Ánh mắt Hoàng Thiên vô cùng sắc bén, anh đã nhận ra Vũ Thanh rất sợ đám Ronin đó.
Điều này khiển Hoàng Thiên ngạc nhiên.
Với thế lực hiện tại của Vũ Thanh, anh ta không để ai vào mắt cả.
Nhưng khi nhắc đến tập đoàn Ronin này, ngay cả Vũ Thanh cũng lo lắng, điều đó cho thấy đám người tập đoàn Ronin này đáng sợ như thế nào.
“Cậu chủ, cậu có thể nói cho tôi biết.
Gần đây cậu đã xử lý ai không?”
Sau khi Vũ Thanh im lặng một lúc, nhìn Hoàng Thiên với vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Hoàng Thiên cười nhạt, nói với Vũ Thanh: “Một dòng họ Matsushima ở Nhật Bản.
Ba cha con đều chẳng ra gì.”
“Hả?”
Vũ Thanh trợn tròn mắt khi nghe những lời này của Hoàng Thiên.
Dòng họ Matsushima, đối với Vũ Thanh, cũng không xa lạ gì.
Hơn nữa, khi làm việc ở Nhật Bản, Vũ Thanh cũng đã từng đụng độ qua với dòng họ Matsushima này.
Ông không ngờ rằng Hoàng Thiên thực sự đã xích mích với dòng họ khó chơi này, đây không phải điều đơn giản.
“Cậu chủ, cậu vân không để dòng họ Matsushima này vào mắt sao?”
Vũ Thanh cau mày hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cười nhẹ, anh không nói gì.
Nhưng mà Vũ Thanh cũng để ý Hoàng Thiên, anh thực sự không xem trọng dòng họ này.
Không hổ là cậu chủ, cái gì cũng không sợ “Cậu chủ, để tôi nói với cậu một chút, có thể là những lời cậu không thích nghe, nhưng tôi vẫn phải nói.”
Vũ Thanh suy nghĩ một chút rồi nói.
“Anh cứ nói đi, không sao đâu.”
Hoàng Thiên nói.
“Dòng họ Matsushima không mạnh lắm,