Lâm Ngọc An khó nén được sự vui sướng và kích động trong lòng khẽ nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên đang ôm con gái nghe thấy Lâm Ngọc An nói như vậy thì anh gật đầu nói: "Đúng vậy Ngọc An, con gái của chúng ta rất giống em, thật là đẹp."
"Anh chỉ biết nói ngọt thôi. Đúng rồi, anh đã nói cho cha biết chưa?"
Lâm Ngọc An hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên biết người mà Lâm Ngọc An nói chính là Hoàng Văn Thành cha ruột của anh.
"Vừa rồi anh gọi điện thoại thì cha tắt máy."
Hoàng Thiên nói. "Ừ, vậy thì chờ lát nữa rồi lại gọi."
Lâm Ngọc An nói với Hoàng Thiên.
Không đợi Hoàng Thiên lại nói thêm gì lúc này Lã Việt dẫn theo Tiêu Văn Hạ và Anh Phó cầm theo không ít hoa quả và thuốc bổ đi đến đây.
Tin tức của họ vẫn rất nhanh nhẹn, Hoàng Thiên chưa nói cho họ biết thì họ cũng đã biết hơn nữa còn không mời mà tới.
“Cậu Thiên chúc mừng nha. Ha ha ha!"
Lã Việt cười ha ha chúc Hoàng Thiên.
Tiêu Văn Hạ và Anh Phó cũng đi tới trước chúc, ba người họ thật sự cảm thấy vui mừng thay cho Hoàng Thiên.
Vốn dĩ tâm trạng của Hoàng Thiên cực kỳ tốt nên khi gặp được đám người Lã Việt thì lại càng thêm vui mừng.
“Lã Việt, tin tức của anh thật là nhanh nhẹn"
Hoàng Thiên cười nói với Lã Việt.
"Đó là dĩ nhiên, cậu Thiên có quý tử, chuyện lớn như vậy thì sao tôi lại có thể không biết chứ?"
Lã Việt cười nói.
Hoàng Thiên nói chuyện với đám người Lã Việt, lúc này Vũ Thanh cũng dẫn theo mấy đội viên chạy tới.
Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai vẫn luôn không hề rời đi, trái lại Hoàng Phúc Trường lại về nhà nhưng Hoàng Linh lại không về.
Lúc này Trương Lan Phượng nhìn thấy đám ngươi Lã Việt và Vũ Thanh thì bà ta theo bản
năng cảm thấy hơi sợ hãi.
Trương Lan Phượng rất sợ Hoàng Thiên, bởi vì bà ta là người rõ ràng nhất hai đứa trẻ sinh đôi này của Hoàng Thiên suýt nữa thì bị hủy ở trong tay của bà ta.
Bà ta đoán chừng trong lòng Hoàng Thiên chắc chắn còn nhớ kỹ chuyện này, nếu như không cẩn thận thì sẽ tìm bà ta tính sổ.
Hơn nữa đám người Lã Việt đều là người thô kệch, Trương Lan Phượng vẫn rất sợ loại người này.
"Hoàng Thiên, có nhiều bạn của con đến đây như vậy hay là con mời họ đi ăn cơm đi, mẹ ở đây chăm sóc Ngọc An là được rồi"
Trương Lan Phượng xông tới lấy lòng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn Trương Lan Phượng thì trong lòng vẫn là rất không chắc chắn.
Mẹ vợ này không đáng tin cậy nên Hoàng Thiên thật sự là không yên lòng để bà ta ở lại chăm sóc Lâm Ngọc An.
Cũng có thể nói một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, ai biết lúc nào thì Trương Lan Phượng thay đổi rồi lại làm ra chuyện làm cho người ta không thể tưởng tượng được?
"Mẹ, không cần đâu, mẹ và Huỳnh Mai về nhà nghỉ ngơi đi, nơi này có con là được rồi."
Hoàng Thiên nói với Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng nghe xong thì cảm thấy thật là mất mặt. Theo như bà ta thấy thì Hoàng Thiên như vậy là không tín nhiệm bà ta.
"Con là đàn ông mà lại đi chăm sóc người đang ở cữ sao? Mẹ có lòng tốt muốn chăm sóc Ngọc An mà con còn không cảm kích? Chậc chậc.."
Trương Lan Phượng lắc đầu nói.
Hoàng Thiên thấy vậy thì cảm thấy phiền phức.
Trương Lan Phượng không đi cũng không thể đuổi bà ta đi.
"Anh, em cũng ở lại chăm sóc chị dâu, anh bận nhiều việc nên nơi này có em thì anh cứ yên tâm."
Lúc này Hoàng Linh nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy thì gật đầu, có em gái ở đây chăm sóc Lâm Ngọc An thì anh rất là yên tâm.
"Anh rể, em và Hoàng Linh sẽ ở lại chăm sóc chị nên anh cứ yên tâm đi?"
Lâm Huỳnh Mai nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe thấy thì cười cười, anh vẫn rất yên tâm về Lâm Huỳnh Mai, dù thế nào đi nữa thì Lâm Huỳnh Mai cũng sẽ không tuân theo chuẩn mực giống như Trương Lan Phượng.
"Được rồi, em cũng ở lại chăm sóc chị gái em đi"
Hoàng Thiên đồng ý. Trương Lan Phượng nghe xong thì lại càng không vui khẽ nói: "Hừ, rõ ràng là con không tin tưởng mẹ? Ngọc An là con gái ruột của mẹ thì làm sao mẹ có thể hại con bé chứ? Hoàng Thiên rốt cuộc là con có ý gì?"
Hoàng Thiên thấy Trương Lan Phượng như thế thì không khỏi hơi tức giận,
"Mẹ có hại cô ấy hay không ở trong lòng của mẹ không rõ sao?" Sắc mặt Hoàng Thiên trầm xuống hỏi ngược lại Trương Lan Phượng.
Mặt Trương Lan Phượng nóng không thể phản bác lại được.
Mấu chốt là bà ta chột dạ, lần trước bà ta bị người ta bức bách phải bỏ thuốc hại Lâm Ngọc An sinh non, nếu như chuyện này bị công khai thì bà ta sẽ không có đất dung thân.
Cho nên Trương Lan Phượng đành phải im lặng, ở trong lòng âm thầm ấm ức.
Hoàng Thiên cũng không để ý tới Trương Lan Phượng nữa, lúc này anh kéo Vũ Thanh đến chỗ không có người.
"Cậu chủ có chuyện gì sao?"
Vũ Thanh nghi ngờ hỏi Hoàng Thiên, anh ta phát hiện Hoàng Thiên hình như có tâm sự.
"Vũ Thanh, anh chuẩn bị khi nào đi đến Châu Phi để đối phó với Miguel Phose?"
Hoàng Thiên hỏi Vũ Thanh.
Vũ Thanh nghe vậy thì không khỏi siết chặt nắm đấm: "Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, vừa nghĩ tới việc cả nhà Đặng Kim Du chết thảm như vậy thì tôi hận không thể lập tức xử lý Miguel Phose."
"Mấy ngày nữa đi đi, cũng chỉ có mấy ngày, đợi sau khi tôi đãi tiệc xong thì sẽ đi với anh"
Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.
"Được thôi cậu chủ, vậy thì chờ mấy ngày nữa rồi lại nói, dù sao thì nắp nồi vẫn còn đang ở trong tay của tôi, có anh ta ở đây thì có thể tìm được Miguel Phose"
Vũ Thanh gật đầu nói.
"Còn có một việc tôi cảm thấy rất kỳ quái."
Hoàng Thiên nói.
"Chuyện gì?" "Vừa rồi tôi gọi điện thoại tới Hà Nội nhưng cha tôi và quản gia Trần đều tắt máy"
Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh rồi lại nói về chuyện của cô gái kia cho Vũ Thanh nghe.
Vũ Thanh nghe xong thì chân mày hơi nhíu lại.
"Cậu chủ việc này rất khác thường"
Vũ Thanh nói.
"Đúng vậy, tôi lo lắng ở Hà Nội đã xảy ra chuyện gì đó."
Hoàng Thiên nói.
"Cậu chủ cũng đừng quá lo lắng, đợi buổi tối lại gọi điện thoại thử xem, có lẽ là điện thoại
của ông chủ còn có quản gia Trần đều hết pin."
Vũ Thanh an ủi.
Hoàng Thiên nghe vậy thì cười khổ, nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Lại nói anh luôn dự cảm không sai, trong lòng luôn cảm thấy rất bất an có một loại dự cảm không bình thường.
Sau khi nói chuyện với Vũ Thanh, lúc này Lưu Nguyệt Hoa của hoàn vũ quốc tế chạy đến.
"Cậu chủ, tôi tới muộn rồi?"
Lưu Nguyệt Hoa đi giày cao gót, tinh thần phấn chấn đi tới.
Không thể không nói dáng người của cô gái xinh đẹp này quá tuyệt, dáng dấp lại càng xinh đẹp nên luôn luôn có thể làm cho hai mắt của người ta tỏa sáng.
Ngay cả Vũ Thanh cũng không khỏi nhìn Lưu Nguyệt Hoa nhiều thêm vài lần, đàn ông đều không có sức miễn dịch với phụ nữ xinh đẹp.
Lưu Nguyệt Hoa cũng không nhận ra Vũ Thanh, cô ta cũng không chào hỏi với Vũ Thanh, lúc này cô ta cực kỳ thân cận đứng ở bên cạnh Hoàng Thiên.
Cho tới nay Lưu Nguyệt Hoa đều rất sùng bái Hoàng Thiên, đó cũng không phải bởi vì Hoàng Thiên là con trai nhà họ Hoàng mà là vì Lưu Nguyệt Hoa vẫn luôn có ấn tượng tốt với Hoàng Thiên.
"Nguyệt Hoa, Lương Mạnh Bắc không đi cùng cô sao?"
Hoàng Thiên hỏi Lưu Nguyệt Hoa, anh cảm thấy hơi kỳ lạ, theo lý thuyết Lưu Nguyệt Hoa đã biết tin tức thì sao Lương Mạnh Bắc lại không biết chứ?
"Không có, có thể chủ tịch Bắc vẫn còn đang ở công ty, vừa rồi tôi gọi điện thoại cho ông ta nhưng ông ta không nói gì cả"
Lưu Nguyệt Hoa nói với Hoàng Thiên.
"Cậu chủ, tổng giám đốc Bắc bảo tôi nhanh chóng về công ty nên tôi phải trở về."
Lưu Nguyệt Hoa nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy thì nhíu mày, Lương Mạnh Bắc không đến thì thôi tại sao lại vội vã thúc giục Lưu Nguyệt Hoa về công ty như vậy chứ?
Hơn nữa lúc này Lưu Nguyệt Hoa luôn luôn sáng sủa hào phóng nhìn có vẻ phiền muộn, hắn là vừa rồi mới bị Lương Mạnh Bắc răn dạy và quở mắng.
"Lương Mạnh Bắc mắng cô sao?" Trong mắt Hoàng Thiên không chứa một hạt cát nên chỉ một chút thì có thể nhìn ra vấn đề.