Mục lục
nháp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công Tôn Thắng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện mấy giây, vẻ mặt kinh ngạc cũng từ từ khôi phục lại, rồi biến thành chế giễu.

“Thật ra lúc nãy trong đầu tôi đã nghĩ tới mấy người, nhưng chỉ có mình anh là chưa từng nghĩ đến, không ngờ mạng anh lại lớn đến thế, rơi từ vách núi cao như đó cũng không chết.” Công Tôn Thắng cười nói.

“Có lẽ là do ông trời vẫn chưa muốn tôi chết, dù gì tôi cũng chưa diệt sạch nhà Công Tôn mấy người, sao có thể chết dễ dàng như vậy?” Lâm Thanh Diện nói.

Công Tôn Thắng bĩu môi nói: “Thật ra anh có thể đại nạn không chết, thì nên quý trọng tính mạng của bản thân, sống những ngày tháng vui vẻ ung dung tự tại ở Mỹ, chỉ cần tôi không biết chuyện anh vẫn còn sống, thì anh có thể sống cả đời vô tư, nhưng anh lại chọn cách ngu xuẩn nhất.”

“Anh cảm thấy giờ anh đứng cùng với tôi trên một võ đài, thì anh có thể sống tiếp được à?”

“Có lẽ câu nói này của anh cũng có thể nói ngược lại.” Lâm Thanh Diện nói.


Công Tôn Thắng cười ha hả: “Sao thế, chẳng lẽ anh cho rằng anh có cơ hội giết chết tôi trên võ đài à?”

“Không phải là có cơ hội, mà là chắc chắn.” Trên mặt Lâm Thanh Diện lộ ra nụ cười xấu xa.

“Anh cho rằng giờ anh đã có thực lực nội kình, thì có thể đánh bại được tôi ư? Lâm Thanh Diện, tôi nói cho anh biết, cao thủ nội kình cũng có nhiều loại, hơn nữa thầy tôi là tông sư, anh cảm thấy với trình độ hiện tại của anh thì có thể đánh thắng tôi sao?” Công Tôn Thắng chất vấn.

“Anh cứ thử rồi biết.” Lâm Thanh Diện nói.

Công Tôn Thắng hừ lạnh, cũng không tiếp tục nói nhảm với Lâm Thanh Diện nữa, mà mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho anh hiểu rõ, trước mặt tôi, anh mãi mãi chỉ là một con kiến.”

Nói xong, khí thế trên người anh ta nhất thời bùng nổ, không hề cho Lâm Thanh Diện thời gian để phản ứng lại, đã lao tới trước mặt anh, rồi đấm thẳng vào mặt anh.

Lâm Thanh Diện nhanh chóng phản ứng lại, sau khi né cú đấm này của Công Tôn Thắng, thì đánh một chưởng vào ngực anh ta.

Hai người dây dưa với nhau hơn mười chiêu, tốc độ cực kỳ nhanh, làm những người đứng dưới võ đài đều liên tục kinh ngạc thốt lên.



Lần trước ở đảo ánh trăng, lúc Công Tôn Thắng ra tay, không hề dùng hết sức lực của mình, mà khống chế sức lực để ngang bằng với Lâm Thanh Diện, làm Lâm Thanh Diện lầm tưởng rằng mình có thể đánh thắng.

Lần này Lâm Thanh Diện cũng dùng cách thức giống hệt Công Tôn Thắng, khống chế thực lực của mình ở trình độ nội kình tiểu thành, định chơi đùa với anh ta một lát trước, rồi mới lấy mạng anh ta.

Sau khi Công Tôn Thắng giao đấu nhiều chiêu với Lâm Thanh Diện, thì bắt đầu nhíu chặt mày, anh vốn cho rằng anh ta chỉ mới tiến vào nội kình, nên háo hức chạy tới đây tìm anh để báo thù, nhưng không ngờ thằng nhãi này lại bộc phát ra thực lực nội kình tiểu thành, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của anh.

Dưới võ đài, Cao Tiến nhìn hai cao thủ nội kình tiểu thành đang giao chiến trên võ đài, với vẻ mặt đầy kinh ngạc, tầm mắt ông tập trung lên người Lâm Thanh Diện, khó có thể dời đi được.

“Thằng… thằng nhóc này cũng nội kình tiểu thành? Chuyện này sao có thể! Tại sao bên mình không hề có ghi chép gì về một cao thủ nội kình tiểu thành, chẳng lẽ thằng nhóc này đạt được thực lực như vậy trong khoảng thời gian rất ngắn, nên bên mình chưa kịp ghi chép lại tài liệu về cậu ta?”

Cao Tiến vốn khẳng định rằng Lâm Thanh Diện chỉ là người mới tiến vào nội kình, nếu cứ khiêu khích Công Tôn Thắng như thế, thì chắc chắn cuối cùng sẽ bị đánh một trận nhừ tử, nhưng ông không ngờ, trong phố người H ở Mỹ, lại xuất hiện ba thiên tài đạt được nội kình tiểu thành khi mới hơi hai mươi tuổi.

Nghĩ tới thái độ Lâm Thanh Diện đã đối với mình tối qua, trong lòng Cao Tiến bỗng tỉnh ngộ, thảo nào thằng nhóc này lại xem thường mình, hóa ra là vì cậu ta có thực lực này.

Nghĩ tới việc mình đến bốn mươi tuổi mới đạt được thực lực nội kình tiểu thành, trong lòng Cao Tiến bỗng thấy đố kỵ.

Chẳng lẽ giờ thiên tài dễ kiếm đến thế ư? Đội trưởng tùy ý phân cho mình một nhiệm vụ, thế mà mình lại đụng phải một thiên tài yêu nghiệt thế này.

Hừ, mình không thể quá tự ti được, cho dù thằng nhóc này là thiên tài, thì cũng chỉ là thực lực nội kình tiểu thành, mình cũng đâu thua kém cậu ta bao nhiêu, nhưng hôm qua thái độ cậu ta đối với mình thật sự rất tệ, nếu tính theo tuổi tác, thì thằng nhóc này cũng không nên làm thế.

Trên võ đài, Lâm Thanh Diện và Công Tôn Thắng cùng tung ra một nắm đấm, sức mạnh nội kình khổng lồ làm người khác lùi về sau mấy bước.

Công Tôn Thắng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, rồi lạnh lùng nói: “Thảo nào anh dám nói khoác không biết ngượng trước mặt tôi, hóa ra là đạt được thực lực nội kình tiểu thành, không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như thế mà anh có thể đạt tới thực lực này, tiềm lực trong người anh còn lớn hơn tôi nghĩ nữa.”

Lâm Thanh Diện cười nói: “Nếu đã như vậy, không bằng anh cứ dứt khoát nhận thua đi, để tôi giết anh, như vậy chẳng phải đỡ tốn nhiều thời gian à?”



Công Tôn Thắng hừ lạnh, rồi nói: “Anh đừng đứng đây tự cao tự đại, anh tưởng anh đạt tới trình độ nội kình tiểu thành, thì có thể giết tôi à? Thật ngây thơ!”

Nói xong, khí thế trên người Công Tôn Thắng bỗng tăng vọt, chỉ trong chớp mắt, anh ta đã mạnh hơn gấp đôi so với lúc trước.

Lâm Thanh Diện híp mắt lại, không ngờ Công Tôn Thắng vẫn che giấu khi đứng trước mặt mình, thế mà thực lực của tên này đã đạt tới trình độ nội kình đại thành rồi.

Công Tôn Thắng hừ lạnh nhìn Lâm Thanh Diện, rồi nói: “Anh có thể đạt tới nội kình tiểu thành khi mới hơn hai mươi tuổi, đã là thiên tài ngàn năm có một rồi, nhưng có lẽ anh không thể ngờ rằng, tôi có thể đạt tới thực lực nội kình đại thành trong độ tuổi này đúng không?”

“Thầy tôi chính là tông sư, trên đời này, có bao nhiêu người có thể trở thành học trò của tông sư? Mặc dù bây giờ tôi chỉ mới bước vào trình độ nội kình đại thành, nhưng một nội kình tiểu thành như anh sao không thể so bì được?”

“Lâm Thanh Diện, cả đời này anh không có cơ hội để báo thù đâu, hôm nay tôi nhất định phải khiến anh chết tại đây!”

“Thế à?” Lâm Thanh Diện hỏi ngược lại.

“Chẳng lẽ anh vẫn còn vấn đề gì muốn hỏi à?”

Công Tôn Thắng mỉm cười, lại lao về phía Lâm Thanh Diện lần nữa, tốc độ của anh ta còn nhanh hơn lúc nãy gấp đôi, chỉ để lại tàn ảnh ở phía sau.

Anh ta vung nắm đấm về phía ngực Lâm Thanh Diện, định dùng một chiêu để đánh anh trọng thương.


Nhưng lúc nắm đấm của anh ta sắp đánh lên người Lâm Thanh Diện, thì anh bỗng di chuyển, tốc độ cũng không chậm hơn Công Tôn Thắng.


Anh vươn tay ngăn cản nắm đấm của Công Tôn Thắng, rồi nhấc một chân lên, anh ta thấy thế thì sắc mặt nhất thời thay đổi, nhanh chóng lùi về sau, nếu lúc nãy Lâm Thanh Diện đá lên người Công Tôn Thắng, chỉ sợ sau này anh ta sẽ tuyệt tử tuyệt tôn.


Sau khi đứng vững, Công Tôn Thắng nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt hơi khó tin, rồi hỏi: “Chuyện này sao có thể, tại sao tốc độ và sức mạnh lúc nãy của anh lại đạt tới trình độ mạnh mẽ như thế, anh chỉ là một nội kình tiểu thành, đáng lý không nên có sức mạnh như thế mới đúng.”


Lâm Thanh Diện hơi mỉa mai nói: “Sao thế, chẳng lẽ anh tưởng chỉ có mình anh mới có thể đạt tới thực lực nội kình đại thành trong độ tuổi này thôi ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK