Mục lục
nháp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ ấy ngã xuống trên mặt đất, cô ta nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt sững sờ, ban nãy cô ta còn tưởng rằng mình đã quyến rũ Lâm Thanh Diện thành công rồi kia chứ, thật không ngờ rằng Lâm Thanh Diện đột ngột vứt cô ta xuống mặt đất, vội vàng đi ra ngoài.

Hơn nữa cô ta tuyệt đối không ngờ cảnh tượng mình quyến rũ Lâm Thanh Diện, thật ra rất nhiều bộ phim điện ảnh khác đã diễn vài trăm lần rồi, cho dù Lâm Thanh Diện chưa xem hết toàn bộ thì cũng đã xem được một phần mười.

Mà nhiêu đây cũng đã đủ để cho anh nảy sinh lòng cảnh giác.

Bởi thế cô ta mới quyến rũ thất bại.

Chắc chắn cô ta không thể ngờ thứ đánh bại cô không phải là ý chí của Lâm Thanh Diện mà lại là sức tưởng tượng lớn trong các bộ phim điện ảnh.

Sau khi đi đến cuối cùng, Lâm Thanh Diện thở phào một hơi, cảm giác sợ hãi nảy sinh trong lòng.

Nếu như không phải vì thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng này trong phim điện ảnh, khiến cho anh cảm thấy kỳ quặc từ tận bản năng, có lẽ anh thật sự sẽ bị cô gái ấy cám dỗ.

Bây giờ tưởng tượng đến cảnh tượng ban nãy, Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi lưu luyến.


Anh quay đầu nhìn lại sau lưng mình, không ngờ người phụ nữ ấy còn ngồi trên mặt đất nhìn mình một cách ngỡ ngàng, trong lòng anh lập tức cảm thấy rùng rợn.

Ban nãy anh cứ tưởng cô gái ấy chỉ là ảo giác mà thôi, không ngờ cô ta lại là người thật!

Lẽ nào ban nãy anh thật sự có xúc cảm, lẽ nào con rối trong con đường này lại cao cấp đến thế, không ngờ còn chủ động thử thách mình?

Hơn nữa bây giờ người phụ nữ ấy còn nhìn mình với ánh mắt oán hận, điều này khiến cho Lâm Thanh Diện không khỏi nghi ngờ vì mình vượt qua thử thách của cô ta, bởi thế nên cô ta mới cảm thấy mất mặt.

Cô ta sẽ không cảm thấy tức giận, dứt khoát khử mình luôn đấy chứ?

Con rối trong con đường này là thứ mà Lâm Thanh Diện không dám đụng đến, anh không nghĩ rằng mình có thể sống sót dưới bàn tay của cô ta.

“Cô…Cô…vẫn ổn chứ?” Mặc dù cảm thấy đối phương là một con rối, thế nhưng Lâm Thanh Diện vẫn lịch sự hỏi han cô ta.

Đến bây giờ người phụ nữ ấy mới sực tỉnh táo lại, cô ta lồm cồm bò từ mặt đất lên, bước về phía Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện thấp thỏm bất an, sợ cô gái này đột ngột ra tay với mình.



“Thiếu Nữ U Hồn là cái gì?” Cô gái ấy đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, cất tiếng hỏi anh.

Cô ta không hiểu vì sao mình không thể quyến rũ được Lâm Thanh Diện, chắc hẳn nguồn gốc của mọi chuyện có liên quan đến Thiếu Nữ U Hồn mà Lâm Thanh Diện đã nói.

Lâm Thanh Diện vội vàng giải thích: “Đó là một bộ phim điện ảnh, có tình tiết gần giống với cô ở trong đó.”

Sau khi nói dứt lời, anh còn nhìn người phụ nữ ấy rồi vội vàng dời mắt đi.

Cô ta vừa mới bò dậy từ dưới mặt đất, bởi thế còn chưa kịp thay đồ.

“Phim điện ảnh? Đó là cái gì?” Cô ta thắc mắc.

Lâm Thanh Diện ho khẽ hai tiếng rồi nói: “Đó là một loại kỹ thuật vẽ tranh, còn cụ thể thì tôi không tài nào giải thích với cô nổi.”

“Hay là cô mặc đồ vào trước đi?”

Người phụ nữ ấy mới ý thức được rằng mình vẫn còn chưa mặc quần áo nghiêm chỉnh, cô ta vẫy tay, một bộ quần áo gợi cảm khác lập tức hiện lên trên người.

Lâm Thanh Diện ngạc nhiên, anh không ngờ con rối này lại ghê gớm như thế, chỉ trong chớp mắt thôi mà đã thay đồ xong rồi.

Người phụ nữ ấy trở nên bình thưuòng, không tiếp tục để tâm đến việc mình có quyến rũ Lâm Thanh Diện thành công hay không nữa, dù gì rốt cuộc cũng có người vượt qua thử thách mà chủ nhân để lại rồi, cho dù thuật cám dỗ của cô ta có đáng sợ đến mức nào đi chăng nữa chì chắc chắn vẫn sẽ có người chống lại được, không có gì đáng để suy nghĩ nhiều cả.

“Cậu giỏi lắm, đã vượt qua được hai thử thách rồi, bây giờ còn sót lại một thử thách cuối cùng, chỉ cần cậu vượt qua đươc thử thách này thì có thể đến được khu vực trung tâm.” Người phụ nữ ấy nói với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện thở phào một hơi, xem ra cô ta không hề có ý định ra tay với mình.

“Không biết thử thách cuối cùng là cái gì?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Người phụ nữ ấy giơ tay chỉ vào trong một con đường rồi bảo: “Thử thách cuối cùng chỉ còn sót lại mỗi con đường này thôi, chỉ cần cậu vượt qua thì xem như đã chiến thắng.”

Lâm Thanh Diện nhíu mày, thầm nghĩ thử thách cuối cùng sẽ không đơn giản như vậy đâu chứ, lẽ nào người phụ nữ này thấy mình vượt qua ải của cô ta nên mới giảm độ khó à?

Đương nhiên anh biết chắc chắn việc tốt đẹp như thế sẽ không rơi xuống người mình.

Bởi thế chắc chắn con đường cuối cùng không đơn giản như những gì anh nghĩ.



“Thế cô có thể tiết lộ đôi chút cho tôi được hay không, có nguy hiểm gì ở trong con đường này thế?” Lâm Thanh Diện cất tiếng hỏi.

“Con đường cuối cùng được gọi là đường Luân Hồi, còn về phần nguy hiểm ấy à, chẳng có đâu, nhưng nếu như muốn bước ra lại không dễ dàng, nội dung cụ thể thế nào chỉ có thể trông chờ vào cậu.”

Người phụ nữ ấy nói với Lâm Thanh Diện một câu rồi lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Lâm Thanh Diện mờ mờ mịt mịt, người phụ nữ ấy chỉ nói cho anh biết con đường này tên là đường Luân Hồi, nhưng lại không nói con đường này sẽ làm cái gì, hơi phiền phức rồi đây.

Nhưng đã có kinh nghiệm từ hai thử thách trước, trong lòng Lâm Thanh Diện hiểu rõ, tác dụng của con đường này có liên quan rất lớn đến cái tên của nó, lẽ nào sau khi bước vào trong con đường này thì anh sẽ tiến vào luân hồi?

Chẳng phải thế mình sẽ phải đầu thai một lần nữa sao?

Đương nhiên rồi, chắc chắn tình hình bên trong không giống với những gì mình tưởng tượng ra, nếu như đi vào con đường phía trước thì có thể đầu thai một lần nữa, thế thì sợ rằng chủ nhân của nơi này chính là Chúa Sáng Thế rồi.

Nhưng có thể xác định một điều, sự nguy hiểm trong con đường này không liên quan đến thực lực của anh, hai thử thách lần trước đã khiến cho Lâm Thanh Diện hiểu rõ rồi, chắc hẳn chủ nhân ở nơi này muốn tìm một người có ý chí mạnh mẽ chứ không phải là một người có thực lực cao cường.

Bởi thế, chắc hẳn thử thách cuối cùng có liên quan đến giá trị nội tại của mình.

Nhưng chắc chắn không tài nào đoán được con đường này được dùng để làm gì, muốn biết rõ thì chỉ có thể đi vào trong đó mà thôi.

Sau khi điều chỉnh tâm trạng, Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, sau khi nhìn con đường trước mặt một lúc, anh sải chân bước vào trong.

Vào lúc này, người đàn ông trung niên và người phụ nữ đều đứng trước cửa, nhìn vào bên trong.

“Ông nói xem cậu ta có thể vượt qua con đường Luân Hồi hay không?” Người phụ nữ ấy hỏi.


“Phải xem bản thân cậu ta rồi, chủ nhân thiết kế con đường luân hồi là để kiểm tra xem người đó có thể giữ được tấm lòng ban đầu của mình hay không, người bước vào trong con đường Luân Hồi sẽ luân hồi trăm kiếm, tìm kiếm cuộc đời hoàn hảo nhất trong lòng người đó.”


“Sự đáng sợ của con đường luân hồi này ở chỗ, nó sẽ khiến cho bạn biết mình đang luân hồi, thế nhưng lại chậm rãi nuốt chửng lấy bạn, tìm kiếm cuộc đời mà mình khao khát nhất, cuối cùng đắm chìm vào trong đó, vĩnh viễn không có ngày tỉnh lại.”


“Đến lúc chủ nhân còn tại thế, tôi cũng chưa từng nhìn thấy bất kỳ một ai vượt qua được con đường luân hồi.”


“Bởi vì tất cả những thứ nó mang đến cho con người quá tốt đẹp, cuộc đời của người đó đã quá hoàn hảo, thế thì cần gì phải tỉnh giấc, chịu đựng nỗi đau đớn ở thế giới hiện tại kia chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK