Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư - New
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 578: Đi khám thai

Khương Tuyết Nhu mỗi ngày đều ở trong căn phòng hai tầng lầu này, chỗ này chỗ kia đều không thể đi, quả thực buồn bực, chỉ có thể nhìn ti vi một chút hoặc là đến sân thượng hóng gió một chút.

Có lúc nhìn xuống phía dưới lầu, cô thật muốn nhảy xuống dưới đó, nhưng mà nghĩ đến đứa con trong bụng lại là cứng rắn chống chọi lại.

Cô kiên trì một tuần lễ.

Ngôn Minh Hạo lái xe tới đón cô đi bệnh viện làm kiểm tra thai kì.

“Hoắc Anh Tuấn đầu?” Khương Tuyết Nhu hỏi.

Ngôn Minh Hạo lúng túng yên lặng.

Khương Tuyết Nhu cười: “Tôi biết, khẳng định anh ấy đang chăm sóc Nhạc Hạ Thu, không có gì quan trọng hơn so với Nhạc Hạ Thu”

“Thiếu phu nhân, cô đừng như vậy” Ngôn Minh Hạo đáy mắt tràn đầy cảm thương cùng thương tiếc: “Tôi đưa cô đi bệnh viện”

Khương Tuyết Nhu còn muốn nói chút gì đó, nhưng thấy hai vệ sĩ đang từ xa tiến đến gần liền không lên tiếng nữa.

Trên đường đi bệnh viện đích, Ngôn Minh Hạo lái xe, cô một người ngồi ở phía sau, mới nghe Ngôn Minh Hạo nói: “Mấy ngày nay tôi đối với Nhạc Hạ Thu rất lấy lòng, Cậu cả mới bắt đầu tin tưởng tôi đối với anh ấy cũng không hai lòng.”

“Làm khó cho cậu.” Khương Tuyết Nhu không nghĩ tới Hoắc Anh Tuấn đối với Ngôn Minh Hạo cũng nghi ngờ.

“Có thể là trước kia tôi ở trước mặt Cậu cả vì cô nói lời khen, anh ấy cảm thấy không quá yên tâm về tôi.” Ngôn Minh Hạo nói thật nhỏ: “Lần trước cô nói qua bảo tôi sắp xếp người làm bộ cô sinh non…..

“Bây giờ không được, Hoắc Anh Tuấn nói tôi mà làm tổn thương tới đứa trẻ này, anh ấy sẽ không bỏ qua Minh Kiều với bố tôi, bây giờ tôi chủ yếu là lo lắng Minh Kiều Khương Tuyết Nhu nói: “Nhạc Trạch Đàm sau khi ra ngoài nhất định sẽ trả thù Minh Kiều tệ hại hơn, Minh Kiều không liên lạc được với tôi, chắc chắn sẽ không rời khỏi Kinh Đô, cậu có thể nói cho cô ấy một tin để cho cô ấy lập tức xuất ngoại được không”

“Được, nhưng mà cô….

“Giúp tôi liên lạc một người, Hoắc Phong Lang. Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên nói.

Ngôn Minh Hạo ngẩn ra: “Nhị thiếu gia anh ấy sẽ giúp cô sao?”

“Tôi cũng không biết, nhưng mà bây giờ toàn bộ Kinh Đô này chỉ có cậu với anh ta có năng lực để có thể giúp cho tôi lặng lẽ ra đi được.”

Khương Tuyết Nhu cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ tìm Hoắc Phong Lang nhờ hỗ trợ.

Mặc dù anh ta nhiều lần tổn thương mình, nhưng cô vẫn có một loại trực giác, Hoắc Phong Lang sẽ giúp cô, bởi vì cô có thể cảm giác được Hoắc Phong Lang mỗi lần đối mặt với cô, đáy mắt rất áy náy…

“Được.”

Lúc xe lái qua giao lộ náo nhiệt sầm uất, trên màn lớn bên cạnh cửa hàng tổng hợp đang truyền trực tiếp hôn lễ hoành tráng của Diệp Minh Ngọc và Sở Văn Khiêm

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, hôm nay Diệp Minh Ngọc kiều diễm xinh đẹp giống như công chúa vậy.

Vốn là cô định là vạch trần thân phận thật của Diệp Minh Ngọc.

Đáng tiếc cô bây giờ lại bị giam lỏng.

Ngôn Minh Hạo thở dài nói: “Hôm nay là đám cưới hai nhà Sở Diệp, Diệp Minh Ngọc bây giờ thăng lên như diều gặp gió, cô chẳng những là phó tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị, cũng là phu nhân của Sở Văn Khiêm, hai nhà Sở Diệp chuẩn bị hợp tác một hạng mục lớn, bây giờ tư cách của và giá trị của Sở Văn Khiêm có thể so với cả Cậu cả.”

Khương Tuyết Nhu nhắm hai mắt, ánh mắt thu lại ý hận.

Rõ ràng Diệp Minh Ngọc căn bản không phải con gái của Diệp Gia Thanh, nhưng lại thừa kế tất cả tài sản của Diệp Gia Thanh, hết tất cả những thứ này đều là của cô.

Mà bây giờ cô đây, lại như là con chuột trên phố vậy. Diệp Minh Ngọc, Vệ Phương Nghi.

Các người chờ đó.

Chỉ cần cô còn có một hơi thở, thì sẽ không buông tha cho các người, một ngày nào đó sẽ vạch trần bộ mặt của các người

Sau khi đến bệnh viện tư nhân của Quý thị.

Khương Tuyết Nhu bị mấy người hộ vệ nhìn chằm chẳm cho đến khi đi lên lầu kiểm tra.

Nửa đường, chợt thấy Thang Nhược Lam, cô trên người một bộ váy màu vàng nhạt hoa văn con bướm, lộ ra nửa phần bắp chân, trên tay còn cầm một cái túi xách tay hàng hiệu, trên cổ còn đeo một sợi giây chuyền kim cương mười ca ra.

Khương Tuyết Nhu trước kia cũng coi là một nửa người mẫu, liếc mắt liền nhìn ra giá cả những bộ trang phục của cô ta trị giá không rẻ, chỉ riêng cái váy kia sợ rằng vẫn chưa có được đưa ra thị trường, giá cũng sợ rằng cao hơn chín con số.

Trước kia Thang Nhược Lan tuyệt đối không phải là người có thể kiếm ra số tiền này, nhưng mà nay leo lên người Quý Tử Uyên.

“Tuyết Nhu, thật là đúng dịp nga, lại gặp mặt, tôi hôm nay vừa vặn biểu diễn xong liền đến tìm Tử Uyên.” Thang Nhược Lan cười híp mắt đang nói chuyện thì giơ lên bàn tay trên ngón giữa có một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh: “Đẹp mắt không, Tử Uyên mới mua cho tôi.”

“Đẹp mắt rất đẹp mắt, nhưng mà Quý thiếu gia nổi tiếng là công tử phong lưu, ngủ qua không đến hai mươi thì cũng mười mấy người đàn bà.” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt nhếch môi: “Loại nhẫn này, anh ta hẳn đã tặng cho không ít người đàn bà.”

Khóe miệng Thang Nhược Lan cứng đờ, mặt lộ vẻ châm chọc: “Ai thì tôi cũng không cần biết, nhưng mà so với người đang trong thời kỳ mang thai mà chồng lại ra ngoài kiếm tiểu tam thì tôi cũng không đáng thương mấy. Aizz, nói thật thì trước đây tôi thật rất hâm mộ cô, nhưng mà chẳng bao lâu, Cậu cả lại không cần cô nữa, bây giờ đi đâu cũng dẫn theo chị Nhạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK