***
Lão bản vội vàng kết thúc màn chơi rồi mới trả lời tin nhắn:
- Tiểu Nguyệt có chuyện gì? Chẳng lẽ còn có người dám đánh nhau ở quán net? Đừng lừa phỉnh ta chứ.
- Người nhà Tiểu Nguyệt đến đây để đón nàng đi học.
Tố Thiên Cơ gửi biểu cảm tức giận:
- Tại sao ngươi không biết gì vậy?
- ???
Lão bản vẫn chưa hiểu chuyện gì:
- Nha đầu kia đến tuổi đi học rồi à. Người thân đón nàng đi học thì có gì sai? Làm sai cô lại bảo ta là bị bắt đi? Thích dọa ta phải không?
Tố Thiên Cơ bị nói cho không phản bác được.
- Không đúng!
Suýt chút nữa bị lão bản dắt mũi, Tố Thiên Cơ tức tối nói:
- Bắt nàng ấy đi Hạo Thiên Viện gì đó, ta đều chưa từng nghe thấy nơi đó bao giờ. Tiểu Nguyệt không muốn đi nhưng người thân muốn dẫn nàng ấy về nhà.
- À..
Lão bản thoát game, vẫn nghĩ một lúc mới trả lời:
- Việc này thì lão bản ta cũng đành chịu thôi. Chả lẽ ta lại đánh người thân của nàng ấy? Như vậy còn ra thể thống gì nữa.
Hắn gửi tin nhắn xong thì lập tức nhéo cái chăn bông trên đỉnh đầu.
- Ối! Ngươi nhéo bản tôn hả?
Một tiếng la oai oái vang lên.
- Đi về thành Cửu Hoa.
- Cuối cùng cũng quay lại thành Cửu Hoa sao!
Lão ma lập tức tỏ ra hăng hái nói:
- Nhanh, đi nhanh! Bản tôn sắp chết cóng rồi!
Quán net thành Cửu Hoa.
Tình thế ở đây đang vô cùng căng thẳng.
- Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Lão bản đi từ trên lầu xuống, đằng sau một đám mây đen đang vội vã cởi cái chăn bông ra khỏi người.
Thời tiết thành Cửu Hoa ấm áp hơn bên kia.
- Lão bản!
Tiểu Nguyệt nhìn thấy lão bản thì giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng nên nàng vội vã chạy đến phía sau hắn.
- Làm sao?
Lão bản vẫn tỏ ra không hiểu, hỏi:
- Không phải là người nhà đến đón bé đi học sao? Lão bản bằng tuổi bé đã tốt nghiệp tiểu học rồi, còn sợ cái gì à?
- Đến trường ở gần đây không được à?
Tiểu Nguyệt nũng nịu nói.
- Hạo Thiên viên có gì tốt chứ. Nếu muốn thì để phụ thân tự mình đi đi!
- Ngươi là?
Khương Hiên nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mắt. Gã tỏ ra cảnh giác vì sợ tiểu muội của mình bị người ta bắt nạt.
- Ừm! Đây là lão bản!
Tiểu Nguyệt lập tức tỏ ra kiêu ngạo, rồi lại tha thiết năn nỉ nhìn hắn nói:
- Lão bản, nếu ta đi rồi, ai giúp ngài trông quán net? Ta sẽ không đi học ở nơi xa như vậy đâu!
Khương Hiên còn chưa ý thức được gì nhưng nghe thấy thế thì gương mặt của gã trầm xuống.
- Muội nói cái gì? Trông quán net?
- Muội thực sự quá nghịch ngợm!
Gã tức giận nói:
- Đã trốn đi chơi lại còn trông net hộ người ta sao?
- Ban đầu ta chỉ muốn bảo vệ hắn và thu chút thù lao thôi…
Tiểu Nguyệt nói thầm.
- Ai biết đâu người ta không cần đến mình nên đành phải trông
Sau đó thì ai cũng biết đấy.
Khương Hiên tức giận.
- Muội thực sự không ra thể thống gì cả! Muội không còn giữ chút thể diện nào cho Khương gia cả.
- Nếu phụ thân đại nhân biết chuyện này, thì tiểu quốc này sẽ bị san bằng. Muội theo ta quay về đi, ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra và không bẩm báo với phụ thân.
Cơ Võ cầm cốc mì đi ngang qua, gương mặt run run:
- Tại sao lại san bằng Đại Tấn của ta? Ta chọc tức ai à?
Chân Viêm đứng sau nói nhỏ:
- Dù là thế nhưng lão bản chỗ này nhìn qua có chút bất lương. Chúng ta nhất định phải cho hắn một bài học nếu không công chúa…
- Ừ!
Khương Hiên gật đầu.
Lão bản có tấm lòng độc ác vì dám để công chúa trông quán net.
Đương nhiên bọn họ còn không biết là suốt ba tháng nay Tiểu Nguyệt còn chưa được trả tiền lương, nếu không bọn họ chắc phải chém chết tên lão bản này ngay lập tức.
- Chân Viêm.
Khương Hiên ra lệnh:
- Bây giờ ngươi đi xin vị lão bản này chỉ giáo một chút, để xem hắn có bản lĩnh gì mà dám làm lão bản của em gái ta!
- Nha đầu
Lão bản nhìn Tiểu Nguyệt, rồi nhéo má nàng nói:
- Đây là bé tìm việc cho ta làm đấy nhá.
Tiểu Nguyệt phồng má, chu môi, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn lão bản:
- Ta sẽ không đi Hạo Thiên viện gì đóm lão bản giúp ta với..
- “…”
Lão bản.
Tiểu Nguyệt nói:
- Dù sao ta cũng là người làm công cho lão bản, ta đi rồi, ai giúp lão bản đây? Lão bản không thể không quan tâm được!
- Đôi khi chỉ bởi vì thích bao đồng mà chuyện rắc rối mới đến đó.
Tên hộ vệ Chân Viêm cười và nói:
- Ta khuyên các hạ đừng nên chõ tay vào chuyện của người khác.
Lão bản nhún vai nói:
- Người khác thì ta không quản được nhưng nha đầu kia gọi ta một tiếng lão bản, là người làm của ta nên ta không quan tâm thì không thích hợp.
Chân Viêm càng thêm lạnh lùng khi nghe hắn nói.
“Chủ nhục thần chết” có lẽ không là gì với người khác nhưng với đám hộ vệ này thì đó là chân lý của bọn họ. Một tên thanh niên không biết từ đâu chui ra dám gọi công chúa là “người làm của mình”, đây chính là sự nhục nhã lớn nhất. Y nói:
- Cảnh giới đại vũ tông sao? Như vậy đi, ta cũng không muốn bắt nạt ngươi nên ta cũng sẽ hạ tu vi đến cùng cảnh giới. Các hạ thấy thế nào?
- A?
Lão bản cảm thấy như đang nghe chuyện tiếu lâm, lập tức gật đầu nói:
- Cũng được. Đến điểm thì dừng, miễn cho bị thương quá nặng. Chúng ta đi ra bên ngoài đánh nhá.
- Chính hợp ý ta!
Chân Viêm tựa như người bề trên nhìn hắn nói;
- Tên tiểu tử ngươi vẫn còn biết tự lượng sức mình đó.
Khương Hiên vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng như không có chút tình cảm nào.
Đám người chơi trong quán net nhìn thấy cảnh này thì đều run lẩy bẩy.
- Ta cảm thấy tên kia không biết là lão bản sợ đánh trọng thương y.
Lam Yên nói nhỏ.
Tống Thanh Sơn nói:
- Y không biết thật.
Từ Tử Hinh:
- Mặc niệm ba giây.
Hai người đi ra bên ngoài.
Chân Viêm cười nhếch mép:
- Võ giả? Ta biết cảnh giới như ngươi không thể bay được đúng không?
Y khởi động một chút:
- Ta sẽ ở trên mặt đất để đánh nhau với ngươi.
Y ngoắc ngoắc ngón tay về phía lão bản:
- Các hạ có thể làm ta bị thương thì coi như ta thua.
Gương mặt lão bản cơ quắp nói:
- Yêu cầu này hơi quá đáng thì phải.
- Quá đáng?
Chân Viêm càng tỏ ra khinh thường hơn nói:
- Vậy các hạ chỉ cần đụng đến góc áo của ta thì coi như ta thua, được chưa?
Khương Hiên nhíu mày. Gã còn tưởng lão bản này vẫn còn có chút ưu tú, ai ngờ lại mềm như bún vậy.
Lão bản lắc đầu nói:
- Không phải, ta sợ ngươi bị thua trong nháy mắt thì còn đánh cái gì?
- Cái gì?
- Quá kiêu ngạo!
- Hôm nay để bỉ nhân dạy ngươi, tên lão bản hiểm độc này biết trời cao đất dầy là như nào.
Chân viêm tức giận.