Trong chiếc xe ô tô màu đen, Sử Khắc Minh hỏi anh trai anh ta ta Sử Khắc Nghị.
Lúc này trong chiếc xe ô tô màu đen đi thuê, Sử Khắc Nghị lái xe, Sử Khắc Minh và Vương Ngọc Phi ngồi ở hàng ghế sau.
Hai tên đàn em kia, thì ở trong một chiếc xe thuê khác.
Xe đỗ phía sau chiếc xe này của Sử Khắc Nghi.
Sử Khắc Nghị nhìn chằm chằm vào cửa nhà của Hoàng Linh, lúc này trong đôi mắt của gã ta chứa đầy sự hung ác.
“Hừ hừ, quan tâm thằng đấy đến nhà ai làm gì, chúng ta cứ ẩn náu trước đã, xác định đúng thời cơ đâm con mẹ nó!”
Sử Khác Nghị lạnh lùng hừ một tiếng.
Sử Khắc Minh trong lòng đầy hưng phấn, anh ta nóng lòng trả thù.
Không khiến Hoàng Thiên trở nên tàn phế, anh ta không xả được cơn giận này.
Vương Ngọc Phi không chê lắm chuyện, cô ta ở phía sau nói nhỏ: “Anh cả, lát nữa anh phải đâm mạnh vào cho eml Đâm cho thằng nhãi Hoàng Thiên này tàn phế, khiến nửa đời còn lại của nó phải nằm trên giường không thể đứng dậy!”
“Ha, chuyện này còn cần em nói sao? Anh chắc chắn phải khiến Hoàng Thiên hối hận về mọi chuyện hôm nay nó gây ral”
Sử Khắc Nghị lạnh lùng cười ha ha, dựa lưng vào ghế, châm điếu thuốc kiên nhẫn đợi Hoàng Thiên đi ra.
Hơn hai mươi phút sau, Hoàng Thiên thăm Hoàng Phúc Trường xong, từ trong biệt thự đi ra.
Hoàng Phúc Trường và Hoàng Linh vẫn luôn tiên Hoàng Thiên đến tận cửa nhà, ba người đứng ở cổng nói chuyện thêm một lúc.
Bởi vì bọn họ đứng ở trên bậc thêm, Sử Khắc Nghị vẫn chưa bắt đầu hành động, vì như vậy chắc chắn sẽ không đâm trúng Hoàng Thiên.
“Thằng nhãi này cũng thật là có chút bản lĩnh, mở ra khu vui chơi to nhất cả nước, người nhà nó còn sống ở căn biệt thự xa hoa như này..."
Sử Khắc Nghị nói với Sử Khắc Minh và Vương Ngọc Phi.