Mục lục
Chàng rể đệ nhất - Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Đại Bàng)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng nói hồn hậu vang lên, hơn nữa còn lộ ra sát khí nồng đậm, khiến người nghe cũng tê dại hết cả da đầu.

Người khác không biết đó là giọng nói của ai nhưng Hoàng Thiên lại có thể nhận ra, thật sự là Vũ Thanh đã đến kịp rồi!

Cuối cùng cũng có thể kiên trì đợi được đến khi Vũ Thanh đuổi đến, Hoàng Thiên thở hắt ra một hơi, anh lấy ít địch nhiều, cũng thật sự vật vã vô cùng.

Chân của Hắc Tử đã bị trúng đạn, võ công có cao hơn nữa cũng không thể dùng được, nằm vật vờ ở trên đất như một con chó chết, lấy tay che lấy miệng vết thương trên chân, đau đớn “hừ hừ” lên mấy tiếng.

Còn ba người đàn ông sót lại vẫn đang đứng ngây ngốc ở đó, bởi vì bọn họ đều là người trong nghề, cho nên lúc nấy khi nghe tiếng súng vang lên đã nhận ra được tiếng súng kia là tiếng súng trường, uy lực vô cùng lớn.

Tên đàn ông bị Hoàng Thiên phế đi “bản lĩnh đàn ông” kia cũng đã tỉnh lại, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, nằm ở trên mặt đất, sợ hãi nhìn về phía của Vũ Thanh.

Chớp mắt, Vũ Thanh đã dẫn theo mười mấy đàn em tham chiến xông đến trước mặt Hoàng Thiên.

Tức thì, sắc mặt của Vũ Thanh trở nên lo âu, cẩn thận nhìn Hoàng Thiên, phát hiện Hoàng Thiên không có gì đáng ngại thì tâm trạng lo lắng của Vũ Thanh mới thả lỏng bớt, “Cậu chủ, lúc nấy chúng tôi đi theo cậu đến rừng cây thì lại đi sai hướng, nên đến trễ hơn một chút.”

Vũ Thanh có chút ngượng ngùng nhìn Hoàng Thiên nói.

“Anh đến muộn một lúc cũng không sao cả, tôi suýt chút nữa là toi đời rồi.”

Hoàng Thiên cười khổ một chút, nhưng tay của anh vẫn nắm lấy tóc của Tiêu ĐÔng Mai không buông.

Tường Vy không biết Vũ Thanh, lúc cô ta vào nhà họ Hoàng ở thủ đô, Vũ Thanh sớm đã rời khỏi đó rồi, cho nên cô ta cũng chỉ mới nghe qua tên của Vũ Thanh mà thôi.

Nhưng Tiêu Đông Mai lại nhận ra Vũ Thanh, không chỉ là nhận ra, Tiêu Đông Mai còn rất hiểu Vũ Thanh, hơn nữa có thể nói là có thâm thù đại hận với người này!


Năm có nếu như Vũ Thanh không sống chết bảo vệ Hoàng Thiên, sợ là Tiêu Đông Mai sớm đã có thể hại chết Hoàng Thiên từ thuở còn non rồi, cho nên Tiêu Đông Mai đã sớm hận chết Vũ Thanh này rồi.

Tuy là hận, nhưng Tiêu Đông Mai cũng biết thực lực của Vũ Thanh đáng sợ đến bao nhiêu, lúc ở nhà họ Hoàng tại thủ đô, Vũ Thanh chính là bảo vệ số một của nhà họ Hoàng, không người nào có thể địch lại đượ!

c Mười mấy năm không gặp, lúc này Vũ Thanh lại đem theo nhiều người có vũ trang đến như thế, đây là điều mà Tiêu Đông Mai có nằm mơ cũng không thể nghĩ ra được.

Chết tiệt, tại sao Vũ Thanh bây giờ lại có thể bành trướng sức mạnh được đến cỡ này?

Có anh ta chống lưng cho Hoàng Thiên, không phải là sẽ càng rắc rối hơn rồi sao?

Tiêu Đông Mai thầm kêu khổ trong lòng, bị Hoàng Thiên nắm tóc nhấn xuống đất, Tiêu Đông Mai đã cảm thấy thể diện của bản thân đã bị mất hết, hình tượng cao quý không thể xâm phạm của bà ta đã hoàn toàn sụp đổi “Hoàng Thiên, cậu buông tôi ra! Lời của cậu còn là lời của con người sao? Tôi là mẹ kế của cậu!”

Tiêu Đông Mai rít cổ họng, lớn giọng chỉ trích Hoàng Thiên.

“Ha ha, bà còn muốn nhận người quen sao? Bà luôn muốn giết chết tôi, Hoàng Thiên tôi chưa chết thì không phải bà sẽ sống không thoải mái sao! Bà cảm thấy lời của bà còn giống như lời của con người sao?”

Hoàng Thiên lạnh lùng “hừ” một tiếng, bà †a cũng biết bản thân đã đuối lý, những việc mà bà ta đã làm cũng chẳng phải là đứng đắn gì.

“Đừng nhắc đến những ân oán trước đây của chúng ta nữa, Hoàng Thiên, có nói thế nào thì tôi cũng là người phụ nữ của ba cậu, cậu không thể đối xử với tôi như thế!”

Tiêu Đông Mai cũng không thèm quan tâm đến thân phận và thể diện của mình nữa, cố gắng thương lượng với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không nghe lọt tai những lời mà bà ta vừa nói, Hoàng Thiên đã hiểu quá rõ con người của Tiêu Đông Mai rồi, biết người đàn bà này có bao nhiêu cách trả thù khác thường!

Thấy Hoàng Thiên không lộ ra chút biểu cảm gì thì Tiêu Đông Mai lại càng cảm thấy phiền não, đồng thời cũng sợ hãi.

Ngẩng đầu nhìn qua Vũ Thanh, Tiêu Đông Mai to giọng nói: “Là Vũ Thanh đúng không? Mau giúp tôi khuyên nhủ cậu chủ lớn của cậu đi, cậu ta làm ra chuyện ngốc nghếch như thế này thì ông chủ chắc chắn sẽ không tha cho cậu ta đâu!”

Vũ Thanh thấy Tiêu Đông Mai lại có thể nói ra những lời như thế trong tình cảnh như thế này thì liền cảm thấy cạn lời vô cùng.

Thủ đoạn độc ác của người phụ nữ này, Vũ Thanh đã vô cùng rõ ràng!



“Bà chủ, tôi cảm thấy những việc mà cậu chủ đang làm đều là những việc đúng đắn, cậu ấy sẽ không làm ra những chuyện ngốc nghếch đâu.”

Vũ Thanh lạnh lùng nói với Tiêu Đông Mai.

“Lời này của cậu là có ý gì? Ý của cậu là việc Hoàng Thiên đánh tôi là chuyện đúng đắn nên làm sao?”

Tiêu Đông Mai giận giữ, chất vấn Vũ Thanh.

“Ha ha, không sai, cậu chủ đánh bà là còn nhẹ đấy, nếu không phải nể tình bà là người phụ nữ của ông chủ, bà tưởng rằng cậu sẽ dễ dàng đối phó với bà như thế thôi ư?”

Vũ Thanh cười lạnh nói.

Tiêu Đông Mai tuyệt vọng hoàn toàn, đến Vũ Thanh còn tỏ ra loại thái độ này, xem ra tối nay thật sự là bà ta không còn đường nào khác nữa rồi.

Một điều quan trọng nhất nữa là, thủ đoạn của Hoàng Thiên quá độc ác, một hồi nãy giờ đã đập cái mặt xinh đẹp của bà ta thành ra như thế này, nếu còn tiếp tục thêm một lát nữa, thì bà ta sẽ bị Hoàng Thiên đánh chết mất.

Phải biết Hoàng Thiên sau khi ở ngoại ô phía Tây Hà Nội, Tiêu Đông Mai liền lén lút lên kế hoạch muốn loại bỏ Hoàng Thiên, nhưng bà ta lại không thể ngờ đến được là, kết quả sẽ thành ra như thế này.

Nhưng Tiêu Đông Mai cũng là người thông minh, lúc này, con ngươi đảo một vòng, bà ta đã nảy ra một chủ ý, liều chết thoát khỏi nói này!

Hơn nữa Hoàng Thiên và Vũ Thanh chắc chắn sẽ không giết bà ta, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Hoàng Thiên không thể nào gánh nổi tội danh giết mẹ kế ở trên lưng, có như thế nào cũng không thể lấy mạng bà ta được.

Có được điều chắc chắn như thế rồi, Tiêu Đông Mai cắn chặt răng, đột nhiên mạnh mẽ dùng lực thoát khỏi bàn tay to lớn của Hoàng Thiên!

Xuýt xoa một tiếng, cái nắm tóc của Tiêu Đông Mai đã đứt hoàn toàn, da đầu đều xuất hiện vết máu, đau đến nỗi bà ta phải “ngao ngao” liên hồi.

Nhưng nhờ có động tác này của bà ta đã khiến bà ta thành công thoát ra khỏi bàn tay của Hoàng Thiên!

€on mẹ nói!

Hoàng Thiên không ngờ được rằng, Tiêu Đông Mai sẽ làm như thế, đau biết bao nhiêu chứt Cảm thấy tay mình đã trống không, Hoàng Thiên mới vừa phản ứng lại được, Tiêu Đông Mai đã liều mạng chạy về phía rừng cây rậm rạp.

Mấy tên đàn em của Vũ Thanh theo bản năng lên nòng muốn nổ súng, nhưng đã bị Vũ Thanh ngăn lại.

Đến cùng thì Tiêu Đông Mai cũng là bà chủ của nhà họ Hoàng, Vũ Thanh vẫn còn biết nặng nhẹ.

“Cậu chủ, có cần đuổi theo không ạ?”

Vũ Thanh trưng cầu ý kiến của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn một hồi, Tiêu Đông Mai chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ, nháy mắt đã không nhìn thấy bóng dáng của bà ta đâu nữa, bà ta chạy loạn trong rừng rậm như thế, sao có thể đuổi theo kịp chứ?

Mới đầu không lên đạn bắn Tiêu Đông Mai là đã không kịp nữa rồi.

“Đuổi không kịp nữa đâu!”

Hoàng Thiên vẫy vẫy tay về phía Vũ Thanh, tỏ ý anh ta không cần phải đuổi theo nữa.

Vũ Thanh gật gật đầu, sau đó dẫn theo đàn em vây quanh đám người Hoắc Tử, cảnh giác không cho những tên này trốn thoát.

Lúc nãy Hoàng Thiên và Vũ Thanh cũng đã quá sơ ý, không ngờ là tốc độ chạy trốn của Tiêu Đông Mai lại nhanh đến như thế bây giờ đối với năm người đám Hắc Tử, thì không để bọn họ chạy thoát nữa.

Chân của Hắc Tử đã trúng đạn, có muốn chạy cũng không thể chạy thoát được. . Ngôn Tình Sủng

Còn bốn tên còn sót lại cũng chẳng dám chạy đi, bọn họ chỉ cần có một suy nghĩ muốn trốn thôi là lập tức sẽ trở thành bia nhắm cho súng trường ngay.

“Cậu chủ, chúng ta phải xử lý năm tên khốn này nhưu thế nào đây?”

Vũ Thanh hỏi ý kiến của Hoàng Thiên.



Hoàng Thiên nhìn năm người Hắc Tử, trong lòng dấy lên lửa giận.

Nghĩ đến những người này lúc nãy vừa mới bày ra tư thế uy hiếp đe dọa anh, lửa giận của Hoàng Thiên lại càng bùng nổ.

“Cậu chủ, tha cho chúng tôi đi, chúng tôi cũng chỉ là nghe lệnh từ bà chủ mà thôi, không có thù oán gì với cậu chủ hết.”

Hắc Tử chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, cầu xin Hoàng Thiên.

“Đúng thế cậu chủ ơi, chúng tôi đều là vì miếng cơm manh áo…

Bốn người đàn ông kia đều tỏ ra vẻ đáng thương, cầu xin sự tha thứ của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nghe xong thì cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Ha ha, các người vừa nãy không phải hùng vào giết gà dọa khỉ hay lắm mà, muốn cắt từng nhát dao lên người Hoàng Thiên tôi nữa cơ đấy!”

“Tối”

Hắc Tử á khẩu, đương nhiên là anh ta vẫn còn nhớ rõ, lúc nãy anh ta là người to miệng nhất, nhất định phải cứa dao lên người của Hoàng Thiên.

Bốn tên khác đều như kẻ câm không nói lời nào, bị dọa đến nỗi mồ hôi lạnh chảy đầm đìa hết cả, bọn họ cũng biết Hoàng Thiên sẽ không bỏ qua cho mình.

“Các người cứ lên đường bình an nhé.”

Hoàng Thiên vẫy tay, tỏ ý với Vũ Thanh bây giờ đã có thể nổ súng được rồi.

“Đừng như thế mà cậu chủ! Hắc Tử tôi cam lòng làm trâu làm ngựa cho cậu, làm gì cũng được, chỉ cần cậu có thể tha mạng cho tôi!”

Hắc Tử bị dọa cho khóc.

Mấy tên kia cũng bắt đầu kêu khóc thảm thiết, ai cũng có nỗi lòng tham sống sợ chết.

Hoàng Thiên thấy Hắc Tử nói như thế, anh cũng không kiềm được mà cười lạnh một tiếng.

“Ha ha, mày nói thật không? Tao bảo làm gì thì mày cũng làm?”

“Thật mà cậu chủ ơi, là thật!”

“Vậy được rồi, để bọn mày đến châu Phi lao lực suốt phần đời còn lại, đồng ý không?”

Trong lòng năm tên kia không ngừng kêu khổ, đi châu Phi làm việc còn thảm hơn ngồi tù gấp trăm lần!

Nhưng vẫn còn đỡ hơn là mất mạng, những tên này suy nghĩ một lúc rồi tất cả đều gật đầu đồng ý.

“Một lát nữa đưa bọn chúng đi chữa trị vết thương sau đó tống qua bên châu Phi đi Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.

“Đã rõ thưa cậu chủ!”

Vũ Thanh vội vàng gật đầu đồng ý, trong lòng còn vô cùng vui vẻ, lần này hầm mỏ bên đó của anh bạn kia trở nên náo nhiệt rồi nha, trước giờ đội ngũ nhân công của cha con Trịnh Hiếu Phong bên kia vẫn luôn không ngừng muốn phát triển thêm.

Xử lý xong tất cả mọi chuyện, Hoàng Thiên đi đến trước mặt Tường Vy.


Tường Vy nhìn thấy tất cả mọi việc vừa mới diễn ra, trong lòng thật sự cảm khái rất nhiều.


Cô ta cũng cảm thấy bản thân lúc nãy đứng về phía Hoàng Thiên là một sự lựa chọn đúng đẳn.


“Cậu chủ, tôi sắp không xong rồi, cậu cố gắng bảo trọng nhé.”


Tường Vy đau khổ nhìn Hoàng Thiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK