Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư - New
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 864: Dự cảm chẳng lành

“Buổi chiều cô ấy đi ra ngoài mua vài món đồ thì liền mất tích, tôi cũng không liên lạc được. Hỏi bà vú một chút mới biết cô ấy không trở về biệt thự Hải Tân, lúc này tôi mới đi thăm dò máy camera, phát hiện ở bãi đậu xe cửa hàng tổng hợp lúc đi ra ngoài bị người che miệng mũi bắt vào trong xe”

Tống Dung Đức căm tức mắng: “Cậu về đây nhanh lên cho tôi. Cô ấy là người phụ nữ bị cậu vứt bỏ. Nếu như lại gặp phải tên bắt cóc lưu manh thì cô ấy có thể sẽ không sống nổi nữa mất”

“Tôi lập tức trở về”

Hoäc Anh Tuấn đứng dậy.

Phía sau Khương Tuyết Nhu dính sát ôm lấy anh, ánh mắt quyến rũ: “Hoắc Anh Tuấn, anh lại muốn bỏ rơi em sao?”

“Em cùng trở về với anh đi” Hoäc Anh Tuấn thấp giọng nói.

“Nhưng mà em không muốn anh đang quản chuyện của Nhạc Hạ Thu. Để cho Tống Dung Đức với Quý Tử Uyên đi cứu là được rồi”

Khương Tuyết Nhu thật thấp giọng nói.

Hoäc Anh Tuấn nghe xong trong ánh mắt sâu thẳm thoáng qua một tia âm trầm.

Ngay sau đó, trong điện thoại chưa được cắt đứt đã truyền tới tiếng gầm gừ của Tống Dung Đức: “Khương Tuyết Nhu, người phụ nữ như cô quá ác độc. Hạ Thu là người bị bắt cóc. Tên bắt cóc có thể sẽ giết con tin. Cô đến bây giờ chỉ biết ghen tuông vớ vẩn. Đến sự thông cảm cơ bản cô cũng không có. Lão Hoắc sao lại có thể vừa ý với loại phụ nữ như cô chứ?”

“Dung Đức “Hoäc Anh Tuấn không cho anh ta cơ hội nói thêm gì nữa, trực tiếp cắt đứt.

Anh quay đầu nghiêm túc đối với Khương Tuyết Nhu nói: “Nếu em không muốn trở về, có thể ở lại chỗ này, ngày mai anh để cho Kiều Vỹ tới đón em, hoặc là ở với em mấy ngày cũng được”

“Kiều Vỹ không phải là bị anh điều đi nước ngoài rồi sao”

“Anh để cho cô ấy lập tức trở lại” Hoắc Anh Tuấn nói xong nhanh chóng mặc quần áo, cầm điện thoại di động lên.

Thời điểm anh mở cửa, gió núi ban đêm lạnh thổi tới. Cô ôm chặt thân thể của mình, còn anh thì không suy nghĩ thêm. Cứ thế rời thẳng đi.

Khương Tuyết Nhu ôm lấy đầu gối thấp giọng cười.

Mới vừa rồi cô vậy mà lại bị những lời ngon tiếng ngọt của anh làm mềm lòng, ai ngờ lại trở mặt nhanh tới như vậy.

Chuyện này cũng tốt, ít nhất lòng cô sau này sẽ không tùy tiện bị rung động nữa.

Cũng là Nhạc Hạ Thu. Ban ngày cô cùng Hoắc Anh Tuấn đến Lư Sơn du lịch làm nháo loạn trên tin tức. Buổi tối, Nhạc Hạ Thu liền bị bắt cóc thật đúng lúc.

Đây cũng là chủ ý mới chăng.

Hẳn là có liên quan đến người đàn ông Vịnh Neah.

Cô gọi điện thoại cho Lục Thiên Bảo, nhưng phát hiện không gọi được Không biết sao phải, trong đầu cô thật giống như bị một quả bóng mờ bao phủ, giống như bóng đêm phía ngoài vậy.

Cô liền vội vàng đứng lên, tìm được ông chủ của biệt thự: “Ông chủ, ông có thể tìm người lập tức đưa tôi xuống núi không, tôi có việc gấp?”

“Ôi, cô làm sao không cùng bạn trai cô đi, hai người các người buổi tối muộn rồi mà một trước một sau rời núi” Ông chủ ngáp: “Tôi nhắc nhở cô, buổi tối muộn rồi, đều là đường quanh co, không dễ đi”

“Tôi thật có việc gấp, ông tìm tài xế tốt một chút, bao nhiêu tiền tôi đều đồng ý”

Buổi sáng sáu giờ.

Hoäc Anh Tuấn đạp nắng ban mai nhanh chóng đi vào biệt thự Hải Tân.

Nơi này đã tụ tập những cao thủ đứng đầu ở Thanh Long, cao thủ nhà họ Quý đứng đầu nhóm người, đồng thời cũng không ít người từ sở cảnh sát.

Tống Dung Đức thấy anh, một quyền đánh tới: “Cái này cũng trách cậu, nếu không phải cậu đem toàn bộ người của Thanh Long rút lui khi cô ấy vừa ra viện. Thì cô ấy cũng không bị bắt cóc. Khốn khiếp, cô ấy nếu như có chuyện không may xảy ra, tôi với cậu không xong đâu.

Hoắc Anh Tuấn bắt lại quả đấm của anh ta, tròng mắt híp lại: “Có thời gian cùng tôi càn quấy, còn không bằng lập tức đi tìm kiếm”

Dừng một chút, anh quay đầu hỏi Chiến Thành: “Tìm như thế nào rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK