Diablo đã dần dần xâm nhập vào lòng người, ở thời điểm này, khu phố Thiên Phủ, đường lớn Cửu Hoa, có thể nói từng khu vực phồn vinh của thanh Cửu Hoa, chỉ cần là nơi có quán rượu, liền có người thảo luận về Diablo.
Coi như là một người hoàn toàn không yêu thích truyện ký, cũng không ít người bị dẫn theo, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì một cái mới lạ.
Thế giới quan chưa từng thấy, thiết lập mới lạ, một quyển có lẽ chưa chắc đã có thể mang đến cho bọn hắn lợi ích thực tế, nhưng lại có thể khiến cho bọn hắn mở rộng tầm mắt, hiểu biết thêm về những thứ mà trước kia chưa từng thấy.
Trên thực tế, một vài tán tu cùng võ giả tự do, cũng vì vậy mà thích du lịch thế giới, không biết mới là lý do khiến người ta thăm dò.
Mà khi bọn hắn biết câu chuyện trong sách, chính là lấy một cách nửa hư nửa thật tồn tại ở trong tiểu điếm nào đó...
- Diablo... Chính là tiểu điếm kia!?
- Xuỵt! Đừng lộ ra! Cái gì mà kêu độc vật khiến người ta nghiện, theo ta thấy là quá đặc sắc, khiến cho người ta muốn ngừng mà không được!
- Khó trách vội vã chèn ép tiểu điếm này như vậy, ta thấy là sợ đồ của mình không tốt bằng bọn hắn!
Ngoại trừ mấy người Thẩm Thương, Lăng Vân học phủ lớn như vậy, cũng còn có mấy người yêu thích Diablo, đồng thời, cũng là đạo sư của Lăng Vân học phủ:
- Đi, vào xem!
Mấy tên nam tử đội mũ rộng vành, dường như cũng không muốn cho người khác biết bọn hắn là đạo sư Lăng Vân học phủ, nơi mà chèn ép cái CLB Internet Khởi Nguyên này nghiêm trọng nhất.
Lăng Vân học phủ, lớp Giáp Hoàng Tự Viện.
Lớp này là nơi bắt nguồn của người chơi ở Lăng Vân học phủ, đồng thời cũng là lớp bị chèn ép tàn nhẫn nhất, vốn toàn bộ lớp có thể tham gia quốc khảo, thậm chí thực lực có thể đạt được thành tích ưu dị, nhưng bây giờ, có một nửa số người, đều phải lưu lại nơi này.
Thí dụ như Tịch Kỳ, thực lực của hắn tuyệt đối không kém Tống Thanh Phong bao nhiêu, Võ Sư tam đoạn, thực lực hoàn toàn có thể quét ngang Hoàng Tự viện của tam đại học phủ!
- Không cam lòng sao? Các bạn học?
Mộc Hồng Chúc vẫn lên khóa dạy võ kỹ.
- Có thực lực lại không thể phát huy, ta hiểu tâm tình của các ngươi, hai ngày nay ta đã đi chơi Diablo.
-...
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
- Mộc đạo sư...?
- Đi quán nét rồi?
- Cho nên ngày mai Phương lão bản sẽ phát trực tiếp quốc khảo ở kinh sư, có muốn đi xem không?
Mộc Hồng Chúc nói.
Không chủ là Tịch Kỳ, Tịch Tiểu Vân, mà biểu lộ của tất cả đệ tử bị lưu lại Lăng Vân học phủ từ kinh ngạc cho đến chấn kinh, rồi lại đến kinh hỉ!
- A---! Ta yêu Mộc đạo sư!
Tịch Tiểu Vân là người đầu tiên lao về phía trước ôm lấy Mộc Hồng Chúc.
- Phương lão bản phát trực tiếp quốc khảo? Ngài nói thật sao, đạo sư?
Tịch Kỳ vẫn còn có chút không thể tin được.
- Hắn đi kinh sư!?
Mộc Hồng Chúc nhẹ gật đầu.
- Mộc đạo sư đã tin tưởng chúng ta như vậy, ta hi vọng, các vị ngồi đây, không ai được đem chuyện này nói ra!
- Như vậy...
Tịch Kỳ liếc về phía mọi người:
- Có muốn đi hay không?!
- Có!
- Dù sao đã như vậy rồi, còn gì mà phải sợ?! Tất cả đều đi! Sợ thì mang mặt nạ.
- Rất lâu rồi không đi, đều nhịn cmn gần chết!
Không chỉ lớp Giáp, mà sau khi tin tức phát trực tiếp quốc khảo truyền đến các lớp khác ở Lăng Vân học phủ, cũng có không ít người âm thầm hưởng ứng.
Tất cả mọi chuyện, đều âm thầm lên men.
--------------
Làm nơi quốc khảo thi võ, là một tòa võ đạo trường cực lớn hình bầu dục, lúc Phương Khải đi vào phòng dành cho khắn giả, thoáng nhìn xuống dưới một vòng, ước chừng rộng bằng mấy sân bóng cộng lại.
Chẳng qua vị trí của Phương Khải...
Ngay ở phía Bắc của võ đạo trường, Phương Khải nhìn sang tay phải, là một muội tử chân dài mặc cung trang màu đen thêu hoa, nhìn thì thấy tỏ ra vô cùng cao quý và trang nhã, tiếp đó là một thanh niên anh tuấn uy vũ mặc mãnh bào thêu viền vàng, đồng dạng cũng lộ ra hơi thở kiêu ngạo, hơn người.
Lại hướng sang hai bên là khách được mời đến xem từ các nơi, vô luận là ngồi ở vị trí nào, thì khí tức trên người cũng cực kỳ nội liễm mà cường đại, thậm chí Phương Khải nhìn thấy, vị Ô Vân lão đạo kia cũng ngồi cách đó không xa.
Các đệ tử học phủ đến đây thì không luận thân phận cao thấp, đều ngồi ở vị trí phù hợp, còn Mộ Đông Lai ngồi ngay bên trái của hắn.
Nghĩ đến cái khu chỗ này chắc là khu đặc biệt, cũng chính là người được tam đại học phủ đặc biệt mời tới xem.
Mà cách đó một khoảng không xa, chính là khu chủ trì, chính là vị trí của người tổ chức lần quốc khảo này.
Chỉ thấy có một lão giả khoác áo bào màu đen, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bên trái lão giả khoác áo bào màu đen, cũng là mấy tên lão giả, mặc dù không cảm thụ khí tức trên thân mấy người này, Phương Khải vẫn có thể cảm nhận được tu vi cuả mấy người này cực kỳ cường đại.
Mà ngồi ở trung tâm mấy tên lão giả, là một người trung niên hình dáng nghiêm chỉnh uy vũ, mặc long bào màu đen, không cần đoán cũng biết thân phận là gì.
Trong lúc rảnh rỗi, Phương Khải thuận tay mở phát trực tiếp.
Bên trong quán nét.
- Lão bản mở phát trực tiếp rồi?!
- Đây là đâu?
- Đây là đang cử hành quốc khảo?
Không ít người nhìn màn hình lớn rồi bắt đầu hỏi.
- Lão bản, nhìn bên phải ngươi!
Bỗng nhiên An Thành kinh hô một tiếng, lập tức phát mưa đạn.
- Bên phải? Ngươi nói muội tử xinh đẹp bên phải ta? Làm sao?
Lẩm bẩm một mình trong chỗ đông người có vẻ không tiện, Phương Khải liền phát một câu mưa đạn.
-... Xinh đẹp... Muội tử?
Bộ Xa ngẩn ngơ, vội vàng phát mưa đạn:
- Không phải là lão bản không biết tất cả những người đang ngồi ở đấy đấy chứ?
- Làm thế nào ngươi lại ngồi ở chỗ này...
- Vị này là Trưởng công chúa....
Mưa đạn bắt đầu phổ cập kiến thức.
- Lão bản không ngồi vị trí của người khác chứ?
Âu Dương Thừa cũng thấy choáng:
- Bên phải người đó chính là Nhị hoàng tử!
Phương Khải:
-...
- Vị muội tử xinh đẹp này là Trưởng công chúa? Soái ca bên phải là Nhị hoàng tử?
Phương Khải không kim lòng được mà liếc nhìn, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy loại sinh vật này.
- Nhiều dòng dõi hoàng thân quốc thích như vậy, với tính cách của Phương tiểu tử, chỉ sợ không chịu nổi lễ tiết này!
An Hổ Uy đứng phía sau, hướng về Lý Hạo Nhiên nhỏ giọng nói:
- Làm sao ngươi lại an bài chỗ đấy cho hắn?
- Người của Quan Tinh Tháp cùng Vô Vi Đạo Minh đều được miễn lễ.
Lý Hạo Nhiên nói.
- Quan Tinh Tháp?! Vậy cũng được!
An Hổ Uy giơ ngón tay cái lên:
- Vậy người bên cạnh kia là...
- Bây giờ còn có thể thấy một người nào của Quan Tinh Tháp như thế, An thành chủ.
- Mộ tiên sinh?
An Hổ Uy giật mình.
Mà lúc này đây, Phương Khải nhìn thấy dường như muội tử Trưởng công chúa này phát giác được có người đang nhìn nàng, sắc mặt lạnh như sương, một đôi mắt phượng trừng tới.
Mặt Phương Khải co lại, phát mưa đạn nói:
- Muội tử này là Trưởng công chúa sao? Nhìn qua rất hung a.
- Rất hung...!?
- Lão bản ngươi trâu!
- Lần đâu tiên thấy người đánh giá về Trưởng công chúa như thế, ta phục!
- Trưởng công chúa điện hạ tinh thông mọi thứ binh thư quốc sách, văn võ toàn tài, hôm nay được lão bản đánh giá, ta.., phục!
- Hơn nữa còn rất đoan trang, trang nhã, mỹ lệ, hào phóng!
Người nào đó dùng hết mỹ từ để đánh giá.
- Đánh giá như thế này rất kỳ quái sao...
Phương Khải nhìn bảng mưa đạn trên hệ thống, cầm ngọc đưa tin trong tay, phát:
- Không phải bình thường nên bình luận là "Xinh đẹp như vậy nhất định là con trai" sao?
-... Xinh đẹp như vậy nhất định là...
- Con trai...?
An Hổ Uy đang vừa ăn Haagen-Dazs vừa nhìn mưa đạn, bỗng nhiên thìa gỗ trong tay rơi lạch cạch xuống đất.
Không chỉ An Hổ Uy, mà tất cả những người chơi đang xem phát trực tiếp, ta nhìn ngươi, lập tức hóa đá luôn tại chỗ.
Dường như vừa rồi mới gặp được thứ gì đó mở ra cánh cửa thế giới mới?
- Câu vừa rồi là do lão bản phát?
- Chắc là lão bản đánh giá phụ nữ không thua kém gì đấng mày râu đi...
Mọi người vừa soạn lại não vừa bội phục trí thông minh mình cao.
- Ặc... Các ngươi đều lý giải câu nói này như vậy sao...
Vẻ mặt Phương Khải dài ra:
- Hiểu như vậy chắc là cũng được.., đi...