Chương 239: Các người cũng xứng sao
Qúy Chính Đức.
Nghe cái tên có vẻ như rất bình thường, nhưng đám người Tú Y Vệ này, lại bắt đầu trở nên ồn ào.
Đây chính là người lãnh đạo nắm quyền tối cao của Tú Y Vệ bọn họ hiện nay.
Có thể nói, đó là dưới một người mà trên vạn người.
Chỉ cần nhắc đến cái tên này thôi là cũng đủ khiến người ta sợ hãi, đêm không ngủ được.
Lâm Triệt lại nói rằng, Qúy Chính Đức không đủ tư cách để nói chuyện với anh.
Cho dù anh là Võ Uy Hầu tên tuổi lừng lẫy, họ cũng không thể tin lời anh nói được.
Lúc này, mặc dù y không không nói gì, nhưng trong lòng vẫn thầm mắng một tiếng đối phương quá ngông cuồng tự đại.
Từ Công hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không muốn tranh cãi vấn đề này với Trương Thông.
Y chỉ nhìn Lâm Triệt với ánh mắt rực lửa.
Y đang chờ đợi lời nói tiếp theo của đối phương.
“Mấy giờ rồi?”
Anh phủi bụi trên đuôi áo choàng, đứng dậy, chắp tay đi tới cửa sổ, nhìn vầng trăng trên trời, nhẹ giọng hỏi.
Trương Thông nhìn vào đồng hồ trên tay nói: “12 giờ rồi ạ!”
“Hôm nay ở lại phủ Võ Uy Hầu”, Lâm Triệt nhẹ giọng nói, giọng điệu có chút bất lực.
Rõ ràng là đã hẹn trước với mọi người trong gia đình, nhưng đến giờ này, anh vẫn còn ở đây.
Vẻ mặt Từ Công có chút khó coi, hai người này lúc thế này lúc thế kia, muốn hỏi thì hỏi, không hỏi lại nói sang chuyện khác, thật sự là quá coi thường y rồi.
“Nếu Hầu gia đã có việc bận thì anh có thể về trước!”, Từ Công đảo mắt, nói tiếp.
Bọn họ nóng lòng muốn đuổi Lâm Triệt rời khỏi đây.
Lâm Triệt đương nhiên sẽ không ra về dễ dàng như vậy, anh cũng không phải rảnh rỗi, không có việc gì làm nên đến đây du lịch.
Anh quay đầu mỉm cười nhìn Từ Công.
Trái tim Từ Công thắt lại, không biết phải làm sao.
“Người đâu?”, Lâm Triệt nhìn về phía đối phương, lạnh giọng hỏi.
Điền Anh Mẫn ở đây, vậy còn Điền Hoa Huy thì sao?
Mặc dù anh không hỏi thẳng, nhưng Từ Công chắc chắn biết người mà anh đang hỏi là ai.
“Đương nhiên là không có vấn đề gì, thẩm tra xong rồi chúng tôi sẽ phái người đưa họ về nhà”, Từ Công vẫn một bộ dạng đang làm việc theo phép công.
“Đưa người đến đây”.
“Điều này không đúng quy tắc thì phải?”, Từ Công nheo mắt lại, vẫn không động đậy.
Lâm Triệt không nói gì, anh nhìn thẳng vào Từ Công, toàn thân phát ra khí thế mạnh mẽ ác liệt.
Giống như một cơn bão quét qua người Từ Công.
Người sau giống như gặp kẻ địch mạnh, mồ hôi trên trán lấp ló, hô hấp dồn dập.
“Ở biên giới phía bắc, những người chết trong tay bản Hầu có thể lấp đầy cả một thành phố. Anh là người đầu tiên, dám nói về quy tắc với tôi đấy”.
“Ở ba thành phố duyên hải này, anh dám bàn về luật lệ với tôi? Vậy thì tôi sẽ cho anh biết thế nào là luật lệ!”, giọng nói anh lạnh lùng, không mang bất kỳ cảm xúc gì.
Tất cả lính canh cầm sẵn vũ khí trên tay, sẵn sàng đợi lệnh.
Một bầu không khí uy nghiêm bao trùm khắp căn phòng, loại khí thế này không phải là kiểu tàn khốc, lạnh lùng của Tú Y Vệ.
Mà như thể đang ở chiến trường, khắp nơi đều là xác chết.
Động tác của Trương Thông còn nhanh hơn, anh ta đột nhiên ra tay, đấm thẳng vào ngực của Từ Công.
Từ Công không phòng bị gì.
Y cũng không kịp phản kháng, cả người bay ngược về phía sau như một viên đạn đại bác.
Đập vào bộ bàn ghế phía sau.
Khí huyết đảo lộn, trong cổ họng có mùi tanh của máu dâng trào, chỉ chờ trực phun ra ngoài.
Nhưng lại bị y nuốt xuống.
Đồng thời, y cũng cảm nhận được, trong lần giao đấu trước đây với Trương Thông, đối phương đã quá nương tay, lúc này y không còn cản nổi đòn của đối phương nữa.
Tất cả mọi người đều trở nên ngây ngốc.
Từ Công, người vô cùng nổi tiếng, ngay cả gia tộc lớn ở địa phương như nhà họ Điền cũng phải khuất phục y.
Lúc này, y lại ngồi trên mặt đất với vẻ mặt tái nhợt, khóe miệng có vết máu không thể che giấu.
Cực kì thảm hại!
“Anh…”, Từ Công trừng mắt nhìn Lâm Triệt, nghiến răng nghiến lợi.
Anh thật sự dám động thủ với y, Tú Y Vệ còn chưa suy sụp.
Chỉ dựa vào việc “giám sát thiên hạ”, bốn chữ này cũng đủ để răn đe nhiều người.
Vậy mà, chỉ một Võ Uy Hầu mới ngoài 20 tuổi, đã dám trực tiếp làm y bị thương.
“Đây chính là luật lệ của ba thành phố duyên hải”, Lâm Triệt bước lên trước, lạnh lùng nhìn Từ Công đang ngã trên mặt đất.
Từ Công tức giận nhưng cũng đành bất lực.
Y quay đầu đi chỗ khác, không nhìn vào ánh mắt của Lâm Triệt.
Có người đã ra ngoài để lục soát từng phòng, tìm Điền Hoa Huy.
Gia chủ nhà họ Điền tiếng tăm lẫy lừng, hội trưởng của Thương hội Hải Thần, bản thân ông ta đã đã có một địa vị siêu việt.
Cho dù có bị Từ Công đem đến đây.
Mấy người Tú Y này cũng sẽ không làm gì quá đáng.
Ít nhất thì cũng không giống với Điền Anh Mẫn, phải chịu đau đớn về thể xác.
Mà Điền Anh Mẫn lúc này cũng đã hồi phục rất nhiều, sắc mặt dù tái nhợt nhưng cậu ta đã có thể đi lại bình thường.
Ánh mắt cậu ta nhìn Từ Công trần ngập hận ý.
Không lâu sau.
Có người đã tìm thấy Điền Hoa Huy và mang ông ta tới đây.
Khi nhìn thấy Lâm Triệt mặc trường bào với khí chất anh hùng khí thế, ông ta cũng cảm thấy cực kinh ngạc.
Không ngờ rằng, người cứu ông ta lại là Võ Uy Hầu.
“Điền Hoa Huy, ra mắt Võ Uy Hầu đại nhân!”, ông ta cúi đầu và gập người 90 độ, thái độ vô cùng cung kính.
Nếu nói trước đây thái độ với Lâm Triệt là lợi dụng lẫn nhau thì lúc này đã hoàn toàn là cảm kích.
Một con lạc đà gầy còn nhiều thịt hơn ngựa.
Tú Y Vệ vẫn chưa sụp đổ, câu nói giám sát thiên hạ vẫn còn hiệu lực.
Họ đi đến đâu, người khác đều phải thu liễm, ít gây rắc rối.
Mà Lâm Triệt, lại vì người nhà họ Điền mà vội vã chạy tới đây, nhìn thấy Từ Công nằm trên mặt đất, rõ ràng đã xảy ra xung đột.
Lâm Triệt nhìn thấy Điền Hoa Huy không sao, khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn nghiêm túc nói: “Bản Hầu làm theo phép công, hai bố con nhà ông rốt cuộc đã làm chuyện gì để bị Tú Y Vệ bắt tới đây?”
“Nếu như đã thật sự làm chuyện đại nghịch bất đạo, nhà họ Điền cũng không cần thiết phải tồn tại ở ba thành phố duyên hải này nữa”.
Đúng là đúng, sai là sai.
Anh sinh ra ở phương Bắc, tính tình luôn thẳng thắn, nếu như làm sai thì cho dù có khéo léo đến đâu trước mặt Lâm Triệt cũng không có ý nghĩa gì.
Nếu bố con nhà họ Điền có lỗi, Lâm Triệt cũng sẽ không bỏ qua, mặt dễ tính không dành cho kẻ ác.
Điền Hoa Huy nghe thấy lời của Lâm Triệt, trong lòng thầm run lên.
Từ lúc sinh ra tới giờ, có trường hợp nào mà ông ta chưa gặp chứ, nhưng khí thế vừa rồi của Lâm Triệt, dưới sự chất vấn của anh, trái tim ông ta như ngừng đập, hô hấp nặng nề dị thường.
Ông ta vội vàng nói: “Nhà họ Điền không dám. Hôm nay tôi và con trai Điền Anh Mẫn đang ở trong nhà, Từ Công dẫn một đám người xông vào cưỡng chế, đập phá rồi đưa chúng tôi đến đây”.
“Nếu không phải là Hầu gia đến đây, e rằng hai bố con tôi đã không sống nổi rồi”.
Tư duy của Điền Hoa Huy rất rõ ràng, vì ông ta sớm đã nghĩ tới hai câu này rồi, lúc được cứu ra ông ta sẽ tìm người kiện Từ Công.
Không ngờ Lâm Triệt sẽ đến, và những lời này đúng lúc được dùng đến.
Đương nhiên, điều này hơi phóng đại, ai cũng biết, Từ Công sẽ không giết hai người.
Chẳng qua là, hôm đó Từ Công bị Trương Thông đánh cho một trận trước cửa nhà họ Điền nên y cảm thấy mất mặt.
Mới gây ra ầm ĩ như vậy để trừng phạt nhà họ Điền.
Lâm Triệt gật đầu, nhìn về phía Từ Công, chỉ thấy đối phương đang cười lạnh, không có phản bác.
Có lẽ, dù cho Điền Hoa Huy có nói như vậy, y cũng có cách đối phó.
“Có chứng cứ gì không?”, Lâm Triệt tiếp tục hỏi.
Thật ra mọi chuyện cũng giống như anh đã dự đoán trong lòng, hỏi câu này cũng không hi vọng đối phương nói ra được gì đó.
Tuy nhiên, Điền Hoa Huy lặng lẽ nhìn đám Tú Y Vệ đứng phía sau.
Đi lên phía trước, cách xa bọn họ.
Quần áo bên trong trực tiếp bị xé ra, có một vật nhỏ trong lòng bàn tay ông ta.
“Tôi có một đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa tôi và Từ Công, Hầu gia ghe xong là tôi có thể chứng minh sự trong sạch của mình”, Điền Hoa Huy dùng hai tay dâng lên.
Từ Công đang ngồi trên mặt đất khi nghe thấy điều này, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Không một chút do dự, y lao đến, nắm lấy đồ vật trong bàn tay Điền Hoa Huy.
“Ông dám!”