Ai mà ngờ được một Trình Thế Bình dăm ba con chữ cũng không biết lại thể hiện năng lực tác chiến xuất sắc.
Tạo nên chiến tích chói lọi, không ai địch lại được!
Vì vậy lúc này Đào Hậu mới nói những gì Lâm Triệt và Trình Thế Bình đã trải qua quá giống nhau, e là sẽ bị người ta nói ra nói vào.
Nhưng Trình Thế Bình cũng không để ý đến những thứ này, ông coi trọng Lâm Triệt, không quan tâm đến sự phản đối của Đào Hậu mà nhận Lâm Triệt làm con nuôi.
Đến nay, một tên ăn mày của thành phố Tân Tân đã biến thành thiếu soái Trấn Bắc chỉ trong một đêm, "Tiểu Hầu gia “ của phương Bắc.
Anh đã dùng thực tế để chứng minh câu nói: Một khi đại bàng nương theo gió bay lên, nó sẽ như diều gặp gió, lên tới chín vạn dặm.
Đào Hậu tiếp tục nói: "Nhưng Thế Bình không hề nghe theo lời đề nghị của chú mà kiên quyết nhận cháu làm con nuôi. Nhưng cháu cũng đã không làm ông ấy thất vọng."
Đào Hậu nói rất chậm, rất trầm ổn, tựa như mỗi từ đều trải qua sự suy nghĩ cặn kẽ.
"Quyết định của chú Đào và bố nuôi đều không sai, lập trường và phương hướng suy xét khác nhau mà thôi." Lâm Triệt cũng không phân rõ đâu là đúng đâu là sai.
Anh không thể thay đổi cái nhìn của người khác, điều duy nhất anh có thể làm là thay đổi bản thân mình.
"Cháu không trách chú sao?" Đào Hậu lại lần nữa đánh giá cậu trai trẻ tuổi này, sự bình tĩnh, tỉnh táo của đối phương khiến ông ấy cảm giác như ngồi đối diện mình là một người cùng tuổi.
"Không thể nói là trách được! Dù bố nuôi không nhận cháu làm con nuôi, cháu cũng có thể trở thành tướng tài trẻ nhất nước Đại Hán."
"Kết quả đều là vậy cả, chẳng qua quá trình khác nhau mà thôi!"
Anh vừa dứt lời, xung quanh đều yên tĩnh.
Đào Hậu giật mình, còn cháu gái ông ấy- Đào Nhuế lại trợn cặp mắt hạnh, động tác pha trà ngừng ở không trung.
Những thanh niên mới có chút thành công đã bộc lộ tài năng cũng không ít.
Nhưng lời Lâm Triệt nói lúc này không khỏi hơi cuồng vọng.
Vậy mà Đào Hậu trước giờ nghiêm túc lại không thể phản bác, 20 tuổi trở thành tổng chỉ huy ba đội quân Trấn Bắc, khiến toàn bộ thế hệ trước phải lùi về sau. Trong vòng bốn năm ngắn ngủi, anh đã dẹp yên phương Bắc, dành được thắng lợi.
Nói như vậy, Lâm Triệt quả thực là một tướng tài hiếm có.
Mặc dù không thể phản bác lại nhưng ông ấy vẫn hơi bất mãn với câu nói bộc lộ sự sắc sảo ấy. Ông ấy trừng mắt nhìn Lâm Triệt: "Sau này cháu vẫn nên bớt nói những câu như vậy, khiêm tốn trầm ổn mới có thể khiến tương lai của cháu vững chắc."
Lời này cũng không sai, nếu câu nói vừa rồi của Lâm Triệt bị những kẻ bụng dạ khó lường ghi nhớ thì sau này nó sẽ trở thành chướng ngại cản trở tương lai của Lâm Triệt.
"Vâng, cháu đã biết sai rồi ạ." Lâm Triệt hành lễ nói.
Đào Hậu hài lòng gật đầu, cũng hơn hai năm rồi ông ấy mới gặp lại Lâm Triệt. Giờ gặp nhau lại thấy vô cùng hợp mắt, Lâm Triệt còn hiểu lý lẽ hơn Trình Thế Bình năm đó nhiều.
"Công văn phong Hầu của cháu cũng phải gửi xuống rồi nhỉ?" Đào Hậu hỏi.
Giấy tờ phong Hầu của Lâm Triệt đã trình lên rất lâu, chiến công của anh đã đủ, nhưng vì rất nhiều nguyên nhân mà vẫn chưa được phê chuẩn.
Lần này chiến dịch đại thắng, phong Hầu đã trở thành chuyện chắc chắn.
Hầu gia trẻ tuổi như vậy đúng là chuyện khó mà tưởng tượng được!
"Bố nuôi nói là cũng sắp rồi ạ, nhưng vẫn chưa xác định thời gian cụ thể."
Hai người một hỏi một đáp, cách nói chuyện không thay đổi gì nhiều. Họ đàm luận chuyện phong Hầu tùy ý như nói việc nhà.
Còn Đào Nhuế thì bụm chỗ trái tim, hồi lâu sau vẫn không thể bình tĩnh.
Từng tin tức bất ngờ đánh thẳng vào trái tim yếu ớt của mình.
Người này cũng chỉ hơn hai mươi tuổi nhỉ? Có phải vẫn chưa tốt nghiệp đại học không? Sao có thể sắp phong Hầu ở tuổi này được?
Nếu không phải cô ấy biết ông nội mình là người năng thận trọng thì e rằng cô ấy sẽ cho là hai người đang nói đùa.
Nhưng hai người vẫn tiếp tục trò chuyện.
...
9 giờ sáng.
Tại công viên trong biệt thự.
Vì hôm nay là chủ nhật nên Vu Đình Đình không cần phải đi học, cô bé dắt chó, được mẹ Chu dẫn đi công viên chơi. Đây là nơi cô bé và chó thích nhất, công viên có đủ các loại xích đu, cầu trượt.
Đình Đình chơi vui đến quên cả trời đất.
Ngay khi Đình Đình chơi vui vẻ thì bỗng cách đó không xa vang lên tiếng chó sủa.
Đình Đình ngẩng đầu nhìn thì thấy hai con chó gốc sói lớn xông về phía cô bé và chú chó nhỏ của mình khiến cô bé hoảng sợ đến mức hét lên, chạy về phía mẹ Chu.
"Bà nội, có chó sói."
Chó gốc sói là động vật cỡ lớn, do thể hình của chúng to lớn, màu lông cực kỳ giống sói nên khiến người ta rất sợ hãi.
Huống hồ giờ còn xuất hiện hai con.
Mẹ Chu bảo vệ Đình Đình ở sau lưng, đề phòng nhìn chằm chằm vào hai con chó lớn hung dữ.
Cẩu Tử không ngừng gầm gừ, uy hiếp kẻ địch. Nhưng nó chỉ là chó nhà bình thường, thể hình không cùng một cấp bậc với chúng, tuy nó tức giận gầm gừ nhưng không có chút sức uy hiếp nào.
Ngay lúc này, một người đàn ông gầy gò mặc áo ba lỗ, cắt đầu húi cua chậm rãi bước tới.
Hắn nhìn hai con chó gốc sói đang nhìn chằm chằm vào một già một trẻ, vây quanh họ rồi hét gọi: "Đại Thanh, Nhị Thanh, quay lạI!"
Nhưng hai con chó không hề xê dịch, vẫn hứng thú nhìn Cẩu Tử đang tức giận và Đình Đình tái mặt sợ hãi.
"Cậu dắt chó đi dạo mà sao không xích chúng lại?"
Thấy người đàn ông chỉ kêu mà không có ý ngăn cản, mẹ Chu cực kỳ tức giận nói: "Cậu còn không mau kéo chó của mình lại, nó cắn người thì phải làm thế nào!"
Không ngờ trong khu lại có người như vậy, để mặc cho loại chó cỡ lớn này chạy loạn, hơn nữa chúng còn có tính công kích.
Nếu làm bị thương người khác thì phải làm thế nào?
Bị mẹ Chu khiển trách, sắc mặt người đàn ông cứng lại. Hắn không gọi chó trở về mà cười lạnh nói: "Cắn thì tôi bồi thường, tôi có tiền, bồi thường cho bà là được."
"Cậu..." Sắc mặt mẹ Chu cứng lại.
Bà không ngờ người đàn ông này lại nói ra lời vô liêm sỉ như vậy.
"Đi thôi Đình Đình, chúng ta về nhà xem ti vi."
Bà bảo vệ Đình Đình lui về phía sau, nhưng bà mới vừa lui một bước, hai con chó gốc sói đã xông về phía Cẩu Tử gầm gừ như phát điên. Thoáng chốc ba con chó đã cắn xé nhau.
Tiếng chó sủa và tiếng thét chói tai của Đình Đình vang vọng khắp công viên.
...
Trong quán trà.
Đào Hậu và Lâm Triệt vẫn thưởng thức trà, nói chuyện thường ngày.
Hưởng thụ thời gian nhàn nhã.
"Gần đây thành phố Tân Tân xảy ra không ít chuyện, có phải đều là cháu làm không?" Đào Hậu hỏi.
Hai ngày nay thành phố Tân Tân thay đổi không ít, các thế lực lớn đều điều tra thông tin về một người trẻ tuổi.
Nhưng càng tra càng bí ẩn, bọn họ cũng càng hoảng loạn.
Ngay cả Đào Hậu không quan tâm đến việc đời cũng nghe tin.
Mới đầu ông ấy cũng không biết người trẻ tuổi thần bí này là ai, bây giờ mới biết là Lâm Triệt.
Lâm Triệt khẽ mỉm cười đáp: "Các thế gia lớn đã hơi quá đáng, bó nuôi cũng dặn dò, bảo cháu chèn ép sự hung hăng kiêu ngạo của cường hào địa phương."
Đào Hậu hỏi tới, Lâm Triệt liền lấy Trình Thế Bình làm lá chắn.
Đào Hậu mỉm cười nói: "Chú đã không quan tâm đến việc đời nhiều năm, các nhà quyền quý ở thành phố Tân Tân quả thực hơi cuồng vọng tự đại, cần chèn ép một phen."
"Nhưng cháu phải đúng mực thôi, đừng chèn ép quá mà làm chậm trễ chuyện phong Hầu."
Thế lực sau lưng các thế gia rất phức tạp, ông cũng muốn nhắc nhở Lâm Triệt làm việc cẩn thận, khoảng thời gian gần đây đừng gây ra động tĩnh quá lớn.
"Vâng, cám ơn chú Đào đã nhắc nhở!"
Lúc này, chuông điện thoại của anh reo lên.
Anh cười xin lỗi với Đào Hậu rồi nghe điện thoại.
Đầu bên kia vang lên tiếng khóc của Vu Đình Đình: "Chú ơi, có người xấu dẫn chó sói chặn ở cửa nhà."
Tiếng khóc và tiếng chó sủa ở đầu bên kia của điện thoại cực kỳ ồn ào.
Sắc mặt Lâm Triệt trầm trọng. Anh nói: "Đình Đình ngoan, bảo vệ mình cho tốt, giờ chú về ngay."
Anh cúp điện thoại, xin lỗi Đào Hậu và Đào Nhuế rồi rời đi.
Lúc sắp đi, Đào Hậu tiếp tục dặn dò: "Trước khi phong Hầu, đừng gây ra nhiều rắc rối."
"Vâng, cháu biết rồi."
Anh trả lời, lên ô tô, lái về biệt thự với sắc mặt khó coi.