Mục lục
Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét - Tác giả:Nghịch Thủy Chi Diệp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Mink

***

Trong GT5 phiên bản online, người chơi phải làm đủ loại việc “vô tích sự” để kiếm tiền và thằng cấp.

Trong GT5 mọi người sẽ có cấp độ. Cấp độ người chơi càng cao tức là người đó càng giàu, quyền lực càng lớn và có thể sử dụng vũ khí càng thêm đa dạng. Quy tắc của trò chơi này chính là như vậy.

Làm thứ mình muốn chính là cái gốc của trò chơi này, nó cũng có thể hiểu là làm việc “vô tích sự”.

Phương lão bản đang đua xe, đây cũng là một hành động rất “xấu”

Rất nhanh, Phương lão bản đã đến gặp gã da đen sau khi hoàn thành chặng đua. Do trước đó người da đen đã cho nhiệm vụ nên hắn lấy được 1000$ và hơn một nghìn kinh nghiệm vì biểu hiện khá tốt của mình. Ngay lập tức Phương lão bản lên cấp hai.

Đồng thời, tu vi của Phương lão bản cũng thăng tiến một cấp. Tốc độ kiếm kinh nghiệm ở đây kém hơn một chút so với “Truyền kỳ”. Nhưng trong “Truyền kỳ” người chơi phải giết quái liên tục, lại còn phải đề phòng người khác pk. Còn ở đây, ngươi chơi chỉ như đang đi nghỉ dưỡng.

- Như thế đã thăng cấp?

Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Trong Truyền kỳ, nhân vật phải giết quái mới có thể thẳng cấp.

- Nếu không muốn làm vậy, ngươi có thể giết vài tên cảnh sát cũng được. Nếu ngươi không sợ chết!

Phương lão bản nói.

- “….”


Nàng nhớ lại tình cảnh sau khi giết người đã bị vài chiếc xe vây quanh thì vẫn còn thấy hơi sợ hãi. Nhưng vấn đề là

- Ta không biết lái xe thì phải làm sao?

Hiển nhiên là những người khác đều có chung suy nghĩ như thế.

- Chơi bản offline thôi.

Phương lão bản liếc nhìn nàng nói tiếp:

- Chỉ cần ngươi điều khiển nhiều lần thì cũng sẽ biết lái xe thôi.

- Không!

Liễu Ngưng Vận không thích đề nghị này.

- Ta cảm thấy mình sẽ tìm đươc biện pháp khác. Dù sao trong trò chơi ta cũng không chết hẳn nhưng suốt ngày học lái xe thì không được.

- Lão bản, ngươi đang làm gì thế?

Nguyễn Ngưng hét lớn. Sau khi Phương lão bản hoàn thành giáo trình đua xe, hắn đi đến một cửa hàng.

Phương lão bản đi vào rồi rút súng lục ra chĩa thẳng vào nhân viên cửa hàng.

Nhân viên sợ quá, run lẩy bẩy, và vội vàng lấy tiền.

- ?..?

Toàn bộ người xem ở đằng sau chăm chú theo dõi.

- Làm robinhood à.

Phương lão bản thản nhiên nói.

- Ở thành phố này, rất nhiều kẻ giàu bất chính nên nếu có cơ hội thì tất nhiên ta phải cướp của người giàu chia cho người nghèo thôi.

- Cửa hàng này là của kẻ giàu bất chính sao?

Trì chân nhân tỏ ra nghi hoặc, lại cảm giác có gì đó không đúng.

- Với lại tại sao lão bản lại trùm khăn che mặt?

Phương lão bản bỏ tiền vào túi, đeo lên vai. Sau đó hắn cảm thấy thỏa mãn bước ra ngoài, rồi phóng xe đi.

Sau đó mọi người nhìn thấy Phương lão bản mang toàn bộ số tiền kia gửi vào trong tài khoản ngân hàng của mình.

Tuy mọi ngươi không hiểu ngân hàng là gì, nhưng vẫn có thể lý giải chuyện gì đang xảy ra.

- Lão bản, ngươi đã nói cướp của người giàu chia cho người nghèo mà?

Liễu Ngưng Vận đã phát hiện ra điều sai sai.

Phương lão bản giải thích:

- Bây giờ ta chỉ có mấy ngàn $, vậy ta là người nghèo đúng không? Trên đường liệu có ai nghèo hơn ta không?

Mọi người:

- “,,,,”

Thực sự không thể bắt bẻ!

Lúc này, mọi người phát hiện Phương lão bản lại thăng cấp.

- Lão bản!

Liễu Ngưng Vận chợt cảm thấy không ổn.

- Trong trò chơi này, phải ăn cướp mới có thể thăng cấp sao?

- Đương nhiên không phải. Trong trò chơi này, ngươi có một cuộc sống khác. Ngươi muốn làm người xấu hay người tốt, muốn sống buông thả bản thân hay tuân thủ pháp luật, đều phụ thuộc vào mong muốn của chính mình.

Phương Khải nói.

- Trong trò chơi này, dù ngoài đời ngươi là một thầy thuốc hành y cứu người thì trong trò chơi ngươi cũng có thể làm một kẻ ác táng tận lương tâm, xa họa trụy lạc, ngợp trong vàng son. Khi trò chơi chấm dứt, ở ngoài đời, ngươi vẫn là ngươi, còn trong trò chơi, tất cả chỉ là hư vô, giống như một giấc mộng Hoàng Lương(*).

Phương Khải nói.

- Cho dù là thiện cũng không có công đức, cho dù là ác cũng không có nghiệp lực.

Ngưng Bích nhìn chăm chú vào màn hình nói:

- Không ngờ GT5 lại là một trò chơi như vậy?

- Nghĩa là bần đạo có thể làm bất cứ chuyện gì trong trò chơi này sao?

Hắc Ma nóng lòng muốn thử.

- Nếu như ngươi không sợ bị người khác đánh chết.

Phương lão bản nói rất nghiêm túc.

Phương Khải vừa trải nghiệm một chút nhưng hắn nhận ra là bản GT5 này khó hơn rất nhiều so với bản gốc. Độ khó cao hơn không phải do cách chơi khó hơn mà là thế giới trong game càng thêm chân thực.

Trong bản gốc, người chơi cầm rpk có thể vừa bắn vừa chạy như ngựa.

Nhưng ở bản này, với trình độ khoa học kĩ thuật hiện nay thì không thể có không gian trang bị. Do đó bọn họ sử dụng súng đạn cũng sẽ chân thực rât nhiều.

Với bản gốc, nếu ai đó bị trúng đạn ở ngực thì sẽ chỉ bị trọng thương không chết, còn bản này thì không.

Hơn nữa hệ thống trí tuệ nhân tạo trong bản này gần như là một người bình thường. Do đó thế giới trong trò chơi sẽ gần như là thế giới hiện thực. Chính vì thế nó sẽ có nhiều hạn chế hơn so với bản gốc.

Đương nhiên, về phương diện khác thì người chơi sẽ được trải nghiệm một thành phố chân thực mà không phải như bản gốc, nơi chỉ có một số cách chơi nhất định.

Đây là một thành phố chân thực, một cuộc sống thứ hai!

Phương lão bản lái xe về chỗ đỗ, nói:

- Nếu các ngươi thích thì có thể tìm người khác đua xe hoặc làm một số nhiệm vụ có sẵn, hoặc kiếm tiền theo như hướng dẫn tân thủ. Đây là vài cách kiếm tiền đơn giản và nhanh nhất. Đương nhiên là nếu các việc kể trên các ngươi cũng không làm được thì phần tiếp theo cũng khỏi cần nghĩ nữa.

- Chả lẽ phải chơi bản offline…

Liễu Ngưng Vận cau mày.

- Đạo đức giả!

Ngưng Bích rất tự nhiên ngồi xuống một máy trống, nói:

- Thỉnh thoảng chúng ta cũng nên trải nghiệm cuộc sống khác, chẳng phải điều tốt hay sao?

- Đám tu sĩ ngoại lai các ngươi chính là suy nghĩ hơi nhiều. Trò chơi này, bản tọa cảm thấy hơi hứng thú.

Hắc Ma cười nhạo.

- Ây…

Phương lão bản hơi khó xử nói:

- Ta nói này, chỉ là trò chơi thôi mà, có cần phải suy nghĩ nhiều thế không?

Đúng như lời lão bản vừa nói, chỉ là trò chơi mà thôi, cho dù vài người ở đây cảm thấy hơi ái ngại nhưng cuối cùng ai cũng tiếp tục chơi.

Lúc này thao tác của bọn họ còn chưa thành thạo nên đang luyện tập ở bản offline. Ở bên khác, quán nét trong thành Cửu Hoa, thái độ của mọi người với trò chơi này lại hoàn toàn bất đồng.

- Lão bản, trong tiệm này, súng đều quá đắt à, chúng ta phải kiếm tiền như nào vậy?

Tống Thanh sơn gửi tin nhắn.

- Sao lại có nhiều vũ khí mới vậy?

Lý Hạo vội vàng gửi tin nhắn qua QQ cho Phương lão bản.

- Lão bản, có cách nào kiếm tiền nhanh ở trong trò chơi này không?

Tố Thiên Cơ nhắn:

- Lão bản, ta muốn mua súng! Nhanh dạy ta cách kiếm tiền nào!


- Mấy người các người đều biết dùng súng phải không?


- Lão bản đang đùa phải không? Chúng ta đã phá đảo Resident Evil lâu rồi.


- Tốt tốt tốt! Để lão tài xế mang các ngươi đi làm robinhood.


(*)Giấc mộng Hoàng Lương: Hoàng: vàng, Lương: kê. Lư Sinh đi thi không đỗ, vào một cái quán nghỉ lại. Có một vị đạo sĩ cho mượn một cái gối để kê lên mà nằm. Lư Sinh liền chiêm bao thấy thi đỗ tiến sĩ, làm quan trong triều ngoài quận trên 20 mươi năm hiển hách, con cái đều làm quan to. Sau vì dâng sớ hạch tội Lý Lâm Phủ nên bị cắt chức. Lúc tỉnh dậy Lư mới hay đó chỉ là giấc mộng. Khi bắt đầu nằm ngủ thì trong quán đang nấu nồi kê, tỉnh giấc nồi kê vẫn chưa chín, thế mà mộng thấy không biết bao nhiêu chuyện nữa, vinh hoa phú quý đều đủ cả. Nghĩa bóng: giấc mộng, công danh phú quý chỉ là giấc mộng. Nó thường được dùng với hàm ý mỉa mai, châm biếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK