Mục lục
nháp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảy tám người Bành Vân đi vào trong phòng khách, Cao Tiến đi theo sau lưng của Bành Vân, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện ở trong phòng khách, lần này anh ta lại bị thực lực của Lâm Thanh Diện làm cho hoảng sợ.

Bành Vân là người luôn giữ vị trí mạnh nhất trong tiểu đội chấp pháp ở phố người H nước M, lại bị Lâm Thanh Diện đánh bị thương quay về, hơn nữa còn đánh giá rằng Lâm Thanh Diện là người đã đạt đến mức độ làm cho tất cả các thành viên của tiểu đội chấp pháp phải ra mặt.

Cái này làm cho vẻ tự mãn của anh ta ở trước mặt của Lâm Thanh Diện hồi lúc đầu sinh ra một cảm giác nghĩ tới mà sợ, trong lòng của anh ta nghĩ đến vẫn may Lâm Thanh Diện không phải là một tên điên, nếu không thì đêm hôm đó chỉ sợ là anh ta cũng sẽ bị đánh chết.

“Hội trưởng Giang, chúng tôi chấp hành nhiệm vụ, nếu như có đắc tội thì xin hãy tha thứ.” Bành Vân nói với Giang Trấn một câu.

Giang Trấn cười cười xấu hổ nói: “Đội trưởng Bành, này là xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nhớ toàn bộ thành viên của tiểu đội chấp pháp ra mặt là chuyện của hơn mười năm trước mà, chắc là chỗ của tôi không có chuyện gì xảy ra làm cho mọi người phải coi trọng như vậy đâu nhỉ.”

Ánh mắt của Bành Vân dừng ở trên người của Lâm Thanh Diện, nói: “Thật ra thì hiện tại có chút lo lắng rồi đó, cho dù toàn bộ thành viên của chúng tôi ra mặt, có thể khống chê anh ta hay không thì vẫn còn là một ẩn số.”


Giang Trấn thuận theo ánh mắt của Bành Vân nhìn sang, nghe thấy lời nói của ông ta, trong lòng giật mình, lẩm bẩm nói: “Ẩn… ẩn số, Lâm Thanh Diện…”

“Ba, chiều ngày hôm nay người của gia tộc Công Tôn muốn móc hài cốt của ông nội Lâm Thanh Diện lên, Lâm Thanh Diện nhất thời xúc động, cho nên đã làm cho những người của gia tộc Công Tôn đều…” Giang Thu Nguyệt kể chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cho Giang Trấn nghe.

Giang Trấn hít sâu một hơi, không khỏi thầm nghĩ vậy mà Lâm Thanh Diện lại ra tay với người của gia tộc Công Tôn, hơn nữa chữ “đều” của Giang Thu Nguyệt này làm cho ông ta cảm thấy phải hãi hùng.

“Lâm Thanh Diện, cậu đúng là thiên tài mà, cả đời này tôi mới được gặp một người lợi hại nhất, ngay cả đệ tử của tông sư mà cũng chết ở trên tay của cậu, tài năng của cậu chỉ sợ chính là cổ đại vô song.” Bành Vân nói với Lâm Thanh Diện.

“Nhưng mà cậu không nên ra tay giết nhiều người bình thường như vậy, nếu như cậu dùng thủ đoạn khác thì tôi sẽ không truy cứu cái gì, gia tộc đấu tranh với nhau vốn chỉ là tình huống bình thường, nhưng mà cậu lại lựa chọn biện pháp ngu ngốc đó, cho nên chúng tôi không thể không ra tay với cậu.”

“Có lẽ bảy người chúng tôi hợp lực lại thì cũng không có cách nào ngăn cản cậu chạy thoát, nhưng mà chúng tôi đã báo chuyện này cho tổng bộ rồi, nếu như ngày hôm nay cậu phản kháng, đến lúc đó người đến bắt cậu sẽ là tông sư.”

Bành Vân nói rõ tình huống cho Lâm Thanh Diện nghe, trong ánh mắt cũng mang theo một tia đáng tiếc.

Trương Sách ở một bên cũng hơi xúc động, người đội trưởng này của bọn họ từ trước đến nay đều không phải là một người tùy tiện thừa nhận người khác lợi hại.



Mà bây giờ ông ta lại cho rằng bảy người của tiểu đội chấp pháp kết hợp lại với nhau, hai người nội kình đại thành cộng thêm với năm nội kình tiểu thành, vậy mà không thể ngăn cản được một người trẻ tuổi chỉ mới có hơn hai mươi tuổi.

Đây tuyệt đối là lời đánh giá cao nhất mà cả đời này của Bành Vân dành cho người khác.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, bây giờ anh đã trêu chọc đến một vị tông sư rồi, nếu như lại bị một vị tông sư để mắt tới, cho dù anh có ba đầu sáu tay, vậy thì cuộc sống chắc cũng sẽ không tốt hơn.

“Trước tiên các người đừng có gấp gáp, bây giờ tôi sẽ không chạy đâu, không bằng các người nói cho tôi nghe trước, sau khi bắt tôi rồi thì sẽ trừng phạt tôi như thế nào.” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

“Chúng tôi sẽ chuyển giao cậu cho ngục giam thứ năm.” Bành Vân nói.

“Hết rồi hả?” Lâm Thanh Diện hơi nghi hoặc một chút.

“Không sai, giao cậu cho ngục giam thứ năm, đó chính là quyết định trừng phạt của chúng tôi đưa ra cho cậu.” Bành Vân nói.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào bảy thành viên của tiểu đội chấp pháp, phát hiện bọn họ đều dùng một ánh mắt đồng tình mà nhìn mình, cái này không khỏi làm cho trong lòng của anh suy đoán ngục giam thứ năm này đến cùng là một nơi như thế nào.

“Chỉ là ngục giam mà thôi, tôi còn tưởng rằng sẽ xử phạt nghiêm trọng gì nữa đó.” Lâm Thanh Diện cười nói một câu.

“Thằng nhóc này, đừng có tưởng rằng ngục giam thứ năm chỉ là một cái ngục giam đơn giản như vậy, dưới tình huống bình thường, chúng tôi càng muốn gọi nó là luyện ngục thứ năm hơn.” Trương Sách mở miệng nói.

Bành Vân nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Không sai, ngục giam thứ năm là nơi giam giữ tất cả những người đã phạm sai lầm lớn ở bên ngoài nước C, là những cao thủ nội kình đạt đến cấp bậc nguy hiểm.”

“Có thể bị giam ở trong ngục giam thứ năm, cậu có thể nhận được sự tán thành với thực lực của cậu, nhưng mà nếu như người nào vào trong đó, mười người có thể sống sót được chín người rưỡi, vậy thì đã vô cùng tốt rồi.”

“Tôi chưa từng bước vào ngục giam thứ năm thử, cho nên cũng không rõ bên trong có tình huống như thế nào. Nhưng mà nghe nói là ở bên trong là một loại trạng thái dã man của việc cá lớn nuốt cá bé, bởi vì đồ ăn khan hiếm, mọi người vào đó đều không có ai đơn giản, thực lực hơi yếu một chút thì sẽ không thể sống qua nổi ngày đầu tiên.”



“Nghe nói dự tính ban đầu khi xây dựng ngục giam thứ năm là để cho những người có tài năng và mạnh mẽ giống như cậu có cơ hội để hối cải, theo tôi được biết bản chất thật sự của ngục giam này chính là những người chấp pháp không muốn tốn quá nhiều sức lực để giết những kẻ phạm tội này, dù sao thì mỗi một người trong bọn họ đều không có ai đơn giản, muốn giết chết vậy thì phải trả giá rất lớn. Cho nên cứ nhốt bọn họ lại cùng với nhau, để cho bọn họ tự giết lẫn nhau, tự triệt tiêu nhau.”

Nghe thấy lời giải thích của Bành Vân, Lâm Thanh Diện đại khái cũng đã hiểu được ngục giam thứ năm là một nơi như thế nào.

Nếu như nói nó chính là một luyện ngục, chẳng bằng nói đó chính là một căn cước của thiên tài và cao thủ, chỉ là những cao thủ và thiên tài đều phạm vào sai lầm không có cách nào đền đáp được mà thôi.

“Vậy thì các người sẽ nhốt tôi trong đó bao lâu vậy? Sẽ không phải là cả đời đó chứ?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

“Có thể nói như vậy, mỗi một người bị đưa vào trong ngục giam thứ năm cũng sẽ không có thời gian thi hành án, đi vào rồi, muốn đi ra thì đó là một chuyện gần như không có khả năng.” Bành Vân nói: “Nhưng mà ở trong ngục giam thứ năm có một quy định, tất cả những phạm nhân ở trong ngục giam thứ năm đều có cơ hội để bỏ phiếu một lần, khi mà người nào đó có thể nhận được một nửa số người đồng ý của toàn bộ những người ở trong ngục giam, vậy thì người này có thể rời khỏi ngục giam thứ năm.”

“Thật ra thì chuyện này có cũng không có gì khác biệt so với không có, có thể bước vào trong ngục giam thứ năm, có người nào mà không cảm thấy mình là thiên chi kiêu tử, sao có thể đồng ý để cho người khác ra ngoài được chứ. Đừng nói là nửa số người bỏ phiếu, ở trong đó có thể nhận được một phần mười người bỏ phiếu đều gần như không có. Quy tắc này vẫn cứ luôn tồn tại, nhưng mà đã nhiều năm như vậy rồi không có ai có thể bước ra khỏi ngục giam thứ năm.” Trương Sách bổ sung thêm một câu.

Hai người Giang Trấn và Giang Thu Nguyệt nghe thấy bọn họ kể xong chuyện của ngục giam thứ năm, sắc mặt đều trở nên vô cùng ngưng trọng.

Bước vào trong chỗ như vậy, cùng với việc bị phán tử hình, trên cơ bản cũng không có gì khác biệt.

Cho dù thực lực của Lâm Thanh Diện có mạnh, có thể sống sót ở trong đó, nhưng mà cái đó cũng chỉ đổi từ tử hình thành chung thân mà thôi.

Lâm Thanh Diện như có điều suy nghĩ, như là đang cân nhắc ưu điểm và nhược điểm giữa việc trực tiếp ngoan ngoãn đi vào trong khuôn khổ cùng với việc đồng thời bị hai vị tông sư cao thủ để mắt tới.


“Cậu có thể lựa chọn phản kháng, thậm chí là chạy trốn, chỉ có điều là đến lúc đó cậu cũng chỉ có một con đường chết. Một khi tông sư đã ra tay rồi, khoảnh khắc mà ông ấy bắt được cậu, đó chính là ngày chết của cậu.”


“Lâm Thanh Diện, ra tay đi.”


Trong nháy mắt, bảy người của Bành Vân triển khai một trận hình, trên mặt của người nào cũng là biểu cảm nghiêm túc, không có người nào xem thường bởi vì Lâm Thanh Diện chỉ có một mình.


Lâm Thanh Diện nhìn chăm chú vào bọn họ, sau đó phất tay áo nói: “Không cần phải nghiêm túc như vậy đâu, tôi đi với các người là được rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK