Mục lục
Vô địch chiến thần (full 260 chap bản dịch chuẩn) – Truyện tác giả: Hải Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Yên lặng!"

Trong chớp mắt, cả công ty đều yên tĩnh lạ thường. Những người này đột nhiên xuất hiện khiến Lý Bưu cảm thấy nguy hiểm. Hơn nữa, họ đến mà không nói lý do, vừa đến là đòi bắt người, đúng là ngông cuồng.

“Các người là ai, tên húy của đại ca chúng ta mà các người dám gọi trực tiếp vậy sao?” Tiểu Đường đi theo Lý Bưu bao nhiêu năm nay, kiêu ngạo ngang ngược quen rồi, nếu lúc này không phải đối phương đông người thì lão đã sớm lên giọng mắng người rồi.

“BỐP”! Lúc này, một cái bạt tai hằn lên trên mặt lão.

Tiểu Đường phẫn nộ, cầm chiếc ghế ở bên cạnh đập về phía trước nhưng tốc độ của đối phương còn nhanh hơn. Trong chớp mắt đã đè gã xuống đất khiến gã không thể cử động được.

“Lý Bưu, mày nói thế nào?” Người đàn ông dẫn đầu nhìn về phía Lý Bưu đang định rời đi từ cửa sau, nói.

Lý Bưu xoay người nhìn kỹ mấy người này. Tuổi trẻ mà dáng người vạm vỡ, khí thế hừng hực.

“Các người rốt cuộc là ai, ai phái các người đến đây?” Lý Bưu lớn tiếng hỏi. Lão muốn dựa vào khí thế của bản thân để lấy lại chút thể diện cho mình.

“Làm gì thì trong lòng mày rõ nhất. Đi thôi, tránh xô xát không đáng có!” Người đàn ông dẫn đầu nói, khoát tay một cái nói: “Dẫn đi!”

Mấy người phía sau lập tức khống chế Lý Bưu áp giải lên xe.

Mấy phút sau…Lý Bưu và cả Tiểu Đường bị dẫn đến văn phòng thi công tạm thời của trung tâm thương mại Thiên Hoa. Trong văn phòng lúc này im lặng như tờ.

Lý Thiên đã tỉnh lại, nằm trên đất rên rỉ đau đớn, còn những người khác thì quỳ trên đất mà không dám lên tiếng. Nhưng điều khiến Lý Bưu thấy kỳ lạ là đối phương chỉ có ba người nhưng có thể khiến nhiều người sợ tới mức không dám nhúc nhích.

“Báo cáo! Lý Bưu và một người nữa đã được đưa tới!” Người dẫn đầu tiểu đội đi đến trước mặt Trương Hợp, chào hỏi rồi báo cáo.

Trương Hợp gật đầu, ý nói là mình đã hiểu. Còn Lý Bưu thì nhìn về người thanh niên trẻ ở vị trí chính giữa kia, tướng mạo đường đường, khí thế áp đảo.

“Cậu là ông chủ đứng sau của trung tâm thương mại Thiên Hoa?” Lý Bưu giả bộ điềm tĩnh, nghiêm sắc mặt nói.

Lâm Triệt cười một cái, nhìn người đàn ông đang cởi trần và đeo chiếc vòng vàng trên cổ, cười nói: “Ông chủ Lý! Anh không có gì muốn nói với tôi sao?”

Sắc mặt Lý Bưu ửng đỏ, cổ họng khô cứng. Thằng nhãi này khí thế quá sắc bén, lúc nhìn trực diện dường như đang tiêu hao dần thể lực của lão. Cổ họng lão như bị nghẹn ứ, lão cố dùng nước bọt làm ướt cổ họng mình.

“Tôi nghĩ là trong chuyện này chắc có chút hiểu lầm, chi bằng cho qua đi. Tôi và cậu mỗi người lùi một bước thì thế nào?” Lý Bưu sau khi suy nghĩ một lát liền nói.

Lâm Triệt nghe thấy vậy thì bật cười. Lý Bưu lúc chiếm ưu thế thì tìm đủ mọi cách để chèn ép không cho người ta con đường sống; lúc thất thế thì lại muốn mỗi bên lùi một bước. Đúng là biết xem xét thời thế!

“Lúc tôi đến thì người của ông vẫn đang uy hiếp tôi, lúc này đâu có kết thúc đơn giản như vậy!” Mười ngón tay Lâm Triệt đan vào nhau đặt trên đầu gối, khẽ giọng nói.

Lúc này, sắc mặt Lý Bưu dần dần cũng trở nên khó coi hơn: “Hừ! Người của tao cũng bị cho một bài học rồi, còn muốn thế nào nữa?”

“Đừng tưởng rằng có vài người là đã chiếm ưu thế. Mấy anh em bọn tao nhiều hơn tụi mày đấy, hơn nữa ai nấy rất liều lĩnh. Nếu mà đánh thật thì không biết là ai thắng ai thua đâu”.

Uy danh giang hồ đúng là không thể ngụy trang được mà là Lý Bưu thể hiện ra. Kể cả là lúc này bị người khác khống chế nhưng cũng không bao giờ muốn nhận thua. Nếu không thì sẽ làm mất đi khả năng đàm phán.

“Đúng là như vậy! Dưới trướng của ông chủ Lý có không ít người, trừng trị tốp này thì vẫn còn tốp khác”. Lâm Triệt khẽ nói, ánh mắt vô cùng sắc bén.

“Mày…Ý mày là gì?” Lý Bưu cảm thấy trong lời nói của Lâm Triệt có ý khác. Dường như Lý Bưu hiểu được ý trong đó, lão ngẫm nghĩ một lát nhưng lại không hiểu lắm.

Lâm Triệt vẫn ngồi trên ghế sofa rồi khẽ giọng nói: “Ông chủ Lý! Chúng ta cũng không phải lần đầu gặp mặt. Nếu không phải là ông không đủ sức uy hiếp gì đến tôi thì tôi còn hoài nghi không biết có phải ông đang nhằm vào tôi và làm ra đủ mọi chuyện không?”

Nghe thấy câu này, Lý Bưu cau mày chặt hơn. Lão lại một lần nữa nhìn kỹ Lâm Triệt. Nói thật thì kiến thức của lão cũng không phải ít nhưng gã chưa từng gặp người nào mà điềm tĩnh, xử lý mọi chuyện bình tĩnh như này. Dường như tất cả mọi chuyện đều như đang trong tầm kiểm soát, tất cả đều nắm trong tay cả rồi.

“Chúng ta từng gặp nhau sao?” Lý Bưu nghi ngờ, hỏi.

Lão không có nghề nghiệp cố định, căn bản là phương diện nào có thể kiếm ra tiền thì gã làm cái đó. Lão tiếp xúc với rất nhiều người ở các ngành nghề khác nhau, còn người như Lâm Triệt thì dường như chưa từng gặp bao giờ. Nếu như từng gặp rồi thì chắc chắn lão sẽ không quên nhanh như vậy.

“Mẹ con nhà họ Chu mở quán mì ở gần đây, ông còn nhớ chứ?”

Nghe tới đây, trong lòng Lý Bưu đột nhiên thấy chột dạ, quả nhiên là xảy ra chuyện lớn rồi. Làm sao lão quên được việc mẹ con nhà họ Chu mở quán mì sợi. Cũng chính vì chuyện này mà tối hôm đó, Cục cảnh sát đều phát lệnh truy bắt tóm gọn bọn họ. Tất cả bản án nhiều năm trước của mình đều bị lật lại, nguy hiểm như muốn lấy mạng lão. Gia sản bốc hơi hết, sau khi được thả ra liền nghe được tin khiến lão vô cùng khủng hoảng.

Nhà họ Tôn - nhà họ Tôn được gọi là thế gia trăm năm, đã bị người ta tiêu diệt rồi. Tất cả sản nghiệp và thế lực có liên quan đều bị động đến. Lý Bưu cũng được tính vào trong vụ này nhưng may mắn thoát được kiếp nạn.

“Mày là…?” Lý Bưu cẩn thận hỏi.

“Hôm đó tôi cũng ở trong quán đó nên mới có may mắn được chứng kiến thực lực của ông chủ Lý”. Lâm Triệt cười, nói.

Lý Bưu quả thực có chút bản lĩnh. Bị phủ Tổng tư lệnh gọi tên vây bắt rồi nhưng bị giam có mấy ngày là đã được thả ra. Mối quan hệ, tiền bạc của gã đều không thể xem thường.

Lúc này, Lý Bưu ngông cuồng bao nhiêu, kiêu ngạo bao nhiêu. Anh em nhiều đến mấy cũng không thể khống chế được hai chân của lão. Và rồi một tiếng vang lên, sau đó thấy lão quỳ sụp xuống đất.

“Tôi…Tôi không biết đây là sản nghiệp của cậu”. Phản ứng đột ngột của Lý Bưu khiến mọi người đều liếc mắt nhìn nhau, không hiểu sao lão đột nhiên lại có sự thay đổi như vậy. Không còn vẻ vênh váo nữa mà chỉ còn sự khủng hoảng trong nội tâm.

“Ông cũng là người thông minh đấy nhưng tại sao ông không biết kìm chế chút? Lần trước ông may mắn thoát chết nhưng sao không biết trân trọng thế?” Lâm Triệt nhìn Lý Bưu đang quỳ trên đất cầu xin tha mạng, khẽ nói một câu. Từng câu từng chữ như roi da đang quất vào lòng lão.

Còn Lâm Triệt lúc này với dáng vẻ cười mỉm như thần chết hù dọa người khác.

“Xin lỗi, xin cậu hãy tha cho tôi một lần!”. Lý Bưu lập tức nói lời xin lỗi. Đầu của lão không ngừng đập trên nền đất xi măng đến nỗi đầu chảy máu.

Lâm Triệt lắc đầu, sớm biết có lúc này thì sao ban đầu còn làm thế? Nếu như lúc này Lâm Triệt không có thực lực mà chỉ là một người trẻ tuổi bình thường đi làm để nuôi cả nhà thì liệu Lý Bưu có tha cho mình không? Có lẽ khi trả giá đủ rồi thì sẽ tha cho.

“Kiếp sau hãy cố gắng làm một người tốt đi”. Lâm Triệt nói xong thì không để ý gì mà lớn bước đi ra ngoài.

Trương Hợp chỉ vào Lý Bưu và Lý Thiên, sau khi dặn dò mấy binh sĩ phía sau thì cũng xoay người rời đi.

“Đừng! Đừng! Xin cậu tha cho tôi một lần”.

PẰNG PẰNG! Đám người Lâm Triệt đã đi xa, còn lúc này vang lên hai tiếng súng vang rền. Trên nền đất trống, đi xa lắm rồi nhưng tiếng súng vẫn vang lên rất rõ.

Bước chân của Ngô Minh loạng choạng, có chút không đứng vững được. Chủ của mình, rốt cuộc có thế lực như nào vậy.

“Không sao, ngày mai bảo mọi người yên tâm làm việc! Trời nóng, hãy chuẩn bị cho mọi người ít đồ uống giảm nhiệt!” Lâm Triệt nhìn thấu tâm tư của Ngô Mình nên lên tiếng an ủi.

Ngô Minh gật đầu, với ý mình đã hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK