“Tiêu Đông Mai đâu? Đừng giở trò giả thần giả quỷ nữa, mau ra đây đi.”
Hoàng Thiên không để ý đến mấy tên này, mà lớn tiếng nói một câu.
“Khà khà, Hoàng Thiên, con phải gọi ta là mẹ chứ, sao lại dám gọi thẳng họ tên mẹ như thế?”
Lúc này, giọng một người đàn bà lẳng lơ truyền đến, ngay sau đó một người phụ nữ gợi cảm hơn ba mươi tuổi, lắc mông đẩy đà bước ra từ sâu trong khu rừng.
Người phụ nữ này ăn mặc rất lộng lấy, cao khoảng một mét bay lăm, thân có đường cong rất quyến rũ, rất cực kỳ xinh đẹp.
Nếu như không nghe giọng bà ấy, sao có thể nhìn ra được người phụ nữ dường như chỉ có hơn ba mươi tuổi, cùng lắm là hai mươi tám, hai mươi chín tuổi.
Tiêu Đông Mail Hoàng Thiên vừa nhìn là đã nhận ra ngay, người phụ nữ này chính là mẹ kế của cậu, Tiêu Đông Mai.
Hơn mười năm qua, Tiêu Đông Mai càng chín chắn và mặn mà hơn nhiều, nhưng cái gương mặt này không có gì thay đổi, chăm sóc thật tốt.
Lúc này trong lòng Hoàng Thiên thật sự có rất nhiều cảm xúc đan xen.
Tất cả những nỗi bất hạnh, đều là do người đàn bà độc ác này, thế mà bây giờ bà †a vân không chịu buông tha cho mình!
“Bà không đủ tư cách, tôi có thể gọi họ tên bà là đã giữ thể diện cho bà lắm rồi!”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói với Tiêu Đông Mai.
Đáy mắt bà lóe lên một tia hung tợn, nhưng bà cũng chỉ là thân con gái lại không muốn thể hiện sự giận dữ ra bên ngoài.
“Hi hi, xem ra con rất căm giận mẹt Hoàng Thiên, đừng nghĩ rằng mẹ còn muốn hại con, thật ra lần này mẹ đến Bắc Ninh là vì muốn đích thân đón con về lại Hà Nội, cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau sống vui vẻ!” Tiêu Đông Mai cười như không cười, giọng nói cực kỳ nhã nhặn, điềm đạm.
Kỹ năng diễn xuất này thật lợi hại, nếu như không phải vì Hoàng Thiên quá hiểu con người Tiêu Đông Mai thì thật sự sẽ dễ dàng bị bà ta lừa gặt.
“Ha ha, thật sao? Bà sao lại có tâm như vậy nhỉ?” Hoàng Thiên cười lạnh, nhìn Tiêu Đông Mai hỏi.
Tiêu Đông Mai nở một nụ cười quyến rũ, nói với Hoàng Thiên: “Tôi biết cậu sẽ không tin tôi, được thôi, hôm nay tôi sẽ nói hết ra, năm đó cậu bị người ta ám sát, thực ra là do tôi sai người đi làm, Chuyện này cậu đừng trách tôi, người không vì mình trời tru đất diệt, tôi cũng chỉ muốn cho con tôi trở thành người thừa kế toàn bộ tài sản của nhà họ Hoàng.”
” Không tồi, những câu mà nói ra thật đau lòng hết sức.” Hoàng Thiên cười khổ nói.
“Nhưng mấy năm trước con trai tôi đã chết quá trẻ, tôi cũng không còn lý do để hại cậu nữa rồi. Cha ruột cậu cũng nghi ngờ năm đó tôi là người đã khiến cho cậu phải bỏ nhà đi, mấy năm nay tôi cũng không còn hận cậu! Hoàng Thiên, từ khi tôi nghe ngóng được cậu đang ở Bắc Kinh, tôi đã lập tức muốn kéo cậu trờ về nhà, về nhà cùng tôi nhé, được không?” Tiêu Đông Mai nói đến đây, lau lau nước mắt, làm ra một bộ dạng rất thương tâm.
Hoàng Thiên cảm thấy thật buồn cười, vừa mới nãy Tường Vy còn bất ngờ ra tay ám sát anh, rõ ràng là do Tiêu Đông Mai sai bảo cơ mài Bây giờ Tiêu Đông Mai lại nói ra những lời này, đây có phải là chiến lược tốt không vậy? Muốn anh tạm thời ổn định rồi tìm cơ hội giết chết tôi sao?
Trong lòng Hoàng Thiên đang nghĩ đến những điều này, đáy mắt anh chợt sáng lên một tia.
“Tiêu Đông Mai, bà đừng lãng phí sức lực nữa. Nếu như tối nay chúng ta đã gặp mặt nhau, tôi có một câu muốn tặng cho bà.”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
Tiêu Đông Mai nghe xong mỉm cười, nói: “Câu gì? Tôi xin rửa tai lắng nghe.”
“Nể mặt cha ruột tôi, tôi có thể cho bà một con đường sống, nhưng bà cần phải xin lỗi tôi vì những chuyện năm đó bà gây ra cho tôi!” Hoàng Thiên trầm giọng nói.
“Ha ha ha! Hoàng Thiên, cậu không cậu mình đang nói cái gì sao? Muốn Tiêu Đông Mai tôi xin lỗi cậu, cậu không lầm chứ?” Tiêu Đông Mai giống như đang nghe chuyện cười liền lớn tiếng cười ha ha.
“Không lầm, bà muốn sống thì lập tức xin lỗi tôi.”
“Ha ha.” Tiêu Đông Mai cười lạnh, sau đó mấp máy môi với Tường Vy đang đứng bên cạnh Hoàng Thiên.
Trong lòng Tường Vy hiểu rõ, Tiêu Đông Mai muốn cô bất ngờ ra tay, kết liễu Hoàng Thiên!
Thế nhưng Tường Vy thật sự không muốn xuống tay với Hoàng Thiên, Hoàng Thiên vừa mới tha cho cô một mạng, cô lại đi giết Hoàng Thiên, có còn là con người không hả?
Nhưng về phần Tiêu Đông Mai, đáy lòng Tường Vy lại dâng lên nỗi sợ hãi, lúc này cô thật thực rất rối rắm.
Tiêu Đông Mai nhìn thấy dáng vẻ do dự của Tường Vy, bà nhíu chặt hàng lông mày.
Trời đất, con nhóc bị làm sao vây? Sao lại chống lại mệnh lệnh của bà chứ?
Trong lòng Tiêu Đông Mai thầm mắng Tường Vy, bà cũng rất gấp, dù sao Tường Vy đứng ngay bên cạnh Hoàng Thiên, ra tay quá thuận tiện.
Toàn bộ mọi chuyện xảy ra đều thu vào tầm mắt của Hoàng Thiên, Tiêu Đông Mai vừa mới ra hiệu cho Tường Vy, anh nhìn thấy rất rõ ràng.
Hơn nữa ánh mắt Hoàng Thiên cũng nhìn thấy sự bối rối của Tường Vy, biết rằng Tường Vy sẽ không nỡ ra tay.
“Thế nào, còn muốn sai Tường Vy giết tôi lần nữa?” Hoàng Thiên cười lạnh nói, đi về phía Tiêu Đông Mai.
Tiêu Đông Mai nhìn thấy khí chất mạnh mẽ trên người Hoàng Thiên, bà thật sự vô cùng khiếp sợ.
Đây là Hoàng Thiên mười năm trước sao? Cậu ta sao lại thay đổi lớn như vậy!
Trong lòng Tiêu Đông Mai âm thầm kinh ngạc, theo phản xạ tự nhiên lùi về sau mấy bước.
“Tường Vy, cô nói hết mọi chuyện với Hoàng Thiên rồi sao?” Tiêu Đông Mai độc ác nhìn chằm chằm Tường Vy, chất vấn.
“Bà chủ, tôi, tôi không nói cái gì cả…”
Tường Vy vô cùng căng thẳng, lắp bắp nói.
“Cô đợi đấy cho tôi! Tôi sẽ lột da cô!”
Tiêu Đông Mai độc ác hung hăng nói với Tường Vy.
Tường Vy nghe xòng càng hoảng sợ, đứng ở đó cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Đông Mai.
“Bà chủ, lúc đó tôi dùng dao uy hiếp vợ của Hoàng Thiên, nhưng con đàn bà đê tiện Tường Vy này đã giúp Hoàng Thiên, cướp dao của tôi!” Văn Long nằm trên cáng oán hận nói, kể lại tình huống của Tường Vy cho Tiêu Đông Mai.
Tiêu Đông Mai nghe xong, càng tức giận, bây giờ bà chỉ hận không thể lột da được Tường Vy.
“Bà chủ, tôi cảm thấy con này đang phản bội bà, bây giờ cô ta đứng chung một thuyền với Hoàng Thiên rồi! Không chừng đã lên giường với Hoàng Thiên luôn rồi!” Văn Long càng nói càng hăng hái.
“Văn Long, ông lám nói hươu nói vượn thêm một cậu nữa, tôi sẽ xé rách miệng ông đó!” Tường Vy trừng mắt, cô cũng không phải là người tốt tính gì, đối với Văn Long cô lại không muốn ông ta làm càn.
“Ha ha, con hèn hạ, cũng phải cho cô một cơ hội mới được! Xem bà chủ xử lý cô như thế nào!” Văn Long đê tiện cười ha ha.
“Đủ rồi! Câm miệng hết cho tôi.” Tiêu Đông Mai quát lên, sau đó nói với người đàn ông da đen bên cạnh: “Hắc Tử, Hoàng Thiên giao cho cậu đói”
“Vâng! Thưa bà chủ, muốn chết hay muốn sống?”
Cơ bắp Hắc Tử bóng lưỡng, ngạo mạn nói.
“Muốn chết!” Tiêu Đông Mai dứt khoát trả lời.
“Đã rõ!” Hắc Tử đáp lại một tiếng rồi nhảy đến gần Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn thấy Tiêu Đông Mai đưa ra mệnh lệnh như vậy, anh thầm cười trong lòng, xem ra đồng tiền chính là nguyên nhân sâu sa của mọi sự rắc rối, Tiêu Đông Mai vì để chiếm đưuọc mấy ngàn tỷ tài sản của nhà họ Hoàng, bà ta thật sự không từ thủ đoạn nào.
Hơn nữa Hoàng Thiên cũng hiểu rõ, chỉ cần mình chết đi, Tiêu Đông Mai có thể sẽ cũng giết chết cha ruột mình, sau đó tài sản nhà họ Hoàng, toàn bộ đều là của Tiêu Đông Mai.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiêu Đông Mai muốn sát hại anh, anh có thể nhìn thấy rất rõ.
“Tiêu Đông Mai, không cần giả bộ nữa?
Rốt cuộc rồi cũng giấu đầu lòi đuôi th Hoàng Thiên lạnh lùng cười, trừng mắt với Tiêu Đông Mai, ngay cả tên Hắc Tử kia cũng không thèm liếc mắt, cơ bản là không có để ý đến tên đó.
Tiêu Đông Mai một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, bà chỉ muốn mạng của Hoàng Thiên, những việc khác, bà không cần quan tâm đến nhiều.
“Hắc Tử, cậu còn ngơ ra đó làm gì? Mau xử lý Hoàng Thiên!” Tiêu Đông Mai thúc giục.
“Vâng thưa bà chủ!” Hắc Tử đáp môt tiếng, rồi bất ngờ tấn công Hoàng Thiên, giơ tay lên, đấm thẳng đến đỉnh đầu Hoàng Thiên!
Bàn tay to lớn, còn có tiếng gió rít gào, vô cùng ác liệt!
Nếu như là người bình thường, chắc chắc sẽ không có cơ hội trốn thoát, tất nhiên sẽ bị Hắc Tử đánh chết bằng một chiêu.
Nhưng từ nhỏ Hoàng Thiên đã cùng Vũ Thanh học qua võ thuật, mặc dù không thể gọi là đạt được trình độ cao nhất, nhưng cũng rất lợi hại.
Đột nhiên bên cạnh chợt lóe lên, Hoàng Thiên rất nhanh đã tránh được bàn tay khủng khiếp đó.
FUCKI Hắc Tử đã chém hụt, vì sử dụng lực quá mạnh nên anh ta không thể kiềm lại đương, suýt nữa ngã quy.
Hoàng Thiên nhìn thấy cơ hội đã tới, anh bất ngờ dùng một chân bật lên đá vào đũng quần của Hắc Tử!
Hắc Tử phản ứng rất nhanh, lập tức dùng tay đỡ đòn.
Pingl “Ối…” Hắc Tử đau đến nhe răng, cổ tay vô cùng đau đớn, suýt chút nữa đã bị một cú đá của Hoàng Thiên đá gãy xương.
“Ha ha, khá lắm Hoàng Thiên, lúc nào rồi còn học kungfu hả?” Tiêu Đông Mai cười ha ha, sau đó đưa mắt ra hiệu cho bốn người đàn ông bên cạnh, ý bảo bọn họ mau xông lên.
Tất cả bốn người cùng xông lên, giúp Hắc Tử đối phó với Hoàng Thiên.
Một mình Hắc Tử đã mạnh rồi, lại còn thêm bốn người nữa, Hoàng Thiên thật sự sẽ không thể chịu nổi.