Hiện trường yên lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Nhà họ Chu?
Chẳng phải nhà họ Chu đã chết hết rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Mọi người ở đây đều biết rõ về mối quan hệ giữa nhà họ Chu và ba gia tộc lớn.
Tuy không nhắc đến nhưng cũng biết sơ về nội tình, ba gia tộc lớn chèn ép đến nỗi nhà họ Chu sắp diệt tộc, đừng nói là nhà họ Chu giàu có, đến cả những người họ Chu là dân thường cũng bị lôi ra vặn hỏi một lượt.
Xem thử có quan hệ gì với nhà họ Chu giàu có kia không.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về người trong ba gia tộc lớn ngồi ở phía trước, còn hai gia tộc lớn còn lại thì đều nhìn về phía Tưởng Hồng Phong.
"Ha ha, các vị không cần phải hoảng loạn. Người đến là phu nhân nhà họ Chu, bà ấy nhìn thấy Tào Chi trưởng thành, nên tôi cũng mời bà ấy tới chứng kiến hạnh phúc của Tào Chi!"
Tưởng Hồng Thiệu vô cùng hài lòng với ánh mắt không hiểu của mọi người, ít nhiều gì cũng thỏa mãn được thú vui quái đản trong lòng lão.
Còn những người bên dưới thì vẻ mặt như đã hiểu được, trong lòng thì mắng con người Tưởng Hồng Thiệu ác độc.
Ai chả biết lúc xưa Tào Chi suýt trở thành con dâu nhà họ Chu chứ? Bây giờ, lão lại mời Chu phu nhân tới để bà ấy chứng kiến Tào Chi hạnh phúc hay là để lão sỉ nhục người ta? Trong lòng mọi người đều rõ cả.
Ngặt nỗi anh trai người ta là Tưởng Hồng Phong nên chẳng ai làm gì được.
Trên sân khấu.
Tinh thần Tào Chi mới vừa được thả lỏng thì bây giờ lại căng thẳng hẳn lên, bàn tay lại vô tức lần mò đến chiếc kéo đã giấu đi.
Lẽ nào người đến không phải là anh em của Chu Văn Hằng?
Mà là bác gái Chu?
Nếu thật sự là bác Chu thì tôi sẽ giết ông rồi sau đó sẽ tự sát!
Suy nghĩ như vậy, sự tàn độc trong mắt cô nồng đượm thêm.
Cửa lớn từ từ mở rộng.
Tất cả mọi người lại quay đầu.
Dáng dấp Chu phu nhân trong tưởng tượng không hề xuất hiện.
Mà có hai bóng dáng thẳng tắp, người trước người sau chậm rãi đi về phía đại sảnh.
Tư thế thẳng tắp, khí thế mạnh mẽ kia, mỗi bước đi đều trầm ổn có lực, dường như khí thế vô hình đang lan tỏa ra xung quanh, lại dường như thu hút tâm hồn của người ta từ sâu trong bóng tối.
"Ai thế nhỉ? Sao khí thế mạnh mẽ vậy?"
"Đúng thế, thằng nhóc này bộc lộ uy thế mãnh liệt thế này trước mặt ba gia tộc lớn, có phải tới phá đám không nhỉ?"
Mọi người bỗng bắt đầu thì thầm to nhỏ, tuy nói rất khẽ nhưng ba gia tộc lớn vẫn có thể nghe được ít nhiều.
Sắc mặt họ đều tối sầm cả xuống.
"Có lẽ nào thằng nhóc này là Chu Văn Hằng?"
"Ông bị ngốc à? Chu Văn Hằng chết bao nhiêu năm rồi, sao là cậu ta được chứ!"
Hai chàng trai trẻ ở cửa càng vào gần thì uy thế của ba gia tộc lớn đều dần dần giảm xuống, khách khứa tới đây cũng dần thay đổi trong vô hình.
Mặc kệ sắc mặt của ba gia chủ âm u đến mức nào thì mọi người cũng vẫn bàn luận sôi nổi.
Tưởng Hồng Phong đứng bật dậy.
Lão ta đứng bật dậy khiến cả đại sảnh ồn ào như đông cứng, im bặt lại.
Lão ta hỏi: "Cậu là ai? Sao lại có thiếp mời của nhà họ Chu?"
"Há, không phải người nhà họ Tưởng đưa thiệp mời tới tận tay Lâm mỗ đây sao? Sao hôm nay ông Tưởng lại hỏi ngược lại tôi thế?", Lâm Triệt cười khẩy rồi vặn hỏi.
Người đến chính là Lâm Triệt, anh và Trương Hợp mới vừa tới khách sạn.
Dù là Tưởng Hồng Phong hay Lôi Viêm và Hạ Cẩn.
Lúc nghe tới cái họ này, sắc mặt họ vốn đã u ám nay lại càng lạnh như băng.
Chàng trai họ Lâm mà họ điều tra đã lâu nay, cuối cùng cũng đã quang minh chính đại xuất hiện trước mặt bọn họ. Hơn nữa, còn xuất hiện trong tình huống một chọi ba, khí thế không hề thua kém, có chiều hướng đàn áp hết khí thế của ba người kia.
"Chính cậu là người gần đây đã quậy thành phố Tân Tân gà bay chó chạy đấy à?", Tưởng Hồng Phong lại ngồi xuống chỗ cũ, hỏi với vẻ hơi khinh thường.
Giọng điệu của lão ta cứ như đang hỏi thuộc hạ hay là đám con cháu trong nhà vậy.
Nói cho cùng thì lão ta cũng là gia chủ của một nhà, đã thấy vô số việc đời.
Một thằng nhóc mới hơn hai mươi tuổi, cho dù khí thế có lớn cỡ nào thì cũng chẳng đủ sức uy hiếp đối với lão ta.
"Chuyện nhỏ thôi, đợi đến lúc diệt trừ được ba gia tộc lớn mà người người ở thành phố Tân Tân nghe đến đã phải sợ mất mật, thì lúc đó mới có chút thành quả", sắc mặt Lâm Triệt không hề thay đổi đáp.
Lúc này anh đã đi tới hàng đầu, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tưởng Hồng Phong, ngang hàng ngang vế với lão ta.
Bốp bốp bốp!
Tưởng Hồng Phong bất giác vỗ tay.
"Gan to thật, khí thế cũng dữ dằn nhỉ! Tôi hơi ngưỡng mộ trưởng bối trong nhà cậu rồi đấy, có con cháu giỏi giang như cậu!"
Câu này là Tưởng Hồng Phong nói thật lòng.
Lão ta biết, không có đứa con cháu của tất cả các gia tộc có thể so bì được với chàng trai họ Lâm trước mặt mình.
Cho dù là đứa con trai mà lão ta cực kỳ lấy làm tự hào - Tưởng Thiên Dực, cũng yếu thế hơn anh.
"Ha ha", Lâm Triệt cười, hơi khinh khi đáp: "Không biết lúc ông ấy biết ông dám bình phẩm ông ấy thế này có nổi trận lôi đình không nữa".
Nếu bây giờ Tổng tư lệnh Trấn Bắc có mặt ở đây, nghe thấy một lão thương nhân dám tùy tiện bình luận về mình, không biết có tức giận mà giết cả nhà họ Tưởng hay không.
Tưởng Hồng Phong cũng không tranh luận với anh mà nhìn thời gian rồi nhẹ giọng nói: "Nếu đã tới rồi thì ngồi đó đi, tiếp tục hôn lễ!"
Lão ta hơi xua tay, ý bảo Lâm Triệt cứ ngồi bên cạnh đi, tiếp tục tham gia hôn lễ.
Bấy giờ, Lâm Triệt ngẩng đầu lên, cũng vừa hay bắt gặp Tào Chi mặc một bộ giá y đỏ, cắn chặt môi.
Chính là cô gái anh đã nhìn thấy ở nghĩa địa hôm đó.
MC lại bước lên chính giữa sân khấu, vừa định nói gì thì bị Lâm Triệt ngăn cản.
"Chờ đã!", Lâm Triệt đứng dậy, lớn tiếng nói: "Nếu hôm nay gia chủ nhà họ Tưởng đã thiết đãi yến tiệc để mời mọi người thì họ Lâm tôi cũng sẽ không đến tay không".
Nói xong thì anh ra hiệu cho Trương Hợp.
Trương Hợp gật đầu rồi gọi điện thoại: "Vào đi!"
Mọi người bốn mắt nhìn nhau, không hiểu chàng trai trẻ này đang làm gì, một hồi thì đòi đánh, một hồi thì cười nói vui vẻ với Tưởng Hồng Phong, rốt cuộc muốn làm gì chứ!
Còn lời lẽ của Lâm Triệt càng khiến người ta phải suy đoán, anh không nói là "ngày vui hay ngày kết hôn của nhà họ Tưởng" mà chỉ nói là "gia chủ nhà họ Tưởng đã thiết đãi yến tiệc để mời mọi người".
Câu nói này có ý gì chứ?
Rốt cuộc buổi kết hôn này... có thể thuận lợi hoàn thành được hay không?
Ngay lúc mọi người đang trầm ngâm suy tư.
Ầm...!
Cửa lớn của sảnh tiệc đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
m thanh bất ngờ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Một giây sau!
Lúc họ nhìn về phía ngoài cửa thì đều thấy sợ hãi, sắc mặt thay đổi dữ dội.
Chỉ thấy bốn người với sắc mặt lạnh lùng, vai khiêng một thanh gỗ tròn to bằng đầu nắm tay, trên thanh gỗ có buộc một chiếc chuông đồng cực to.
Lúc đi tới.
Mỗi bước đi đều dừng lại một chút, có thể thấy chiếc chuông đồng này nặng cỡ nào.
"Ngày vui của nhà họ Tưởng, chỉ tặng một phần quà nhỏ này thôi, mong gia chủ nhà họ Tưởng đừng chê".
Dứt lời, bốn người cao to kia buông thanh gỗ xuống, chiếc chuông đồng cực lớn rơi xuống đất phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Khiến tim tất cả mọi người đều run lên.
Hôn lễ mà tặng chuông.
Là tặng một cái kết!
Tất cả mọi người đều hiểu rõ ý nghĩa trong việc làm này, tặng quà không tặng chuông đã thành một thường thức rồi.
Thế mà đối phương lại tặng chuông, hơn nữa còn là một chiếc chuông cực lớn.
Ý nghĩa của việc đó thì đã rõ.
Vẻ mặt của người nhà họ Tưởng đều vô cùng khó coi.
Hôm nay, tất cả nhân vật có máu mặt ở toàn thành phố và những thành phố lân cận đều tề tựu ở đây.
Mà Lâm Triệt làm thế này là đang giáng một bạt tai thật mạnh vào mặt nhà họ Tưởng, hơn nữa cái bạt tai này còn rất kêu nữa.
"Thế nào? Sắc mặt của ông Tưởng, và Tưởng nhị gia xấu thế này là đang chê quà tôi tặng không đủ quý giá sao? Hay có cần tôi tính đầu người chuẩn bị cho vài chiếc quan tài không!"
Nhìn vẻ mặt cực kì của đám người nhà họ Tưởng, Lâm Triệt lại lần nữa lên giọng hỏi đểu.
Trong đại sảnh...
Im lặng hoàn toàn, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, hít thở cũng trở nên dè dặt hơn.
Một lúc lâu sau, Tưởng Hồng Phong mới tàn độc nói: "Xem ra cậu đến đây để tìm đường chết!"