Mục lục
nháp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu trả lời của Lâm Thanh Diện giống hệt như một tia sét đánh xuống mặt hồ yên tĩnh, khiến cho đạo quán ồ lên xôn xao ngay lập tức.

Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt ngạc nhiên, không ngờ anh lại nói buổi luận đạo của bốn vị đại sư bình thường.

Phải có lá gan lớn đến mức nào mới dám nói như thế trước mặt bốn vị đại sư kia chứ.

Phải biết rằng mặc dù ban nãy bọn họ chỉ ngồi im luận đạo, thế nhưng tất cả mọi người trong Đảo Quốc đều biết thực lực của bọn họ ra sao, nếu như chọc giận bốn người bọn họ, có còn giữ được cái mạng nhỏ hay không cũng là một vấn đề.

“Cái đồ nhóc con ngông cuồng vô tri, không ngờ lại dám nói trình độ của bốn vị đại sư bình thường, cậu là cái thá gì mà dám ăn nói bậy bạ ở đây!”

“Đúng là đồ nhóc ranh, chẳng qua đại sư người ta khiêm tốn nên mới hỏi như thế, không biết khen ngợi thì thôi đi, không ngờ còn dám nói trình độ của bốn vị đại sư bình thường, đúng là tìm đường chết.

“Nhóc con, cậu làm chúng tôi cười chết mất, một thằng nhóc vô tri mới hơn hai mươi tuổi đầu mà lại dám nói trình độ của bốn vị đại sư tầm thường, tôi thấy cậu muốn rước phiền toái vào người thì có, đợi xem lát nữa bốn vị đại sư sẽ ra tay xử lý cậu như thế nào.”




Gia Võ Tôn hỏi ý kiến của Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy lúng túng, không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như thế.

Thân là bốn vị đại sư hàng đầu ở Đảo Quốc, bọn họ tương đối nóng tính, sau khi nhìn Lâm Thanh Diện chăm chú một lúc, Gia Võ Tôn hừ lạnh rồi nói: “Nếu như cậu đã nói trình độ của chúng tôi bình thường, thế thì cậu có hiểu biết chính xác gì, có thể chia sẻ với chúng tôi được chăng?”

“Thật ra mấy thứ mà ông nói, đến bất kỳ môn phái nào trong nước C thì bọn họ đều có thể kể cho ông nghe, tôi đề nghị ông có thời sang thì sang nước C chơi một chuyến, ở đó, ông sẽ có nhận thức mới về nhẫn đạo của mình.” Lâm Thanh Diện nói hờ hững.

Sau khi Lâm Thanh Diện nói thế, sắc mặt bốn người Gia Võ Tôn thay đổi ngay, trước giờ bọn họ luôn cho rằng trình độ của mình không hề kém cỏi hơn võ giả ở nước C, bây giờ không ngờ Lâm Thanh Diện lại nói những thứ mà bọn họ nói lại được giảng ở bất kỳ môn phái nào.

Chẳng khác nào đang mắng bốn người bọn họ chỉ là hạng tầm thường.

“Không ngờ cậu còn trẻ mà lại ăn nói ngông cuồng như thế, nhẫn đạo của Đảo Quốc chúng tôi kém cỏi hơn võ đạo của nước C, kêu chúng tôi sang nước C học tập, đúng là nực cười.” Gia Võ Tôn cất tiếng nói.

“Nhóc con, không ngờ cậu sùng bái võ học của nước C đến thế, xem ra cậu là người đến từ nước C, không biết người lớn trong nhà cậu có đến không, hay là kêu ông ta ra mặt so tài với chúng tôi, cũng có thể thấy được rốt cuộc võ học nước C mạnh hơn, hay là nhẫn đạo của chúng tôi mạnh hơn.” Một người khác trong số bốn vị đại sư, Ôn Chánh Dương nói với Lâm Thanh Diện, sắc mặt ông ta trông có vẻ rất bực bội.



Lâm Thanh Diện bĩu môi, trước giờ anh rất lười đôi co với hạng người nông cạn như thế này, so tài với loại người như vậy chỉ tổ làm lãng phí thời gian của mình mà thôi.

“Xin lỗi, thực lực của ông còn kém hơn cả tôi, đừng nói là cha chú trong nhà tôi nữa.” Lâm Thanh Diện đáp lại Ôn Chánh Dương

Ôn Chánh Dương lập tức nổi trận lôi đình, ông ta quát vào mặt Lâm Thanh Diện: “Cái thằng oắt con ngông cuồng, nếu như cậu cảm thấy mình ghê gớm đến thế thì có dám lên đây đấu với tôi hay không!”

Ôn Chánh Dương là người có tính tình nóng nảy nhất, nghe Lâm Thanh Diện nói như thế, tất nhiên ông ta sẽ không kiềm chế được.

“Tôi không có hứng.” Lâm Thanh Diện từ chối Ôn Chánh Dương, anh thật sự không có hứng so tài với hạng tầm thường.

Ôn Chánh Dương không làm gì được Lâm Thanh Diện, thân là người lớn tuổi, ông ta càng không thể tùy tiện ra tay với Lâm Thanh Diện.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy Lâm Thanh Diện to gan, không ngờ lại dám khiêu khích bốn vị đại sư, hơn nữa còn vênh mặt từ chối lời khiêu chiến của Ôn Chánh Dương.

Tất cả mọi người đều cảm thấy anh ỷ mình còn trẻ nên cố ý kiếm chuyện với bốn vị đại sư.

“Tôi biết ngay người này, cậu ta chính là người đã dùng năm triệu đô la Mỹ để đấu giá Yêu đao Thôn Chính, thanh đao trong lòng cậu ta chính là Yêu đao Thôn Chính!” Vào lúc này, có người nhận ra Lâm Thanh Diện, bèn mở miệng hô vang.

Sau khi nghe thấy thế, những tiếng xầm xì bàn tán Lâm Thanh Diện lại càng sôi nổi hơn.

“Hóa ra là một kẻ nhà quê có tiền, tôi thấy cậu ta chỉ sót lại được chút tiền mọn ấy thôi, Thôn Chính rơi vào tay cậu ta đúng là bi ai.”

“Loại người như cậu ta mà cũng xứng sở hữu thanh đao hàng đầu Đảo Quốc chúng ta sao? Buồn nôn thật đấy, chẳng phải chỉ có vài xu tiền thôi à, cậu ta có tư cách gì để kiêu ngạo như thế trước mặt bốn vị đại sư!”

“Thật sự nghĩ rằng mình có Yêu đao Thôn Chính trong tay thì có thể đánh bại bốn vị đại sư sao, nực cười, đúng là nực cười thật!”



Sau khi nghe thấy tiếng xầm xì bàn tán của mọi người, bốn vị đại sư cũng đảo mắt nhìn thanh đao trong lòng Lâm Thanh Diện, ánh mắt bọn họ toát ra vẻ khao khát.



Bốn người bọn họ đều là nhẫn giả dùng đao, tất nhiên rất khao khát những thanh đao tốt, Thôn Chính là thanh đao hàng đầu ở Đảo Quốc, tất nhiên bọn họ vô cùng có hứng thú.

Nhưng thanh đao ấy đã rơi vào tay nhà sưu tập đao, nếu muốn sở hữu nói thì bọn họ phải bỏ tiền ra mua, mặc dù thực lực của bốn người bọn họ mạnh thật nhưng không có nhiều tiền như thế, thế nên cũng chỉ có thể bỏ qua.

Sau khi biết thanh đao trong lòng Lâm Thanh Diện là Yêu đao Thôn Chính, Ôn Chánh Dương lập tức đảo mắt nói với Lâm Thanh Diện: “Nhóc con, một thanh đao tốt như Thôn Chính mà lại rơi vào tay cậu, đúng thật là lãng phí, tôi có thể không tính toán với cậu chuyện ban nãy, nhưng cậu phải tặng Thôn Chính cho tôi để làm quà bồi thường, cậu thấy thế nào?”

Sau khi nghe Ôn Chánh Dương nói thế, Lâm Thanh Diện lập tức bĩu môi, không ngờ người được gọi là đại sư mà lại mặt dày mày dạn như thế, không ngờ lại ngang ngược đòi đao của mình.

“Muốn lấy thanh đao này, ông cũng xứng hay sao?” Lâm Thanh Diện cười lạnh.

Ôn Chánh Dương không ngờ Lâm Thanh Diện lại không biết tốt xấu như thế, khí thế trên người ông ta bùng nổ, muốn dạy dỗ Lâm Thanh Diện một chặp ngay.

Lâm Thanh Diện đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay, nhưng Ôn Chánh Dương chưa động thủ đã bị Gia Võ Tôn cản lại.

“Bình tĩnh lại chút đi, ông không nhận ra thằng nhóc này đang khích ông à, nói cho cùng thì ông cũng là người lớn, chúng ta là người lớn, làm sao có thể ra tay với cậu ta được, sau này người khác sẽ bảo chúng ta bắt nạt con nít, đến khi ấy, danh tiếng của chúng ta sẽ trở thành trò cười.” Gia Võ Tôn nói.

Nghe ông ta nói vậy, Ôn Chánh Dương chỉ có thể hừ lạnh, ông ta tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện thầm nghĩ bọn họ nghĩ nhiều quá rồi, không ngờ lại cho rằng mình đang dùng kế khích tướng.

Đối với những người chỉ có thực lực tông sư như bốn vị đại sư, Lâm Thanh Diện không cần phải khiêu khích bọn họ làm gì.


“Không đánh nhau à? Nếu không đánh thì tôi có thể đi rồi, buổi luận đạo của mấy người chán quá, tôi nghe mà sắp sửa ngủ gục đến nơi.”


Lâm Thanh Diện đứng dậy nhìn bốn vị đại sư.


Thấy bọn họ vẫn không tỏ thái độ gì, anh bèn quay lưng bỏ đi.


Mấy người Lương Cung Nhạn Sương nhìn thấy thế cũng vội vàng đuổi theo ngay, khiến cho tất cả những người có mặt trong đạo quán ngày hôm nay lấy Lâm Thanh Diện là chủ đề chính trong buổi luận đạo ngày hôm nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK