Mục lục
Chàng rể đệ nhất - Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Đại Bàng)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được tiếng quát của Phạm Văn Hùng thì lập tức có sáu tên đàn ông đi từ trong hang động ra, hai người trong số đó đang giữ chặt cánh tay của Lâm Huỳnh Mai, áp giải cô ta ra khỏi hang động.

Trong tay của sáu người đàn ông này, ai nấy đều cầm một khẩu súng. Điều đặc biệt là mấy tên này có vẻ đều bị thương nên tay phải bị băng bó lại nên đều chuyển sang cầm súng ở tay trái giống hệt nhau.

Hoàng Thiên liếc mắt một cái thì nhận ra ngay người đang bị khống chế là Lâm Huỳnh Mai. Lúc này đầu tóc cô ta rối bù, mặt tái đi vì sợ hãi, đã cắt không còn giọt máu nào rồi.

Mà sáu tên đàn ông kia anh cũng nhận ra được, mấy tên này chính là mấy tên sát thủ được Phạm Văn Hùng huy động từ Bắc Giang tới đây.

Mấy người này đi ra xong thì từ trong động lại có mấy người khác nối đuôi theo ra.

Là Phạm Văn Hồng cùng với bạn gái của Phạm Văn Hùng- Ngô Diệu Hoa, ngoài ra còn một gã trung niên, nhìn qua tầm khoảng bốn năm mươi tuổi cao to vạm vỡ, trông mặt mũi cũng rất dữ tợn.

“Anh rể! Cứu em với!”

Lâm Huỳnh Mai nhìn thấy thấy Hoàng Thiên thì như thấy được cứu tinh, bắt đầu hét lớn cầu cứu anh.

Hoàng Thiên đánh giá Lâm Huỳnh Mai từ trên xuống dưới, chí có đầu tóc hơi rối, quần áo vẫn tương đối chỉnh tề. Thấy vậy lòng anh cũng yên tâm hơn nhiều, xem ra em dâu cũng không bị người xâm hại.

Hoàng Thiên đoán đúng, Lâm Huỳnh Mai không hề bị ai xâm hại cả đương nhiên việc này cũng có lý do cả. Là vì Lâm Huỳnh Mai chỉ vừa bị bắt tới đây được một lát thì Hoàng Thiên đã đuổi tới rồi.

Nếu không phải Hoàng Thiên tới sớm thì có khả năng Lâm Huỳnh Mai bị “ăn” tới xương không còn.

“Bây giờ thả cô ấy đi tôi còn có thể suy xét tha mạng cho mấy người”

Hoàng Thiên quét mắt một vòng nhìn đám người, trầm giọng nói.


Anh đang cho mấy người cơ hội cuối cùng, nếu như mấy người biết điều mà ngoan ngoấn thả Lý Huỳnh Mai ra thì anh cùng lắm sẽ chỉ dạy họ một khóa làm người thôi vẫn sẽ cho họ một con đường sống.

Thế nhưng họ có vẻ không biết quý trọng cơ hội này, lời này của anh họ chẳng nghe lọt, thậm chí còn bị cười nhạo.

“Ha ha ha, thật là nực mà, Hoàng Thiên anh định làm tôi chết vì cười sao?”

Là tiếng của Ngô Diệu Hoa, cô ta cười ngặt nghẽo nhìn Hoàng Thiên như đang nhìn người ngu vậy, cô ta cảm thấy Hoang Thiên đúng là người mê nói sảng.

Hoàng Thiên liếc mắt sang nhìn thấy bộ dạng đắc chí này của Ngô Diệu Hoa thì cảm thấy cạn lời. Người phụ nữ hình như quên chuyện xảy ra trong quá rượu rồi sao?

“Hoàng Thiên, đã đến nước này rồi mà mày vẫn còn dám kiêu ngạo à? Mày dám đánh con trai tao, quả thực là không muốn sống mà.”

Mắt Phạm Văn Hồng trừng lên nhìn Hoàng Thiên mắng, sau ông ta vung tay ý để mấy tên sát thủ cùng tiến lên xử đẹp Hoàng Thiên.

“Đừng có đánh chết, phải bắt sống cho †ao, tao muốn đích thân xẻo thịt nó đến chết.”

Phạm Văn Hùng nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh cho mấy tên sát thủ.

“Vâng, anh Hùng Sáu tên sát thủ chỉnh tê hô lên rồi nhanh chóng vọt tới bên cạnh Hoàng Thiên.

Lâm Huỳnh Mai sợ tới mức không dám nhìn thẳng, cô ta cuối cùng cũng nhận ra lần này mình gây ra phiền phức lớn rồi, còn khiến Hoàng Thiên cũng bị kéo vào nữa.

Phạm Văn Hùng được Phạm Văn Doãn dìu, hai kẻ đứng một bên xem trò vui, trên mặt còn đem theo biểu cảm đắc chí như năm chắc chiến thắng rồi. Bọn họ quả thật nghĩ là mình thắng rồi, chỉ còn đợi Hoàng Thiên bị gô lại rồi từ từ hành hạ thôi.

Ngô Diệu Hoa khoanh tay đứng bên cạnh, vui vẻ xem kịch hay. Cô ta cũng đợi Hoàng Thiên bị đánh gục xong rồi sẽ tự tay cho anh một bài học, hả lòng hả dạ.

Nhưng những người này nghĩ lầm rồi, Hoàng Thiên nào phải kẻ tầm thường, muốn bắt được anh há có dễ dàng như vậy.

Hai tên sát thủ vừa xông lại gần anh thì lập tức bị Hoàng Thiên cho hai đá khiến hai kẻ ngã chổng kềnh xuống đất.

“Con mẹ mày, còn dám phản kháng nữa à?

Một tên sát thủ cục súc quát lên. Hai mắt hắn ta đỏ bừng, long lên sòng sọc, hùng hổ bưng súng lên định bắn vào chân Hoàng Thiên.



Oành!

Trình Ngư ra tay nhanh như cắt, vừa vung tay lên một cái đã cho tên sát thủ kia một viên đạn vào tay trái.

“AI”

Tên sát thủ hét thảm, tay trái của hắn bị súng của Trình Ngư băn thủng một lỗ nên súng của hắn ta cũng từ tay trái rơi xuống đất.

Tròng mắt của Phạm Văn Hùng dần trở nên dữ tợn, anh ta biết rằng, nếu hôm nay không làm thịt Hoàng Thiên thì sau này, vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.

“Nổ súng! Bắn chết bọn hắn cho tao.”

Phạm Thanh Hùng ra lệnh cho đàn em của mình.

Nhưng mệnh lệnh vừa đưa ra thì hơn chục viên lính đặc chủng xông vào từ bốn phương tám hướng, vây kín Phạm Văn Hùng và đồng bọn.

Mấy viên lính đặc chủng này như mãnh hổ xuống núi vậy, dưới sự chỉ huy của Vu Thanh, bọn họ từ lúc xuất hiện tới lúc giàn đội hình chỉ tốn có mấy giây đồng hồ.

Mấy tên sát thủ này phải đối mặt với lính đặc chủng cùng hơn chục khẩu súng tự động thì cảm thấy thật quen thuộc, tình cảnh trước mắt giống hệt với cảnh trong quán rượu ở Bắc Ninh hồi trước, chứng kiến lần thứ hai bọn chúng thật sự không còn cảm thấy xa lạ hay bất ngờ gì.

“Tôi xem mấy người còn kẻ nào dám động.”

Ánh mắt Vu Thanh sắc bén, quét mắt một vòng nhìn mấy tên sát thủ mà quát lên.

Không có kẻ nào dám nhúc nhích dù chỉ một chút, súng chĩa thẳng vào đầu ai mà dám động thì kẻ đó chết.

“Đem tất cả súng trên tay ném xuống đất!”

Trình Ngư cũng lớn tiếng quát.

Cạch, cạch, cạch…

Mấy tên sát thủ này nào dám phản kháng, tên nào tên đấy đều ngoan ngoãn ném súng xuống đất, hai tay ôm đầu từ từ ngồi xổm xuống.

Chúng chẳng còn cách nào khác, mấy tên sát thủ này cũng tự mình hiểu lấy, với thực lực của 6 người bọn hắn đối phó người bình thường thì không sao nhưng mà để bọn họ liều mạng đánh với đám người Vu Thanh mang tới thì bọn họ thực không dám.

Phạm Văn Hùng nhìn cục diện bị xoay chuyển trong nháy mắt thì trong lòng hắn không ngăn được mà run lên vì sợ, thầm nghĩ “mẹ nó, chả nhẽ hôm nay phải chết ở đây?”

Tuy trong lòng rất hoảng loạn nhưng Phạm Văn Hùng vẫn nhớ mình vẫn còn một con bài tẩy, Lâm Huỳnh Mai vẫn ở trong tay anh ta.

Anh ta cho rằng, dù thế nào thì Hoàng Thiên nhất định sẽ ưu tiên tính mạng của em vợ của mình hàng đầu.

Phạm Văn Hùng nhanh chóng liếc nhìn ra hiệu cho cha của mình, Phạm Văn Hồng lập tức hiểu ngay yas của con trai mình. Lão ta dùng dao găm gác trên cổ Lâm Huỳnh Mai rồi quay sang nói với Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, cậu lập tức ra lệnh cho người của mình buông súng xuống, nếu không tôi sẽ giết em dâu của cậu.”

“AI Đừng giết tôi, đừng giết tôi.”

Lâm Huỳnh Mai sợ tới mức hét toáng lên, từ trước tới nay cô ta chưa bao giờ rơi vào tình cảnh hiểm nguy thế này.

Con dao găm cực kỳ sắc bén, chỉ cần Phạm Văn Hồng hơi mạnh tay một chút là cô sẽ đi đời nhà ma.

Pằng! pằng!

Còn không đợi Hoàng Thiên phải lên tiếng thì Vu Thanh đã nổ súng.

Tiếng súng vang lên, theo đó là tiếng hét thảm thiết của Phạm Văn Hồng, con dao trong tay lão ta cũng theo đó là lạch cạch rơi xuống xuống đất.

Cổ tay lão ta đã trúng đạn, máu tươi theo vết thương tuôn ra. Lão bụm lấy vết thương trên cổ tay mà bỗng hoài nghỉ nhân sinh.

Ông ta rất không hiểu, tại sao trình độ bắn súng của đàn em Hoàng Thiên đều chuẩn xác, nhanh nhạy như vậy chứ? Nhắm đâu trúng đó, lại còn nhanh khiến người khác không kịp phản ứng nữa, điều này thật quá kinh khủng.



Phạm Văn Hồng còn chưa kịp phản ứng thì Vu Thanh đã vọt đến cạnh người lão, đá ra một cước khiến lão ta ngã nhào xuống đất, rồi thành công giải cứu Lâm Huỳnh Mai.

Khi Vu Thanh dẫn Lâm Huỳnh Mai đến bên cạnh Hoàng Thiên thì anh mới thở phào một hơi.

Hoàng Thiên thực không ngờ, lần này đi cứu Lâm Huỳnh Mai lại có thể diễn ra thuận lợi tới vậy.

Đây cũng là nhờ có Vu Thanh và đàn em toàn là lính đặc chủng đến đúng lúc, lại có đủ tính uy hiếp thì mọi việc mới suôn sẻ như vậy.

“Anh rể, hu hu hu..”

Lâm Huỳnh Mai sắp bị dọa chết ngất rồi, cô ta bất chấp ở đây có rất nhiều người, cứ thế và nhào vào lòng Hoàng Thiên khóc to.

Dù bình thường cô em vợ này có hơi chua ngoa, nhưng dù sao cũng đã từng sống chung nhà bốn năm, cùng lại là em ruột của Lâm Ngọc An nữa.

Xem ra hôm nay Lâm Huỳnh Mai đúng là bị dọa sợ đến bể gan, rúc vào lòng Hoàng Thiên gào khóc, run rẩy, đáng thương như con thú nhỏ. Hoàng Thiên thấy vậy cũng không đành lòng mà trách cứ cô.

“Thôi, không khóc, mọi chuyện qua rồi.”

Hoàng Thiên võ nhẹ vai Lâm Huỳnh Mai, nhẹ nhàng an ủi cô.

Bây giờ Lâm Huỳnh Mai rốt cuộc cũng nhận ra Hoàng Thiên tốt đến mức nào, lại nhớ đến trước kia mình đối xử với anh cay nghiệt ra sao, luôn là những lời cười nhạo, mỉa mai cay độc thì Lâm Huỳnh Mai bỗng cảm thấy hổ thẹn, cô nhận ra mình trước đây thật quá đáng.

“Anh rể, thật sự xin lỗi, thực xin lỗi anh nhiều lắm! Trước kia là do em không biết điều, anh yên tâm, sau này em sẽ không thế nữa, sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ chọc giận anh nữa, em hứa.”

Lâm Huỳnh Mai đứng trước mặt Hoàng Thiên tỏ vẻ vô cùng quyết tâm, nói ra những lời rất như chạm tận đáy lòng.

Hoàng Thiên cũng rất bất ngờ, ai mà ngờ được có một ngày Lâm Huỳnh Mai sẽ nói ra những lời này với anh cơ chứ.

Xem ra sự tình ngày hôm nay anh hao hết sức lực đến đây cứu Lâm Huỳnh Mai cũng không phải là đổ sông đổ bể, con nhóc này trải qua chuyện này rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh ngộ.

“Tên đạo diễn đã lừa gạt em đâu?”

Hoàng Thiên liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy bóng dáng tên đạo diễn kia đâu, cũng không thấy ba gã đàn ông kia đâu thì quay sang hỏi Lâm Huỳnh Mai.

“Mấy người đó bắt em sau giao cho Phạm Văn Hùng rồi lập tức rời đi mất, anh rể, xin lỗi, đều tại em quá dễ bị người ta lừa gạt.”

Lâm Huỳnh Mai vô cùng hối hận, mũi lại bắt đầu khụt khit khóc.

Hoàng Thiên an ủi Lâm Huỳnh Mai một chút rồi để cô ấy đứng một bên còn mình thì đi tới gần chỗ Phạm Văn Hùng.

Giờ phút này thì Phạm Văn Hùng đã hoàn toàn bị tình thế lúc này dọa sợ, trước anh ta cũng đoán được Hoàng Thiên sẽ dẫn theo bọn Vu Thanh đến, nhưng anh ta cứ nghĩ có Lâm Huỳnh Mai trong tay thì mọi chuyện vẫn có thể hoàn thành. Không ngờ rằng Lâm Huỳnh Mai bị cứu đi dễ dàng như.

vậy, cứ như lúc đánh bài, trên bài anh ta có quân bài tẩy cứu cánh đột nhiên lại bị đối thủ xé mất. Bây giờ anh ta đã vô lực, không còn gì để phản kháng rồi.

“Cha vợ, cha vợ, người mau cứu con với!

Chính cha khẳng định là có thể bắt được Hoàng Thiên mài!”

Phạm Văn Hùng quay đầu cầu cứu người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Ngô Diệu Hoa.

Người đàn ông cao to lực lưỡng đứng cạnh Ngô Diệu Hoa chính là cha của cô ta, Ngô Bá Khuê ở đất Khánh Hòa.


Ở Khánh Hòa, là nhân vật khét tiếng ở đó, chỉ cần người ta nghe đến tên ông ta thôi cũng đã bị dọa mất mật rồi.


Ông ta cũng chính là người hứa hẹn với Phạm Văn Hùng là sẽ giải quyết Hoàng Thiên nên Phạm Văn Hùng mới dám cho người bắt cóc Lâm Huỳnh Mai mang đến đây để dụ Hoàng Thiên lộ mặt.


Thực tế mà nói, Ngô Bá Khuê là kẻ tài cao gan lớn, nhưng nhìn thấy cục diện trước mắt trong lòng lão ta cũng không khỏi phát run.


Nói đùa, bây giờ có hơn 10 đầu súng tự động đang nhắm thẳng vào đầu lão, kể cả Ngô Bá Khuê có chút thực lực trong người thì chắc chắn cũng không là cái xi nhê gì với những người Hoàng Thiên mang tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK