• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra tiệc rượu hôm nay Minh Thiếu Diễm có thể không đi, nếu là bình thường đại khái anh sẽ từ chối sau đó về nhà. Hôm nay lúc đang muốn từ chối thì đột nhiên nhớ tới trong nhà có nhiều hơn một người.

Bực bội.

Minh Thiếu Diễm trầm mặc ba giây, đi tiệc rượu.

Những người tiếp khách ở tiệc rượu đều là một vài diễn viên được yêu thích, còn những người đến dự đều là mấy ông chủ không quá trẻ tuổi. So với họ, Minh Thiếu Diễm thật sự rất trẻ tuổi, cũng rất anh tuấn.

Huống chi anh còn là giám đốc Thánh Ngu!

Nhưng chuyện quan trọng nhất chính là Minh Thiếu Diễm còn chưa có kết hôn.

Cho nên nếu có thể gả cho Minh Thiếu Diễm, về sau hoàn toàn có thể ở trong giới giải trí mà tung hoành ngang dọc.

Minh Thiếu Diễm rất hiếm khi đến tiệc rượu, thật vất vả mới đến được một lần, vì vậy nhóm nữ minh tinh đang ngồi đều ngo ngoe rục rịch. Trong đây nổi tiếng nhất chính là một tiểu hoa đán, cô cười duyên rót cho Minh Thiếu Diễm ly rượu vang đỏ, nhấp đôi môi đỏ mọng nói kính Minh thiếu một ly. Minh Thiếu Diễm liếc mắt một cái liền đem người kia trở thành không khí.

Tiểu hoa đán cứng mặt lại, những minh tinh khác đều cười thầm.

Sau khi tiệc rượu kết thúc mọi người đều lên xe trước, nhưng tiểu hoa đán có vẻ ngoài thanh thuần hoàn toàn khác biệt. Cô từng chút lại từng chút mò qua, làm bộ như có chút men say muốn ngã vào người Minh Thiếu Diễm, Minh Thiếu Diễm mặt không cảm xúc di chuyển một bước. Cô gái không khống chế được, gót giày dưới chân rắc một tiếng té ngã nằm xảy lai trên mặt đất.

Tiểu hoa đán vừa bị mất mặt lập tức có tiếng cười phát ra.

Một người đàn ông cao gầy nhưng rắn chắc đi tới. Anh và Minh Thiếu Diễm có quan hệ không tồi nên liền nói giỡn, “Cậu cũng đừng bắt bẻ quá, người có thể thỏa mãn điều kiện của cậu nào có khó tìm đâu, nếu như không sai biệt lắm thì người này…”

Ánh mắt Minh Thiếu Diễm rơi trên người cô gái đang nằm hình chữ X trên mặt đất: “Chỉ như vậy?”

Vị giám đốc nào đó: “……”

Minh Thiếu Diễm chế nhạo cười một tiếng, không hề lưu luyến tiến lên xe, để lại một đống người đứng ở kia cười.

Hôm nay có khả năng đầu óc anh hỏng rồi nên mới đến cái tiệc rượu nhàm chán này, còn gặp một đống phụ nữ phiền phức.

Minh Thiếu Diễm tối nay uống có hơi nhiều.

Đây là thói quen nhiều năm của anh, mỗi khi tâm tình không thông thuận thì nhất định sẽ uống nhiều rượu.

Chú Lý đón anh đúng mười giờ tối, ông ở phía trước lẳng lặng lái xe, Minh Thiếu Diễm ngã ra ghế sau nhắm hai mắt lại.

Có lẽ là do uống rượu, hoặc có lẽ là do hôm nay gặp Đường Đường nên Minh Thiếu Diễm vừa nhắm mắt lại liền nhớ tới cảnh tượng năm đó Minh Thiếu Phạn mang theo người đàn bà kia trở về.

Cha không đồng ý, Minh Thiếu Phạn bắt đầu nháo lên, sau đó anh ấy và cha ồn ào đến túi bụi, mẹ ở giữa vẫn luôn khuyên nhủ hai bên.

Khi đó anh còn nhỏ, nhìn cha mẹ và anh cả mỗi ngày cãi nhau chỉ cảm thấy phiền. Nhưng còn chưa kịp phiền lâu lắm, bởi vì vào một ngày nọ anh cả chạy ra ngoài mẹ đuổi theo, lại sau đó hai người không bao giờ trở về nữa.

Chuyện đã qua mấy năm, ngay cả cha cũng đi rồi.

Anh không muốn ở lại nhà cũ Minh gia, bên trong có quá nhiều ký ức cho nên anh dọn tới một tòa biệt thự mới. Căn nhà mới rất lớn cũng rất sáng, không có đến một dấu vết đã từng có người ở.

Ngoại trừ hôm nay đón Đường Đường về nhà.

Trong nhà vẫn sáng đèn như cũ, đây đã là thói quen của Minh Thiếu Diễm, ngay cả ngủ cũng vẫn luôn mở đèn.

Minh Thiếu Diễm qua loa rửa mặt sau đó nằm lên giường, cồn rượu chậm rãi dâng lên, đầu đau nhức từng đợt rồi lại buồn nôn.

Vào lúc sắp ngủ Minh Thiếu Diễm mơ mơ màng màng nghĩ đến buổi sáng ngày mai nhất định phải uống nhiều hơn một ly cà phê.

Đáng tiếc chuyên gia pha chế có tay nghề không tồi lúc trước đi rồi, nếu để dì Trình đụng đến cà phê thì hương vị thật sự có chút khó nói. Ngày mai bảo chú Lý lại tìm một chuyên gia pha chế có tay nghề tốt là được rồi.

Sáng hôm sau, thời gian đúng bảy giờ Minh Thiếu Diễm tỉnh dậy như mọi ngày, chẳng qua vì hôm qua uống rượu nên đầu hôm nay có hơi nặng.

Sau khi vào phòng tắm tắm xong anh mở ra tủ quần áo lựa chọn một bộ tây trang, một món lại một món, áo sơmi, áo khoác, cà vạt, đồng hồ,… toàn bộ đều được mặc vào không chút cẩu thả, cuối cùng là đem áo khoác vắt lên trên cánh tay.

Đúng bảy giờ ba mươi phút, Minh Thiếu Diễm ra khỏi phòng ngủ. Khi đi đến cửa cầu thang, đột nhiên nghĩ đến gì đó mà dừng lại một chút, theo hướng cầu thang nhìn thoáng qua lầu ba.

Biệt thự tổng cộng có ba tầng, phòng ngủ Minh Thiếu Diễm, thư phòng và phòng tập thể thao đều ở tầng hai, tầng ba trước kia vẫn luôn để trống, bây giờ đã có Đường Đường dọn vào ở.

Minh Thiếu Diễm nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, hướng dưới lầu đi xuống.

Biệt thự vẫn an tĩnh trước sau như một chỉ là trong không khí tràn ngập hương thơm của cà phê. Minh Thiếu Diễm có chút bất đắc dĩ.

Anh rất thích cà phê, đặc biệt là cà phê Lam Sơn, lúc trước trong biệt thự có một chuyên gia pha chế cà phê có kỹ thuật vô cùng tốt, đáng tiếc hai tuần trước đã nghỉ việc rời khỏi biệt thự.

Sau này thư ký đã mời đến hai vị khác nhưng Minh Thiếu Diễm đều không vừa lòng. Dì Trình vì để anh chịu uống cà phê do dì làm nên mỗi ngày ở trong phòng bếp nghiên cứu chế biến cà phê, không biết đã lãng phí bao nhiêu bột rồi.

Minh Thiếu Diễm bước vào phòng bếp, đang định bảo dì Trình không cần làm nữa, liếc mắt một cái đã thấy người anh vốn tưởng rằng còn ngủ nướng trên phòng.

Thật sự là quá mức kinh ngạc, Minh Thiếu Diễm trong lúc nhất thời cho rằng mình ngủ chưa tỉnh nhìn lầm rồi.

Lại nhìn một lần nữa, không nhìn lầm.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấy anh thì nở nụ cười, đem cà phê vừa mới pha xong đặt lên bàn.

“Chú nhỏ, chú nếm thử xem có thích hay không”, cô nói, sau đó lại có chút thấp thỏm bổ sung một câu, “Không hài lòng thì nói, cháu giúp chú đổi lại ly khác.”

Minh Thiếu Diễm muốn nói với cô không cần đâu.

Pha cà phê thủ công không phải dễ, pha một ly cà phê ngon lại càng khó khăn hơn.

Nhiệt độ phin, bột cà phê, nhiệt độ nước, chưng cà phê, cho cà phê nhỏ giọt, mỗi một quá trình đều yêu cầu kỹ thuật và thủ pháp tỉ mỉ. Chất lượng cà phê, liều lượng bột cà phê, thời gian chưng cà phê phải khống chế nhiệt độ nước, khi cho cà phê nhỏ giọt phải khống chế lượng nước, chỉ cần một bước sai sẽ ảnh hưởng đến thành phẩm.

Làm việc này cần yêu cầu phải có đủ hiểu biết đối với cà phê, cả quá trình pha chế cũng phải đủ thuần thục. Vậy nên dù có là dì Trình nghiêm túc pha chế thì cũng không thể pha ra được loại cà phê Lam Sơn đúng vị, càng đừng nói là Đường Đường.

Hơn nữa loại cà phê Lam Sơn này không phải nhà ai cũng có đủ điều kiện gánh vác. Với bản lĩnh của Đường Đường, cà phê cô pha có lẽ chỉ đạt đến trình độ đem cà phê hòa tan khuấy với nước nóng.

Minh Thiếu Diễm không chút hy vọng nào, anh cũng không muốn ủy khuất đầu lưỡi mình vì thế quyết đoán cự tuyệt.

“Không uống”, Minh Thiếu Diễm nói, “Cô tự giữ lấy uống đi.”

Đường Đường mắt nhìn cà phê, sau lại nhìn về phía Minh Thiếu Diễm, dựng thẳng một ngón tay,

“Chú chỉ nếm thử một chút thôi.”

Minh Thiếu Diễm: Vì sao một hai phải bức tôi nếm cà phê hòa tan, có biết tự hiểu lấy chính mình không hả?

Dì Trình từ trong phòng bếp chậm rãi đi ra, cao hứng thúc giục Minh Thiếu Diễm, “Tiểu thư sáng sớm đã xuống, nói con buổi tối uống rượu nên hôm nay nhất định tinh thần không tốt. Con bé bận rộn hơn nữa ngày để pha một ly, ngửi rất thơm. Con mau thử xem.”

Minh Thiếu Diễm:…….

Được rồi, dù sao uống một chút cũng không chết.

Ngồi ở trước bàn bưng cái ly lên, ánh mắt dừng ở giữa ly cà phê.

Màu sắc vậy mà cũng không tệ?

Nhấp môi nếm một chút, hương vị tinh khiết, thơm nồng quen thuộc của cà phê Lam Sơn ngay lập tức ăn mòn cơn đau đầu sau cơn say. Hương vị hôm nay so với ngày thường đắng hơn một chút, nhưng bởi vì ngày hôm qua mới uống rượu nên độ đắng như vậy lại vừa vặn rất tốt.

Minh Thiếu Diễm lại uống thêm một ngụm, dư quang phát hiện Đường Đường ánh mắt sáng quắc nhìn mình, bỗng cảm thấy có chút chói mắt.

Vì thế động tác uống cà phê càng chậm.

Tuyệt đối không thể để cô nhóc này phát hiện anh vô cùng vừa lòng với ly cà phê.

Từ từ tốn tốn uống xong ly cà phê, Minh Thiếu Diễm mở ra cái miệng quý giá phun cho Đường Đường hai chữ,

“Miễn cưỡng.”

Đường Đường cầm lấy cái ly đã uống sạch sẽ chớp chớp mắt, chỉ là miễn cưỡng sao?

Không thể nào!

Đường Đường vẫn luôn nhớ rõ chi tiết Minh Thiếu Diễm thích uống cà phê Lam Sơn trong tiểu thuyết, bởi vì cô cũng vô cùng thích cà phê. Cà phê Lam Sơn chính là một trong số những loại cô thích.

Vì thường xuyên ở đoàn làm phim, không có cách nào đi tiệm cà phê nên Đường Đường quyết định tự học cách pha cà phê. Sau này khi có thời gian rảnh cô thậm chí còn đến Kenya học một số kiến thức chuyên nghiệp về cách pha cà phê.

Cô đối với cà phê có yêu cầu rất cao nên tay nghề thực sự không tồi. Đêm qua đã hỏi dì Trình về thời gian rời giường của Minh Thiếu Diễm, hôm nay còn cố ý dậy sớm để pha cà phê. Trước đó cô đã pha cho mình một ly, rất là vừa lòng, sau đó lại pha cho Minh Thiếu Diễm một ly đắng hơn một chút.

Kết quả Minh Thiếu Diễm cũng chỉ thấy miễn cưỡng?

Đường Đường có chút phát ngốc.

Dì Trình từ tay Đường Đường tiếp nhận ly cà phê cười tủm tỉm liếc nhìn Minh Thiếu Diễm một cái, “Miễn cưỡng mà lại uống hết rồi.”

“Thịnh tình không thể từ chối”, Minh Thiếu Diễm liếc mắt nhìn Đường Đường một cái liền xoay người rời đi.

Dì Trình phàn nàn một tiếng, “Càng lớn càng rắc rối”, lầu bầu xong lại nói trộm bên tai Đường Đường, “Dì trước kia cũng pha cà phê cho nó uống, nó vừa nhấp một ngụm đã phun ra rồi.”

Đường Đường chớp chớp mắt quay đầu nhìn Minh Thiếu diễm đã đi thật xa.

Trong nội tâm hình tượng tổng tài bá đạo hà khắc lãnh khốc của Minh Thiếu Diễm sụp xuống một chút, có thêm một chút rắc rối, một chút muộn tao*.

*Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.

Minh Thiếu Diễm đi rồi, Đường Đường ở lại chậm rì rì ăn sáng, ăn xong thì luyện yoga một lát, sau đó là lướt Weibo.

Hôm nay chương trình tuyển chọn ngôi sao lúc trước chính thức tuyên bố xuất đạo cho chín cô gái. Chỉ là khi vừa mở ra bình luận, trong mười bình luận đứng top thì sẽ có tám cái không liên quan đến chín cô gái.

Tất cả đều là mắng Đường Đường.

[ Còn may là không có người nào đó. ]

[ Không có Đường Đường, thật là thần thanh khí sảng. ]

Đây là chuyện gì hả, đầu năm nay, lôi người ta lên sân khấu lại không trả tiền cho người ta, các người còn có liêm sỉ hay không?

Đường Đường một bên nói móc một bên thưởng thức những lời mắng chửi của cư dân mạng. Rõ ràng là chín người kia xuất đạo, nhưng kết quả có đến ba hot search không liên quan đến bọn họ mà liên quan đến Đường Đường. Đếm đi đếm lại có tất cả bốn cái.

Đường Đường Tô Xán, Đường Đường khóc lóc,… Mỗi một cái đều đầy rẫy những bình luận tồi tệ.

Lại lướt thêm một chút, hot search vẫn không giảm nhưng lại nhiều thêm một cái, chỉ chốc lát sau lại có thêm một cái nữa.

Lần này không liên quan đến chuyện xuất đạo mà là một cái bát quái mới toanh.

[ Đường Đường, cô có còn là con người không. ]

Đây là cái hot search quỷ gì vậy?

Đường Đường vẻ mặt hoang mang mở ra, phát hiện đó là một đoạn video, nếu nói đúng hơn thì đó phải là một đoạn ghi âm, bởi vì hình ảnh rất tối hầu như chỉ có thể nghe được âm thanh.

Trong video là âm thanh bén nhọn của một người phụ nữ, rất ủy khuất, cũng rất quen thuộc, “Tôi biết cô ở bên ngoài không được thoải mái, nếu vậy thì cô trở về là được rồi. Tôi không thể lo cho cô làm minh tinh được nhưng tôi vẫn có thể lo cho cô tiếp tục học hành. Tôi xem cô như con gái ruột mà nuôi đến như vậy thì không lẽ còn có thể mặc kệ cô. Tôi ở nơi này vì cô mà suy nghĩ nhưng không ngờ cô vừa trở về đã đòi tiền tôi. Cô thật sự làm hai vợ chồng tôi thất vọng, nếu chồng tôi thật sự có để lại tiền cho cô thì chẳng lẽ tôi xấu xa đến mức giữ riêng cho mình. Nhưng cô hỏi mọi người thử xem, ai lập di chúc mà không để lại cho con gái ruột, lại đi cho con gái nuôi chứ, hơn nữa còn cho một lần đến bốn mươi phần trăm. Đường Đường, cô có còn là con người không!”

Video chỉ phát đến đây sau đó im bặt.

Đường Đường:……

Thật ra đây là một video không hề có tính chân thực. Trong video còn không quay đến người, có thể là người quay phim nhát gan không dám quay cận cảnh, cho nên trong đó không hề nhìn thấy Đường Đường mà chỉ nghe thấy tên Đường Đường.

Nếu đổi thành người khác, nghe được những lời nói kia thì phản ứng đầu tiên chính là giả.

Nhưng nếu người này đổi thành Đường Đường, một kẻ chỉ cần nhắc tới nhất định sẽ bị mắng thê thảm…

Hơn nữa khi còn trong chương trình Đường Đường từng nhắc qua thân thế của mình, cô nói cô chưa từng gặp qua cha mẹ ruột, đều do cha mẹ nuôi nuôi lớn cô. Tuy rằng không có nói thẳng ra nhưng hàm ý trong lời nói đều tỏ vẻ mẹ nuôi đối xử với cô có khuynh hướng bạo lực gia đình.

Thời điểm đoạn này được công chiếu cũng chính là lúc Đường Đường đang vô cùng nổi tiếng. Một đoạn thân thế bi thảm làm cho vô số fans và người qua đường đau lòng không thôi, vì thế nhân khí của cô càng bùng nổ hơn.

Cho dù hiện tại Đường Đường đã hoàn toàn bị bôi đen nhưng thật ra vẫn còn một bộ phận fans nhỏ tồn tại. Ở trong lòng bọn họ, Đường Đường có không hiểu chuyện thì bọn họ đều sẽ tha thứ. Bởi vì họ vẫn luôn nhớ đến cô gái nhỏ xinh đẹp đã khóc lóc nói mình lớn lên không hề vui vẻ.

Thẳng đến video này xuất hiện.

Cực cực khổ khổ xem cô như con gái ruột mà nuôi lớn… Vừa trở về liền đòi tiền tôi… Bốn mươi phần trăm di sản… Và câu cuối cùng thê lương kia, “Đường Đường, cô có còn là con người không!”

Chưa đến mười phút, nhãn dán phía sau lúc đầu là “Mới” hiện tại đã biến thành “Nóng”, len len lỏi lỏi cũng lên tới hot search thứ chín.

Trên Weibo bình luận đã lên tới vài vạn, top bình luận đều là mấy tài khoản để hình Nhan Nghiên, Bách Thần và Tô Xán, bọn họ đều đồng nhất nói một câu.

“Đường Đường, cô có còn là con người không?”

Lại lướt xuống chút nữa,

[ Ha ha ha, con gái nuôi lại muốn lấy bốn mươi phần trăm di sản, cười chết tôi. Trên đời sao lại có loại người mặt dày như vậy. ]

[ Nhớ tới trước đây tôi còn bởi vì thân thế mà cảm thấy cô ta đáng thương, bây giờ thật muốn quăng cho mình một cái tát. ]

[ Trước kia nhiều người bỏ hâm mộ cô ta tôi vẫn kiên trì không từ bỏ. Nhưng lần này thật sự phải từ bỏ thôi, lừa gạt người xem như vậy… Tôi đã quá thất vọng rồi. ]

[ Lòng lang dạ sói, cha mẹ nuôi của cô ta thật đáng thương, cũng đã nuôi cô ta lớn đến chừng này! ]

Chỉ với một đoạn video không thể xác định thật giả cũng có thể tuyên án Đường Đường phạm tội.

Video này khẳng định do hàng xóm tung lên, nhưng vẫn có chút không thể xác định được, là do vốn dĩ người kia chỉ ghi lại nhiêu đó hay do truyền thông có ý cắt nối biên tập tạo ra như vậy.

Nếu là vế trước thì Đường Đường xui xẻo rồi, còn nếu là vế sau vậy nhất định là có người cố ý muốn dẫm chết cô.

Đường Đường nghĩ nghĩ liền gọi cho anh chàng thư ký đẹp trai bên cạnh Minh Thiếu Diễm.

Tại một nơi nào đó của thành phố S, một cô gái trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp đang cẩn thận sơn móng tay mình, bên cạnh cô gái xinh đẹp là một người đàn ông âm nhu*, anh liếc nhìn móng tay đỏ tươi của cô thuận miệng nói,

*âm nhu: ý chỉ những người bị nữ tính hóa (… các nàng tự hiểu hen)

“Cô trước kia không thích mấy thứ này mà.”

Lông mi Nhan Nghiên khẽ run, thổi thổi móng tay còn chưa thấm, “Chỉ chơi chơi một chút thôi”. Nói xong lại nhìn người đàn ông âm nhu kia một cái, “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”

“Cái người tên Đường Đường mắng em lúc trước bị bóc trần đòi tiền mẹ nuôi”, người đàn ông ôn nhu đem điện thoại đưa cho Nhan Nghiên, “Em xem, video vừa nhìn đã biết chính là bị cắt. Rõ ràng là có người muốn chỉnh cô ấy.”

Nói xong lại thở dài, “Lớn lên xinh đẹp như vậy nhưng lại không có đầu óc, thật uổng phí. Anh thấy cái cô Đường Đường này ấy, chắc là hoàn toàn xong rồi.”

Nhan Nghiên rũ lông mi xuống.

Còn chưa đâu.

Đường Đường sẽ không xuống sân khấu sớm như vậy, bởi vì cô ta là nữ phụ quan trọng nhất trong sách mà. Không có Đường Đường thì sẽ không còn ai làm nền cho sự thành công của cô nữa. Nếu nhớ không lầm thì chính là lúc này sẽ có một người giúp đỡ Đường Đường tẩy trắng tất cả vết nhơ.

Có điều cũng không sao cả.

Trên thế giới này, người không cần kiêng kị nhất chính là Đường Đường, bởi vì chỉ có cô biết rõ bí mật lớn nhất trên người Đường Đường.

Cô bé beta: Ai đọc đến đây rồi nhớ thả tim cho editor nhà tui nha, iuu thương 3000 lần

Đường Đường trước kia mỗi ngày đều bận bận rộn rộn, bây giờ không cần đóng phim cũng chưa cần phải đi học, trong lúc nhất thời có chút không biết làm gì, vì thế cô lấy điện thoại ra download trò chơi. Chơi được mấy trò lại không có hứng thú nữa, từ trên giường đứng lên muốn đi phòng tập thể thao ở tầng hai làm vài động tác kéo duỗi, khi vừa mới đến cửa thang lầu nghĩ nghĩ lại lui trở về.

Tầng hai là không gian riêng tư của Minh Thiếu Diễm, mỗi một phòng đều đóng cửa kín mít. Toàn thân Minh Thiếu Diễm đều tản ra không khí người sống chớ gần, đặc biệt là đối với cô. Buổi sáng khi nhận lấy ly cà phê của cô liền trực tiếp viết chữ ghét bỏ lên trên mặt, nếu giờ lại dùng phòng tập thể hình của anh thì sẽ bị ghi thù cũng không chừng.

Hiện tại cô còn phải trông cậy vào Minh Thiếu Diễm giúp cô tẩy trắng, lót đường cho cô một lần nữa tiến vào giới giải trí. Thời điểm nên chân chó thì phải chân chó, cuộc sống thật không dễ dàng chút nào, Đường Đường thở dài xuống tầng một bắt gặp dì Trình đang muốn đem mâm trái cây lên lầu.

Đường Đường vội vàng tiếp nhận mâm đựng trái cây cảm ơn dì Trình, thái độ của dì Trình đối với cô vẫn luôn nhiệt tình như vậy. Đường Đường đi lên tầng hai, đi đến chỗ ngoặt liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, dì Trình vẫn đứng nơi đó hiền lành nhìn cô.

Trở lại phòng ngủ, Đường Đường xiên lấy một miếng thanh long, vừa ăn vừa mở ra hành lý của cô.

Một cái vali rất lớn, bên trong có đến bảy tám bộ quần áo, quần trông còn được nhưng toàn bộ áo đều thuộc loại không thấp ngực thì cũng trễ vai.

Dáng người tốt thì cũng không thể ăn mặc quá lố như vậy được, ngày mai là đến ngày chính thức đi học, những bộ quần áo kia nhất định không thể mặc được. Đường Đường cầm khẩu trang mang lên chuẩn bị ra ngoài mua vài món quần áo.

Đang muốn ra ngoài, dì Trình liền gõ cửa nói Minh Thiếu Diễm cho người mang đồ về.

Người đến là anh chàng thư ký đẹp trai bên cạnh Minh Thiếu Diễm, cậu đẹp trai một bên chỉ huy đem đồ về phòng một bên nói chuyện với Đường Đường.

“Đường tiểu thư cao một mét bảy mươi hai, nặng bốn mươi lăm ký, quần áo được ước đoán hẳn là cỡ s, giày dựa theo tư liệu mà chọn cỡ ba mươi bảy. Cô có thể thử qua một lần trước, nếu cảm thấy không hợp thì lập tức đi đổi”, nói xong lại nhìn khẩu trang mà cô đang đeo, “Hiện tại cô tốt nhất là nên ở nhà, Minh đổng đã nói cô bây giờ không thích hợp để đi ra cửa gặp người, đặc biệt là đám người tập trung ở khu thương nghiệp.”

Đường Đường: “…… Đã biết.”

Thật ra còn rất tri kỷ nha, nhưng mà sao lời nói này lại không dễ nghe chút nào.

Đường Đường không thử quần áo, cơ thể này dựa theo miêu tả của tiểu thuyết là thuộc dạng dáng người có tỉ lệ hoàn mỹ mặc gì cũng đẹp, chỉ cần là quần áo vừa cỡ, cỡ s chắc cũng không sai biệt lắm. Chọn vài món quần áo mình thích đưa lên phòng ngủ, tủ quần áo vừa nãy còn trống rỗng trong nháy mắt đã được bổ sung đến tràn đầy.

Đường Đường thay đổi một bộ quần áo thoải mái tương đối rộng, nhìn nhìn thời gian, đã là năm giờ rưỡi chiều. Đường Đường đi xuống lầu hỏi dì Trình, “Chú nhỏ tối nay có về ăn cơm không?”

Thấy Đường Đường chủ động hỏi về Minh Thiếu Diễm, dì Trình càng thêm cao hứng, liên thanh nói vài lần sẽ trở về, “Đúng sáu giờ sẽ về nhà.”

Quả nhiên là Minh Thiếu Diễm đến thời gian cũng có thể canh chuẩn như vậy.

Buổi chiều lúc sáu giờ đúng chiếc xe Maybach màu đen quen thuộc ngừng ở ngoài sân. Thân ảnh Minh Thiếu Diễm xuất hiện trong tầm mắt, dì Trình liền theo thói quen đi ra cửa đón người, Đường Đường cũng từ sô pha đứng lên đi theo ra ngoài.

Nắm chặt tất cả cơ hội gặp nhau để kéo thêm một chút hảo cảm.

Minh Thiếu Diễm vừa nhấc đầu đã nhìn thấy dì Trình ra đón anh như mọi ngày, nhưng bên cạnh dì còn có một người khác, đối diện ánh mắt anh liền vội vàng cười.

Trong đầu Minh Thiếu Diễm đột nhiên này ra một từ, chân chó.

Chỉ có điều cái chân chó này thật sự có chút xinh đẹp. Dù là người quen nhìn mỹ nữ giới giải trí như Minh Thiếu Diễm cũng không thể không thừa nhận cô cháu gái này của anh lớn lên rất xinh đẹp, đặc biệt là khi cười rộ lên trên má sẽ có cái lúm đồng tiền nho nhỏ.

Lần gặp mặt đầu tiên ở văn phòng lúc trước khi Đường Đường cười với anh, Minh Thiếu Diễm đã chú ý đến cái má lúm đồng tiền này.

Hôm nay lúc chú ba nhận được tin tức anh đón Đường Đường về liền gọi điện thoại cho anh, vội vàng hỏi anh đã đón khi nào. Rõ ràng là tức giận vô cùng nhưng cũng chỉ có thể cưỡng bách nghẹn trở về, sau khi Minh Thiếu Diễm bình tĩnh treo điện thoại thì tâm tình anh đã tốt lên không ít.

Thời điểm vừa mới về tới nhà lại nhớ tới trong nhà còn có một người nữa, là người mà anh không thể nào thích được. Nghĩ đến đây trong lòng Minh Thiếu Diễm đột nhiên có chút bực bội nhưng nhìn nụ cười sáng chói và lúm đồng tiền bên má của cô… Ánh mắt Minh Thiếu Diễm hơi hơi động đậy sau đó đem áo khoác đưa cho dì Trình, vừa đi vừa hỏi, “Chiều nay đã làm gì?”

Đường Đường còn tưởng rằng Minh Thiếu Diễm hỏi dì Trình, im lặng được vài giây Minh Thiếu Diễm bỗng nhiên đứng lại quay đầu nhìn cô. Đường Đường lúc này mới phát giác dì Trình đã đi vào phòng bếp.

“Chú đang hỏi cháu?”

Mắt thấy Minh Thiếu Diễm lại muốn nhíu mày Đường Đường liền vội vàng bước lên hai bước trả lời, “Chơi điện thoại một lát sau đó lại đọc sách, cháu còn thử vài bộ quần áo”, nói xong lại bổ sung một câu, “Cảm ơn chú nhỏ, quần áo cháu rất thích.”

“Không cần cảm ơn tôi”, Minh Thiếu Diễm mặt vô biểu tình ngồi trên sô pha tay cầm lấy một quyển tạp chí kinh tế tài chính, “Tất cả đều do thư ký chọn.”

“Do thư ký chọn nhưng lấy tiền của chú mua mà, cho nên cháu vẫn phải cảm ơn chú.”

Minh Thiếu Diễm giương mắt nhìn Đường Đường, sau đó nhàn nhạt ừ một tiếng xem như chấp nhận lời cảm ơn của cô, “Ngồi đi.”

Vừa nói mắt vừa nhìn quyển tạp chí trong tay như cũ, “Buổi chiều có xem Weibo không?”

“…… Có.”

“Chúc mừng cô lại được lên hot search.”

“………”

Minh Thiếu Diễm mặt không cảm xúc mỉa mai Đường Đường một câu, sau đó lại lật một trang báo tiếp tục không săn sóc nói, “Cô có dự tính gì không?”

Cái gì dự tính?

Minh Thiếu Diễm nếu đã nhắc tới hot search thì khẳng định đã biết đoạn ghi hình kia, cho nên bây giờ anh là đang hỏi về dự tính của di sản hay đang hỏi về dự tính của hot search?

Đường Đường suy đoán ý tứ của Minh Thiếu Diễm, trong lòng cô không nhịn được chửi thề, nói chuyện thì không thể nói rõ ràng sao, nói nhiều một chút cũng đâu có mất đi miếng thịt nào.

Không thể đoán ra Minh Thiếu Diễm rốt cuộc hỏi cái gì, miễn cho lại bị trào phúng lần nữa Đường Đường liền đơn giản suy xét cả hai vấn đề, “Đoạn video kia cũng chỉ nghe được mơ hồ một đoạn ngắn, diễn biến trong lời nói không thể phân biệt được thật giả, chúng ta hoàn toàn có thể đi tố tụng, nhưng bởi vì có rất nhiều account marketing chia sẻ nên chúng ta chỉ nên đưa đơn kiện cho những bình luận được nhiều lượt hưởng ứng. Còn về chuyện di sản, cháu có thể xác định cha nuôi có để lại cho cháu bốn mươi phần trăm di sản, di chúc có căn cứ của pháp luật vì thế cháu chuẩn bị đi mời luật sư, dùng pháp luật để giải quyết vấn đề.”

Minh Thiếu Diễm thật ra cũng chỉ thuận miệng nói một câu.

Năm Minh Thiếu Diễm mười tuổi mẹ và anh trai bị tai nạn giao thông cướp đi sinh mạng, năm mười sáu tuổi cha lại bệnh nặng qua đời, từ đó Minh Thiếu Diễm đã không còn người thân nữa.

Sau này Minh Thiếu Diễm một người qua gần mười năm, mười năm cô độc trong căn nhà lớn, ngoại trừ dì Trình thì tất cả những người giúp việc đều chỉ đến rồi đi.

Nhưng hiện tại trong nhà đã có thêm một người nữa, là một cô gái nhỏ.

Dù Minh Thiếu Diễm không muốn thừa nhận nhưng lại không thể chối được, anh thật sự không biết cách ở chung với cô cháu gái nhỏ hơn mình bảy, mười tám tuổi.

Vì vậy nên anh chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi, lại không nghĩ đến cô sẽ trả lời nghiêm túc như vậy.

Càng không thể nghĩ đến Đường Đường thế mà nhìn việc rất rõ ràng, cũng đã dự tính bước đi cho mình, Minh Thiếu Diễm đột nhiên có chút không rõ.

Đây không phải là rất thông minh sao, như thế nào mà lúc trước lại nói ra những lời ngu xuẩn khiến người ta chỉ trích như vậy?

Trước kia bởi vì Bách Thần có liên quan đến Nhan Nghiên khiến cô ghen ghét nên mới nói ra những lời mỉa mai ngu ngốc như thế, không lẽ đây chính là thứ tình yêu khiến con người ta mất trí sao?

Quả nhiên tình yêu chính là thứ nhân tố không ổn định, cũng không tốt đẹp gì, nó chính là thứ mà Minh Thiếu Diễm anh không cần nhất.

Nếu Đường Đường có thể luôn luôn giống như hôm nay vậy thì anh cũng có thể đối với cô tốt một chút.

Đường Đường nói cô muốn tiếp tục ở trong giới giải trí, Minh Thiếu Diễm tự nhiên sẽ đưa cô cho người đại diện mà anh tin tưởng nhất, đó cũng chính là người đại diện của Bách Thần hiện tại, Đái Na.

Nhưng bây giờ đã thấy qua bộ dáng thông minh đứng đắn, trật tự rõ ràng của Đường Đường, Minh Thiếu Diễm đột nhiên cảm thấy vẫn nên tìm một người khác thôi, “Cô không cần phải xen vào.”

Đường Đường kinh ngạc ngẩng đầu, “Không cần phải xen vào?”

Đường Đường nếu muốn ở tại giới giải trí thì đương nhiên sẽ được thêm vào dưới danh nghĩa của Thánh Ngu. Về công cô là nghệ sĩ dưới trướng của anh, về tư cô là cháu gái của anh, hiện giờ anh mặc kệ chuyện này thì không lẽ để cô tự mình xử lý? Một cô nhóc mới mười mấy tuổi thì xử lý như thế nào.

“Cô lấy cái gì mà xử lý? Minh Thiếu Diễm cười nhạo nhìn Đường Đường, “Mời luật sư khởi kiện thì có dập tắt được dư luận hay sao?”

Đường Đường:…….

Tôi câm miệng, được không.

Dì Trình từ phòng bếp đi ra, nhìn Minh Thiếu Diễm và Đường Đường cùng ngồi trên sô pha liền tươi cười không ngăn được, “Hai chú cháu các người nói gì mà cao hứng như vậy.”

Đường Đường trộm nhìn gương mặt đang thối của Minh Thiếu Diễm.

Bản lĩnh nói dối của dì cũng thật lợi hại, như thế này mà dì có thể nói là cao hứng sao?

“Được rồi được rồi, về sau thời điểm vui vẻ nói chuyện như vậy còn nhiều lắm mà, bây giờ mau đi ăn cơm thôi!”

Vui vẻ không phải được dùng như vậy đâu, dì! Đường Đường theo bản năng nhìn về phía Minh Thiếu Diễm, thấy mặt anh vì hai chữ này mà run rẩy. Tâm tình Đường Đường đột nhiên tốt đẹp.

Nhìn thân ảnh Minh Thiếu Diễm đứng lên đi vào phòng bếp, Đường Đường đột nhiên cảm thấy tuy rằng lời nói của Minh Thiếu Diễm không hề dễ nghe nhưng đại ý thì vẫn là tốt, cô vẫn nên cảm ơn anh.

Ngồi trên bàn cơm, Đường Đường liếc mắt nhìn Minh Thiếu Diễm vẫn luôn im lặng nãy giờ, “Chú nhỏ…”

“Ăn cơm”, Minh Thiếu Diễm ngắt lời Đường, “Lúc ăn và ngủ không nói chuyện.”

Nói xong đột nhiên nhìn Đường Đường một cái, thấy cháu gái cúi đầu không biết vì sao âm thanh lại mềm đi vài phần, “Có chuyện gì ăn xong lại nói.”

“A”, Đường Đường cầm đũa gắp một miếng cơm nói, “Được.”

Trong lúc nhất thời trong phòng bếp chỉ còn tiếng va chạm thanh thúy của chén đũa.

Sau khi ăn xong cơm tối, Đường Đường vòng quanh biệt thự hơn nữa giờ, khi trở về liền tắm rồi thay đổi quần áo. Ngày mai đã phải đến trường báo danh vì thế Đường Đường chuẩn bị ngủ sớm một chút.

Lúc sắp ngủ lại cảm thấy khát, Đường Đường xuống lầu đi tìm nước uống, vừa đi đến tầng hai liền gặp Minh Thiếu Diễm cũng muốn xuống lầu.

Chỗ giao nhau của cầu thang tầng ba và tầng hai có chút tối, Đường Đường hoàn toàn không nhìn thấy Minh Thiếu Diễm, lúc đi đến không cẩn thận đập vào người anh. Minh Thiếu Diễm nắm lấy cổ tay cô, chờ cô đứng vững nhanh chóng buông ra, mặt mày anh tuấn nhăn lại, “Nhìn đường.”

Tay Minh Thiếu Diễm quá nóng, bởi vì hai người đứng gần nhau nên Đường Đường thậm chí có thể cảm nhận không khí nóng hổi trên người anh. Ngẩng đầu lên mới phát hiện đầu tóc Minh Thiếu Diễm ướt nhẹp mồ hôi, hiện tại nhìn anh không giống bộ dáng chỉnh tề ban ngày mà có chút hỗn độn.

Lúc này Đường Đường mới thấy phòng tập thể hình ở tầng hai đang mở cửa, bên trong còn sáng đèn. Đường Đường đi theo sau Minh Thiếu Diễm, “Chú nhỏ, chú tập thể hình sao?”

“Ừm.”

“Tập xong hẳn là phải khát nước rồi.”

Minh Thiếu Diễm thở dài, “Còn không nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi trường học báo danh.”

“Vâng.”

“Buổi sáng ngày mai…”, Minh Thiếu Diễm đột nhiên phát ra tiếng nhưng lại không nói nữa, mày không tự giác nhíu lại, “Thôi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Nói xong lại bưng ly nước lên tầng.

Đường Đường không hiểu được Minh Thiếu Diễm muốn nói gì, buổi sáng ngày mai làm sao vậy? Đoán không được, nghĩ không ra, tâm tư đàn ông thật là khó hiểu, đặc biệt là tâm tư Minh Thiếu Diễm.

Buổi sáng ngày mai nhớ pha cà phê.

Chỉ một câu như vậy nhưng rốt cuộc Minh Thiếu Diễm không thể nói ra, sáng nay còn nói cà phê cô làm miễn cưỡng, bây giờ lại kêu cô chuẩn bị cà phê, đây không phải là tự vả mặt mình sao.

Một ly cà phê mà thôi, có không uống cũng chẳng sao.

Kết quả ngày hôm sau, Minh Thiếu Diễm lại uống ly cà phê quen thuộc lúc trước, cà phê dì Trình pha…

Minh Thiếu Diễm chỉ uống một ngụm sau đó không uống nổi nữa buông cái ly ra khỏi phòng bếp, để lại dì Trình bưng ly cà phê còn hơn phân nửa buồn bực. Dì thấy Đường Đường vừa xuống lầu liền nói, “Dì nếm thấy cà phê của dì và cháu cũng không khác nhau lắm mà.”

Đường Đường cười cười, “Hôm nào đó con dạy dì làm.”

Dì Trình liên thanh nói được sau đó tự mình đón cô ra cửa, dì còn chúc cô ngày đầu tiên đi học vui vẻ.

Mà cũng cùng thời gian đó, tại trường trung học phụ thuộc Thành Đại, Tieba trong trường đột nhiên tuôn ra một bài đăng.

[ Vừa mới đi lên chỗ giáo vụ, vậy mà lại thấy cái này! ]

Phía dưới là một xấp tư liệu về một học sinh mới, trên tư liệu cũng có hình ảnh xinh đẹp bức người của học sinh mới, mà phần tên họ của học sinh ấy ghì hai chữ thật lớn — Đường Đường?!

Đường Đường vậy mà chuyển đến trường trung học phụ thuộc? Bảy giờ rưỡi sáng, toàn bộ học sinh trong trường Thành Đại đều bùng nổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK