• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn hai mươi ngày nữa là thi đại học, Đái Na nhận một kịch bản phim cho Đường Đường.

Đóng phim so với tham gia chương trình giải trí khó hơn nhiều.

“Lữ hành hoa lộ” thành công đem nhân khí của Đường Đường lớn mạnh. Từ khi xuất đạo đến nay, “Tác phẩm” của Đường Đường chỉ là hai chương trình giải trí, vậy nên hiện tại Đường Đường được xem là “Cô nàng gameshow”*.

*Chữ này gốc là “综艺咖”, có thể hiểu đó là cách gọi dành cho những nghệ sĩ chuyên tham gia chương trình tạp kỹ và nhờ đó mà được mọi người biết đến. Thật ra bọn mình cũng không biết nên dùng từ nào cho thuần Việt chỗ này nên nếu có ai nghĩ ra từ nào hợp lý hơn thì nói cho bọn mình nhé.

Bất kể hai chương trình giải trí bị mắng hay khen thì độ nổi tiếng của Đường Đường tăng lên là điều không thể phủ nhận. Vậy nên rất nhiều chương trình nhìn trúng tiềm chất nổi tiếng của Đường Đường, cũng coi trọng nhân khí của cô.

Mời Đường Đường tham gia chương trình giải trí thì ít nhất cũng phải trả tám chữ số, cao nhất có khi lên đến ba ngàn vạn. Lấy giá tiền đó hoàn toàn có thể mời được các minh tinh hạng nhất và hạng hai.

Mặc dù Đường Đường ở các chương trình giải trí rất được hoan nghênh nhưng khi cô chuyển sang giới điện ảnh, dư luận lập tức xìu xuống. Đái Na thả ra tin Đường Đường muốn đóng phim không hề được hưởng ứng như chương trình giải trí.

Chương trình giải trí thì không sao nhưng muốn đóng phim thì đừng hy vọng xa vời.

Rất nhiều phim truyền hình, nhất là những phim truyền hình được chế tác công phu sẽ không bao giờ chọn một người mới không có bất cứ kinh nghiệm diễn xuất nào. Cho nên chỉ có thể hạ cấp bậc xuống, tìm một vài kịch bản chuyển thể không tệ, tốt nhất là tìm mấy kịch bản chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng. Như vậy may ra mới có người xem.

Mấy loại kịch bản chuyển thể thế này vì hấp dẫn người xem nên hầu như đều chọn những diễn viên có nhân khí rất cao.

Tính truyền thông của Đường Đường đúng là rất cao nhưng dù sao thời gian xuất đạo của cô quá ngắn. Hơn nữa những tiểu hoa, tiểu sinh* bằng tuổi cô cũng có rất nhiều, họ còn xuất đạo sớm hơn cô. Nếu đem so sánh, Đường Đường đương nhiên không bằng.

*Tiểu hoa, tiểu sinh là các nam nữ diễn viên còn trẻ, có ngoại hình xinh đẹp và nổi tiếng.

Thế nên muốn lấy một kịch bản tốt cho Đường Đường, khó càng thêm khó.

Đương nhiên, tài nguyên của Thánh Ngu rất nhiều. Dựa vào quan hệ của Đường Đường và Minh Thiếu Diễm nếu cương quyết muốn lấy một kịch bản tốt cho Đường Đường không phải là chuyện không thể. Chỉ là, Đường Đường là người mới, kỹ thuật diễn hoàn toàn không có, sau này bị mắng cũng là chính cô.

Đái Na lục trong đống kịch bản cẩu huyết hết vài ngày, lại dựa vào quan hệ của bản thân cuối cùng cũng tìm ra một kịch bản.

Đây là một kịch bản được chuyển thể từ tiểu thuyết đứng đầu, nguyên tác là một quyển truyện thanh xuân vườn trường ngọt ngược đan xen. Thật ra quyển tiểu thuyết này cũng không thuần là thanh xuân vườn trường, bởi vì chiều ngang của tiểu thuyết này không nhỏ, nam nữ chính từ khi lên cao nhị đã bắt đầu dây dưa. Say này hai người phân phân hợp hợp, ngọt rồi lại ngược, ngược rồi lại ngọt, thẳng đến năm hai mươi bốn – hai mươi lăm tuổi mới thật sự ở bên nhau.

Vì nhân vật phải diễn cả hai giai đoạn nên kịch bản này đòi hỏi diễn viên có kỹ thuật diễn cao một chút, thế nên Đái Na không lấy được kịch bản này.

Sở dĩ sau đó có thể lấy được là nhờ phúc của Mễ Việt.

Kịch bản này chọn người thủ vai nam chính là Mễ Việt.

Gần đây “Kẹo gạo” ngày càng lớn mạnh, vị đạo diễn phim cũng sinh ra ý khác. Nếu chỉ mời một trong hai Đường Đường hoặc Mễ Việt thì nhiệt độ sẽ không quá cao, nhưng nếu là hai người thì nhất định sẽ tạo hiệu ứng 1 + 1 > 2.

Chỉ cần hai người này không làm gì tai tiếng, nhiệt độ hoàn toàn có thể kéo dài đến khi phim được công chiếu.

Phim của bọn họ là phim vườn trường, nội dung tiểu thuyết không quá phức tạp, thời gian quay chụp cũng ngắn. Sau đó nhanh chóng làm hậu kỳ rồi phát sóng thừa dịp hai người này vẫn còn hot, như vậy lúc đó ratings chắc chắn sẽ không thấp.

Vì nghĩ như vậy nên dù không quá yên tâm về kỹ thuật diễn xuất của Đường Đường, đạo diễn cũng mở một mắt nhắm một mắt mà chọn. Huống chi hình tượng của Đường Đường so ra cũng rất giống nữ chính trong sách.

Có điều không biết Đường Đường có thể diễn ra phong phạm ngự tỷ của sáu bảy năm sau hay không.

Thôi không nghĩ nữa, đợi đến lúc vào đoàn rồi nói sau.

Nhờ vậy Đái Na có thể giành bộ phim này cho Đường Đường. Tiền đóng phim cũng không tệ lắm, bốn mươi lăm vạn một tập phim, như vậy tính ra khi quay xong số tiền cũng lên đến tám chữ số.

Thật ra Đái Na không hiểu vì sao Đường Đường lại coi trọng thù lao đóng phim như vậy. Cô chính là cháu gái Minh Thiếu Diễm, Minh Thiếu Diễm cũng rất yêu thương cô, muốn cái gì chỉ cần mở miệng là Minh Thiếu Diễm sẽ không nói hai lời mà mua về.

Cần tiền để làm gì.

– —

Đái Na bảo tài xế đón Đường Đường tới Thánh Ngu ký hợp đồng. Hơn một giờ sau Đường Đường có mặt tại Thánh Ngu, lại một lần nữa trong ánh mắt của những nhân viên công tác và nghệ sĩ lên tầng cao của Thánh Ngu tìm Đái Na.

Trước đây còn có người chưa xác định được, nhưng từ khi Minh Thiếu Diễm trực tiếp quăng tiền cho “Lữ hành hoa lộ”, còn có chuyện vì Đường Đường mà trở mặt với Á Tinh thì dù có ngốc cũng phải rõ, Minh đổng thật sự coi trọng Đường Đường.

Dù người ngoài cũng không biết quan hệ của Minh Thiếu Diễm và Đường Đường.

Đường Đường nhận kịch bản từ Đái Na rồi nhanh chóng đem tên người đầu tư, đạo diễn nhìn hết một lần. Đối với chất lượng kịch bản, Đường Đường cũng hiểu được đại khái.

Kịch bản có chút sơ sài, nhưng đạo diễn phối trí cũng không tệ lắm. Tuy có chênh lệch rất lớn so với những kịch bản Đường Đường tiếp xúc trước kia nhưng miễn cưỡng vẫn có thể cho điểm đạt tiêu chuẩn.

Đường Đường không phải là người thị phi không nói đạo lý. Thân phận hiện tại của cô có mấy phân mấy lượng cô đều biết. Lấy được kịch bản thế này có lẽ Đái Na là tốn không ít công sức.

Ngày tám tháng sáu kì thi đại học kết thúc, ngày mười tháng sáu là vào đoàn phim. Thời gian thế này Đường Đường cũng khá vừa ý. Ngay khi chuẩn bị ký tên lên, đột nhiên cô nhớ đến một chuyện. Đường Đường ngẩng đầu hỏi Đái Na, “Tiền đóng phim em muốn lấy trước khi bắt đầu quay có được không?”

Đái Na:……

Cô thật sự không rõ, Đường Đường vì sao lại cần tiền, còn cần gấp như vậy.

Đại đa số diễn viên đều là quay chụp xong mới lấy tiền. Đương nhiên đây cũng không phải là quy định bắt buộc, chỉ cần bàn bạc trước khi ký hợp đồng là được. Tiền đóng phim nhiều hay ít, ngày nhận và cách nhận tiền thế nào đều có thể quyết định trước.

Đái Na thật sự nhịn không được, “Em đang rất cần tiền?”

“Ừm”, Đường Đường gật đầu, “Em muốn mua vài thứ.”

Trước đây cô đã quyết phải mua cho Minh Thiếu Diễm một chiếc xe.

Sinh nhật Minh Thiếu Diễm vào tháng tám. Từ đây cách tháng tám còn hơn hai tháng, mua xe ở nước ngoài thời gian nhận được ngắn nhất là một tháng, còn nếu chậm thì có thể kéo dài hai đến ba tháng mới nhận được. Vậy nên muốn lấy được xe vào tháng tám thì tháng sáu bắt đầu đặt đã xem như không còn sớm nữa.

Hiện tại trong tay cô chỉ có tiền tham gia “Lữ hành hoa lộ” lúc trước, nhiêu đó căn bản không đủ. Thế nên bây giờ cô mới muốn mau chóng đóng phim để lấy thêm tiền.

Chuyện mua xe này Đường Đường không định nói cho Minh Thiếu Diễm, đợi đến lúc đó tạo một bất ngờ cho hắn. Đái Na là cấp dưới Minh Thiếu Diễm nên Đường Đường quyết định không nói cho cô ấy.

Mua thứ gì lại cần nhiều tiền như vậy, còn cần rất gấp?

Đái Na vô cùng nghi hoặc, đáng tiếc hỏi lại Đường Đường không nói.

Không nói thì không nói, chuyện đưa tiền trước khi đóng phim cũng không phải chuyện gì không thể.

Đem yêu cầu kết toán tiền đóng phim trên bản hợp đồng phải gửi cho đạo diễn sửa lại lần nữa. Sau đó đó Đường Đường xem thêm chút, lúc này mới vừa lòng ký tên.

Nhìn thời gian, đã là bốn giờ rưỡi chiều, hôm nay cô đã xin nghỉ học buổi chiều nên không cần phải về trường.

Đường Đường cầm túi xách lên trực tiếp về nhà. Ấn cửa tháng máy, khi cửa thang máy mở Đường Đường định đi vào nhưng thấy người bên trong thang máy, cô hơi sửng sốt.

Là Tưởng Dung.

Bước chân Đường Đừng chững lại.

Sắc mặt Tưởng Dung cũng cứng đờ.

Chuyện Đường Đường là cháu gái Minh thiếu chỉ có bạn bè thân thiết và những người Minh Thiếu Diễm tin tưởng biết. Tuy Tưởng Dung đã dùng hết biện pháp để chen vào cuộc sống của Minh Thiếu Diễm nhưng vẫn dậm chân bên ngoài.

Trước đây cô còn cố ý hỏi thăm thời gian đến sân golf của Minh Thiếu Diễm, nhưng từ đầu tới cuối Minh Thiếu Diễm đều không nói với cô. Còn những người có quan hệ không tốt với Minh Thiếu Diễm như đám Thẩm Minh Vũ lại trả lời có cũng như không.

Mấy ngày trước, một người quen bên sân golf nói với cô, hôm đó Minh Thiếu Diễm dẫn theo một cô gái đến. Sở dĩ nhớ rõ chuyện này là vì cô gái kia là minh tinh, chính là người rất nổi tiếng gần đây – Đường Đường.

Người bạn kia nói Minh Thiếu Diễm chẳng những tự mình dạy Đường Đường đánh golf, cuối cùng hai người còn cùng nhau rời đi.

Tưởng Dung nghe được trong lòng không biết ê ẩm bao nhiêu.

Trước đây cô đã cảm thấy Minh Thiếu Diễm ký hợp đồng với Đường Đường kỳ lạ nhưng nghĩ đến tính cách của Minh Thiếu Diễm… Cô như thế nào cũng không tin Minh Thiếu Diễm có thể nhìn trúng một cô gái nhỏ hơn hắn nhiều tuổi như vậy, hơn nữa đó còn là một minh tinh nhỏ chỉ có khuôn mặt.

Kết quả nghe mấy lời của người quen kia, Tưởng Dung không thể không tin.

Hiện giờ nhìn thấy Đường Đường, Tưởng Dung thậm chí còn không muốn che dấu sự kinh rẻ và không vui của minh, “Không lên sao?”

Tưởng Dung nhìn thẳng vào mắt Đường Đường nói sau đó khiếp sợ phát hiện ánh mắt của cô gái trước mắt cũng không hề tốt.

“Không lên, tôi đi xuống”, Đường Đường lắc đầu, lùi hai bước. Chờ thang máy đóng lại, nhìn con số trên thang máy nhảy đến tầng cao nhất, mày Đường Đường hơi nhíu.

Đái Na ra ngoài thấy Đường Đường vẫn còn ở đây nên thuận miệng hỏi cô làm sao vậy.

“Vừa rồi em thấy một người”, Đường Đường nói, “Lần trước hình như đã từng gặp qua, là một cô gái rất xinh đẹp họ Tưởng.”

“Tưởng Dung à”, Đái Na bừng tỉnh đại ngộ, “Cô ta là chủ biên của tạp chí XX. Bên đó vẫn luôn hợp tác với công ty chúng ta nên cô ta thường xuyên đến tìm chú nhỏ em.”

Nói xong lại quan sát xung quanh, thấy không có ai liền cười cười nói nhỏ bên tai Đường Đường, “Cô ta theo đuổi chú nhỏ của em đáng tiếc chú nhỏ của em còn không nhìn đến cô ta.”

Gia cảnh Tưởng Dung tốt, bản thân lại địa vị cao, trong công ty này ngoại trừ Minh Thiếu Diễm thì không có ai lọt vào mắt cô ta. Đái Na đối với cô ta cũng không có ấn tượng tốt.

Gần đây thấy Tưởng Dung theo đuổi Minh Thiếu Diễm cực khổ như vậy, Đái Na cảm thấy vô cùng hả hê.

Đường Đường nghe được lời này lại nghĩ ra ý khác.

Gần đây Minh Thiếu Diễm đều trốn cô, đặc biệt là lúc hai người ở chung. Lần nào cũng là có thể trốn xa bao nhiêu liền trốn bấy nhiêu, trước đây còn bảo cô đi theo hắn tập luyện, bây giờ đều là bỏ cô một mình.

Đường Đường luôn nghĩ Minh Thiếu Diễm đã có đối tượng, lại dựa vào hương nước hoa quen thuộc nên cô cho rằng người kia của Minh Thiếu Diễm là Tưởng Dung.

Nhưng hiện giờ nghe ý tứ của Đái Na, cản bản chuyện không phải như vậy.

Vậy vì sao Minh Thiếu Diễm đột nhiên ít về nhà như vậy, hơn nữa còn vô duyên vô cớ trốn tránh cô?

Đường Đường không thể hiểu được.

Cô đã làm gì khiến Minh Thiếu Diễm chán ghét?

Tâm tình Đường Đường bỗng nhiên có chút không tốt lắm. Thời điểm chờ thang máy lần nữa, Đường Đường nhíu nhíu mày ấn lên tầng cao nhất.

Thang máy kêu một tiếng, mở ra. Đường Đường ra khỏi thang máy, vừa nâng mắt đã thấy Jason đứng ở cửa văn phòng nói chuyện với Tưởng Dung.

Sắc mặt Tưởng Dung có chút khó coi, tức giận gần như lộ ra mặt.

Hai người nghe được âm thanh đồng thời quay đầu lại, sắc mặt Tưởng Dung càng không tốt, nhưng Jason mặt vẫn không biểu cảm như cũ lặp lại lời nói vừa rồi, “Minh đổng đang tiếp khách bên trong. Thật sự không thể tiếp ngài.”

Tưởng Dung hít sâu một hơi mạnh mẽ áp chế cảm xúc, “Vậy lần sau tôi lại đến.”

Giày cao gót dẫm lên sàn nhà, Tưởng Dung ngẩng đầu kiêu ngạo như một con khổng tước vượt qua người Đường Đường. Chưa đến cửa thang máy Tưởng Dung liền nghe thấy câu nói vừa rồi của Jason nói với cô, “Minh đổng đang tiếp khách bên trong.”

Rõ ràng cùng một câu nói nhưng câu tiếp theo lại khác nhau như trời với đất.

“Đường tiểu thư, cô vào phòng nghỉ chờ Minh đổng đi.”

“Được”, Đường Đường lấy chìa khóa, sau đó từ bên cạnh văn phòng thư ký vòng vào phòng nghỉ của Minh Thiếu Diễm.

Tưởng Dung đột nhiên không đi nữa.

Tầng này có tổng cộng hai phòng nghỉ, bên ngoài là một cái dành cho việc tiếp đón khách đến, cái còn lại là phòng nghỉ riêng chuyên dùng để của Minh Thiếu Diễm.

Tưởng Dung cảm thấy quay đầu lại có chút mất mặt nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại.

Trong phòng tiếp khách không một bóng người, Jason kêu Đường Đường đến phòng nghỉ chính là nơi Minh Thiếu Diễm nghỉ ngơi!

Tưởng Dung chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, cô không thể nhịn được mà quay lại ngăn chặn Jason đang định về văn phòng thư ký, “Không phải cậu nói ai cũng không thể vào?”

Mặt Jason trơ ra nói, “Đường tiểu thư không phải người ngoài.”

Không phải người ngoài vậy không lẽ là vợ sao!

Tưởng Dung tức giận muốn mắng người nhưng lời nói đến bên miệng lại dằn xuống. Minh Thiếu Diễm đang ở bên trong, tóm lại cô phải bảo trì hình tượng hoàn mỹ.

Nhưng khi oán giận rời khỏi, âm thanh giày cao gót dẫm trên mặt đất vẫn cho thấy tâm tình Tưởng Dung có bao nhiêu kém.

Lần thứ hai Đường Đường đến phòng nghỉ của Minh Thiếu Diễm. Minh Thiếu Diễm còn đang tiếp khách bên ngoài, Đường Đường đứng lên đánh giá căn phòng một chút, cuối cùng ánh mắt dừng trên bàn trà nhỏ bên cửa sổ.

Trên bàn trà có mấy bức hình.

Đường Đường tò mò đi qua, sau khi cầm lấy ảnh chụp ánh mắt cô co lại.

Có hơn mười bức ảnh, mặt người trên đó… Cười, không cười, mỗi thứ đều rất quen thuộc.

Tất cả đều là cô.

Tay Đường Đường chợt run lên, trong lòng như có một viên đá nhỏ quăng vào đầm nước, một vòng lại một vòng tạo nên gợn sóng.

Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Minh Thiếu Diễm bàn xong công việc đi vào phòng nghỉ, vừa ngẩng đầu liền thấy Đường Đường đứng trong phòng.

Người đàn ông trước giờ mặt không đổi sắc sau khi thấy Đường Đường đang cầm ảnh chụp chợt căng thẳng cả người.

Trong đầu ong một tiếng, Minh Thiếu Diễm nghe thấy giọng nói mạnh mẽ trầm ổn của bản thân, “Sao cháu lại đến đây?”

* Tối có quà trung thu nha

Minh Thiếu Diễm không phải là người thích bộc lộ tâm tư của mình với người khác, có chuyện gì hắn đều giấu hết trong lòng.

Chuyện có tình cảm với Đường Đường, ngoại trừ bác sĩ tâm lý, không có người thứ ba biết.

Nhưng là có vài thứ không phải muốn khống chế là khống chế. Tình cảm hắn chôn chặt dưới đáy lòng như núi lửa, tạm thời có thể bình ổn nhưng một ngày nào đó có lẽ nó sẽ trào ra.

Bác sĩ từng nói với hắn, tình cảm càng đè nén càng sâu, đến khi bùng nổ sẽ càng kịch liệt. Vậy nên bác sĩ khuyên Minh Thiếu Diễm cách Đường Đường thật xa, đồng thời cũng khuyên Minh Thiếu Diễm tiếp xúc với những người phụ nữ khác, nhờ đó mà làm phai nhạt đi tình cảm.

Minh Thiếu Diễm nghe bác sĩ nói xong, hắn cũng nghĩ nên gần gũi với vài người phụ nữ khác. Chỉ là Minh Thiếu Diễm phát hiện, sự khoan dung và kiên nhẫn của bản thân vĩnh viễn chỉ giới hạn trong một người con gái.

Nữ minh tinh xinh đẹp mỹ lệ, nữ đối tác độc lập mạnh mẽ… Hầu như hắn đã tiếp xúc với rất nhiều người phụ nữ “Tài giỏi xinh đẹp”, nhưng cuối cùng hình ảnh cuốn lấy tâm trí hắn nhiều nhất vẫn là má lúm đồng tiền nho nhỏ kia.

Đái Na sai trợ lý chuẩn bị rất nhiều hình để lập fanclub cho Đường Đường. Mấy bức hình này đều lấy từ chỗ Đái Na.

Hắn không thể gặp cô thì dùng cách này để nhìn cô một cái, hẳn là được nhỉ.

Minh Thiếu Diễm sống gần hai mươi tám năm, đây là lần đầu tiên nội tâm hắn do dự thiếu quyết đoán như vậy. Hắn không ngờ thứ tình cảm không nên tồn tại này có thể làm một người trở nên hèn mọn đến mức này.

Ảnh chụp đặt trong phòng nghỉ ngay cả Jason cũng không biết, nhưng khéo thế nào đúng lúc hôm nay hắn không nhịn được mà đem những bức hình đó ra xem, đang xem lại có khách đến nên chưa kịp cất đi.

Kết quả đúng lúc bị Đường Đường phát hiện đống ảnh chụp này.

Đầu ngón tay Minh Thiếu Diễm lạnh toát, cả người có chút cứng đờ, làm bộ như không có việc gì hỏi Đường Đường.

“Cháu đến đây ký hợp đồng, thuận tiện lên đây xem chút”, Đường Đường ngây người cúi đầu nhìn ảnh chụp, do dự mở miệng, “Chú nhỏ, ở đây sao lại có ảnh chụp của cháu?”

Ánh mắt Minh Thiếu Diễm hơi run lên, mờ mịt làm người ta không nhìn thấu, “Đái Na nói phải lập một cái fanclub cho cháu, đây là ảnh được chọn.”

“À”, Đường Đường một lần nữa đặt ảnh chụp lên bàn.

Trong lòng ẩn ẩn nổi lên sự thất vọng.

Nhất thời cô cũng không hiểu vì sao.

Minh Thiếu Diễm ngồi trên sô pha cạnh bàn trà, tựa như chuyện gì cũng chưa xảy ra dời đi đề tài, “Đã ký hợp đồng chưa?”

“Ừm”, Đường Đường đem túi xách ôm vào ngực, “Đã ký rồi.”

“Khi nào vào đoàn.”

“Ngày mười tháng sáu.”

Nhanh như vậy.

Ngày tám tháng sáu thi xong, ngày mười liền vào đoàn, sau khi vào đó có lẽ một tháng, hai tháng đều không thể gặp mặt.

Nhưng, đây không phải là điều bác sĩ muốn sao?

Đầu ngón tay Minh Thiếu Diễm gõ một nhịp, mắt đen như mực phát ra ánh sáng nhợt nhạt. Hồi lâu hắn mới lơ đãng nói, “Cũng tốt.”

Thật sự rất tốt, Đường Đường dần trưởng thành, sau này khi chính thức vào giới giải trí cô sẽ giống như những nghệ sĩ khác, trở nên rất bận, mỗi năm có hơn nửa thời gian không ở nhà.

Thời gian qua lâu, khoảng cách xa, cảm tình cũng sẽ theo đó phai nhạt.

Lại sau đó cô sẽ gặp được người mình muốn sống chung cả đời rồi mang người đó tới gặp hắn, chú ruột của cô…

Bàn tay Minh Thiếu Diễm nắm chặt.

Hắn phát hiện mình không thể nghĩ đến cảnh tượng đó, chỉ cần nghĩ đến trong lòng sẽ tức giận không chịu được.

Đường Đường phát hiện sắc mặt Minh Thiếu Diễm không rốt, nhưng không biết hắn có chuyện gì.

Tan tầm, Đường Đường theo Minh Thiếu Diễm xuống lầu, trong ánh mắt chăm chú của một đống người lên xe Minh Thiếu Diễm.

Thời tiết dần nóng lên, Đường Đường về nhà, cơm nước xong lại chạy bộ một hồi nên có chút nóng. Đột nhiên cô muốn uống chút cà phê.

Đường Đường bỏ một phần ba đá vào ly cà phê, nhiêu đó có thể đảm bảo cà phê đủ lạnh. Làm một ly cà phê đá khác với cách pha thông thường nhưng nhìn chung cũng rất có mỹ cảm. Từ từ rót cà phê vào sẽ tạo một lớp cà phê rất đẹp, sau đó nhẹ nhàng đánh một chút bơ vẽ bông hoa xinh xinh lên đó.

Đã lâu rồi cô không làm mấy việc tỉ mỉ thế này có điều hiệu quả cũng không tệ lắm. Dì Trình tò mò đi qua xem Đường Đường vẽ hoa, liên tiếp nói Đường Đường khéo tay.

Đường Đường vui vẻ bưng cà phê ra ngoài đặt trên bàn. Đang chuẩn bị nhấm nháp hương vị liền thấy Minh Thiếu Diễm nhíu mày nhìn cô.

Đường Đường sửng sốt, đem ly cà phê chưa được uống đẩy đẩy về phía trước, “Chú nhỏ, hay là chú thử đi. Cháu thêm đường hơi nhiều, không phải theo khẩu vị của chú nhưng hẳn là cũng uống được.”

Minh Thiếu Diễm nhìn ly cà phê lạnh trước mặt.

Thật xinh đẹp.

Nhưng…

Bộ dạng Đường Đường đau bụng phát run chợt xuất hiện trước mắt hắn. Nương theo ký ức không hay đó, Minh Thiếu Diễm yên lặng đem đống tạp niệm trong lòng vứt xuống nhắc nhở Đường Đường, “Hai ngày nay đừng uống đồ lạnh.”

Đường Đường sửng sốt quay đầu, “Vì sao?”

“Hôm nay là ngày mười lăm.”

Ngày mười lăm thì làm sao?

Minh Thiếu Diễm không giải thích mà nói tiếp, “Dì Trình đang làm a giao*. Còn cà phê để mấy ngày nữa rồi uống.”

*A giao hay còn gọi keo da lừa có công dụng trị đau lưng, mất ngủ, rong huyết, đau lưng, đau bụng, bổ máu,…

A giao?

Đường Đường rốt cuộc cũng hiểu.

Sau khi phản ứng, lỗ tai cô có chút nóng lên.

Tháng trước chắc là vào thời gian này cô ăn hai ly kem đến đêm đau muốn ngất xỉu.

Bình thường mấy ngày đó cô đều không nhớ được thời gian, trước kia đều có trợ lý nhắc nhở!

Nhớ tới cảm giác kia, Đường Đường không dám đụng ly cà phê nữa. Cô có chút xấu hổ đến phòng bếp tìm dì Trình.

Dì Trình lấy rượu dùng để nấu a giao ra chuẩn bị đun. Trong lòng Đường Đường khẽ động, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi dì Trình, “Dì Trình, là chú nhỏ kêu dì làm a giao sao?”

“Cũng không phải vậy”, dì Trình đảo a giao nói, “Thiếu Diễm nói cháu tới kỳ sẽ đau bụng. Bụng đau thì nhất định là cung hàn rồi nên dì mua chút da lừa làm a giao. Vậy mới nói, đứa nhỏ này, bụng đau còn uống đồ lạnh…”

“… Không uống nữa”, Đường Đường bỗng nhiên nhớ cảnh tượng cô đau đi không nổi, cuối cùng Minh Thiếu Diễm ôm cô lên lầu.

Ngực ấm áp, tiếng tim đập vang dội, còn có hương rượu nhàn nhạt dây dưa quyện lấy nhau.

Bên tai nong nóng, trái tim cô cũng vậy, tựa như bên trong có một ly rượu nóng, say nồng, ấm áp.

– —

Khoảng cách đến ngày thi đại học còn hai mươi ngày nữa. Gần đây công việc chính của các giáo viên dần chuyển sang việc điều tiết tâm trạng của học sinh, không còn điên cuồng giảng đề như trước nữa. Lần thi thử cuối cùng cũng đơn giản hơn nữa lần trước rất nhiều, nghe nói làm vậy để học sinh có thêm tự tin.

Giáo viên toán trên bục nói thẳng, “Bài thi đại học cũng khó như bài thi thử thôi…”

Điện thoại rung lên nhưng trong giờ toán Đường Đường không dám nhìn điện thoại. Khi tan học lấy xem, thì ra là tin nhắn của tài xế nói hôm nay anh ấy có việc nên chú Lý sẽ đón cô.

Nhưng không phải chú Lý còn phải đón Minh Thiếu Diễm sao?

Đường Đường định gửi tin nhắn hỏi Minh Thiếu Diễm nhưng lại cảm thấy mấy việc nhỏ không nên quấy rầy hắn. Vì thế lại đưa cất điện thoại đi.

Tan học, cùng đám Phong Thiên Dương, Đổng Ngọc đi về hướng cổng trường, quả nhiên không thấy chiếc Bentley thường đến rước cô.

“Anh Tiểu Trần hôm nay đến muộn sao?” Phong Thiên Dương hỏi cô.

“Anh ấy có chút việc nên hôm nay không tới”, Đường Đường giải thích.

“Vậy cậu có muốn đi chung xe không, thuận tiện đưa cậu về.”

Đường Đường thấy chiếc Maybach quen thuộc, bên môi liền nở nụ cười, “Không cần đâu.”

Xe vững vàng dừng trước mặt, Đường Đường vốn định mở cửa xe sẽ nói “Cảm ơn chú Lý”, nhưng lại thấy Minh Thiếu Diễm đang trong xe.

Đường Đường theo bản năng nhìn đồng hồ.

5 giờ 27 phút, Minh Thiếu Diễm vĩnh viễn tan tầm lúc sáu giờ hôm nay sao về sớm như vậy?

Mấy người Phong Thiên Dương cũng thấy Minh Thiếu Diễm. Tuy thấy không nhiều nhưng cũng xem như từng gặp mặt, bộ dạng không nói không cười của Minh Thiếu Diễm luôn như vậy, lúc nào cũng khiến người khác phải dừng bước. Phong Thiên Dương cười hai tiếng, “Chào chú Minh.”

Đường Đường nhíu mày.

Bản thân gọi chú nhỏ thì không thấy có vấn đề gì nhưng sao Phong Thiên Dương gọi chú lại thấy kỳ quái như vậy?

Chú là xưng hô dành cho người lớn tuổi, trong khi Minh Thiếu Diễm mới hai mươi tám tuổi, không đúng, là hai mươi bảy nha.

Tạm biệt cùng mọi người, vừa lên xe Đường Đường đã hiếu kỳ nói, “Chú nhỏ, hôm nay sao chú lại về sớm vậy?”

“Chín giờ tối nay chú lên máy bay sang Mỹ nên về nha lấy vài thứ.” Minh Thiếu Diễm giải thích.

Đường Đường bất ngờ, “Đi công tác à?”

“Ừ.”

“À”, Đường Đường gật đầu, lát sau lại hỏi, “Chú đi mấy ngày?”

“Năm ngày.”

Chú Lý đang lái xe cảm thấy kỳ quái vô cùng.

Lấy thứ gì mà phải về nhà một chuyến? Dù thứ đó có quan trọng thì sai Jason về nhà lấy là được mà?

Đằng này Minh Thiếu Diễm một hai phải tự mình về. Tiện đường còn đón Đường tiểu thư về nhà.

Chú Lý cảm thấy rất kỳ lạ nhưng không dám hỏi.

Tới nhà, Minh Thiếu Diễm lên lầu rồi nhanh chóng đi xuống. Trước khi đi còn vòng lại, “Hai ngày nay đừng ăn đồ lạnh, đừng đụng nước lạnh. Buổi tối cũng không được thức đêm, phải nghỉ ngơi sớm một chút. Nếu cảm thấy không thoải mái thì nhớ kêu Đái Na xin nghỉ, ở nhà nghỉ ngơi.”

Chú Lý đứng một bên nhìn Minh Thiếu Diễm thường ngày khiệm lời, nói thừa một chữ cũng tiếc nay lại biến thành cha già, nhất thời ông cảm thấy không quen.

Ngược lại dì Trình đã sớm thấy qua vẻ mặt “Cha hiền” của Minh Thiếu Diễm khi Đường Đường tham gia “Lữ hành hoa lộ”, cho nên dì rất bình tĩnh.

Minh Thiếu Diễm nói gì, Đường Đường đều đồng ý.

Cô cảm thấy mình có chút kỳ lạ, Minh Thiếu Diễm lải nhải nói một đống cô đều không cảm thấy phiền, còn rất bằng lòng nghe.

Trước giờ cô đều muốn trở thành một người phụ nữ trưởng thành, nhưng từ khi biến thành Đường Đường, quen biết Minh Thiếu Diễm, có lẽ cô đã lún sâu vào thân phận cháu gái này. Bây giờ cô thậm chí có thói quen nghe lời Minh Thiếu Diễm nói, cũng rất thích nghe.

Đường Đường cảm thấy bản thân hiện tại quả thật giống một đứa trẻ ba tuổi, không đến đứa trẻ ba tuổi cũng không đúng… Phải là kẻ thiểu năng, không muốn suy nghĩ gì cả.

Đường Đường lắc lắc đầu, đem mấy thứ lung tung rối loạn trong đầu xua đi sạch sẽ.

Buổi tối, cô định đọc sách thêm chút nữa lại bỗng nhớ đến lời Minh Thiếu Diễm dặn. Rối rắm được năm giây, kết quả vẫn là đặt sách xuống, tắm rửa đi ngủ.

Minh Thiếu Diễm đi công tác ở Mỹ, bận rộn xong sẽ gửi tin nhắn cho cô, nhưng đại đa số tin nhắn đều là hỏi cô có chú ý thân thể hay không.

[ Có thức khuya không? ]

[ Có ngủ đúng giờ không? ]

[ Có ăn đồ bậy bạ không? ]

Ba ngày trôi qua, dì cả của Đường Đường cũng đi. Lúc này Minh Thiếu Diễm còn hỏi cô có khó chịu hay không. Đường Đường chọc chọc bát cơm trước mặt, có chút thất thần.

Đến khi Đổng Ngọc đột nhiên nói, “Đường à, hôm đó người đón cậu là chú nhỏ của cậu à?”

“Hả?”, Đường Đường ngẩng đầu, hơn nửa giây sau mới gật đầu, “Đúng vậy.”

“Thật đẹp trai. Tớ còn tưởng chú của cậu là ông chú ba bốn mươi tuổi, không ngờ tuổi trẻ vậy.”

Đường Đường gật đầu, đúng là rất trẻ. Đương nhiên cũng rất tuấn tú.

Phong Thiên Dương nhíu mày lại, hỏi Đổng Ngọc, “Chị không thấy sợ sao?”

“Sợ cái gì?”

“Khí tràng đó, siêu dọa người. Mỗi lần em tháy chủ nhỏ Đường Đường đều cảm thấy cả người cứng đờ. Ánh mắt của chú Minh phóng qua làm em thiếu chút nữa đã quỳ xuống rồi, quá cmn dữ. Đường Đường, mỗi ngày chị đều gặp chú nhỏ, chị không thấy sợ sao?”

Không sợ.

Đường Đường lắc đầu, “Chú nhỏ nhìn thì dữ nhưng thật ra rất hiền.”

Hắn rất tốt.

Phong Thiên Dương một chút cũng không tin. Dù là gặp được Minh Thiếu Diễm hay nghe người khác nhắc đến Minh Thiếu Diễm, cậu đều thấy vô cùng dọa người, “Em nghe rất nhiều người nói chưa bao giờ thấy chú nhỏ của chị cười, nói chú ấy khi tức giận mắng người có thể làm người ta sợ đến hồn lìa khỏi xác. Trước đây có một minh tinh muốn quyến rũ chú nhỏ chị, kết quả bị mắng cho khóc, một chút mặt mũi cũng không giữ lại. Tốt xấu gì cô ấy cũng là phụ nữ, chú ấy đúng là không thương hương tiếc ngọc…”

Đường Đường nhíu mày, “Phụ nữ muốn đi đường ngang ngõ tắt như vậy thì có gì tốt để thương hương tiếc ngọc. Hơn nữa chú nhỏ chị không mắng người.”

Minh Thiếu Diễm thật sự không mắng người, càng đừng nói tới những kẻ hắn không để vào mắt. Những người đó càng không đáng để hắn mở miệng.

Đái Na nói Minh Thiếu Diễm căn bản không cần mở miệng, một ánh mắt lướt qua đã có thể hù chết người, sao còn cần dùng đến lời nói.

Từ mắng người hoàn toàn không phù hợp với hình tưởng bá đạo tổng tài của Minh Thiếu Diễm.

Sao có người có thể đánh giá Minh Thiếu Diễm không tốt như vậy chứ? Hắn tốt bụng như vậy mà.

Sau khi nói xong, Đường Đường nhịn không được nói thêm, “Chú nhỏ cũng cười chứ. Khi chú ấy vui chú ấy sẽ cười. Hồi tết, khi chị về nhà chú ấy rất vui vẻ. Hơn nữa chú ấy rất cẩn thận, còn rất đáng tin. Ngay cả…”

Ngay cả dì cả của cô đến hắn cũng nhớ rõ ràng. Tim Đường Đường đột nhiên nhảy dựng, suýt chút nữa đã nói câu này ra ngoài.

Câu cuối cùng Đường Đường không nói ra làm mấy người đang ngồi đều im lặng, chẳng những im lặng mà còn đều nhìn cô chăm chú.

“Làm sao vậy?” Đường Đường nghi hoặc.

Nửa ngày sau, Đổng Ngọc mới nói, “Đường, cậu và chú nhỏ cậu rất hòa hợp nha.”

“Đúng vậy.”

“Ha ha ha, thật ra bọn tớ vẫn cảm thấy, ừm, không phải cậu mới trở về sao? Bọn tớ lo chú nhỏ sẽ không đối xử tốt với cậu. Bây giờ thì yên tâm…”

Mọi người nói nói lại nói đến đề tài khác, đám Phong Thiên Dương ăn xong liền rời đi. Đường Đường nhìn thoáng qua đồng hồ, 12 giờ 50 phút.

Đã ba ngày trôi qua rồi, Đường Đường rũ mắt xuống.

Sau đó đều yên tĩnh.

Tuy Đổng Ngọc tùy tiện nhưng thật ra là một cô gái rất tinh tế. Thấy Đường Đường thất thần ăn cơm, lâu lâu lại xem điện thoại một cái, bộ dạng này quả thực tựa như cô gái nhỏ đang yêu đương, lo được lo mất.

Cuối cùng Đổng Ngọc nhịn không được nói, “Đường à”. Nói xong lại rối rắm, “Cậu…”

“Tớ làm sao?”

“Có phải cậu đang yêu không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK