Mễ Việt chịu hai đả kích nặng nề.
Bị thất tình không nói, đáng nói là người anh em tốt kiêm cặp đôi hoàn hảo trong mắt mọi người lại im lặng thoát kiếp độc thân!
[ ĐM nó, là thằng cẩu nào! ]
Đường Đường:……
[ Cậu mới là thằng cẩu. ]
Mễ Việt càng thương tâm hơn, có vợ liền quên anh em. Bây giờ cô còn vì tên đàn ông hoang này mà mắng cậu, phụ nữ đúng là giống loài tuyệt tình. Rõ ràng mấy ngày trước bọn họ còn vui vẻ bên nhau giả làm người yêu cùng quay phim truyền hình.
Cuộc đời sao đắng cay như vậy?
Mễ Việt lên Weibo đăng một cái Weibo khóc hu hu. Không bao lâu bình luận của các fan đã hơn vạn. Chuyện Mễ Việt thích ca sĩ Adela không phải bí mật, mọi người đều cho rằng Mễ Việt vì chuyện đó mà đăng Weibo. Đường Đường ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì bèn chạy tới xem náo nhiệt, rất không biết xấu hổ chê cười cậu nói cậu lại khóc nữa. Phía dưới, fan bị hai người này làm cười không ngừng.
Mễ Việt cảm thấy, tình anh em có chắc bền lâu.
Tới giờ Đường Đường cũng không chịu nói người đàn ông kia là ai, còn nói sợ nói ra sẽ hù chết cậu.
Ha ha, còn chuyện gì có thể dọa Mễ Việt cậu chứ? Lúc trước khi biết ông chủ Thánh Ngu là chú ruột Đường Đường, cậu cũng chưa bị hù chết, không lẽ thân phận bạn trai Đường Đường còn trâu bò hơn Minh Thiếu Diễm?
Đùa sao?
Cậu phải chờ, sau này có không dọa được cậu, cậu sẽ cười chết Đường Đường.
Hai ngày sau, rốt cuộc Đái Na cũng gặp được Đường Đường, dẫn Đường Đường bay đến G thị chụp tạp chí.
Đái Na phải tự mình đi theo, dù sao tạp chí này là cái có địa vị lớn nhất trong năm tạp chí hàng đầu. Thứ nhất là vì địa vị cao, thứ hai là vì Đường Đường đã trễ hai ngày, tuy bên tạp chí nói không sao, nhưng nhất định không phải như vậy.
Rốt cuộc Đường Đường chỉ là người mới, chưa từng tiếp xúc với những người trong giới thời trang, cũng chưa từng đến studio chụp ảnh, hơn nữa sau đó còn có buổi phỏng vấn. Vấn đề nào Đái Na cũng không yên tâm nên cô phải tự mình đi theo.
Dọc đường Đái Na nói hết những điểm phải lưu ý với Đường Đường, lát nữa thấy người ta phải thế nào, khi chụp ảnh phải thế nào, cuối cùng khi phỏng vấn phải trách những câu hỏi nào.
Tuy Đường Đường đã chụp ảnh bìa cho rất nhiều, cũng tham gia vô số cuộc phỏng vấn, chẳng những trong nước mà cả nước ngoài. Nhưng Đái Na nghiêm túc như vậy, Đường Đường cũng rất nghiêm túc nghe.
Đái Na thấy Đường Đường nghiêm túc, lập tức mềm lòng. Trong lòng thầm mắng Minh Thiếu Diễm vài lần, sau đó không tự giác biện hộ cho Đường Đường hai câu. Nói không chừng là Minh Thiếu Diễm quá súc sinh, đứa nhỏ Đường Đường ngoan đến như vậy kia mà.
Dù sao đã có cô ở đây giám sát sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra.
Kết quả khi gặp giám đốc tạp chí, chẳng những Đường Đường không chút luống cuống mà còn tự nhiên ứng đối vài câu. Chuyện này đã đủ làm Đái Na kinh ngạc, đến khi chính thức quay chụp, Đường Đường càng làm mọi người kinh hỉ.
Mặt, dáng người, mỗi một điểm đều hoàn mỹ. Người quay phim đã quay cho vô số soái ca mỹ nữ khi quay cho Đường Đường cũng không hỏi kinh ngạc cảm thán Đường Đường đúng là quá ăn ảnh.
Nhiếp ảnh gia thích nhất dạng người mẫu này.
Lần đầu tiên Đường Đường làm gương mặt ảnh bìa, bên tạp chí chuẩn bị cho cô một cái váy rất cổ tích.
Vẻ ngoài của cô thuộc loại xinh đẹp tinh xảo như búp bê, nhưng khi mặt váy lụa màu trắng, thân váy như ẩn như hiện phác họa ra đường cong duyên dáng. Cả người Đường Đường tỏa ra đầy tiên khí lại ẩn chút quyến rũ. Hai vẻ đẹp bất đồng đặt trên người Đường Đường lại vô cùng hài hòa.
Nét đẹp hoàn mỹ của cô hoàn toàn bộc lộ trước máy ảnh. Càng làm cho mọi người không tin nổi chính là, Đường Đường chỉ là một người mới nhưng cảm giác chụp hình lại cực kỳ tốt. Cô biết tìm máy ảnh, cũng biết nên có biểu cảm gì. Yêu cầu của nhiếp ảnh gia, dường như không cần ai chỉ Đường Đường đã biểu hiện đúng.
Biếu hiện của cô tốt, nhiếp ảnh gia chụp ảnh vô cùng tận hứng, chụp xong còn nói Đường Đường chính là minh tinh tốt nhất mà cô ấy từng gặp.
Nhiếp ảnh gia này khi Đường Đường còn là Nhan Nghiên đã hợp tác qua vài lần. hai người hợp tác rất ăn ý nhưng trước kia cô cũng không nhận được khen ngợi thế này.
Có thể thấy khuôn mặt và dáng người của Đường Đường là ưu điểm rất lớn.
Quay chụp xong sẽ đến phỏng vấn, dù sao cũng là tạp chí hàng đầu, họ không hỏi Đường Đường những vấn đề quá xảo huyệt. Lần này tạp chí lấy chủ đề “Trưởng thành”, nội dung chủ yếu là từ bị mọi người không thích trở thành một người được nhiều người yêu mếm một cô gái mới mười tám tuổi đã trải qua những gì, và tâm lý đã biến hóa ra sao.
Trong đó đương nhiên có một hai vấn đề tương đối mẫn cảm nhưng khó tránh khỏi, chính là Nhan Nghiên.
Bên tạp chí không hỏi đến Bách Thần nhưng lại hỏi tới Nhan nghiên, dù sao hiện tại Đường Đường đang từng bước phá vỡ từng thành tích của Nhan Nghiên, rất nhiều người đều mong chờ cô tiến bộ hơn nữa.
Trong lòng mọi người đều biết rõ, quan hệ giữa Đường Đường và Nhan Nghiên cực kỳ tệ. Đái Na cũng có chút lo lắng Đường Đường không thể trả lời vấn đề này tốt, nhưng sắc mặt Đường Đường vẫn bình thản, câu trả lời cũng vô cùng hợp lý.
Trong vấn đề này, Đường Đường nói đối thủ quyết định vị thế của cô, cô không phản bác giữa cô và Nhan Nghiên thật sự có sự cạnh tranh, nhưng Đường Đường cũng khen ngợi Nhan Nghiên, thừa nhận cô ấy là một nghệ sĩ xuất sắc.
Phóng viên và Đái Na đều hơi kinh ngạc, không ngờ Đường Đường có thể nói như vậy, dù sao cô chỉ mới là một cô gái tuổi mười tám.
Phỏng vấn tiến hành rất thuận lời, phóng viên hỏi hết những câu đã chuẩn bị xong lại hỏi thêm vài vấn đề riêng tư khác, ví như Đường Đường có mong muốn gì với nửa kia hay không, hay là cô thích mẫu người gì.
“Thành thục, ổn trọng”, vấn đề này không biết Đường Đường đã trả lời bao nhiêu lần.
Đái Na tại nơi không ai thấy hung hăng trợn trắng mắt, cô đương nhiên nghe ra Đường Đường đang nói Minh Thiếu Diễm, nhưng nhìn biểu hiện gần đây của Minh Thiếu Diễm, làm gì có chỗ nào mà thành thục, ổn trọng?
Quả nhiên, con người khi yêu đều bị mù mắt.
Trên đường về Đường Đường cứ nhắn tin Wechat, Đái Na vốn tưởng là Minh Thiếu Diễm, trong lòng thầm nghĩ Minh Thiếu Diễm đã sa đọa đến mức dùng thời gian làm việc để yêu đương với bạn gái rồi sao? Đái Na làm bộ không cẩn thận liếc qua bên cạnh một cái, vừa liếc qua liền thấy cái meme [ Gớt nước mắt ].
Không thể nào là Minh Thiếu Diễm được, nếu có thật là anh ta thì dù có chết cô cũng không tưởng tưởng nổi cái biểu cảm [ Gớt nước mắt ] đó trên mặt Minh Thiếu Diễm là như thế nào.
Đái Na hỏi, “Mễ Việt?”
“Ừm”, ngón tay Đường Đường kịch liệt đánh chữ.
Đái Na nhìn Đường Đường nhắn tin với Mễ Việt vui vẻ như vậy, đột nhiên cảm thấy bất an thay Minh Thiếu Diễm. Tuổi Đường Đường còn nhỏ, có khi nào con bé không nhận ra mình thích ai không? Mau nhìn xem, hai người này nhắn tin vui vẻ chưa kìa, còn đánh nhiều chữ như vậy.
Đái Na cảm thấy nên thay Minh Thiếu Diễm thử một chút, “Bình thường các em hay nói cái gì?”
“Thật ra bình thường không hay nói chuyện lắm, chỉ là gần đây có chút việc nhờ cậu ấy giúp.”
“Có việc không phải tìm Minh đổng càng tiện hơn sao?”
“Cái này không được”, Đường Đường lướt lên phần lịch sử trò chuyện bên trên, “Em nhờ cậu ấy chọn quà giúp chú nhỏ, đương nhiên không thể để chú nhỏ biết”, rốt cuộc cũng kéo tới hình cô muốn, ấn mở lên cho Đái Na xem, “Em chọn đó, đẹp không?”
Đái Na cầm điện thoại.
Làm một người yêu xe, Đái Na chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chiếc xe này.
Ferrari LaFerrari Aperta [1], mẫu siêu xe mới ra mắt gần đây, đây là chiếc xe thể thao hàng đầu của Ferrari. Mẫu xe này chỉ sản xuất giới hạn 209 chiếc, Trung Quốc đại lục có ba chiếc. Trước đây khi chiếc xe ra mắt, Đái Na đã u mê phiên bản màu đỏ của nó.
Thiết kế sang trọng, phóng khoáng nhưng giá cả cũng vô cùng đắt. Không có hai ngàn vạn thì đừng nghĩ mua được chiếc xe.
Cho nên dù cực kỳ thích, Đái Na cũng chỉ có thể nhìn cho đỡ thèm.
Hai tháng trước xe vừa được mở bán, ba chiếc ở Trung Quốc gần như được mua ngay lập tức. Khi đó Đái Na còn cảm thán trên đời này làm gì mà nhiều kẻ có tiền như vậy, kết quả bây giờ mới biết được, trong đó có một người là Đường Đường!
Hai ngàn vạn* đó, hai ngàn vạn chỉ để mua quà cho Minh Thiếu Diễm!
*Hai ngàn vạn ( 20 triệu NDT) = 66.373.223.580,00 VND
[ Em gái editor: Hù cái cho mọi người sợ chơi nà. ]
[ Bà chị beta: sợ lắm ròi!!!! ]
Thật vất vả mới kiềm nhiều tiền như vậy, thế mà đem đi mua xe hết, có khi còn không đủ nữa kìa. Đái Na hít vào một hơi, “Tính cả tiền quay chương trình của em làm sao đủ?”
“Đương nhiên không đủ rồi, Tiểu Mễ cho em mượn đó”, Đường Đường trả lời như cô chỉ mượn mấy chục hay mấy trăm đồng, nhưng trên thực tế là mấy trăm vạn.
Mượn mấy trăm vạn để mua quà cho bạn trai, Đái Na thật sự tin, Đường Đường đối với Minh Thiếu Diễm là thật lòng.
Đường Đường cười tủm tỉm lấy điện thoại về, “Tiểu Mễ nói hôm nay là có thể lấy xe rồi, hay là chị đi với em đi.”
Đái Na định nói chị không muốn đi, nhưng trong lòng vẫn muốn thấy chiếc siêu xe đã tâm tâm niệm niêm bao lâu, vì thế đổi quyết định.
Đợi khi xuống máy bay, Đái Na không nhịn được hỏi Đường Đường, “Em thật sự không hối hận à?”
“Có gì phải hối hận, không lẽ chị không tin chú nhỏ sao?” Đường Đường cười cười.
Đái Na sửng sốt, cô hiểu ý Đường Đường, Minh Thiếu Diễm chính là người hoặc là không động tâm, một khi động tâm rồi thì chính là cả đời, cho nên Đường Đường lựa chọn tin tưởng anh ta.
“Có điều vẫn phải trả tiền cho Tiểu Mễ. Chị Na Na chị mau giúp em tìm việc mới đi, bây giờ em rất cần tiền.”
Đái Na định nói chút tiền ấy tìm thẳng Minh Thiếu Diễm tiện hơn, nhưng nghĩ dù sao đây cũng là tâm ý của Đường Đường. Đường Đường không muốn dựa vào Minh Thiếu Diễm mà tự mình nỗ lực kiếm được, có lẽ đây chính là cái mà Minh Thiếu Diễm thích?
Hơn nữa nhận nhiều việc cũng tốt, tránh để Minh Thiếu Diễm lên cơn cầm thú, khi dễ Đường Đường.
Minh Thiếu Diễm thật ủy khuất, thật ra hắn đã hỏi bác sĩ rồi mới dám biến thân thành cầm thú.
Lúc trước Minh Thiếu Diễm mặt không cảm xúc hỏi bác sĩ, Đường Đường mới mười tám tuổi phát sinh quan hệ sớm có ảnh hưởng gì đến cô hay không. Bác sĩ luôn miệng bảo đảm chỉ cần không quá thường xuyên sẽ không có vấn đề về sau. Vì vậy dưới sự câu dẫn của Đường Đường, Minh Thiếu Diễm đã phóng túng một lần.
Sau đó không làm gì nữa.
Hôm nay là sinh nhật Minh Thiếu Diễm, Đường Đường nói hôm nay cô nhất định có thể quay về nên Minh Thiếu Diễm định về sớm một chút. Chỉ là Jason vào phòng tìm hắn.
Minh Thiếu Diễm thuận miệng hỏi có chuyện gì, Jason nói, “Nhan Nghiên đã tìm tôi rất nhiều lần, nói hy vọng có thấy gặp mặt Minh đổng.”
“Hỏi cô ta xem có chuyện gì rồi cậu tự xử lý đi.”
“Vâng”, thật ra Jason chỉ muốn xem thái độ của Minh Thiếu Diễm một chút.
Gần đây Nhan Nghiên rất khó khăn.
Bộ phim mới quay xong của cô không hề thuận lợi.
Đóng phim khó hơn cô nghĩ, căn bản không đơn giản như trên lớp học diễn. Ban đầu Nhan Nghiên tự tin tràn đầy vào đoàn phim, kết quả ngày đầu tiên đóng phim đã bị nữ phụ đáp diễn đánh sấp mặt.
Đạo diễn còn tưởng trạng thái của cô không tốt, kết quả sau đó, mọi người dần phát hiện, diễn xuất của Nhan nghiên hình như quá quá không tốt rồi.
Hai năm trước, đạo diễn từng hợp tác với Nhan Nghiên một lần, lúc đó diễn xuất của cô rất tốt. Hiện giờ hai năm qua đi, thậm chí Nhan Nghiên đã cầm giải ảnh hậu liên hoan phim Đông Kinh, sao biểu cảm phô trương như người mới mới tiếp xúc đóng phim lần đầu thế này?
Rốt cuộc chuyện là như thế nào?
Nhan Nghiên không thể giải thích, đạo diễn chỉ cảm thấy một tương lại tăm tối đang chờ phía trước.
Mới bắt đầu diễn, mỗi phân cảnh Nhan Nghiên tạo hơn mười biểu cảm. Sau này rốt cuộc đã nắm được cách diễn, đạo diễn cũng bất chấp tất cả hạ thấp yêu cầu hết mức có thể, chỉ cần có thể xem là qua. Nhây tới nhây lui mấy tháng trời, cuối cùng cũng quay xong.
Quay xong thì thôi đi, nhưng tin tức diễn xuất của Nhan Nghiên thụt lùi làm bao người mở rộng tầm mắt, trong giới đã rất nhiều người biết.
Trước đây chuyện Á Tinh và Nhan Nghiên vu oan cho người đại diện đã làm mọi người trong giới trào phúng thật lâu. Kết quả hiện giờ lời đồn diễn xuất của Nhan Nghiên thụt lùi truyền ra khiến rất nhiều chế tác lớn không dám tìm Nhan Nghiên.
Gần đây đầu người đại diện mới của Nhan Nghiên đều bạc hết, cô không rõ, vì sao nghệ sĩ vương bài trong công ty tới tay cô lại thành như vậy.
Bìa tạp chí lần trước có Nhan Nghiên bán ra, khó khăn lắm doanh thư mới hơn một vạn. Tuy số liệu không nhỏ nhưng so với trước kia thật sự khác nhau như trời với đất.
Hai ngày nay, áp suất quanh người Nhan Nghiên luôn rất thấp, bởi vì tạp chí kia mời Đường Đường chụp ảnh bìa tháng mười.
Nhan Nghiên trước mặt cô mắng thẳng, Đường Đường là cái thá gì mà có thể giống cô ấy lên cùng một tạp chí.
Người đại diện không đáp.
Tuy cô cũng cảm thấy có chút miễn cưỡng nhưng người ta đủ khả năng lên tạp chí, thậm chí là sau này càng ngày càng nhiều.
Nhan Nghiên không thể nhịn được nữa, cô đợi nhiều ngày như vậy Minh Thiếu Diễm vẫn không xử lý Đường Đường. Thậm chí Đường còn được lên tạp chí hàng đầu trong nước, cô thật sự chịu không nổi mới bắt đầu liên lạc Minh Thiếu Diễm.
Kết quả Minh Thiếu Diễm toàn không gặp cô, đến điện thoại cũng không nhận, chỉ cho trợ lý ra đối phó cô.
Sắc mặt Nhan Nghiên xanh mét nói cô muốn nói chuyện cùng Minh Thiếu Diễm. Jason ngược lại trào phúng nói, “Nhan tiểu thư, tôi cảm thấy thân phận cô không tiện để gặp Minh đổng.”
Nhan Nghiên tức sôi máu, nhưng vẫn áp chế cơn giận nói, “Tôi chỉ là thay Bặc tiểu thư hỏi xem ý tứ của Minh đổng thế nào.”
“Bặc tiểu thư là người Minh gia, tự nhiên có Minh đổng an bài. Minh đổng nói rất cảm ơn Nhan tiểu thư có thể đưa Bặc tiểu thư về, nhưng chuyện sau đó, không cần Nhan tiểu thư phiền lòng nữa.”
Nói xong liền cúp máy, nghe tiếng tít tít trong điện thoại, Nhan Nghiên yên lặng nửa ngày, cuối cùng hung hăng quăng điện thoại xuống đất.
Mà Đường Đường bên kia, vừa trở lại thành phố S liền gặp Mễ Việt. Rốt cuộc cũng có thể lấy chiếc siêu xe số lượng giới hạn, chỉ có ba chiếc trong nước.
Minh Thiếu Diễm thích màu đen, đường cong tinh tế, nhưng vẫn đủ kinh diễm. Có điều chiếc này không giống phong cách ngày thường của Minh Thiếu Diễm lắm. Chiếc xe này và chiếc Minh Thiếu Diễm thường đi hoàn toàn là hai loại khác nhau.
Đặc biệt là sau khi mở mui xe.
Một chữ “Ngầu” cũng không thể diễn ta được.
Đái Na thử tay lái, đưa Đường Đường về Minh gia, sau khi dừng xe mới lưu luyến rời khỏi Minh gia. Đường Đường nhìn chiếc xe, lấy điện thoại ra gọi cho Minh Thiếu Diễm.
“Về rồi sao?” Giọng Minh Thiếu Diễm không cao không thấp.
“Ừm”, Đường Đường tựa lên xe, “Chú nhỏ, anh ra ngoài một chút đi.”
“Sao vậy?”
“Quà sinh nhật.”
Minh Thiếu Diễm trầm thấp cười một tiếng, cúp điện thoại. Chưa được một phút, bóng dáng cao dài của Minh Thiếu Diễm đã xuất hiện trong tầm mắt Đường Đường.
Sắc trời đã dần tối, nhưng Minh Thiếu Diễm chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy chiếc xe chói lóa ở phía sau.
Minh Thiếu Diễm biết Đường Đường sẽ chuẩn bị quà sinh nhật nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ là một món quà lớn như vậy.
Cuối cùng Minh Thiếu Diễm cũng biết hơn một ngàn vạn của Đường Đường đã trôi đi đâu.
Trong lòng hắn lập tức chấn động, cực khổ lâu như vậy chỉ để mua quà cho hắn thôi sao?
Đường Đường cười tủm tỉm hỏi hắn, “Có thích không?”
Minh Thiếu Diễm hít một hơi thật sâu, “Đương nhiên thích.”
“Vậy bây giờ mang em đi hóng gió, nhé?”
“Tất nhiên”, Minh Thiếu Diễm cúi đầu hôn môi cô một cái, “Chìa khóa xe đâu?”
Đường Đường đang định tìm chìa khóa trong người nhưng đột nhiên cô dừng lại, hai tay cô dang ra, khóe môi nở nụ cười, “Ở trên người em này, anh tự tìm đi.”
+++
[1] Ferrari LaFerrari Aperta: Ẻm nè mọi người ơi. Tui cũng u mê như chị Na
Mấy cô gái thời nay thật khó lường.
Minh Thiếu Diễm không dưới một lần nghĩ, rốt cuộc là hắn độc thân nhiều năm nên cổ hủ, không hiểu tình thú hay là Đường Đường quá mê hoặc.
Rõ ràng hắn đã nghiêm khắc kiềm chế bản thân, vì cô bạn gái nhỏ mà suy nghĩ. Nhưng cô bạn gái nhỏ bao giờ cũng tìm mọi cách khiến hắn phạm tội.
Bên trên Đường Đường mặc một cái áo sơ mi phom rộng, không có túi. Còn bên dưới là một cái váy ngắn cạp cao kiểu dáng nổi loạn. Trên eo còn có cái túi nho nhỏ.
Bầu trời đã sập tối, ánh mắt Minh Thiếu Diễm cũng khó nén tối sầm theo.
Minh Thiếu Diễm lại gần, Đường Đường rất tự giác chủ động tựa vào chiếc xe phía sau, mỉm cười dang hai tay định ôm cổ Minh Thiếu Diễm.
Trong nháy mắt Minh Thiếu Diễm đã lấy chìa khóa từ túi Đường Đường. Hắn nhanh chóng lui về sau một bước, sờ sờ đầu Đường Đường, “Ngoan, lên xe.”
“Hóng gió.”
Đường Đường:……
Nhìn Minh Thiếu Diễm lịch thiệp mở cửa xe giúp cô, Đường Đường lại cười.
Chú Minh thật sự là đàn ông có nguyên tắc.
Nhưng đó cũng là điểm cô thích.
Xe của Minh Thiếu Diễm là xe thương vụ, đây chính là lần đầu tiên Đường Đường thấy Minh Thiếu Diễm chạy xe thể thao. Minh Thiếu Diễm lái xe rất ổn định, dù tốc độ nhanh vẫn vững vàng. Nhìn thoáng qua Đường Đường ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, Minh Thiếu Diễm nói, “Có thời gian sẽ dạy em lái xe.”
Đường Đường mém nữa là nói em biết, chẳng những biết chạy mà còn là tay lái lụa. Nhưng lời nói đến miệng lại thu về.
“Được nha”, Đường Đường đồng ý.
Nói không biết lái không quan trọng, quan trọng là đối với những người yêu đương, cho dù làm gì cũng rất có ý tứ.
Đường Đường tưởng tượng, chờ đến lúc Minh Thiếu Diễm thấy cô học tập nhanh, cô có thể mượn cơ hội được Minh Thiếu Diễm khen thưởng, dù sao Minh Thiếu Diễm cũng là người bạn trai nghiêm khắc.
Cảnh đêm thành phố S vô cùng đẹp.
Minh Thiếu Diễm lái xe ra khỏi phố thị phồn hoa.
Trong không khí mang theo hương gió biển tươi mát, ánh sáng trên biển lấp lánh như chân trời lộng lẫy đầy sao. Lúc xuống xe, Đường Đường vô thức rụt rụt bả vai, Minh Thiếu Diễm định xuống xe thấy thế liền lui lại, mở cửa sau cầm lấy áo khoác tây trang, sau đó mới đi qua khoác trên vai Đường Đường.
Ban đên thành phố S có chút lạnh lẽo. Đường Đường quay đầu nhìn Minh Thiếu Diễm. Hôm nay Minh Thiếu Diễm mặc cái áo sơ mi màu đen, chiếc áo thời thượng, cổ lật phẳng phiu làm lộ ra đường cong ngay cổ đầy nam tính. Đường may áo chỉnh tề ôm sát người, phác họa dáng người vai rộng eo thon.
Đường Đường cúi đầu nhìn hôm nay cô cũng mặc áo sơ mi.
“Chú nhỏ, anh xem chúng ta có giống đang mặc đồ đôi không?”
Trong mắt Minh Thiếu Diễm nổi lên ý cười, nhìn trang phục hoàn toàn không giống nhau của hai người, vô cùng mù quáng đồng ý lời nói của cô, “Giống.”
Đường Đường ngã người ra phía sau, đem lưng tựa vào ngực Minh Thiếu Diễm. Cánh tay hữu lực của hắn ôm lấy eo Đường Đường để cô thoải mái tựa lên người hắn.
Minh Thiếu Diễm là một người nghe tuyệt vời nên hầu như đều là Đường Đường nói, Minh Thiếu Diễm nghe. Đường Đường kể cho hắn chuyện đi G thị chụp tạp chí, lại kể chuyện Đái Na có biểu cảm kỳ lạ, “Chú nhỏ, em cảm thấy hình như Đái Na phát hiện chúng ta bên nhau.”
“Ừ”, Minh Thiếu Diễm thực tự nhiên lên tiếng, “Anh nói cho cô ấy.”
Đường Đường: “… Hồi nào?”
“Hôm em bị sốt, Tiểu Lâm giúp em thay quần áo phát hiện dấu hôn.” Minh Thiếu Diễm nói.
Bình thường nói đến vấn đề này Minh Thiếu Diễm hay chần chừ, nhưng hôm nay nói ra câu này rất trơn tru, tựa như đang nói hôm nay sẽ ăn cái gì.
Đường Đường:……
“Tiểu Lâm không hỏi em mà nói cho Đái Na. Đái Na không yên tâm nên tới hỏi anh.”
“… Sau đó anh thừa nhận luôn?”
“Đái Na còn tưởng là Mễ Việt đó”, giọng điệu Minh Thiếu Diễm không tốt, “Chuyện thế này sao có thể hiểu lầm.”
Trước một giây, Đường Đường còn lo lắng Minh Thiếu Diễm thừa nhận như vậy có phải sẽ dọa Đái Na hay không, kết quả vừa nghe Đái Na lại nhầm thành Mễ Việt, Đường Đường lập tức đồng ý cách làm của Minh Thiếu Diễm.
Vì sao ai cũng nghĩ cô quen Mễ Việt vậy, bọn cô chỉ là anh em thôi mà.
Hơn nữa hai người cô một chút cũng không hợp.
Thì ra Đái Na đã sớm biết, trách không được lúc nghe cô mua xe cho Minh Thiếu Diễm, vẻ mặt Đái Na như hận sắt không thành thép*.
*Hận sắt không thành thép ( Hận thiết bất thành cương): nói mà không chịu nghe á
Hai người đang nói vui vẻ, đột nhiên Minh Thiếu Diễm buông tay bên hông Đường Đường ra, kéo áo khoác cô đang quấn trùm lên đầu cô.
Trước mắt Đường Đường tối sầm, Minh Thiếu Diễm cúi đầu nói bên tai cô, “Có người tới.”
Minh Thiếu Diễm luôn thận trọng, khi có người đến gần liền dùng tây trang che Đường Đường.
Dù sao cô cũng là minh tinh. Hơn nữa còn là minh tinh nổi tiếng.
Mấy cô gái đi ngang qua hai người, Đường Đường bên dưới lớp tây trang, thấy không được nhưng nghe rất rõ tiếng cười hì hì nghị luận của các cô ấy.
“Đẹp trai quá”, “Trời ạ, sao có người đẹp trai thế này!” bọn họ nhiệt tình bình luận về Minh Thiếu Diễm.
“Người dưới áo khoác chắc là bạn gái anh ấy. Trời xanh ơi, đây gọi là dục vọng chiếm hữu sao.”
“Tớ thật tò mò, không biết cô gái dưới lớp áo trông như thế nào ha?”
“Bạn trai đẹp như vậy, chắc chắc cô ấy cũng rất đẹp. Nhìn chân kìa siêu cấp đẹp…”
Chân siêu cấp đẹp dưới tây trang – Đường Đường đột nhiên giơ tây trang lên, túm Minh Thiếu Diễm còn đang kinh ngạc vào trong.
Đường Đường trong tiếng hô của mấy cô gái kia liền nhón gót chân hôn Minh Thiếu Diễm.
Minh Thiếu Diễm hồi thần, chợt ôm lấy eo cô, gia tăng nụ hôn này.
Ánh đèn rực rỡ bên bờ biển, một tình lữ xứng đôi. Một cô gái lấy điện thoại ra chụp khoảnh khắc rung động này.
Không khí ái muội bao vây làm tăng nhịp tim đập, Đường Đường mở to mắt, bên trong chỉ có hình dáng Minh Thiếu Diễm.
Tiếng hò hét của các cô gái dần đi xa.
Nụ hôn kết thúc, hơi thở Đường Đường gấp gáp bắt lấy tay Minh Thiếu Diễm, mở miệng gọi hắn một tiếng, “Chú nhỏ.”
“Hử?”
“Khi em đến tuổi hợp pháp, chúng ta kết hôn nhé.”
Minh Thiếu Diễm giữ chặt cánh tay Đường Đường, nghe cô tiếp tục nói, “Em muốn cho thế giới biết, anh là của em.”
Minh Thiếu Diễm định nói gì đó nhưng đã bị những lời này của Đường Đường ngăn lại.
Hắn nhẹ nhàng hôn vành tai Đường Đường, trịnh trọng đáp.
“Được.”
Ý niệm này, anh chỉ biết là anh càng muốn nó hơn em.
Chỉ cần em không hối hận.
Hai người hóng gió tới 11 giờ mới về nhà, dì Trình vừa nghe tiếng động liền chạy ra.
Chiều nay vốn dĩ Minh Thiếu Diễm đã về nhà, không biết nghe điện thoại gì mà đột nhiên ra khỏi nhà, sau đó Minh Thiếu Diễm gọi về nói dẫn Đường Đường đi chơi.
Nhớ hôm trước, Minh Thiếu Diễm nói về thân phận của Đường Đường, khi đó dì Trình còn lo Minh Thiếu Diễm sẽ đối xử không tốt với cô. Bây giờ xem ra có thể yên tâm rồi.
Chỉ là nhìn hai người đang đi tới, một đen một trắng trông thật sự có chút xứng đôi. Đường Đường không biết đang nói gì, còn Minh Thiếu Diễm tuy không biểu hiện rõ ràng nhưng có thể nhìn ra tâm tình rất tốt.
Dì Trình cảm thấy có chút không thích hợp nhưng hoàn toàn không nghĩ theo hướng kia.
Thời gian không còn sớm, dì Trình chỉ khuyên hai người mau mau đi nghỉ ngơi.
Minh Thiếu Diễm về phòng tắm rửa, vừa ra đã nhận được tin nhắn của Đường Đường.
Cô bạn gái nhỏ nhà ta hỏi có thể tới phòng hắn hay không.
Minh Thiếu Diễm hiếm khi cười một tiếng, tâm trạng tốt trêu Đường Đường.
[ Tới làm gì? ]
Tin nhắn trả lời của Đường Đường rất nhanh.
[ Thực hiện nghĩa vụ của bạn gái. ]
Minh Thiếu Diễm:……
Hư hết sức.
Minh Thiếu Diễm có chút do dự. Hắn thật sự sợ Đường Đường sẽ làm bậy.
Sau khi gặp Đường Đường, Minh Thiếu Diễm đã không còn tin vào tự chủ của hắn nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ từ chối Đường Đường.
[ Đến đây đi. ]
Không có hồi âm, chỉ là hai phút sau Đường Đường mặc áo ngủ lén lút đi vào.
Nhìn bộ dạng cẩn thận của Đường Đường, Minh Thiếu Diễm quyết định phải sớm nói mọi chuyện cho dì Trình.
Minh Thiếu Diễm đóng cửa, quay đầu liền phát hiện tóc Đường Đường vẫn còn ướt. Như đã tập mãi thành thói quen, Minh Thiếu Diễm vào phòng tắm lấy máy sấy ra, Đường Đường ngoan ngoãn ngồi cho hắn sấy tóc.
Minh Thiếu Diễm tránh tiếp xúc với Đường Đường hết mức, sắp 12 giờ rồi, tuy ngày mai là cuối tuần không cần đi làm nhưng khoảng cách từ lần lăn giường trước không lâu lắm, cho nên bây giờ nhất định không thể xằng bậy.
Có điều lần này Đường Đường không làm bậy, sấy khô tóc xong liền đi ngủ.
Lúc Minh Thiếu Diễm lên giường, Đường Đường vô cùng tự nhiên lăn vào lòng Minh Thiếu Diễm, thỏa mãn nâng khóe môi.
Hậu quả của ôm ôn hương nhuyễn ngọc* chính là, người trước giờ đều thức đúng giờ, Minh Thiếu Diễm đã hoàn toàn ngủ quên.
*Ôn hương nhuyễn ngọc:
Dì Trình chờ mãi cũng không thấy hắn xuống, cuối cùng không yên tâm lên tầng hai gõ cửa phòng. Gõ gõ cũng không có động tĩnh, trong lòng dì Trình hốt hoảng vặn chốt cửa, trực tiếp đi vào.
Minh Thiếu Diễm đột nhiên tỉnh lại.
Dì Trình đẩy cửa ra thấy Minh Thiếu Diễm đang nửa dựa vào giường đọc sách.
Dì Trình nhẹ nhàng thở ra, “Dì còn tưởng con bị bệnh.”
“Không có”, Minh Thiếu Diễm bất động, một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ quơ quơ quyển sách trên tay, “Không cần dậy sớm, thức dậy không có chuyện gì nên lười biếng một chút.”
“Hay là ăn gì đó trước đã?”
“Một lát con xuống… A…”
Dì Trình cả kinh, “Sao vậy?”
Minh Thiếu Diễm cảm nhận bàn tay đang sờ loạn trên bụng mình, hít sâu một hơi, “Không có gì, chuột rút thôi.”
Dì Trình không hoài nghi, gật gật đầu, “Ừ, để dì lên lầu kêu Đường Đường dậy.”
“Khoan đã”, Minh Thiếu Diễm gọi dì Trình lại, “Còn đang nghỉ hè, con bé muốn ngủ thì ngủ, đừng kêu. Khi nào tỉnh con bé sẽ xuống.”
“Không ăn sáng không được đâu”, dì Trình vẫn cảm thấy không ổn, nhưng nghĩ đến cháu gái nhà mình đúng là cũng thích ngủ nướng, “Thôi được rồi, dì không gọi.”
“Dạ”, Minh Thiếu Diễm nhẹ nhàng thở ra.
“Đúng rồi”. dì Trình đột nhiên quay đầu. Minh Thiếu Diễm không nhịn được định đem bàn tay đang sờ loạn trên ngực lấy ra bị một câu của dì Trình làm hết hồn, tay mất tự nhiên để trên không trung, “Có chuyện gì sao ạ?”
“Dì chuẩn bị về quê một chuyến, có lẽ đi hơn mười ngày.”
“Khi nào đi ạ?”
“Lát nữa.”
“Để con kêu chú Lý đưa dì đi.”
“Ừ, con phải tự chăm sóc bản thân, còn chăm sóc cho Đường Đường nữa.”
Dì Trình dặn dò một buổi mới rời khỏi phòng ngủ. Thẳng đến khi nghe tiếng khóa cửa bên ngoài, Minh Thiếu Diễm mới hoàn toàn thả lỏng. Đường Đường vẫn trốn trong chăn nãy giờ chui ra ngoài, ghé vào lòng ngực Minh Thiếu Diễm cười tủm tỉm nói, “Dì Trình nói phải chăm sóc em đó.”
Minh Thiếu Diễm nhìn áo ngủ mình bị cởi ra, lại nhìn Đường Đường không biết sợ hãi, ngọn lửa áp chế nãy giờ hoàn toàn bùng lên.
Hắn xoay người đè cô dưới thân, Đường Đường hô lên một tiếng, “Anh muốn làm gì!”
“Chăm sóc em”, Minh Thiếu Diễm cúi đầu hung hăng cắn lên xương quai xanh trắng nõn một ngụm. Đường Đường thở dốc kinh ngạc, nhỏ giọng run rẩy, “Bác sĩ nói cháu còn nhỏ, chú nhỏ chú phải khống chế…”
“Sao lúc quyến rũ người khác lại không nghĩ đến lời bác sĩ nói?” Minh Thiếu Diễm trở tay lật người lại.
Lúc này Đường Đường mới luống cuống, thật ra cô chỉ muốn trêu chọc một chút mà thôi. Ngẫm lại lần trước thật sự rất đau. Cảm giác quần áo trên người bị lấy xuống, Đường Đường run run mở miệng, “Đừng… Chú nhỏ cháu sai rồi…”
Bây giờ mới biết sai?
Động tác trên tay Minh Thiếu Diễm nhẹ lại, “Ngoan, đừng sợ.”
Đường Đường nhẹ nhàng thở ra, đang định nói gì đó thì hai chân bị nắm chặt. Minh Thiếu Diễm cúi người hôn lên lưng Đường Đường, “Dùng chân.”
Đường Đường:……
Cuối cùng bữa sáng dì Trình chuẩn bị Đường Đường không thể ăn được. Lúc cô ra khỏi phòng đã gần giữa trưa.
Trong nhà không có dì Trình, Đường Đường và Minh Thiếu Diễm cũng không e dè.
Lại qua mấy ngày, rốt cuộc tới ngày Đường Đường khai giảng. Học sinh năm nhất chuyên ngành đạo diễn, Đường Đường một lần nữa bắt đầu nhập học.