Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư - New
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1875

“Anh trong bộ dạng này mà không có gì sao?” Lâm Minh Kiều nhìn thấy kỳ quái, liền đơn giản nhìn về phía Tống Dung Đức, “Anh sẽ không dạy anh ấy cách đi tán gái chứ.”

“Oan uổng, tôi có phải là đồ cặn bã như vậy không?” Tống Dung Đức vẻ mặt đau khổ, “Đúng vậy, tôi từng có quan hệ không tốt với Khương Tuyết Nhu, tôi cũng đã nói nhiều lời xúi giục ly gián, nhưng cô ấy lại có ơn với lão Hoắc. Tôi đã tận mắt thấy rồi, làm sao mà dạy được cậu ấy đi tán gái.”

“Tôi đồng ý với điều này.” Khương Tuyết Nhu nở một nụ cười gắp một con tôm cho Lâm Minh Kiều, “Hơn nữa, anh ta không thể dạy Hoắc Anh Tuấn tán gái bằng khả năng của mình.”

“Cũng đúng, dù sao cũng là phụ nữ chơi anh ta.” Lâm Minh Kiều gật đầu đồng tình.

Tống Dung Đức đột nhiên muốn ói ra máu, “Đủ rồi, không được cà khịa.”

Vừa mới nói xong, đột nhiên cảm thấy Hoắc Anh Tuấn liếc mắt nhìn mình đầy khinh bỉ, ánh mắt như muốn nói: Thì ra anh chính là một món ăn …

Tống Dung Đức: “… Ăn cơm đi, ăn cơm đi, món này ngon quá.”

Hoắc Anh Tuấn cúi đầu ăn cơm cho đến khi một miếng cá đã được đặt vào trong bát của mình.

Anh ngẩng đầu nhìn lên vừa hay thấy Khương Tuyết Nhu, gắp cá cho mình xong, liền quay sang nói với Lâm Minh Kiều, trong phòng khách sáng sủa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như bước ra từ trong tranh, làn da rất trắng. Đuôi mày đen rậm như cánh bướm vỗ cánh.

Anh chợt nghĩ đến những hình ảnh đã xem trên máy tính trước đây, đầu óc nóng bừng không thể giải thích được.

Lâm Minh Kiều đột nhiên hét lên, “Oa, sao lại chảy máu mũi.”

Hoắc Anh Tuấn nhìn xuống, thấy trong bát mình có vài giọt chất lỏng màu đỏ, đưa tay sờ vào thì hoảng hốt.

Mình có bị ốm không?

“Cmn, đi đi mau, tôi đưa cậu đi phòng tắm rửa sạch.” Tống Dung Đức nhanh chóng dẫn anh đi toilet dưới lầu.

Sau khi đi vào, anh ta lấy khăn giấy thấm nước lau lên mũi Hoắc Anh Tuấn, miệng rất khinh thường nói: “Người anh em,cậu làm sao trong lúc ăn cơm mà đầu óc nghĩ ra hình ảnh bẩn thỉu gì vậy.”

Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc nhìn anh ta, “Làm sao cậu biết?”

“Chỉ là cậu nhìn Khương Tuyết Nhu nóng bỏng như vậy, sau đó đột nhiên chảy máu cam, tôi có thể không biết sao, tôi là… người từng trãi.” Tống Dung Đức xấu hổ ho khan một tiếng. Trước giờ chỉ có một mình anh ta ở dạng này. Không ngờ Lão Hoắc cũng như thế không có tiền đồ, trong tương lai anh ta sẽ không đơn độc.

Hoắc Anh Tuấn: “…”

Tốt, anh còn tưởng rằng mình đang mắc bệnh gì đó.

“Chờ đã, đừng suy nghĩ lung tung.” Tống Dung Đức nhắc nhở, “Đừng lộ ra manh mối.”

“Được rồi.”

… …

Trong nhà ăn.

Lâm Minh Kiều lặng lẽ đến gần Khương Tuyết Nhu, “vừa rồi tôi chú ý thấy Hoắc Anh Tuấn đang nóng bỏng nhìn cậu, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, sau đó liền chảy máu mũi.”

“Có phải cậu đã nghĩ nhiều rồi không.” Khương Tuyết Nhu khinh thường liếc cô một cái, “Anh ta bây giờ chỉ là một tờ giấy trắng, rất thuần khiết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK