Chuyện xấu xảy ra trên người lão già này, lão già này là gia chủ nhà họ Kim, chắc hẳn tất cả những chuyện này đều do ông ta sắp xếp.
Đúng như Hoàng Thiên đoán, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều đều do Kim Đại Thành sắp xếp.
Trước tiên là lừa Phan Thanh Linh đến đây, để con của ông ta là Kim Triết cưỡng hiếp Phan Thanh Linh.
Sau đó lại tìm Hoàng Thiên gây phiền phức, Kim Đại Thành nghĩ rất đẹp.
Nhưng tất cả đã bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của Tiêu Văn Hạ, Hoàng Thiên cũng xuất iện trước mặt ông ta. Bây giờ ông ta không thể làm gì Hoàng Thiên, chỉ có thể nằm rạp dưới chân Hoàng Thiên, như một đứa cháu gặp ông nội.
Kim Đại Thành chán nản ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, hung tợn nói: “Hoàng Thiên, tao nhớ kỹ mày, mấy cũng phải nhớ kỹ cho tao, Kim Đại Thành tao có thù tất báo, nhất định se không bỏ qua cho mày”
“Vậy sao? Ha ha, điều này nghe thật nực cười, màu biết là mày đang nói cái gì không?”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, đá một phát vào hàm Kim Đại Thành. "A!"
Kim Đại Thành bụm mặt, đau nhe răng nhếch miệng, ông ta đã bao giờ từng nhận qua đau khổ như vậy.
Ở trấn Kim Mã này, ông ta nói một là một hai là hai, không ai dám vô lễ với ông ta, không ai dám động đến một đầu ngón tay của ông ta.
Nhưng hôm nay thì lại khác, ông ta bị Hoàng Thiên đá cho một phát, răng bị rụng mất mấy cái.
“Được được được, Hoàng Thiên, mày có gan...” “Con mẹ nó còn mạnh miệng!”. Tiêu Văn Hạ cũng đi tới thưởng cho Kim Đại Thành một cước. “Phụt...” Kim Đại Thành phun ra một ngụm máu, bên trong còn có bốn cai stangw hàm.
Trong nháy mắt, nhân vật trâu bò nhất trấn Kim Mã là gia chủ nhà họ Kim đã bị ngược thành cháu trai.
Những người nhà họ Kim khác nằm im trên đất giả chết, không một ai dám lên tiếng.
Điều này cũng không có gì lạ cả, tất cả bọn họ đều là người xu lợi tránh hại, bình thường đi theo Kim Đại Thành bắt nạt những người yếu thế thì được, nhưng
khi gặp phải nhân vật lợi hại như Hoàng Thiên, tất cả người nhà họ Kim đều sợ sun vòi.
Hoàng Thiên cũng lười xử lý mấy thứ rác rưởi này, đối với Hoàng Thiên mà nói, những người này không xứng để anh ra tay.
“Những người này giao cho anh, để cho bọn họ nhớ kỹ” Hoàng Thiên nói với Tiêu Văn Hạ. “Tôi đã hiểu, anh Thiên”
Tiêu Văn Hạ đáp. Hoàng Thiên khẽ gật đầu, anh hiểu rõ Tiêu Văn Hạ, Tiêu Văn Hạ sẽ cho người nhà họ Kim một bài học cả đời khó quên.
“Đi thôi Thanh Linh, tôi đưa cô về nhà” Lúc này Hoàng Thiên mỉm cười nói với Phan Thanh Linh. Trái tim Phan Thanh Linh rộng mở, cô cảm thấy vừa vui mừng vừa kỳ lạ.
Vui mừng là Hoàng Thiên chạy tới đây cứu cô, còn kỳ lạ là làm sao Hoàng Thiên có thể đến kịp lúc như vậy?”
Trước mặt nhiều người như vậy, Phan Thanh Linh cũng không hỏi quá nhiều, cô nói với Mai Trân: “Mẹ, mẹ đi cùng con đi.”
Đây cũng là do Phan Thanh Linh lo lắng cho Mai Trân, sợ rằng sau khi cô và Hoàng Thiên rời đi xong, Mai Trân sẽ lại chọc giận Tiêu Văn Hạ, cuối cùng là phải ăn đau khổ.
Mặc dù Mai Trân tức muốn chết, nhưng bà ta không ngóc, bà ta biết nếu ở lại sẽ gặp nguy hiểm, Tiêu Văn Hạ chuẩn bị dẫn người sửa trị nhà họ Kim đó.
Cho dù Phan Thanh Linh không nói, Mai Trân cũng muốn đi theo. “Được được được, mẹ đi theo con” Mai Trân đồng ý, vội vàng đi theo phía sau Phan Thanh Linh.
Hoàng Thiên không nói gì, dù gì đi nữa thì Mai Trân cũng là mẹ của Phan Thanh Linh. Cho dù Hoàng Thiên chán ghét người phụ nữ này, nhưng anh vẫn phải để ý đến cảm xúc của Phan Thanh Linh.
Hoàng Thiên vừa bước chân đi xong, phái sau lưng truyền đến tiếng kêu hét thảm thiết của người nhà họ Kim, bọn họ bị đánh đập vô cùng thê thảm.
Sau khi ra khỏi khách sạn xong, Hoàng Thiên nói với Mai Trân: “Hiện tại bà đã an toàn rồi, đừng đi theo chúng tôi”.
Mai Trân trợn mắt, bà ta đã bị câu nói này của Hoàng Thiên chọc tức.
“Hoàng Thiên, lời này của mày là sai rồi, tao ở với con gái tao thì sao? Hơn nữa, con gái tao là một cô gái, tao cũng không thể để mày dẫn con bé đi được”
Nhược Tuyết không cam lòng nhìn Hoàng Thiên nói, cho tới tận bây giờ bà ta vẫn còn nghĩ muốn khống chế Phan Thanh Linh.
Hoàng Thiên không an tâm khi để Mai Trân tiếp xúc với Phan Thanh Linh, cho dù có tiếp xúc thì cũng phải mất một khoảng thời gian nữa.
“Bà đừng có mà mơ nữa, tôi sẽ không giao Thanh Linh vào tay bà, bà chỉ biết hố cô ấy thôi”.
Hoàng Thiên nói với Mai Trân. “Mẹ, anh Thiên nói không sai, tạm thời con sẽ không về nhà với mẹ, mẹ cứ ở im nhà đi, sau này con sẽ trở lại với mẹ sau”.
Phan Thanh Linh rất kiên quyết nói với Mai Trân.
Mai Trân tức đến mức nghiên răng nghiến lợi, nói với Phan Thanh Linh: “Đúng là con gái lớn không nghe lời mẹ, mẹ làm như vậy là vì muốn tốt cho con thôi, làm sao con lại không hiểu chuyện như thế!”
“Mẹ, chẳng lẽ việc mẹ ép gả con cho người mà con không thích là vì muốn tốt cho con? Con thấy là mẹ nhìn trúng vào tiền của nhà họ Kim nhỉ, muốn dùng con fđổi lấy tiền cho mẹ tiêu, đúng không?
Phan Thanh Linh lớn tiếng nói, cuối cùng cô ấy cũng nói ra được lời mà mình đã đè nén trong lòng rất lâu.
Trước kia cô sợ làm tổn thương Mai Trân, cho nên vẫn luôn im lặng không nói.
Nhưng bây giờ cô không quan tâm những thứ này nữa, bởi vì trái Tô Mạt cô quá đau khổ.
Mai Trân bị hỏi vậy thì sửng sốt một chút, bà ta có hơi không biết trả lời thế nào, bởi vì những gì Phan Thanh Linh nói đều là sự thật.
“Nếu đã chọn nói rõ thì mẹ cũng không vòng vo nữa! Đúng vậy! Mẹ chính là nhìn vào tiền của nhà họ Kim đó, thì sao? Ai mà không hy vọng con gái mình được gả tốt, hơn nữa hai đứa ở bên nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tại sao con lại chướng mắt cậu Triết như vậy?”.
Bộ dáng Mai Trân như rất là rất có lý, chất vấn Phan Thanh Linh. “Mẹ, mẹ đừng có ép con nữa, con sẽ không đồng ý đâu”.
“Con không đồng ý cũng phải đồng ý, mẹ nuôi con lớn như vậy, mẹ không muốn tiếp tục cuộc sống nghèo đói vất vả nữa! Hơn nữa mẹ không hy vọng con gái cho một tên nghèo khổ, cả đời chịu khổ”
Mai Trân nói. Phan Thanh Linh cắn chặt môi, vành mắt ẩm ướt, là vì bị Mai Trần ép buộc. Nhìn thấy Phan Thanh Linh như thế, Hoàng Thiên nổi giận.
“DÌ Mã, ngoại trừ Kim Triết ra thì bộ trên đời này không có đàn ông sao? Tại sao cứ phải ép con gái mình gả cho một người mình không thích? Hơn nữa, không phải là bà không biết nhân phẩm của Kim Triết như thế nào, Thanh Linh gả cho loại người này thì có thể hạnh phúc sao?”
Hoàng Thiên cạn lời nói với Mai Trân.
“Mày câm miệng! Đã là người có vợ thì đừng có nhớ thương con gái của tao được không? Mày bỏ qua cho con gái tạo đi, cậu Thiên!”
Mai Trân kích động mắng Hoàng Thiên, bà ta không dám vô lễ với Hoàng
Thiên, nhưng cũng không muốn Hoàng Thiên nhúng tay vào chuyện của bà ta.
Hoàng Thiên có hơi tức giận, Mai Trân này đúng là tự cao tự đại, lúc nào cũng tự cho là mình đúng.
“DÌ Mã, bây giờ tôi nói rõ ràng với bà, tôi đối với Thanh Linh không như bà nghĩ, tôi biết ơn cô ấy vì đã cứu tôi một mạng, cho nên mới giúp đỡ cô ấy, chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Mày dẹp mẹ đi cho bà, bà đây là người từng trải, tao còn không biết ruột gan của đàn ông như thế nào sao? Bộ dáng của con gái tao xinh đẹp như vậy, mày có dám nói là mày không động lòng với con bé không?”
Mai Trân phản bác Hoàng Thiên, có đánh chết bà ta cũng không tin Hoàng Thiên không có sự nghĩ xấu xa.
Hoàng Thiên dở khóc dở cười, đành phải nhận lại nói: “Tôi thật sự không có loại ý nghĩ kia, bà tin hay không thì tùy bà, tôi không muốn giả thích nữa”
“Được, cho dù mày không có có ý xấu với con gái tao, nhưng tao nói cho mày biết, mày đừng có mà làm chậm trễ hạnh phúc của con gái tạo, cũng đừng làm ảnh hưởng đến việc phát tài của tao!
Mai Trân ngửa bài với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên biết nếu hôm nay không giải quyết Mai Trân, cuộc sống của Phan Thanh Linh sẽ không dễ dàng.
Nghĩ như vậy, Hoàng Thiên nói: “Nếu như bà cho rằng có tiền mới có thể khiến Thanh Linh hạnh phúc, vậy thì chuyện này dễ thôi, hơn nữa, không phải bà muốn phát tài sao? Xin hỏi bà muốn có bao nhiêu tiền thì mới tính là phát tài!”
Điều này....
Mai Trân còn đang định chửi Hoàng Thiên một trận, không ngờ Hoàng Thiên lại hỏi bà ta như vậy.
Bà ta nhìn Hoàng Thiên, trên mặt lộ ra ý cười, bởi vì bà ta biết Hoàng Thiên có rất nhiều tiền, mà trong lời nó của Hoàng Thiên vừa nói dường như là muốn cho bà ta tiền...
“Hoàng Thiên à, dì cũng không gạt cháu, dù chỉ muốn gả Thanh Linh cho người có tiền, về phần dị, nhà họ kim hứa hẹn cho dì bảy trăm triệu, có nhiều tiền như vậy, chỉ cần dì tiết kiệm một chút là có thể tiêu đến tận lúc chết”
Mai Trân nói với Hoàng Thiên. “Phụt..”
Hoàng Thiên suýt chút nữa cười ra tiếng, cái bà Mai Trân này còn có chút triển vọng nào không vậy, nhà họ Kim chỉ hứa cho bà ta có bảy trăm triệu, thế mà bà ta hao tâm tốn sức nghĩ cách bán con gái mình đi?
Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì đây là chuyện bình thường.
Mai Trân luôn sống ở trong Hang động Thanh Linh, nhiều nhất cũng chỉ đi đến trấn Kim Mã mua sắm một ít đồ dùng hàng ngày, một năm không tiêu bao nhiêu tiền.
Bảy trăm triệu đối với một người không có thu nhập như Mai Trân mà nói thì đây là một con số rất lớn.
“Được, rồi cho bà bảy tỷ, bà đừng có ép buộc Thanh Linh nữa được không?”
Hoàng Thiên bình tĩnh nói với Mai Trân. Lời nói của anh khiến Mai Trân sửng sốt, đứng ngây ngốc tại chỗ, miệng há hốc không nói lên lời.
Vẻ mặt Phan Thanh Linh cũng rất kinh ngạc, sững sờ nhìn Hoàng Thiên.