâu."

"Tôi chẳng biết Tề công tử gì đó, nếu may mắn gặp được, người gặp xui xẻo cũng không phải là tôi." Lâm Triệt lạnh giọng nói thế.

Tiến lên thêm một bước, tay phải đã bóp lấy cổ của gã.

Hơi dùng sức đã nhấc cả người lên khỏi mặt đất, lơ lửng giữa không trung.

Anh lại thêm chút lực vào cổ tay, khiến mặt của Đặng Văn nổi lên gân xanh, hô hấp ngày càng khó khăn.

"Anh Chu, thả bọn họ ra đi." Đúng lúc này, giọng nói của Sở Vân Mộng vang lên.

Lâm Triệt sững người, bấy giờ mới nhớ Đình Đình và Sở Vân Mộng vẫn còn ở đây.

Anh thả Đặng Văn ra, khiến gã ngã lăn quay xuống đất.

"Tề công tử là ai, nói, tha cho anh một mạng."

Đặng Văn vô cùng hoảng hốt, vừa rồi gã có thể cảm nhận được rõ ràng sát ý của đối phương.

Cũng tuyệt không hoài nghi, đối phương dám giết mình.

"Tên là Tề Mẫn, là cậu chủ nhà họ Tề. Chúng tôi chỉ là tay sai của anh ta." Đặng Văn không hề giấu diếm, nói toạc ra.

Gã cũng không thể che giấu được, vì Sở Vân Mộng cũng biết chuyện này.

"Cút đi."

Ba người kia đỡ nhau chạy trối chết.

Lâm Triệt trở lại bên người Đình Đình và Sở Vân Mộng.

Một lớn một nhỏ.

Hai người ngồi đợi cùng nhau cứ như hai kẻ ăn mày, nhìn vô cùng chật vật, cả người dính đầy bùn đất.

Sau khi xác nhận thương thế của Sở Vân Mộng không có gì quá nặng, anh mới khom người xuống bảo: "Đi thôi, tôi đưa cô về."

Mặt Sở Vân Mộng ửng đỏ, nhẹ nhàng nằm lên trên lưng Lâm Triệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK