• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Nghiên đã sớm biết Đường Đường bây giờ không phải Đường Đường trong sách, khả năng rất lớn cũng là người xuyên sách giống cô nên việc cô ta phát hiện cô không phải Nhan Nghiên trong sách cũng là chuyện thường tình.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận là một chuyện, bị cô ta hung hăng rạch một dao lên mặt lại là một chuyện khác. Nhan Nghiên cảm thấy bản thân như đang bị lột sạch trần trụi trước Đường Đường.

Trên mặt nóng rát không giấu được sự chật vật.

Trong suy nghĩ của Nhan Nghiên, dù là thành tựu hay thân phận nữ chính của “Nhan Nghiên” đều đem lại cho cô vô số cảm giác ưu việt. Trong thế giới giả tưởng này, cô chính là trung tâm của mọi thứ, tất cả đều phải xoay quanh cô.

Dù Nhan Nghiên không ý thức được điểm này, nhưng biểu hiện trong thời gian qua đã hoàn toàn chứng minh cô ta nghĩ như vậy.

Thế nên khi gặp Đường Đường, một người xuyên sách khác như mình, Nhan Nghiên vẫn cảm thấy bản thân cao cấp hơn Đường Đường.

Nhưng bị Đường Đường thẳng tay vạch trần như vậy làm suy nghĩ ưu việt trong đầu Nhan Nghiên bay biến, trong lòng sợ hãi ba chữ “Thay đổi người” trong miệng Đường Đường.

Thay đổi người?

Sao có thể thay đổi người?

Bỗng nhiên Nhan Nghiên nhớ, lúc ký hợp đồng, trên đó đã nêu rõ ràng những điều khoản. Bên trên có quy định nếu diễn viên lui tổ hoặc đoàn phim thay đổi người sẽ phải chi trả bồi thường. Bây giờ Nhan Nghiên mới nhẹ nhàng thở ra.

Đạo diễn muốn đổi cô có phải rất phiền phức không.

Huống chi, ai nói cô sẽ diễn không tốt?

Lần này cô thật sự nghiêm túc đọc kịch bản, thậm chí còn xem nguyên tác, dù thật sự không bằng những diễn viên gạo cội, nhưng thể loại như Đường Đường cô vẫn chưa để vào mắt.

Cô xuyên sách, chẳng lẽ Đường Đường không phải?

Một kẻ chỉ mới quay phim thần tượng như Đường Đường, Nhan Nghiên cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi.

Nghĩ thông suốt cằm cũng nâng lên, Nhan Nghiên liếc Đường Đường một cái, “Vậy hãy chờ xem.”

Tuy không rõ Nhan Nghiên lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy nhưng Đường Đường vẫn rất tán thành gật đầu, “Vậy chờ xem.”

Cô! Nhan Nghiên hung hắng nắm chặt tay, cười khẩy một tiếng rồi phất ống tay áo dài vào phòng hóa trang.

Đường Đường nhẹ nhàng lắc đầu, tiếng bộ diêu màu vàng trên tóc đong đưa đinh đang, sau đó nhắc váy vào studio.

Không biết nhân viên công tác và nhiếp ảnh gia đang nói gì, sắc mặt một đám đều không đẹp, đến khi thấy Đường Đường đi vào mới ngậm miệng. Nhiếp ảnh gia quay đầu nhìn Đường Đường, đôi mắt ông sáng ngời.

Lần trước có nghe phó đạo diễn nói Đường Đường đóng vai tỷ muội An Lăng, thật ra mọi người đều có chút không yên tâm. Người quay phim còn không nghĩ ra tại sao đạo diễn lại chọn Đường Đường, hiện tại vừa thấy…

Đã thấy Đường Đường hóa trang thành tỷ muội An Lăng thì sao còn có thể nhìn những người khác?

Làm đệ nhất mỹ nhân trong phim phải có giá trị nhan sắc thế này.

Chuyện bị Nhan Nghiên chọc tức đầy bụng tạm để qua một bên, bắt đầu chụp tạo hình của Đường Đường.

Vốn dĩ nhiếp ảnh gia muốn giảng giải cho Đường Đường, tỷ muội An Lăng không giống nhau, ví như tỷ tỷ tỏa sáng lại xinh đẹp, muội muội nội liễm mà nhu mị. Cho nên ánh mắt hai nhân vật hẳn phải tương phản nhau rất lớn.

Nhiếp ảnh gia định chụp thử trước hai tấm để Đường Đường làm quen, dù sao cô cũng là người mới.

Camera lên giá, sau khi máy ảnh nhắm ngay Đường Đường. Ánh mắt và toàn thân Đường Đường chợt thay đổi, cô tựa như một thân váy áo hoa lệ đỏ thẫm đang mặc trên mình.

Tỏa sáng, lóa mắt, đẹp đến khiến người ta hít thở không thông.

Căn bản không cần nhiếp ảnh gia giảng giải về ánh mắt, biểu hiện của Đường Đường so với tưởng tưởng của ông còn tốt hơn.

Gần như không có chỗ sai nào. Rất nhanh chóng Đường Đường đã chụp xong ảnh của tỷ tỷ, sau đó cô đến phòng hóa trang thay đổi trang sức, quần áo, hóa trang thành muội muội.

Hai khuôn mặt tương đồng, nhưng hiệu ứng lại bất đồng, chuyên viên trang điểm cũng rất công tâm. Vừa rồi làm tỷ tỷ, khóe mắt Đường Đường vẽ cao lên hướng về phía trước, cả khuôn mặt phác họa ra vài phần độc đoán. Nhưng mắt muội muội hơi khác, không cần tạo cảm giác ương ngạnh, khéo mắt không cần vẽ quá dài. Trang điểm chủ yếu không quá đậm.

Váy áo và trang sức trên tóc cũng thay đổi, không còn là màu đỏ thẫm lóa mắt trước đó nữa. Chất liệu vải vóc tương đối mềm làm khí chất người mặc trở nên mềm mại hơn. Trên tóc chỉ dùng một bộ diêu cố định, phần còn lại thả buông xuống, bên tai giữ lại vài sợ tóc mai, sắc mặt tái nhợt càng thêm phần ốm yếu phong lưu.

Tỷ tỷ nhìn như cường thế nhưng thật ra chỉ là giả vờ, muội muội nhìn như như nhược nhưng thật ra mới là người tàn nhẫn độc ác nhất.

Khác với tỷ tỷ, hình tượng muội muội càng phức tạp hơn, biểu cảm khi chụp càng khó biểu hiện. Trên mặt là vẻ mềm yếu đáng thương, đôi mắt lại lộ ra sự tàn nhẫn. Rất nhiều người mới đều không làm được thế này.

Nhưng, Đường Đường có thể.

Vốn dĩ nhiếp ảnh gia cảm thấy mấy tấm hình tỷ tỷ vừa rồi đã rất tuyệt, không ngờ xem biểu hiện của muội muội còn tuyệt hơn. Đường Đường đem sự yếu ớt đáng thương của muội muội An Lăng bày ra vô cùng hoàn mỹ, cả nét oán hận bên trong ánh mắt cũng khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Tuy chụp ảnh không phải diễn kịch, nhưng đó cũng là một loại năng lực thể hiện. Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đang vây xem đều bắt đầu chờ minh biểu hiện của Đường Đường khi quay phim.

Chờ chụp xong toàn bộ trở lại khách sạn, Đái Na dặn dò vài chuyện xong cũng rời đoàn phim để lại Đường Đường, Tiểu Lâm còn có Bách Thần và trợ lý Bách Thần. Đường Đường sợ Đái Na thuận tay đem phòng cô gần phòng Bách Thần, cũng may Đái Na không hồ đồ, phòng Đường Đường trên tầng mười ba, phòng Bách Thần lại dưới tầng bảy.

Đương nhiên Đường Đường không biết Bách Thần xin xỏ hơn nửa ngày vẫn bị Đái Na quyết đoán từ chối.

Bách Thần không lay chuyển được Đái Na, vì thế đơn giản là chờ Đái Na đi lại đổi phòng. Dù sao Đái Na đã đi, trời cao hoàng đế xa, anh muốn làm gì Đái Na cũng không ngăn được. Kết quả chưa đợi anh dọn đến tầng mười ba, Nhan Nghiên đã lê thân từ tầng chín xuống phòng đối diện Bách Thần.

Bách Thần:……

Vẻ mặt Nhan Nghiên còn vui vẻ nói ở gần có thể thuận tiện trao đổi kịch bản.

Bách Thần không chút suy nghĩ, trực tiếp kêu trợ lý đổi phòng.

Nhan Nghiên nghe được động tĩnh ra khỏi phòng, thấy trợ lý Bách Thần kéo hành lý Bách Thần ra ngoài. Sắc mặt Nhan Nghiên biến đổi vọt vào phòng Bách Thần hỏi chuyện, “Em đi đâu?”

Bách Thần cảm thấy da đầu có chút tê dại, “Đi đổi phòng”, nói xong liền muốn lẻn đi. Nhan Nghiên bắt lấy cánh tay anh, Bách Thần cả kinh vội nhìn xung quanh. Trợ lý đang bên ngoài sợ người đi ngang qua thấy nên vội vã giúp hai người đóng cửa lại.

Bách Thần:……

ĐM! Sau khi quay về anh nhất định phải thay cái tên trợ lý không có mắt nhìn. Không đủ trí thông minh này!

Bách Thần quay đầu nhìn Nhan Nghiên đang chất vấn anh, rút cánh tay ra ngoài, “Đoàn phim không an toàn, bị người ta chụp được thì chị muốn giải thích thế nào?”

“Vậy không giải thích”, Nhan Nghiên nói như hiển nhiên.

Bách Thần:???

Bách Thần hơi do dự mở miệng, “Cái đó, em cảm thấy, hình như chị hiểu lầm chuyện gì rồi.”

“Cái gì?”

“Quan hệ của chúng ta chỉ là bạn bè.”

Tay Nhan Nghiên run lên, theo bản năng muốn phản bác, nhưng lời nói đến bên miệng đột nhiên dừng lại. Miệng hé ra không biết nên nói gì, sau đó Bách Thần nói, “Em cũng không thích gây tai tiếng. Cho nên chúng ta vẫn nên cách xa một chút, tránh để người có ý xấu mượn cơ hội gây chuyện không hay.”

Nói xong liền không nhìn biểu cảm Nhan Nghiên mà nhanh chóng rút lui.

Để lại Nhan Nghiên một người trong phòng, im lặng thật lâu.

Ngay từ đầu đã biết Bách Thần thích cô, sau này hai người dần ái muội. Không biết từ khi nào, Nhan Nghiên có ảo giác bọn họ gần như đã yêu nhau. Nhan Nghiên thật sự không hiểu được.

Bây giờ bỗng nhiên bị Bách Thần nhắc nhở, sắc mặt Nhan Nghiên lập tức có chút khó coi.

Vốn dĩ Nhan Nghiên không nghĩ tới Đường Đường, kết quả nghe thấy trợ lý nói Bách Thần dọn tới tầng mười ba. Nhan Nghiên yên lặng một hồi, hung hăng đạp lên cửa.

Trợ lý cẩn thận nhìn cô một cái, yên lặng né ra.

Đoàn phim định sau khi chỉnh sửa ảnh tạo hình xong mới công bố hết dàn diễn viên, thế mà không biết vì sao, tin tức Đường Đường đóng vai tỷ muội An Lăng bị lộ ra ngoài.Có account marketing công bố Đường Đường đã giành được vai diễn tỷ muội An Lăng trong “Anh Cơ”. Mà account marketing này xuất hiện không bao lâu đã có người tung tin nóng nói hai nhân vật tỷ muội An Lăng này vốn dĩ đạo diễn vừa lòng Trình Hàn Vi và Tống Du hơn.

Kết quả là chưa kịp tuyên truyền, Đường Đường đã trực tiếp mang “Anh Cơ” lên hot search.

[ Đường Đường một người đóng hai vai tỷ muội An Lăng trong “Anh Cơ”, mọi người cảm thấy thế nào? Nghe đồn người thử vai nhân vật này còn có Trình Hàn Vi, Tống Du,… ]

Chẳng những viết gợi đòn như vậy còn tung ra chín tấm ảnh bên dưới.

Chín bức đều là hình ảnh Đường Đường chụp trong gameshow. Trong đó có hai tấm ảnh cô mặc trang phục cổ trang đứng trên sân khấu. Lướt xuống phần bình luận phía dưới, quả nhiên bình luận đã có chút khó nghe.

Hình tượng Đường Đường dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng người thích cô càng nhiều, người không thích cô cũng tăng theo.

Huống chi, cho tới nay vẫn chưa ai thấy qua trình độ diễn xuất của cô.

Không ai biết vậy thì đoán, một người mới, một bình hoa có vẻ ngoài xinh đẹp thì diễn xuất tốt cái nỗi gì.

Phim “Kẹo Kim Cương” lần trước là phim thần tượng, vào chơi chơi một chút cũng được, nhưng lần này lại dám đến đoàn phim lớn như “Anh Cơ” quậy phá. Đường Đường đúng là con gái cưng của Thánh Ngu, nâng Đường Đường đến tận trời.

Trình Hàn Vi và Tống Du, tuy hai người không phải rất nổi tiếng nhưng cũng xem như có khả năng, vậy nên fan hai người này biết chuyện liền bắt đầu châm chọc mỉa mai. Sau đó lại có rất nhiều người lục lại những vai diễn trước đó của Trình Hàn Vi, nói thẳng gương mặt này của Trình Hàn Vi không diễn tỷ muội An Lăng đúng là quá đáng tiếc.

Đái Na dám cam đoan, chỉ bằng độ nổi tiếng của Trình Hàn Vi thì không thể nào có nhiều người khen cô ta diễn tốt như vậy. Ấn mở phần bình luận nổi bật, hầu như đều nói Đường Đường không biết xấu hổ đoạt vai diễn của Trình Hàn Vi, lướt lướt một đường liền thấy vài ID quen thuộc.

ID Kẹo mạch nha hình như là fan của đồng đội trước, số đông còn lại đều là fan Nhan Nghiên.

Người sáng suốt đương nhiên nhìn ra bên trong có điều mờ ám, biết đây là antifan Đường Đường nhân cơ hội dẫm Đường Đường, nhưng chuyện này không thể giải thích rõ.

Vì Đường Đường đúng là một người mới, đúng là chưa có ai thấy kỹ thuật diễn của cô, mà diễn viên tuổi tác này, 99% đều là diễn dở tệ.

Diễn phim thần tượng đã đủ cay mắt, càng đừng nói là phim như “Anh Cơ”. Trước đây Đái Na cũng không tin Đường Đường diễn tốt, huống chi là người qua đường.

Cho nên trong khu bình luận, đại đa số đều không xem trọng Đường Đường, thậm chí bắt đầu có bình luận chuyển hướng sáng châm chọc mỉa mai Đường Đường là con sâu làm rầu nổi canh, bộ phim tốt như vậy cũng bị cô phá hỏng.

[ Chuyên tâm đóng phim thần tượng của cô không tốt à? ]

[ Tôi thích nhất là muội muội An Lăng, cô ấy sẽ bị hủy hoại. ]

[ Đường Đường là con đỉa à? Anh nhà tôi chân trước mới vào “Anh Cơ”, chân sau cô ta cũng đi qua. Thế mà trong “Lữ hành hoa lộ” còn giả bộ làm bạch liên hoa. ]

Mở Weibo này ra xem, là một fan couple của Bách Thần và Nhan Nghiên. Người fan này chủ yếu là hâm mộ Nhan Nghiên, còn Bách Thần chỉ là nhân tiện.

Nhan Nghiên nhìn những bình luận đó, rốt cuộc hả giận không ít. Cô còn thay tài khoản bấm thích bình luận nói Đường Đường ý đuổi theo Bách Thần kia.

Kết quả vừa mới bấm xong, điện thoại đã thông báo Bách Thần đăng Weibo. Nhan Nghiên thuận tay bấm vào liền tức muốn ném điện thoại.

Bách Thần chia sẻ một cái Weibo nói Đường Đường cố ý theo đuổi Bách Thần mà tới đoàn phim. Phía dưới Weibo đó một đám fan Bách Thần đều đang mắng Đường Đường, vừa rồi Nhan Nghiên cũng có xem qua Weibo này, không ngờ Bách Thần lại chia sẻ nó,

[ Việt công tử là người được thử vai cuối cùng. ]

Việt công tử được thử vai cuối cùng, vậy nói cách khác trước khi Bách Thần tham gia, nhưng vai diễn khác đều đã được định, trong đó bao gồm Đường Đường vai tỷ muội An Lăng.

Cho nên Đường Đường tới thử vai “Anh Cơ” hoàn toàn không liên quan đến Bách Thần.

Bách Thần vừa nói, fan anh liền đổi hướng gió, ngẫu nhiên có vài người hoài nghi nói có phải người đại diện đăng Weibo hay không, dù sao Đường Đường và Bách Thần cùng một người đại diễn. Có điều lập tức có fan vào phản bác, đã biết hai người cùng một người đại diện, cùng một nhà thì làm ơn đừng nội chiến có được không?

Đoàn phim “Anh Cơ” cũng chia sẻ Weibo Bách thần, cũng tuyên bố mọi diễn viên đều qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn mới vào, đoàn phim hứa sẽ dốc hết toàn lực, vì mọi người mà mang đến một bộ phim hay.

Tất cả đều là phế vật!

Nhan Nghiên quăng điện thoại xuống không thèm xem nữa.

Hai ngày sau, mọi người vẫn nghi ngờ Đường Đường như cũ. Cũng đúng lúc này, đoàn phim “Anh Cơ” tung ra tạo hình.

Nhan Nghiên làm nữ chính, đương nhiên ảnh chụp phải đặt đầu tiên, sau đó là nam chính, lại tới nam hai nữ hai. Tiếp đó là Bách Thần trong vai Việt công tử, cách một người nữa mới tới là Đường Đường.

Có điều, ảnh tạo hình của Đường Đường có hai tấm.

Không hổ là đoàn phim lớn, dù là ảnh tạo hình cũng có thể sự chỉnh chu. Quần áo, trang sức tinh mỹ lập tức kéo giãn khoảng cách cùng các đoàn phim tương tự.

Trong ảnh chụp bốn nam bốn nữ, nhưng liếc mắt một cái, mọi người phát hiện người đầu tiên họ nhìn vào chính là Đường Đường, đặc biệt là ảnh Đường Đường mặc váy áo đỏ thẫm thêu vàng.Quá kinh diễm.

Vẻ ngoài Đường Đường vốn đã thuộc loại yêu mị quyến rũ, màu sắc đỏ rực và vàng sáng này thật sự rất thích hợp với cô. Da tuyết trắng khoác lớp hồng y, ngũ quan tinh xảo không moi ra điểm xấu, môi son đỏ và lá vàng giữa trán. Thật sự là đẹp đến không thể rời mắt.

Mà trong bức ảnh này, ánh mắt Đường Đường càng làm người ta kinh ngạc.

Nghênh ngang phô trương, nếu bên cạnh có thêm mấy chữ, vậy nhất định phải là ——

Các người chính là một đám rác rưởi.

Hình tiếp theo vẫn là ảnh chụp Đường Đường, nhưng lần này hoàn toàn khác tấm trước. Yếu đuối lại không giấu được vẻ tối tắm, bộ dạng liễu yếu đào tơ. Cảm giác hai tấm hình mang lại không hề giống nhau, nếu tấm hình này chèn thêm mấy chữ, vậy hẳn là ——

Ta sợ, đường khi dễ ta.

Chỉ nhìn lướt qua đã thấy rất xinh đẹp, khi nhìn kỹ hơn càng làm người ta ngất ngây.

Rất nhiều người theo thói quan lưu ảnh về.

Không phải fan nhưng thật sự quá đẹp nên muốn giữ.

Lúc trước rất nhiều người qua đường nói Đường Đường hủy bộ phim, bây giờ đều thay đổi giọng điệu,

[ Đường Đường thật sự quá đẹp. Cô ấy chính là đệ nhất mỹ nhân tỷ muội An Lăng trong cảm nhận của tôi. ]

[ Nhìn hai tạo hình của Đường Đường, tôi thật sự có chút mong đợi. ]

[ Nhan sắc này làm tôi muốn điên, dù cô ấy thật sự là bình hoa tôi cũng có thể biến thành fan. ]

[ Biểu hiện của Đường Đường rất tốt đó. Hai tấm này thoạt nhìn như hai người khác nhau. ]

Tỷ muội An Lăng chỉ là nữ số ba nhưng nhìn những bình luận phổ biến kia, ai không biết còn nghĩ rằng cô là nữ chính.

Fan nhà Nhan Nghiên và antifan Đường Đường tức giận đầy mình. Rõ ràng Nhan Nghiên mới là nữ chính, vì sao bình luận đều thảo luận về Đường Đường. Có vài fan nhìn không nổi, âm dương quái khi nói Đường Đường không hổ là con gái cưng của Thánh Ngu, đập tiền vào đoàn phim chính là nữ hoàng. Vai chính chỉ được một hình mà cô lại chiếm hai.

Chỉ là xem những bình luận bên dưới,

[ Em gái, em xem nguyên tác đi rồi nói chuyện em nhé? ]

[ Một mình Đường Đường đóng hai vai thì chụp hai tạo hình, có vấn đề à? ]

[ Thì ra là fan Nhan Nghiên, hèn gì… ]

[ Chủ thớt có lẽ là học sinh tiểu học nên không xem được tiểu thuyết tương đối thâm sâu như “Anh Cơ” phải không… ]

Bạn fan này vốn dĩ muốn kéo người qua đường cùng nhau mắng Đường Đường, kết quả mình bị mắng đến mức không thể không xóa bình luận.

Cô thật sự chưa xem qua nguyên tác “Anh Cơ”, cũng không biết Đường Đường một người đóng hai vai. Bây giờ còn hại nhiều người mắng fan Nhan Nghiên đều là học sinh tiểu học.

Fan lý trí nhà Nhan Nghiên đem đám fan phong trào loại ra khỏi fandom, sau đó lén thảo luận, ảnh tạo hình chứ không phải đóng phim, Đường Đường chụp ảnh tốt cũng không có nghĩa diễn hay. Đợi đến lúc phát sóng, ai hay ai dở liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Huống chi Đường Đường dám khiêu chiến vai khó nhất tỷ muội An Lăng, đây không phải là tự tìm chết sao.

Nhan Bảo nhà chúng ta cái khác không nói nhưng diễn xuất là không thể chê. Mọi người chờ đợi là được, hơn nữa không bao lâu là có thể xem “Nhiếp Chính Vương” rồi, đừng để người không liên quan dắt mũi.

Vì thế các fan nhà Nhan Nghiên không náo loạn. Điều này gián tiếp khiến người đang trông cậy fan náo loạn – Nhan Nghiên càng không hài lòng.

Vốn dĩ đạo diễn có chút tức giận, ai dám để lộ bí mật như vậy, nhưng rốt cuộc không điều tra ra là ai. Sau này may mắn không có gì nghiêm trọng, xem như đang làm tuyên truyền một đợt cho “Anh Cơ” đi.

Đợi toàn bộ công tác chuẩn bị hoàn thành, bộ phim chính thức bấm máy. Thời gian không phải dựa theo cốt truyện mà dựa theo nơi quay chụp, bây giờ đang quay cho một phân đoạn giữa bộ phim.

Diễn giữa đoạn thế này yêu cầu diễn viên phải có kỹ năng cao, bởi vì không có sự biến hóa tình cảm dần dần nên rất nhiều diễn viên khó nhập diễn, càng đừng nói đến việc diễn ngang còn phải diễn một đoạn lớn.

Nhưng đạo diễn cũng không lo lắng, đây là Nhan Nghiên, người khác có thể ông không yên tâm nhưng hai vai chính lần này nhất định không có vấn đề. Vậy nên ông nói sơ lược cách diễn cho Nhan Nghiên và nam chính Du Nguyên Khải một chút rồi kêu bọn học chuẩn bị quay.

Đạo diễn Lâm nghiêm khắc hơn những đạo diễn khác, dù diễn viên tạm thời không có suất diễn cũng không cho rời đoàn phim. Ngoại trừ chuyện vô cùng quan trọng, không thể không rời khởi thì các diễn viên đều phải ở bên cạnh xem để tăng khả năng của bản thân.

Những diễn viên phụ như Đường Đường và Bách Thần ngồi phía sau. Bách Thần nhìn chằm chằm vào máy quay.

Tuy không có tình cảm yêu đương nhưng anh vẫn rất thích xem Nhan Nghiên diễn.

Nhan Nghiên sửa sang lại quần áo đi ra ngoài, trong lòng ôn tập lại lời thoại mới học xong, sau đó tự tin gật đầu ý bảo bản thân đã bắt đầu. Đạo diễn giơ tay lên, mọi thứ lập tức im ắng.

Nhan Nghiên chậm rãi ngồi trước gương, nhìn vào trong trang điểm chải chuốt. Mọi người chỉ có thể thấy ót của cô, Đường Đường duỗi dài cổ nhìn vào máy quay phim, cuối cùng cũng thấy rõ biểu tình trên mặt Nhan Nghiên.

Phân đoạn này là nữ chính Anh Cơ ở cung điện chờ đợi hoàng đế tới chất vấn. Nữ chính nhìn như đang trang điểm thật ra là đang đợi nam chính tới tuyên án tương lai của nàng.

Vậy nên phân đoạn này trên mặt và đôi mắt phải có diễn, thậm chí đôi tay đang vẽ mi cũng phải có chút diễn.

Nhan Nghiên lý giải rất đúng, biểu cảm nữ chính lúc này bất an, nhưng… động tác quá lớn.

Hay hoặc là nói, biểu cảm hơi khoa trương, hỏng rồi.

Đường Đường vội vàng nhìn đạo diễn Lâm, sắc mặt ông thay đổi rõ rệt, dùng mắt thường cũng có thể thấy, có điều vẫn không kêu ngừng.

Đến giờ vẫn chưa kêu ngừng, trong lòng Nhan Nghiên đắc ý, xem ra cô diễn cũng không tệ lắm.

Ngay sau đó nam chính xuất hiện. Hắn lửa giận ngập trời xông vào, bắt lấy cổ tay Nhan Nghiên, quăng cọ vẽ của cô xuống, đúng lúc này, vậy mà Nhan Nghiên hét lên một tiếng.

Máy quay chiếu thẳng vào mặt Nhan Nghiên. Vẻ mặt cô ta là sao vậy?

Đường Đường:……

Xong rồi, càng hỏng.

Nhìn sắc mặt của đạo diễn Lâm, đã không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa.

Nhưng ông vẫn không kêu ngừng.

Nam chính Du Nguyên Khải diễn rất tốt, dù sao bị chính nữ nhân mình yêu lừa gạt lợi dụng, phẫn nộ, thương tâm, đầy đủ tình cảm. Tuy nói xử lý có phần chưa mượt nhưng nhìn chung là đúng.

Anh nổi giận quát Anh Cơ vì sao lại làm như vậy.

Nhan Nghiên nâng cằm lên nhìn Du Nguyên Khải, “Bệ hạ, người đã sớm đoán được cần gì phải hỏi lại. Thần thiếp…”

“Cut!”

Rốt cuộc cũng hô ngừng, Nhan Nghiên kinh ngạc quay đầu, vừa định hỏi làm sao vậy liền nghe đạo diễn Lâm tức giận rống lên,

“Nhan Nghiên, cô làm cái gì vậy hả?!”

Nhan Nghiên ngốc tại chỗ.

Vì sao lại nói cô?

Ban nãy đạo diễn hô ngừng, Nhan Nghiên không hề nghĩ tới nguyên nhân là chính mình. Kết quả bị đạo diễn Lâm rống một tiếng, cô theo bản năng hỏi lại, “Tôi?”

Cô làm sao?

Không phải đạo diễn vẫn luôn không kêu ngừng sao. Không phải vừa rồi cô và Du Nguyên Khải diễn rất thuận lợi à. Hơn nữa nói thật ra, Nhan Nghiên cảm thấy bản thân diễn khá tốt.

Giống như lần trước, thời điểm lần đầu tiên diễn “Nhiếp Chính Vương”, bởi vì chưa quen nên Nhan Nghiên có chút không biết làm thế nào. Vậy nên cô cũng bị đạo diễn mắng.

Nhưng Nhan Nghiên cảm thấy tới bây giờ cô đã tiến bộ vượt bậc.

Quay xong “Nhiếp Chính Vương”, Nhan Nghiên lại tìm giáo viên giỏi đến chỉ dạy diễn xuất, đọc kịch bản mấy lần còn xem cả nguyên tác, cuối cùng tràn đầy tự tin đến đoàn phim. Vốn dĩ hôm nay cô muốn diễn tốt cho Bách Thần xem, cũng là để Đường Đường xem, không ngờ bị đạo diễn Lâm kêu ngừng.

Còn làm trò trước mặt nhiều người như vậy hỏi cô làm cái gì vậy hả.

Nhan Nghiên căn bản không biết cô đã làm gì sai.

Vừa rồi cô hoàn toàn diễn theo những gì mình nghĩ mà.

Nếu nhờ đọc tiểu thuyết trước, biết “Nhan Nghiên” và đạo diễn Lâm có quan hệ rất tốt thì Nhan Nghiên thật sự cho rằng đạo diễn cố ý bới móc cô.

Đạo diễn Lâm vẫn không nghĩ quá nhiều, chỉ cho là trạng thái Nhan Nghiên không tốt. Ông vẫn rất tín nhiệm diễn xuất và năng lực hội ngộ của Nhan Nghiên.

Đạo diễn cho hai diễn viên chính thảo luận với nhau một chút, nghỉ ngơi mười phút lại bắt đầu tiếp.

Nhan Nghiên không muốn cùng Du Nguyên Khải thảo luận, cô càng muốn hỏi Bách Thần xem mình diễn có được không. Có điều sắc mặt Lâm đ*o quá tệ, Nhan Nghiên không dám xằng bậy, chỉ có thể thất thần cùng Du Nguyên Khải đối diễn.

Thần sắc Du Nguyên Khải kinh ngạc nhìn Nhan Nghiên, anh muốn nói gì đó lại thôi. Mười phút qua đi, lần quay chụp thứ hai bắt đầu.

Máy quay chạy, đạo diễn mang mắt kính chuyên chú nhìn chằm chằm cameras, nhưng lần này, chưa quay được bao nhiêu, Nhan Nghiên vừa mới cầm cọ vẽ vẽ hai đường trên lông mày đã bị kêu ngừng.

Nhan Nghiên còn có chút không cao hứng, nhíu mày quay đầu lại chất vấn. Kết quả phát hiện, lần này không chỉ đạo diễn mà cả Du Nguyên Khải bên cạnh và một đám diễn viên gạo cội cũng mang vẻ mặt cổ quái.

Cuối cùng Nhan Nghiên cũng cảm thấy có chút không thích hợp.

Du Nguyên Khải là nam chính, tuy không thân với Nhan Nghiên nhưng vẫn giữ gìn mặt mũi cô trước đạo diễn, “Đạo diễn, hôm nay trạng thái Nhan Nghiên không tốt lắm, hay là lại để cô ấy điều chỉnh thêm đi.”

Nhan Nghiên định nói trạng thái tôi khá tốt, nhưng bỗng nghe đạo diễn Lâm luôn im lặng nãy giờ chửi bậy một câu,

“Điều chỉnh cái rắm!”

Tại trường quay, mọi người bị dọa đến một cử động nhỏ cũng không dám.

Đường Đường rất hiểu đạo diễn Lâm, độ nghiêm túc của ông già này đối với diễn kịch không phải người thường có thể so được. Lúc trước ngay cả cô cũng bị ông ấy dạy dỗ chứ đừng nói đến những diễn viên không quá lành nghề. Nữ diễn viên bị ông mắng khóc là chuyện quá bình thường, đến nam diễn viên có khi cũng bị ông mắng cho không biết làm sao.

Lấy biểu hiện và thái độ của Nhan Nghiên hôm nay, đại khái là làm vị nghệ sĩ già này có chút hoài nghi cuộc đời rồi.

Có lẽ Nhan Nghiên cũng không nghĩ đến đạo diễn luôn thận trọng, chú ý đến danh dự lại mở miệng chửi bậy.

Người khác còn chưa tính, nhưng Bách Thần đang ở đây, Đường Đường cũng ở đây, Nhan Nghiên cảm thấy vừa mất mặt vừa ủy khuất. Cảm xúc cô có chút mất kiểm soát, mở miệng muốn nói chuyện, kết quả hôm nay Lâm đ*o diễn như thùng thuốc nổ, chửi bậy xong liền mắng tiếng,

“Mẹ nó tôi kêu hậu kỳ ghép ảnh cô lại làm powerpoint, nó còn diễn tốt hơn cô nữa!”

Mọi người:……

ĐM, câu này quá độc ác.

Tốt xấu gì Nhan Nghiên cũng là ảnh hậu đó.

Một đám muốn cười nhưng không dám cười.

“Cô ta mà là trạng thái không tốt? Rõ ràng là cô ta không thèm đọc kỹ kịch bản! Không để vai diễn của mình trong lòng!”

Đạo diễn Lâm giận Nhan Nghiên diễn không tốt, nhưng càng giận thái độ của cô hơn.

Quen biết Nhan Nghiên mấy năm nay, đạo diễn biết Nhan Nghiên rất có thiên phú trong diễn xuất. Đối với cô mà nói, diễn kịch quan trọng là phải hiểu thấu kịch bản, bởi vậy kịch bản của cô thường xuyên chi chít chữ, đoạn đó nên có tâm tình gì, biểu cảm ra sao, Nhan Nghiên đều ghi hết lên đó.

Đây là năng lực lĩnh ngộ, là cái thể hiện diễn viên có dụng tâm hay không.

Sau khi đã nắm rõ mọi thứ mới chân chính tới bước diễn xuất. Đối với những diễn viên như Nhan Nghiên mà nói, chỉ cần trong đầu nghĩ đến thì hai ba lần là có thể đạt đến hiệu quả như mong muốn.

Mà Nhan Nghiên hiện tại, vấn đề không phải ở diễn xuất của cô chưa tới mà là ở chỗ cô lý giải không đúng, tất nhiên cô diễn cũng sai.

Bởi vì hiểu quá nông cạn nên không thể hiểu được tâm tình nhân vật giờ phút này đang như thế nào, nên làm biểu cảm gì. Nhan Nghiên biểu hiện quá khoa trương. Phân đoạn này, Anh Cơ vì chờ đợi nam chính đến chất vấn nên trong lòng bất an.

Nhưng ngoại trừ bất an thì sao? Nàng lợi dụng hoàng thượng để đạt được mục đích của mình, trong bất an chứa tia thỏa mãn đâu? Nội tâm dằn vặt khi lừa gạt nam nhân mình thích đâu? Gông xiềng trên người muốn phá tan lại không thể làm gì được, cảm giác bất lực đau khổ đâu?

Cái gì cũng không có.

Nội tâm nhân vật phức tạp như vậy nhưng Nhan Nghiên chỉ diễn mặt nổi trên cùng, biểu hiện ra mỗi sự bất an.

Mà phần bất an cũng diễn quá nông cạn, trên mặt không có nụ cười, ánh mắt dại ra nhìn chính mình trong gương, đối với tiếng thị nữ kêu bên cạnh cũng không phản ứng.

Ngoài ra không còn gì khác.

Ban đầu đạo diễn cố ý thêm chi tiết vẽ mi vào để khi thị nữ kêu tay cô sẽ rung lên làm lộ ra chút nội tâm Anh Cơ, kết quả Nhan Nghiên không hề nhớ.

“Cô còn hỏi tôi làm sao vậy? Cô xem cô diễn giống cái gì! Một đại tài nữ, một nữ nhân mang thân phận phức tạp lại bị cô diễn như một bà vợ vô dụng, thấy chồng đàng điếm bên ngoài nhưng không thể làm gì! Cô có đọc qua kịch bản hay không, có nghiên cứu kịch bản chưa. Mẹ nó tôi tìm đại một người mới diễn chưa được mấy ngày còn diễn tốt hơn cô!”Những lời này quá nghiêm trọng.

Các diễn viên chưa từng thấy đạo diễn Lâm mắng người đều cả kinh trợn tròn mắt.

Nhan Nghiên bị đạo diễn Lâm mắng không hiểu nổi.

Cô hé miệng, dường như cô cảm thấy ảo giác, cô sao có thể tin những lời khó nghe như vậy đều đang nói cô?

Ông ta dám nói cô như vậy?

Đường Đường không tiếng động thở dài.

Ánh mắt Nhan Nghiên rõ ràng không cho thấy cô ta không phục.

Đối với việc Nhan Nghiên tự tin như vậy, thật ra Đường Đường có chút hiểu được.

Bởi vì trình độ cô ta chỉ đến đó, cả kinh nghiệm diễn xuất cũng không được bao nhiêu.

Giống như một học sinh tiểu học, viết một bài văn ngàn chữ, cách hành văn lập ý đều vô cùng xuất sắc, thậm chí còn cảm thấy bài văn này hay hơn cả những đại văn hào được giải thưởng.

Nhưng là nhiều năm sau, khi cầm bài văn đó.

Trong lòng chỉ có hai chữ.

Cứt chó.

Lớn lên thấy vậy nhưng bạn học sinh nhỏ lúc ấy làm sao nhận ra.

Nhan Nghiên cũng giống vậy, cô ta cảm thấy mình đã diễn rất tốt rồi.

Vậy nên Nhan Nghiên thậm chí dám chống cự với đạo diễn Lâm.

Tính tình Nhan Nghiên hống hách, có điều đạo diễn Lâm cũng không thể nói khó nghe như vậy. Nhan Nghiên không nhịn được nữa cãi đạo diễn Lâm, “Vậy ông tùy tiện tìm một người tới diễn đi.”

Không phải ông nói tìm đại một người cũng có thể diễn tốt hơn tôi à, ông mau tìm đi.

Tôi không tin ông tìm ra.

Có lẽ đạo diễn Lâm không nghĩ Nhan Nghiên dám tranh luận, ông nhìn sâu vào mắt Nhan Nghiên. Ngay lúc Nhan nghiên cho rằng đạo diễn sẽ chịu thua thì đạo diễn Lâm quay người gọi Đường Đường.

“Đường Đường, lại đây!”

Nhan Nghiên chợt quay đầu, ánh mắt gần như muốn giết người dừng trên Đường Đường.

“Cô không phục? Được, tôi tìm người có tư lịch ít nhất trong đoàn chúng ta.” Đạo diễn Lâm đem kịch bản ném cho Đường Đường, “Chính đoạn này, nửa tiếng sau cô sẽ lên diễn.”

Đường Đường:……

Bách Thần sợ Nhan Nghiên và Đường Đường cãi nhau, cũng sợ Đường Đường không diễn tốt sẽ bị khó xử. Anh đi ra định nói thôi bỏ đi, kết quả bị ánh mắt hình viên đạn của đạo diễn Lâm trừng trở về.

Đường Đường cầm kịch bản trong tay, không thể không cảm thán, ông già này đúng là lớn mật.

Nếu cô thật sự là người mới thì sao, nếu cô diễn tệ hơn Nhan Nghiên thì sao? Lão Lâm ông không phải mất hết mặt mũi?

Đường Đường do dự một hồi, đạo diễn Lâm mất kiên nhẫn trừng cô, “Còn đứng ngốc đó làm gì? Không mau xem kịch bản?”

“Vâng vâng”, Đường Đường cầm kịch bản trong ánh mắt nhìn chằm chằm Nhan Nghiên và cả đoàn phim yên lặng ngồi một góc. Trong đầu Đường Đường ôn tập lại đoạn diễn năm nào.

Thật ra mười phút đã đủ rồi, nhưng cô không muốn mâu thuẫn với Nhan Nghiên càng trở nên gay gắt. Vì thế Đường Đường ngoan ngoãn xem nửa tiếng.

Xung quanh rầm rì tiếng nghị luận, những diễn viên khác trên mặt đều lộ vẻ đang xem kịch vui. Đủ loại ánh mắt dừng trên người Nhan Nghiên. Nhan Nghiên oán hận cắn môi, ngồi một bên nhận ly nước trợ lý đưa tới uống một ngụm.

Cô sẽ nhìn xem Đường Đường có thể diễn ra cái gì.

Nửa tiếng sau, đạo diễn Lâm quyết chí ném Đường Đường trước máy quay. Nam chính Du Khải Nguyên lại chuẩn bị diễn đoạn này cùng Đường Đường.

Không khí ngưng đọng, thậm chí có thể nghe tiếng mọi người hít thở. Mọi ánh mắt đều dồn trên người Đường Đường đang ngồi trước gương, ai cũng chăm chú nhìn hình ảnh cô trên máy quay.

Đường Đường không mặc trang phục diễn, tóc đen như vẩy mực rũ phía sau. Cô chậm rãi lấy cọ vẽ trên bàn, nhẹ nhàng chạm lên mày.

Cô cũng ngơ ngác nhìn gương, nhưng bên mội lại ẩn ẩn nụ cười kỳ quái, cười như không cười. Đôi mắt nâu nhạt như cách gương quá xa nên hơi hơi nâng lên, trông cô như rất nghiêm túc vẽ lông mày.

Nhưng ngay sau đó, hàng mi khẽ run lên, tay cầm cọ không thể thấy được run rẩy, nét vẽ trên mày liền chệch đi.

Trên mặt rất nghiêm túc nhưng trên tay lại sơ suất. Đường Đường dùng hai phương thức biểu đạt hoàn toàn bất đồng đem một Anh Cơ đang giả bộ bình tĩnh lại bất an diễn ra ngoài.

Trình tự biểu hiện hoàn hảo.

Thị nữ nói với nàng hoàng đế muốn tới, động tác trên tay nàng vẫn không ngừng. Thẳng đến khi thị nữ lui xuống mới buông bút trong tay. Dường như nàng nhớ tới gì đó, sờ sờ cổ tay.

Trong truyện có một chi tiết, trên cổ tay nữ chính có một cái bớt hình trăng khuyết. Đây là biểu tượng của gia tộc nàng. Trên kịch bản không có chi tiết này, là Đường Đường tự thêm vào. Bởi vì nữ chủ vì gia tộc lừa gạt nam chính nên lúc nội tâm bất an nàng sờ sờ vết bớt trên cổ tay để nhớ tới gia tộc mình, lại nhớ tới kế hoạch đã hoàn thành, như vậy trong lòng sẽ không khẩn trương nữa.

Cũng chính nó đã làm tình cảm nam nữ chính bùng nổ xung đột.

Kịch bản là chết, nhưng diễn viên là sống.

Trong kịch bản không yêu cầu diễn viên diễn cảm xúc gì đều là muốn chính diễn viên tự nghĩ cách thể hiện.

Đó là một loại bản lĩnh, nếu là một người mới không có kinh nghiệm căn bản không làm được.

Vốn đạo diễn Lâm chỉ muốn Đường Đường diễn thử, kết quả sau một hồi biểu diễn của Đường Đường, đạo diễn Lâm nhìn cô gái trong máy quay, biểu tình trở nên nghiêm trọng.

Lúc này rốt cuộc nam chính lên sân khấu, Du Khải Nguyên giận đùng đùng xông vào, bắt lấy cổ tay Đường Đường xách lên, nổi giận quát cô vì sao lại làm như vậy. Đường Đường không nói theo lời thoại trong kịch bản mà hơi hờn dỗi nhìn Du Nguyên Khải, sau đó như là chịu không nổi đau đớn trên cổ tay nói, “Bệ hạ, thiếp đau.”

Du Nguyên Khải không hổ là nam chính, Đường Đường tự thêm vào anh hoàn toàn tùy cơ ứng phó nhịp nhàng. Tựa như bị sự yếu đuối trong mắt Đường Đường đánh vào lòng, âm thanh nói ra không lớn nữa, ngữ khí nhiều thêm vài phần đau đớn, kịch liệt nghiến răng nghiến lợi diễn thêm, “Ngươi đau?”

“Vậy người biết hiện tại trẫm đau bao nhiêu không! Rốt cuộc ngươi đã làm gì!”

Đường Đường yên lặng một lát, sau đó bên môi giương lên một nữ cười mỹ lệ nhạt nhẽo, “Thiếp làm cái gì, người…” Đường Đường ngẩng đầu lên, trong mắt chứa vài phần khiêu khích, “Không phải đã sớm đoán được rồi sao…”

Đến đây là kết thúc.

Hai vị diễn viên chính dừng lại, hiện trường lặng thinh.

Dù Đường Đường không mặc trang phục diễn nhưng mọi người đều xem đến nhập thần.

Khi dừng lại thậm chí trong đầu còn có suy nghĩ, sao lại ngừng, chưa xem đủ mà.

Một hồi yên tĩnh đi qua, đạo diễn Lâm dẫn đầu vỗ tay, sau đó xung quanh mới nổ tung. Tiểu Lâm đứng bên cạnh càng vỗ lớn hơn.

Đúng là quá trâu bò!

Đây chính là tát vào mặt Nhan Nghiên nha!

Có là người ngoài nghề xem Đường Đường diễn cũng muốn quỳ lạy.

Mọi người bên cạnh càng nghị luận sôi nổi,

“Trời ạ, Đường Đường thật sự là người mới? Phân đoạn này nếu đưa tôi diễn cũng không xử lý tốt như vậy…”

“30 phút đó, ĐM, chuẩn bị 30 phút còn tốt hơn Nhan Nghiên 30 ngày.”

“Còn không phải sao, một người trên trời một kẻ dưới đất. Nói thật, tôi cảm thấy tuy tôi không diễn tốt bằng Đường Đường, nhưng chắc chắn cũng tốt hơn Nhan Nghiên.”

“Nhan Nghiên giờ sao thế này? Trình độ này sợ là thụt lùi lại bảy tám năm trước…”

Hiện giờ nghe tiếng nghị luận bên cạnh, Tiểu Lâm đều cảm thấy trên mặt mình phát sáng. Nhớ lúc trước Nhan Nghiên bôi đen Đường Đường trên mạng, bây giờ đúng là hả dạ. Cô hận không thể nhào lên bóp vai đấm lưng cho Đường Đường.

Dù Nhan Nghiên có tự tin thế nào nhưng nhìn tràng diễn kia đã hoàn toàn nghiền nát diễn xuất của mình. Cuối cùng cô cũng hiểu được vừa rồi bản thân diễn nông cạn bao nhiêu.

Trên mặt như bị người ta hung hăng tát một phát, nóng rát. Tiếng nghị luận xung quanh truyền vào tai không lọt chữ nào.

Nhan Nghiên cứng người tại chỗ, đôi mắt không dám hướng về phía đạo diễn Lâm và Bách Thần bên kia. Trong nháy mắt, đột nhiên Nhan Nghiên nhớ câu nói hôm đó của Đường Đường,

“Chiếm thân thể Nhan Nghiên nhưng không bằng một góc kỹ thuật diễn của người ta. Dựa theo tính tình đạo diễn Lâm, cẩn thận bị đổi đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK