Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư - New
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1445

Hoắc Anh Tuấn “Phụt” trà ra ngoài.

Nguyễn Nhan và Khương Tuyết Nhu cũng cười.

Tống Dung Đức đỏ mặt lên, anh ta nghi ngờ miệng Lâm Minh Kiều có độc.

“Cười cái gì vậy?”

Cửa phòng bao được mở ra, Quý Tử Uyên mặc đồ thoải mái đi vào, trên thân mang theo khí chất nho nhã, môi mỏng cười dịu dàng.

“Tử Uyên, cậu đến rồi.” Tống Dung Đức nhìn thấy anh ấy giống như nhìn thấy cứu tinh.

Chỉ có Nguyễn Nhan cúi đầu, cầm chén trà uống.

“Sao vậy.” Ánh mắt Quý Tử Uyên nhìn một vòng, chỉ có chỗ trống bên cạnh Hoắc Anh Tuấn.

Anh ấy cởi giày ngồi xuống, đúng lúc người đối diện là một cô gái trẻ tuổi trắng như tuyết.

Hôm nay Nguyễn Nhan mặc đồ tây màu đen, tóc dài được cột lên, nếu người phụ nữ bình thường sẽ tạo cảm giác rất nặng nề ngột ngạt, nhưng cô ấy xinh đẹp, làn da trắng nõn, trắng và đen tạo ra cảm giác giống như chụp hình tạp chí.

Nhưng cô vừa uống trà vừa nhìn điện thoại, không thèm nhìn anh ấy.

Qúy Tử Uyên nhíu mày.

Lâm Minh Kiều lập tức bảo vệ nói: “Cậu Quý, đây là bạn của tôi, Nguyễn Nhan, cô ấy là người nổi tiếng, chẳng qua anh đừng hòng có suy nghĩ xấu xa với cô ấy, anh là người sắp kết hôn rồi.”

Quý Tử Uyên trầm thấp cười một tiếng: “Cô Lâm, cô đừng nói như tôi cứ thấy sắc đẹp sẽ nổi lòng tham được không.”

Lâm Minh Kiều trừng mắt nhìn anh ấy nói: “Không có, nhưng tôi nghe danh tiếng của cậu Quý nên không quá yên tâm.”

“Vậy cô hiểu lầm tôi rồi.” Quý Tử Uyên liếc Nguyễn Nhan một chút cười nói: “Đa số phụ nữ nhìn thấy tôi giống như mèo nhìn thấy cá, nhất là. . . Người nổi tiếng.”

Anh ấy nói xong thì Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu có chút không vui.

Dù sao hai người đưa Nguyễn Nhan đến đây, Quý Tử Uyên ngầm châm chọc thì có chút quá đáng rồi.

Hoắc Anh Tuấn và Tống Dung Đức cũng cảm giác kỳ lạ, dù sao Quý Tử Uyên là người chạm qua nhiều đóa hoa, nhưng hiếm khi cố ý châm chọc phụ nữ.

“Cậu Quý. . . .” Khương Tuyết Nhu nhíu mày.

Nguyễn Nhan lạnh nhạt mở miệng trước: “Dễ hiểu thôi, nghe nói mợ Quý cũng là người nổi tiếng, chắc chắn lúc trước cô ta nhìn thấy anh cũng giống như chó nhìn thấy xương vậy.”

Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều suýt nữa muốn vỗ tay, cô ấy ngầm châm chọc Thang Nhược Lan là chó mà, quá lợi hại.

Quý Tử Uyên vuốt ve chén trà: “Nguyễn Nhan, có phải lần trước tôi quá khoan dung với cô đúng không, đã thua thì phải chấp nhận, mặc kệ là nguyên nhân thì thua chính là thua.”

“Khoan dung?” Nguyễn Nhan giống như nghe thấy chuyện cười: “Hình như anh có hiểu lầm với hai chữ khoan dung rồi.”

Quý Tử Uyên mím môi lạnh lùng.

Hoắc Anh Tuấn thấy bầu không khí không thích hợp thì lập tức cắt ngang: “Tử Uyên, cậu và cô Nguyễn biết nhau à?”

“Ừ, trước kia tớ đầu tư vào công ty truyền hình Phàm Ngu, cô ấy là nghệ sĩ nhỏ của công ty mà thôi.” Quý Tử Uyên nhàn nhạt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK