Nơi này là nhà của anh, là căn nhà nhỏ ấm cúng của anh và Lâm Ngọc An mà lại có người dám chán sống, chạy đến tận đây gây rối như vậy? Lúc này Lâm Ngọc An cũng giật mình sợ hãi, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Dâu sao Hoàng Thiên cũng đang có mặt ở nhà, cô không còn thấy sợ nữa.
Hoàng Thiên bừng bừng lửa giận, lúc này là anh đang ở nhà, nếu như không có mặt ở nhà thì chẳng phải vợ anh sẽ sợ phát khiếp? Hơn nữa vợ anh còn đang mang thai, nếu bị hoảng loạn thì phải làm sao? Nghĩ đến đây, cơn giận của Hoàng Thiên càng bùng cháy.
Đến trước cửa, mở cửa nhà ra.
Tức thì, bốn gã đàn ông bặm trợn, ai nấy trợn mắt hung hăng ngó nhìn trong phòng không lấy gì làm thiện chí.
“Các anh tìm ai?”
Hoàng Thiên hỏi lạnh tanh.
“Cút sang một bên, không có việc của mày!”
Một gã đầu to trong đám ngông nghênh cất tiếng, định xông vào nhà.
Ba tên còn lại cũng hằm hè xắn tay ao đòi lao vào theo.
“Cút ra ngoài.”
Làm gì có chuyện Hoàng Thiên để họ vào trong? Anh giơ tay đẩy mạnh tên đầu to ra ngoài.
Bịch.
Tên đầu to bị đẩy ngã huych xuống đất, cú ngã không hề nhẹ.
“Đệch, mày dám động vào tao?”
Tên đầu to nổi giận tức thì, trợn tròn mắt quát lên với Hoàng Thiên.
“Con rể ngoan, chính bọn chúng đấy, bọn chúng hung dữ lắm!”
Trương Lan Phượng khiếp sợ hét lên, bà ta không thể ngờ rằng đám người đòi nợ này lại theo bà ta đến tận đây.
Lâm Huỳnh Mai cũng hốt hoảng, vội vàng đứng bật dậy hồi hộp nhìn ra ngoài cửa.