Xem tự nhiên là phải xem, Phương Khải cũng muốn xem Silent Hill do hệ thống làm ra sẽ có những gì khác với nguyên bản, có cái gì quỷ dị hơn.
Phần đầu đã biết một vài điều, quái vật sẽ căn cứ bóng ma trong nội tâm người chơi mà phát sinh một vài biến hóa, giống như Phương Khải, tạm thời còn chưa gặp phải điều gì khác với nguyên bản, nói cách khác, lúc trước gặp phải những quái vật đại biểu cho nội tâm u tối này thì hắn không có.
Đây là một chuyện tốt, đương nhiên, cái này không có nghĩa là về sau không gặp.
Nạp Lan Hồng Vũ mở trò chơi ra, chỉ thấy nhân vật của hắn vừa mới tìm được chìa khóa tiến vào một khu nhà.
Phần đầu trò chơi sẽ cho người chơi một vài manh mối tiến vào khu nhà này để lục soát, rõ ràng Nạp Lan Hồng Vũ đã loay hoay ở đây một khoảng thời gian rất dài mới tìm được manh mối tới đây.
Dù sao thì tiểu trấn lớn như thế, cộng với độ tự do của trò chơi cao, rất nhiều nơi có thể đi vào, cũng khiến cho người chơi tốn rất nhiều thời gian để thăm dò.
Rõ ràng là vận khí của Nạp Lan Hồng Vũ không được tốt, mặc dù đã chơi trò chơi một thời gian dài, nhưng trên thực tế thì tiến độ kém hơn so với Tố Thiên Cơ không ít.
Lúc này, tất cả người chơi đang ngồi trên ghế salon ăn mì tôm đều đi tới.
- Hử? Các ngươi vây ở đây làm gì? Xem ai chơi thế?
Đổng Thanh Ly cảm thấy tò mò.
- Xem Nạp Lan lão gia tử chơi!
Mấy người Từ Tử Hinh, Tống Thanh Phong quay đầu nhìn lại, đối với vị tiểu thư suốt ngày mang khăn che mặt này có thể nói là ấn tượng rất sâu.
Ngoài trừ khoảng thời gian toàn thành chống lại quán nét, không nghĩ tới bây giờ lại còn có người suốt ngày đeo khăn che mặt, quan trọng nhất là còn rất thích tìm người thảo luận cốt truyện, điều này rất dễ để lại ấn tượng cho người khác.
- Lão gia tử tâm chí kiên định, võ niệm thuần túy, có thể xem hắn chơi, đối với chúng ta cũng có rất nhiều chỗ tốt!
Tố Thiên Cơ thuận miệng đề cử một câu.
- Thật sao?
Đống Thanh Ly nhìn Phương Khải một chút:
- Lão bản, ngươi cũng xem? Hôm nay không trực tiếp sao?
Phương Khải chỉ màn hình:
- Hôm nay xem lão gia tử chơi.
- Lão gia tử.
Phương Khải hô một câu:
- Nhiều người xem như vậy, ngươi mở âm thanh ngoài đi, chúng ta đỡ phải đọc phụ đề.
Dứt lời Nạp Lan Hồng Vũ liền mở âm thanh, cái này khác với giao lưu bên ngoài, đây chỉ là đem âm thanh trong trò chơi mở ra bên ngoài, bình thường thì cái này không được phép, vì nếu thế thì quán nét sẽ rất ồn ào.
- Cái này hay!
Nạp Lan Hồng Vũ cười ha ha một tiếng, không nghĩ tới còn có thể như này.
Lần nữa tiến vào hình thức giả lập hiện thực, người chơi xung quanh cũng có thể nghe thấy âm thanh của trò chơi.
Lúc này Nạp Lan Hồng Vũ mới lẩm bẩm:
- Hôm qua Phương tiểu tử lên lầu hai tìm được đèn pin đúng không... Hôm qua lão phu đi cả nửa ngày trong bóng tối, không nghĩ tới là còn có thứ này.
Nạp Lan Hồng Vũ cầm cây gậy trong tay, rất nhanh liền nhìn thấy đèn pin nằm ở cạnh con manocanh.
Nạp Lan Hồng Vũ đi tới cẩn thận từng li từng tí.
- Lão gia tử muốn làm gì?
- Hử? Đi như thế là muốn lấy đèn pin đi?
Chỉ thấy Nạp Lan Hồng Vũ cầm cây gậy trong tay, cẩn thận đi tới trước mặt con manocanh:
- Cái gì thì có gì phải sợ? Các ngươi xem cách mà lão phu đối phó! Lão phu chỉ cần hai gậy là có thể đập chết tiểu gia hỏa này, lão phu đối phó với quái vật này còn cần phải đánh lén hay sao?
Dứt lời liền cầm cây gậy, ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí duỗi ra: Đâm! Đâm! Đâm!
Tất cả người xem đều tối sầm mặt, thiếu chút thì ngất đi:
-...!!??
Chỉ thấy con manocanh kia giống như một con côn trùng bị chọc, điên cuồng vặn vẹo đứng lên từ mặt đất!
Nạp Lan Hồng Vũ còn chưa lấy được đèn pin, một tay đưa ra phía sau, một tay cầm gậy chỉ về phía trước, bày ra tư thế:
- Vì để cho các ngươi thấy rõ một chút, lão phu trước hết nhường nó ba chiêu!
Tất cả mọi người đều co mặt lại, thần cmn nhường ba chiêu!
Chỉ thấy con manocanh kia uốn éo người vồ tới, Nạp Lan Hồng Vũ bước nhanh sang bên cạnh!
Vồ hụt!
Ngay sau đó đứng ở phía sau con manocanh, điên cuồng nện!
Manocanh nhất thời ngã xuống đất!
- Lão gia tử lợi hại!
- Hóa ra con quái vật này cũng không khó đánh như thế!
- Cách chơi này cũng được!
Ánh mắt Phương Khải sáng lên, đúng là tư tưởng của đại lão khác biệt người thường.
Chẳng qua đã nói là nhường ba chiêu đâu?
Nạp Lan Hồng Vũ xấu hổ một trận:
- Suýt nữa quên mất, lão phu muốn nhường nó ba chiêu, để con quái sau là được...
Tất cả mọi người:
-...
Có đèn pin, Nạp Lan Hồng Vũ tiếp tục thăm dò ở một căn phòng khác, rất nhanh lại gặp một con quái vật hình người Lying Figure.
- Lão phu sẽ nhường con quái vật này ba chiêu!
- Phốc!
Trực tiếp phun ra một ngụm khói độc!
Nạp Lan Hồng Vũ che mắt:
-...
Tất cả mọi người:
-...
- Không được! Khói độc bay vào mắt!
- Lão gia tử nguy hiểm!
Quần chúng vây xem bây giờ mới kịp phản ứng, lập tức thốt lên.
- Thế mà dám đánh lén lão phu!
Phong Ma Côn Pháp!
Quái vật: Được!
- Ặc...
Đột nhiên nhìn thấy người khác cũng thì triển Phong Ma Côn Pháp, tâm tình Tố Thiên Cơ bỗng nhiên trở lên tốt đẹp.
- Hô... Hô..!
Lúc này Nạp Lan Hồng Vũ mới thở dốc, vội vàng mở miệng giải thích:
- Đây là lão phủ biểu diễn cho các ngươi xem, lúc các ngươi chơi thì không thể học lão phu bất cẩn như vậy!
- Nhân vật chính này cũng quá bình thường!
Cũng may lúc trước vơ vét được ít thuốc nước, có tác dụng trừ độc cùng chữa trị vết thương.
Theo lý thuyết, chỉ cẩn trong thể nội có chút nội khí, hay là tố chất thân thể giống như Chris thì hắn đều có thể tránh thoát, nhưng thân thể này, phản ứng nhanh thì thân thể cũng không theo kịp.
Nhìn thấy đối phương tấn công mới tránh? Lấy tố chất thân thể này? Nói nhảm, không có dự đoán chính xác thì trên cơ bản là GG.
Sau khi nghi ngơi, Nạp Lan Hồng Vũ đứng lên.
Hắn cảm thấy có chút mất mặt, hừ lạnh nói:
- Quái vật này không thể nhường ba chiêu, để quái vật sau ta lại nhường ba chiêu!
- Ặc... Còn nhường ba chiêu?
Tất cả mọi người nhìn nhau.
- Lão gia tử, ngươi vẫn lên chơi cẩn thận đi...
Tố Thiên Cơ cũng thấy xấu hổ:
- Vừa rồi tí thì chết.
- Quái vật tiếp theo là gì?
An Hổ Uy vừa ăn Haagen-Dazs vừa mở miệng nói:
- Nếu như không lợi hại, chỉ cần cẩn thận chút, nhường ba chiêu cũng không có gì...
Phương Khải co mặt lại:
- Lão gia tử ngươi là tìm đường chết a... Không có gì bất ngờ thì quái vật tiếp theo là "Bé đầu sắt" nha.
- Cái gì đầu sắt...!?
Mọi người tối sầm mặt, có người lấy ngoại hiệu như thế sao?
- Lão bản ngươi phối hợp cùng với lão gia tử, ta cảm thấy chúng ta xem không phải trò chơi kinh dị.
- Lão bản ngươi có thể đừng gây cười không..!
Thẩm Thanh Thanh không biết là nên khóc hay nên cười!
- Lão bản, ngươi nói lão gia tử không nghe được...
Không biết Nạp Lan Minh Tuyết đứng sau từ lúc nào.
- Thay lão gia tử mặc niệm ba phút...
Đổng Thanh Ly mở miệng nói.