Lúc này, bên trong quán nét.
- Kiếm thuật thiên cấp! Sau khi đại thành là có thể liệt vào kiếm thuật thiên cấp!
Ngân Long Tẩu hô lên thất thanh.
Nếu như lúc trước, Ngân Long Tẩu chỉ vì muốn bái kiến tiền bối, nghiên cứu kiếm thuật, cho nên mới đến đây, nhưng hiện tại, từ đáy lòng hắn sinh ra một loại cảm xúc tên là khát vọng đối với loại kiếm thuật cường đại này.
Ngân Long Tẩu bị chấn động, lẩm bẩm nói:
- An thành chủ, rốt cuộc đây là bảo bối gì, thế mà trong nháy mắt có thể để cho lão hủ tinh thông nhiều loại kiếm thuật thiên cấp như vậy?
- Ặc...
An Hổ Uy nói:
- Ngân Long đạo hữu, đây chỉ là cho ngươi chơi thử mà thôi.
- Thử... Chơi thử?
Ngân Long Tẩu ngẩn ra ngay tại chỗ.
Còn chưa hiểu được, chơi thử là có ý gì, vừa phân tâm, lập tức bị Quỷ Bà La Sát đánh ra khỏi mộng cảnh!
- Ôi! Lão bà tử này, làm sao dám đánh lão phu?
Trong màn hình, thấy Lý đại thẩm cầm cái nồi đập Lý Tiêu Dao một trận.
Mà lúc này, Lý Tiêu Dao một chút võ công cũng không có, Ngân Long Tẩu chỉ có thể bị đánh! Cũng may là mấy người phía sau xem không hiểu gì, nếu không với bộ dáng chạy trối chết của Ngân Long Tẩu thì coi như là ném đi hết cả mặt mũi.
Sắc mặt An Hổ Uy có chút xấu hổ, cảm thấy lão đầu tử này cái gì cũng không hiểu mà còn đến chơi?
Vội vầng phổ cập cho mấy người một phen trò chơi là cái gì, máy tính là cái gì, nếu không cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ lão đầu tử này còn phải mất mặt.
Trải qua An Hổ Uy giải thích, cuối cùng mấy người cũng hiểu được:
- Tửu Kiếm Tiên là nhân vật trong trò chơi?!
- Không phải người thật?
- Vậy mà chúng ta coi hắn là tiền bối?
Nhất thời Vương Khoan có cảm giác như bị lừa! Chẳng qua khi hắn nghe thấy các loại kiếm thuật như Ngự Kiếm Thuật đều có thể học được, nhất thời cái màn hình vuông vức trước mặt Vương Khoan này lập tức trở lên khác biết!
Tiền bối để làm gì? Một không thể ăn, hai không thể uống, lại còn phải cố gắng cung kính!
Nhưng Ngự Kiếm Thuật thì khác a! Ánh mắt hắn bỗng nhiên sáng lên!
Hắn có thể có cái thân phận này, tất nhiên là không ngốc, nếu Ngự Kiếm Thuật lợi hại như vậy, thì đại biếu cho cái gì, hắn rất rõ. ngôn tình hài
Nếu như có thể tu luyện được loại Ngự Kiếm Thuật thuận tiện mà cường đại này, sẽ dẫn đến biến đổi trong toàn bộ giới võ giả và tu sĩ.
Trong giây phút này, hắn thậm chí còn có ý nghĩ muốn chiếm nó làm của riêng!
Chẳng qua khi nhìn thấy ngay cả Nạp Lan Hồng Vũ cũng ngồi bên cạnh nghiêm chỉnh chơi trò chơi, hắn liền biết, nếu thật sự làm vậy, tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt!
Mà Tố Thiên Cơ thì cảm thấy, sau khi đi ra từ lần bế quan này, dường như toàn bộ thế giới đã thay đổi!
Nàng mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt, thực sự hiếu kì, pháp khí như vậy, rốt cuộc là được làm ra như thế nào?!
Mà có thể chế tạo pháp khí này, sáng tạo kiếm thuật này, là một cao nhân như thế nào?!
--------------
Tiêu Ngọc Luật bị ngã đến thất điên bát đảo, lúc này, khó khăn lắm mới bò từ dưới đất lên được, nghiến răng nghiến lợi trong lòng:
- Ai mụ nội nó ra tay ác như vậy! Đừng để ta biết, nếu không khi hồi tông, xem tiểu gia ta làm sao thu thập ngươi!
Căn bản là Tiêu Ngọc Luật chưa từng nghĩ tới, vậy mà mình lại bị ném ra lần nữa!
Mà người hạ lệnh ném mình ra ngoài, lại là cô cô mà mình tìm đến làm chỗ dựa!
- Không được! Nhất định phải vào hỏi cho rõ!
Tiêu Ngọc Luật càng nghĩ càng không nuốt trôi được cục tức này, lần nữa đẩy cửa đi vào.
Nhưng vừa đi vào tiệm, liền nhìn thấy Tố Thiên Cơ, lúc này Tố Thiên Cơ mặc một bộ đồ trắng, sau lưng còn có mấy tên đệ tử áo trắng, rất dễ nhận thấy!
Tiêu Ngọc Luật phát hiện, Tố Thiên Cơ đang đứng xếp hàng ở phía sau?!
Tiêu Ngọc Luật dùng sức chớp mắt vài cái, sau đó dụi dụi vành mắt, tưởng rằng mình nhìn lầm!
Nhưng nhìn lại, đúng là Tố Thiên Cơ!
Chuyện gì thế này? Đây có phải là đệ nhất thiên tài trong đám đệ tử đời trước, đã từng quát tháo phong vân năm nào?!
Khó tin hơn chính là, chỗ dựa mà mình mang tới, lại ném mình ra ngoài, sau đó thì... Tuân thủ! Đi! Xếp! Hàng!?
Tiêu Ngọc Luật cảm thấy thế giới quan của hắn muốn sụp đổ!
Tiêu Ngọc Luật vội vàng đi về phía trước, rất nhanh, hắn phát hiện ra một việc làm cho hắn không thể tưởng tượng nổi -------- An Hổ Uy, Âu Dương Chấn, Ngân Long Tẩu, toàn những đại lão tiền bối, thế mà lại chỉnh chỉnh tề tề đứng phía sau xếp hàng?!
- Việc này... Làm sao có thể?! Thân phận những người này, làm sao có thể xếp hàng ở trong một cái tiểu điếm?!
Mà An Hổ Uy lại xếp hàng ở trong một cái tiểu điếm trong thành của mình?!
Thành chủ này là giả sao?!
Biểu lộ của Tiêu Ngọc Luật như gặp quỷ, hoàn toàn choáng váng!
- Tỉnh rồi?!
Tố Thiên Cơ liếc qua bên này, phát hiện ra Tiêu Ngọc Luật đã đến đây.
- Ặc...
Nhìn Tố Thiên Cơ đang xếp hàng, thậm chí trong lòng Tiêu Ngọc Luật còn có xúc động hoài nghi có phải Tố Thiên Cơ cũng là giả, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu xương kia, toàn thân Tiêu Ngọc Luật liền co rụt lại!
- Nói một chút đi, rốt cuộc ngươi với tiệm này có đụng chạm gì?
Mặt Tố Thiên Cơ lạnh tạnh, hồi tưởng lại tư thế lúc đó của Tiêu Ngọc Luật, sớm đã minh bạch bảy tám phần.
- Những năm này, ta với đại bá bế quan, ngươi đúng là càng ngày càng có tiền đồ?!
Trong lòng Tiêu Ngọc Luật lộp bộp một tiếng, có thể khiến cho Tố Thiên Cơ nói như vậy, lại liên tưởng đến việc mấy người An Hổ Uy còn đang đứng ở một bên để xếp hàng...
Chẳng lẽ lần này mình lại đá trúng tấm sắt rồi?!
- Đây không phải chỉ là một tiểu điếm ven đường hay sao?
Trong lòng Tiêu Ngọc Luật đã đem tiệm này mắng mấy chục lần, ta cmn tiện tay trang bức một cái tiểu điếm ven đường, vậy mà cũng đụng ngay tấm sắt?!
Tiêu Ngọc Luật đành phải đem tình hình lúc đó nói lại một lần.
Nghe được Tiêu Ngọc Luật tự thuật, trong lòng An Hổ Uy cũng run sợ một trận, âm thầm lau mồ hôi lạnh, cũng may là có tên tiểu tử này thử hàng trước, cho nên bây giờ tất cả mọi người đều biết tiệm này có cao thủ tọa trấn.
Nếu không đổi lại là mình, còn không phải đem cả một tòa Cửu Hoa thành đều nện vào đây?!
An Hổ Uy vội vàng mở miệng nói:
- Theo ta thấy, Tiêu thế chất cũng không tạo ra tổn thất gì, chỉ cần Tiêu thế chất không đi trêu chọc Phương lão bản, thì hắn cũng không đến mức nắm chặt không thả, việc này cũng có thể xem như kết thúc, chẳng qua trò chơi...
An Hổ Uy lắc đầu:
- Quy định của tiệm này từ trước đến nay chưa hề thay đổi, cho nên chuyện chơi trò chơi, cũng không cần hi vọng.
Tố Thiên Cơ cũng không quan tâm đến tên hỗn tiểu tử này tới chơi trò chơi gì, phất phất tay nói:
- Đi đi, đi nói lời xin lỗi với chủ cửa hàng! Nếu người ta không so đo, thì việc này cũng bỏ qua.
- Để cho ta đi xin lỗi?!
Tiêu Ngọc Luật chỉ bản thẩn, bất khả tư nghị nói.
Vậy quá mất mặt đi?!
- Hay là ta đi?
Tố Thiên Cơ trừng mắt lạnh lùng nói!
- Ta.. Đi ngay lập tức!
Bỗng nhiêu Tiêu Ngọc Luật giật mình một cái, cuối cùng nhớ tới nàng cũng phải ở đây xếp hàng, mà nàng là Tố Thiên Cơ!
------------
Lúc này Phương Khải đang thảo luận với Thẩm Thanh Thanh về việc xuất bản tiểu thuyết quan phương.
Cho dù Võ Tiên đang lưu hành hiện nay, thì ở một thành lớn như Cửu Hoa cũng chỉ bán ra mấy nghìn bản, bởi vậy Thẩm Thanh Thanh dự định sẽ chế tác một ngàn quyển, làm tuy ít một chút, nhưng làm tinh thế thêm một chút.
Việc in ấn xuất bản, dã sớm giáo phó cho tiệm sách lớn nhất trong thành Cửu Hoa, Đông Quan Thư Lâm.
Chẳng qua từ việc thiết kế trang bìa, đến sắp xếp chữ in, rồi đến xuất bản, còn phải tốn một khoảng thời gian.
Mà đúng lúc này, Phương Khải nhìn thấy Tiêu Ngọc Luật đang đi tới.
Phương Khải vui vẻ:
- Còn tới?!
Phương Khải vừa chuẩn bị gọi hệ thống có kẻ nháo sự, thì thấy Tiêu Ngọc Luật hít một hơi thật sâu, khuôn mặt đỏ bừng, qua một lúc, mới cắn răng nói:
- Trước đó có nhiều đắc tội, mong được tha thứ!
Phương Khải ngạc nhiên nói:
-... Tiểu tử này đổi sáo lộ sao?