- Là vậy sao?
Mặc dù Phương Khải vẫn có chút do dự, chẳng qua cái việc cải biên tiểu thuyết trò chơi này, nếu như tác giả có hiểu biết nhất định về trò chơi, thì có lẽ có thể đi vào lòng người hơn một chút:
- Nếu vậy... Thử một chút xem sao? Nếu hành văn của Thanh Thanh cô nương có thể được ta tán thành, tất nhiên không thành vấn đề.
- Các ngươi đang bàn luận chuyện gì mà náo nhiệt vậy?
Bọn Tống Thay Phong thấy mấy người tụ tập một chỗ thảo luận sôi nổi, vội vàng bu lại.
- Ngươi cứ yên tâm đi!
Từ Tử Hinh ngồi dựa vào ghế máy tính, nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên:
- Chúng ta đang thương lượng về việc viết một bộ tiểu thuyết quan phương cho Diablo 2.
- Cái gì? Muốn ra tiểu thuyết cho Diablo 2?
Tống Thanh Phong kinh hô một tiếng, so với Resident Evil 1 mà nói, thì cốt truyện của Diablo 2 hùng vĩ hơn nhiều, vì độ tự do trò chơi tăng cao, cho nên bọn hắn cũng ít để ý đến cốt truyện.
Nhưng cái này không đại biểu cho việc cốt truyện Diablo không hấp dẫn, mà bởi vì Diablo 2 có quá nhiều thứ hấp dẫn người chơi.
Bởi vậy khi nghe tin xuất bản tiểu thuyết, mấy người lập tức cảm thấy hứng thú:
- Bao giờ?
- An huynh...
Mấy người Bộ Xa đang thảo luận kỹ năng, cũng xoay đầu lại, chỉ về phía Phương Khải:
- Chủ quán nói muốn xuất bản tiểu thuyết Diablo 2?
- Nội dung Diablo 2 là cái gì?
An Thành ngây người:
- Mỗi ngày chỉ đánh trang bị, hình như không quá lưu ý đến vấn đề này...
- Dù sao thì mấy cái Ác Ma, Thiên Sứ kỳ kỳ quái quái, lúc ấy ta chỉ lo chơi, cũng không để ý, chẳng qua đúng là có chút thú vị, so với tiểu thuyết đang lưu hành thì mới lạ hơn nhiều.
Âu Dương Thừa nói:
- Đến lúc đó thử mua một bản xem?
- Đi hỏi thử xem lúc nào ra!
Bộ Xa nói.
- Ta chỉ biết trước kia Huyết Ô là anh hùng, Tristram bị Diablo phá hủy, chuyện phát sinh trong này cũng không được rõ ràng cho lắm, nói như vậy...
Mấy người nhìn nhau:
- Không phải chứ... Thật sự là muốn biết cái này...?
- Hình như thật sự muốn biết...
Vốn trong mắt bọn hắn, những thứ như truyện tiểu thuyết, quả thật không có gì đáng xem, tất cả đều là tưởng tượng hài hước, không thực tế.
Nhưng bây giờ, bọn hắn lại cảm thấy hứng thú với một bộ tiểu thuyết.
-------
Bên trong đại điện ở Nạp Lan thế gia.
Hai mắt Nạp Lan Hồng Vũ hơi khép lại:
- Mang về chưa?
- Thuộc ha... Vô năng!
Nạp Lan Ảnh cúi đầu thật sâu.
-Hử?
Nạp Lan Hồng Vũ mở mắt ra, lộ ra từng tia quang mang nguy hiểm, hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Không phải ta để ngươi mang theo Ảnh vệ đi sao?
Không đề cập đến cái này còn tốt, Nạp Lan Hồng Vũ hỏi về vấn đề này, làm cho Nạp Lan Ảnh không khỏi nghĩ đến hình ảnh đội Ảnh vệ nhảy hip-hop trước cửa quán net, khuôn mặt như kéo thành mướp đắng:
-... Thực sự đối phương quá cao minh, căn bản thuộc hạ không biết đối phương ra tay lúc nào, Ảnh vệ đã bị diệt toàn quân, toàn bộ đều bị lôi pháp đánh bại trong nháy mắt!
- Lôi pháp?
Nạp Lan Hồng Vũ chậm chạp nói:
- Lôi pháp của tu sĩ, hội tụ sấm sét thiên địa, điềm báo vô cùng rõ ràng, vậy mà ngươi lại nói toàn bộ Ảnh vệ bị lôi pháp đánh bại?
- Lôi pháp của đối phương...
Nạp Lan Ảnh cắn răng nói.
- Không có điềm báo trước!
- Không có điềm báo trước?!
Nạp Lan Hồng Vũ vuốt nhẹ sợi râu đã trắng bệch:
- Nói cách khác, chỉ dùng linh lực bản thân hóa lôi, đã có thể khắc chế tất cả Ảnh vệ trong nháy mắt, tu sĩ như vậy, rất có thể tu vi đã đạt tới Thần Hải Cảnh!
Nạp Lan Hồng Vũ lại nhắm mắt lại:
- Tu sĩ như vậy, quả thật là ngươi không thể đối phó, chuyện lần này, cũng không thể trách ngươi được.
- Thuộc hạ... Hổ thẹn!
- Chỉ là... Trong thành Cửu Hoa, lúc nào lại tới một tu sĩ Thần Hải Cảnh, đồng thời toàn bộ khu vực Gian Nam, nửa điểm tin tức cũng không có.
Nạp Lan Hồng Vũ lại hỏi:
- Người này... Không cầu tài? Không cầu danh?
Vốn lấy thế lực của Nạp Lan gia, cho dù tình thế lúc ấy không bằng người.
Nhưng đối phó với một tiểu điếm, không đến mức phải động thủ mới đúng.
Tiền tài danh lợi, cái nào không phải thứ khiến người ta động tâm?
Nạp Lan Ảnh lắc đầu nói:
- Theo lý thuyết, mơ cửa làm ăn, chính là cầu tài mới đúng, nhưng nghe nói tiệm này không bao giờ làm chuyện ngoài quy định, càng sẽ không vi phạm quy định trong tiệm, mà khách hàng nếu vi phạm, thì vĩnh viễn không tiếp đãi.
Nạp Lan Ảnh bất đắc dĩ nói:
- Cũng vì nguyên nhân đấy mà một điểm dàn xếp cũng không có.
- Ồ!
Nạp Lan Hồng Vũ biết, có một ít cao nhân tính tình cổ quái, thí dụ như Lỗ Phu Tử năm đó, vì mời hắn thiết kế Diệt Tiên Nỗ, đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu công sức!
Nếu chủ nhân tiểu điếm này cũng là cao nhân có bản lĩnh, thì quy định nhiều một chút, Nạp Lan Hồng Vũ cũng cảm thấy không có gì ngoài ý muốn.
Nạp Lan Hồng Vũ lại hỏi:
- Món đồ tên "Máy tinh" ở tiểu điếm kia có thần kỳ như ngươi nói không vậy?
- Thuộc hạ tuyệt không có nửa câu khuếch đại!
Nạp Lan Ảnh mở miệng nói.
- Đã như vậy, lão phu sẽ tự mình đi xem, để xem rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Bây giờ Nạp Lan Hồng Vũ đã ẩn cư không ra ngoài, cũng không bởi cái gì khác, mà chỉ đơn giản là đối với nhiều việc không còn cảm thấy hứng thú nữa, nếu món đồ này có thể lọt vào mắt hắn, đi một chuyến cũng không tính là gì.
Đương nhiên, nếu như không lọt vào mắt hắn, chuyện này, tuyệt đối không thể giải quyết đơn giản như vậy!
Nạp Lan Ảnh ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ kinh hãi:
- Gia chủ, ngài... Muốn đích thân đi?!
Nạp Lan Hồng Vũ đứng lên từ chỗ ngồi, là một lão già gầy gò, lưng hơi còng xuống, râu tóc thì bạc trắng.
- Cùng vừa lúc cho mọi người thấy, có phải lão phu là một lão già sắp chết hay không!
Hắn nói xong câu này, trong mắt mang theo một tia lạnh lẽo.
Tự nhiên Nạp Lan Ảnh thấy sống lưng mát lạnh!
Nạp Lan Hồng Vũ mở miệng kêu một tiếng:
- Phúc Lão.
- Lão hủ đây.
Từ bóng tối phía sau đại điện, đi ra một lão già cũng râu tóc bạc trắng, thân hình cao lớn uy mãnh, mặc áo bào trằng viền vàng.
- Chuẩn bị xe.
- Vâng.
- Gia chủ... Ngài thật muốn đi?!
Nạp Lan Ảnh run lên, phải biết vị lão gia chủ này đã hơn mười năm không đi ra ngoài!
Hôm nay lại vì một cái tiểu điếm mà tự mình đi ra ngoài?!
---------------------
So với Thầm Thanh Thanh là người mới tiếp xúc với cốt truyện, thì Phương Khải lại vô cùng hiểu rõ.
Phương Khải cùng Thẩm Thanh Thanh lên kế hoạch cho tiểu thuyết quan phương, cũng đã gần đầy đủ, hắn dự định để Thẩm Thanh Thanh viết thử một phần của màn thứ nhất.
Sau khi giảng giại đại bộ phận cốt truyện cho Thẩm Thanh Thanh, thì mặt trời cũng lặn về tây, trời đã chạng vạng tối.
Môt tia náng ở cuối chân trời, bây giờ cũng đang muốn biến mất.
Ngay lúc này, Phương Khải nhìn thấy, ở ngoài cửa có bốn con thú có 1 sừng ở trán, bộ dáng có chút giống ngựa, kéo một chiếc xe lộng lẫy dừng ở trước cửa tiệm!
Những con ngựa này tuyệt đối không phải ngựa phàm, nó chỉ đứng ở đó cũng khiến cho người ta cảm thấy một loại uy thế khó tả.
- Độc Giác Thú?
Không hiểu tại sao Phương Khải lại nhớ đến loài sinh vật này, chẳng qua ngựa trước mắt lại màu đen, so với loài sinh vật trong truyền thuyết kia thì có chút khác biệt, trong ánh mắt lại càng lộ ra vẻ hung ác!
Yêu thú!
Mà lại là yêu thú cường đại bị thuần phục!
Đánh xe chính là một lão già cao lớn mặc áo bào trắng viền vàng, cửa xe mở ra, là một lão già gầy gò, chống một cây trượng không biết làm bằng vật liệu gì, từ từ đi xuống xe.
- Ảnh tử nói chính là tiểu điếm này?
Nạp Lan Hồng Vũ nhìn một chút, ngoài trừ phong cách thiết kế bên ngoài hơi đặc biệt, thì không có nơi nào khiến người khác phải chú ý.
Phương Khải nhìn hai lão già đang đứng xem ngoài cửa tiệm có chút ngoài ý muốn, ngẩn ra:
- Đều cao tuổi như này rồi, còn chạy đến quán nét chơi game?