• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“”Cô có phải muốn tức chết tôi hay không, cô nói xem có phải hay không, có phải hay không!”

“Lúc trước theo đuổi Bách Thần bị fans Bách Thần mắng lên hot search khiến cảnh quay bị cắt một đống, cô bị bệnh não ngắn đúng không? Bây giờ não lại úng nước chọc vào fans Nhan Nghiên. Nhan Nghiên là người có thân phận thế nào, lại còn nói sẽ làm một Nhan Nghiên tiếp theo. Đừng tưởng rằng lớn lên xinh đẹp thì sẽ có mệnh tốt, giới giải trí không thiếu nhất chính là khuôn mặt! Tôi xui mấy đời mới gặp một kẻ phiền phức không có đầu óc như cô, còn tới đón cô sao? Cút đi! Lão tử hiện giờ ngay cả liếc cũng không muốn liếc cô một cái!”

Nhan Nghiên vừa mới tỉnh lại, nghe tiếng điện thoại rung liền theo thói quen mở lên. Vừa mở đã bị một trận mắng to đổ ập xuống, trong lúc nhất thời cô có chút mơ hồ.

Từ khi xuất đạo tới nay, cô đỏ mười mấy năm, còn có ai chán sống lại dám mắng cô?

Hơn nữa, đoạn lời nói vừa nãy sao quen tai như vậy?

Lấy điện thoại muốn nhìn một chút xem là anh trai táo bạo nào to gan như vậy, kết quả nhìn màn hình khóa là màu hồng phấn, còn có chiếc ốp lưng điện thoại cũng màu hồng nhạt. Nhan Nghiên im lặng ba giây, sau đó rốt cuộc nhớ được vì sao lại thấy quen tai.

Đây không phải là một đoạn tình tiết trong quyển ngôn tình showbiz ngày hôm qua trợ lý bắt ép đưa cô sao!

Gần đây giấc ngủ Nhan Nghiên không tốt, trợ lý Chanh liền đưa cho cô một quyển tiểu thuyết. Nhìn thoáng qua thì đây là quyển ngôn tình showbiz viết về mình, hơn nữa couple trong đây là mình cùng với một tiểu thịt tươi cho dù có quăng tám sào cũng không tới. Vì thế, Nhan Nghiên không hề nghĩ ngợi cự tuyệt.

Nhưng mà Tiểu Chanh thề với trời, quyển tiểu thuyết này có cốt truyện rất tốt, nhân vật được miêu tả vô cùng tuyệt vời, cô ấy đã đọc đi đọc lại bảy lần. Nhan Nghiên thật sự không dám tín nhiệm thẩm mĩ của Tiểu Chanh, nhưng để mất ngủ cũng không được, cuối cùng Nhan Nghiên vẫn quyết định đọc quyển tiểu thuyết này.

Xem như để dễ ngủ đi, lúc trước Nhan Nghiên đã nghĩ như vậy. Kết quả hoàn toàn đánh gục cô.

Câu chuyện thật sự cẩu huyết, nhưng diễn biến lại không ngừng kích thích. Nữ chính trong quyển truyện này, Nhan Nghiên, người trong truyện so với người ở hiện thực còn trâu bò hơn. Có thể nói cô là một diễn viên hoàn mỹ, tinh thông mười hai ngôn ngữ, chỉ số thông minh là 150, tài sản ước tính lên đến hàng trăm triệu, chơi trò chơi cũng lên tới bậc cao thủ tắm mươi tám sao, đường tình duyên có nhiều đóa hoa đào nở rộ, sự nghiệp đỉnh cao, có cả trai lẫn gái.

Hào quang chói lóa.

Trong truyện, thứ hấp dẫn Nhan Nghiên nhất là một nữ phụ tên Đường Đường.

Đường Đường là một nhân vật hư cấu, bất kể diện mạo hay dáng người đều vô cùng hoàn mỹ, hoàn toàn minh chứng cho cái gọi là khuôn mặt thiên sứ dáng người ma quỷ.

Không chỉ có như thế, hậu phương của Đường Đường càng to lớn hơn. Đường Đường và nữ chính Nhan Nghiên có mâu thuẫn đến từ nam chính, Đường Đường thích nam chính trong truyện, cũng chính là cái vị tiểu thịt tươi mà Nhan Nghiên không mấy quen thuộc kia.

Đáng buồn chính là vị tiểu thịt tươi kia chỉ thích Nhan Nghiên.

Đường Đường bị cự tuyệt vì thế mà phát cuồng, sự ghen ghét làm cô ấy bắt đầu điên cuồng nhắm vào Nhan Nghiên. Chiếm đoạt tài nguyên, thề nổi tiếng hơn cả Nhan Nghiên. Chỉ là, nữ chính Nhan Nghiên, bằng vào tài năng diễn xuất, nhân cách cao thượng mà đánh đổ Đường Đường. Cô chinh phục người xem cùng với nhóm nam chính, xứng với danh hiệu nữ thần quốc dân.

Sự nổi tiếng của Nhan Nghiên càng làm cho Đường Đường ghen tỵ Vì muốn lật đổ Nhan Nghiên mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, mượn thế lực đứng sau đem Nhan Nghiên đẩy vào vũng bùn.

Nhưng vào lúc này, thời thế lại xoay ngược!

Người Minh gia đột nhiên phát hiện, Đường Đường thật ra không phải Minh gia đại tiểu thư, mà là hàng giả.

Vì thế người Minh gia không chút lưu tình đem cô đuổi ra khỏi cửa. Trong nháy mắt hậu phương của Đường Đường đổ sập toàn bộ, từ một thiên kim tiểu thư biến thành một vai hề nhảy nhót. Lúc trước, những kẻ sợ cô nay không cần kiêng kị nữa, có thù báo thù, có oán báo oán. Đường Đường mặt mày xám tro nhìn Nhan Nghiên hận đến ngứa răng, cuối cùng đi trên con đường bao dưỡng.

Đến lúc thấy được Nhan Nghiên bị vả mặt mà vô cùng sảng khoái, hiện tại Đường Đường thật sự đã xấu xa tận xương tủy. Nhưng cuối cùng, Đường Đường bị kim chủ bỏ rơi, tin tức bao dưỡng cũng bị phơi bày khiến hàng vạn người thóa mạ, kết cục chết thảm đầu đường.

Nhan Nghiên thức trắng đọc hết tiểu thuyết sảng khoái vô cùng. Kết quả, một giấc ngủ dậy, nữ chính vốn nên là mình lại thành Đường Đường thích tự tìm đường chết.

Nhan Nghiên: “……”

Chết tiệt!

Nhan Nghiên thật sự có chút khó tiêu hóa nổi sự thật này, còn chưa có suy nghĩ cẩn thận thì cửa đã bị đẩy ra, một cô gái có khuôn mặt thanh tú đi vào. Sau khi đã đi đến liền nhanh chóng thay đổi thành biểu cảm bi thương, âm thanh mềm yếu, “Đường Đường, tớ tới tiễn cậu đi.”

Vừa mới xem xong tiểu thuyết không lâu, ấn tượng của Nhan Nghiên vẫn còn rất sâu, chẳng qua đoạn cốt truyện này nằm ở những phần đầu, Nhan Nghiên suy nghĩ hơn nửa ngày mới đem cô gái này đào ra được.

“Tô Xán?”

Hàng ngày Đường Đường đều gọi cô là Xán Xán, lần này đột nhiên gọi đầy đủ tên nên có vẻ thật xa lạ. Sắc mặt Tô Xán cứng đờ, sau đó mặt đầy áy náy nghẹn ngào, “Đường Đường, cậu có phải trách tớ đoạt vị trí của cậu…”

Xác nhận được người trước mắt, Nhan Nghiên cười một chút, “Không có, không có.”

“Vậy cậu sẽ gọi tớ là Xán Xán.”, Tô Xán khóc lóc nói, ” Ngày hôm qua, nhận được kết quả cuối cùng tớ cũng không dám tin, tớ vẫn luôn hy vọng người cuối cùng được xuất đạo là cậu. Tớ thật hy vọng vị trí thứ mười không phải là tớ, như vậy thì tớ cũng không áy này thế này.”

Tô Xán càng khóc càng thương tâm, nhưng Nhan Nghiên lại trào phúng muốn cười.

Đại khái là vì muốn thể hiện nhân duyên của Đường Đường có bao nhiêu tệ nên đoạn tình tiết này được tiểu thuyết viết rất kỹ càng tỉ mỉ.

Đài truyền hình có một chương trình mới, chọn lựa một trăm thiếu nữ, thông qua cuộc đua mà tuyển ra chín người có nhân khí cao nhất tạo thành một nhóm nữ, mà Đường Đường lại tham gia chương trình này.

Trước kia Đường Đường là một học sinh cao trung, ca hát hay nhảy múa gì đó cô đều không biết, nhưng bằng vào khuôn mặt không góc chết và dáng người hoàn mỹ mà từ tập một bắt đầu đã bùng nổ nhân khí, độ bùng phát khủng bố trước nay chưa từng có.

Nhưng là Đường Đường thích huấn luyện viên trẻ tuổi của chương trình Bách Thần, cũng chính là nam chính tiểu thịt tươi trong tiểu thuyết. Cô ở trong chương trình không chút nào che giấu, thậm chí là càng ngày càng thái quá. Chọc giận những fans nam thích cô thì không nói, nhưng đằng này còn chọc giận nhóm fans của tiểu thịt tươi, vì thế mà nhân khí rớt mạnh.

Sau này, khi Đường Đường theo đuổi Bách Thần, ngẫu nhiên phát hiện Bách Thần lại thích người nổi tiếng nhất hiện tại, Nhan Nghiên. Đường Đường ghen ghét nói thẳng cô về sau nhất định sẽ nổi tiếng hơn Nhan Nghiên, nếu chỉ như vậy thì thôi đi, Đường Đường còn bỏ thêm một câu. Cô nói, “Kỹ thuật diễn của Nhan Nghiên kỳ thật cũng không quá tốt, lúc trước lấy được giải ảnh hậu còn không phải bởi vì những diễn viên cùng cạnh tranh đều là người không học qua trường lớp thực lực không quá mạnh sao?”

Kết quả những lời này hoàn toàn chọc trúng tổ ong vò vẽ, fans Nhan Nghiên bùng nổ, fans của những vị diễn viên không học qua trường lớp khác cũng nổi giận.

*Giải thích để tránh mọi người hiểu lầm. Không học qua trường lớp ở đây chính là vị diễn viên ấy chưa học một lớp nào về diễn xuất nhưng lại làm diễn viên.

Người có thực lực không xứng với thứ tự, Đường Đường bị biến thành điểm đen chỉ trích. Đầu tiên là bất chấp theo đuổi huấn luyện viên, tới bây giờ là công khai châm chọc tiền bối, Đường Đường rốt cuộc hoàn toàn bị bôi đen. Khi đó cũng vừa lúc đến tập cuối của chương trình, được phát sóng trực tiếp trên truyền hình.

Fans Đường Đường tuy điên cuồng bầu phiếu, nhưng cũng không thắng nổi nhóm cư dân mạng bị chọc giận bầu phiếu cho những người khác, họ tính nhất định phải đem Đường Đường đẩy ra ngoài!

Cuối cùng liền trở thành như này, nhân khí chạy xa khỏi Đường Đường. Vào tập cuối cô bị loại khỏi top chín, mà vị trí thứ mười lúc trước, cũng chính là Tô Xán thành công tiến vào vị trí thứ tám.

Trong chương trình, người bạn tốt nhất của Đường Đường chính là Tô Xán.

Nếu không phải đã xem qua tiểu thuyết, nhìn Tô Xán khóc thành như vậy, Nhan Nghiên không chừng còn tin Tô Xán thật sự thương tâm.

Đường Đường chỉ có vẻ ngoài mà không có thực lực đã khiến Tô Xán không phục. Mặt ngoài đi theo Đường Đường cọ nhiệt tạo couple, sau lưng lại không thiếu châm chọc mỉa mai. Hiện tại Đường Đường bị loại, không biết trong lòng đã vui thành bộ dáng gì rồi.

Nhan Nghiên không cảm thấy Tô Xán này có gì không đúng, rốt cuộc thì người không vì mình, trời tru đất diệt. Hơn nữa trình độ của Đường Đường quả thật không lên nổi mặt đài, cho nên Nhan Nghiên thực lòng khích lệ Tô Xán một câu.

“Kỹ thuật diễn của cậu không tồi, về sau nên suy sét phát triển con đường điện ảnh.”

Tô Xán khóc nức nở trong nháy mắt nghẹn lại, trong lúc nhất thời gương mặt bị nghẹn đến mức đỏ bừng, vội vàng sốt ruột muốn giải thích điều gì, nhưng Nhan Nghiên hiện tại có chút không đoán được tình huống, cũng không có hứng thú cùng cô gái nhỏ cãi cọ này, đó, có, không. Đem điện thoại cất vào trong túi, sửa sang lại tốt vali hành lý rồi kéo ra khỏi phòng.

Vừa mở cửa đã thấy rất nhiều người, Nhan Nghiên hoảng sợ.

Mấy cô gái đợi ngoài cửa xem náo nhiệt, vốn định nhìn xem Đường Đường có phải còn ở bên trong khóc hay không, kết quả không nghĩ tới Đường Đường sẽ đột nhiên ra ngoài. Khi bắt gặp ánh mắt Đường Đường, biểu cảm vui sướng khi người gặp họa trên mặt còn chưa kịp thu hồi.

Vài người lập tức có chút xấu hổ.

Lúc trước nhân khí Đường Đường quá cao, cảnh quay được phát lên nhiều nhất, do đó mọi người đều thích cùng cô ghé vào nhau để được lên màn ảnh nhiều hơn. Cho nên dù có không vừa mắt thì cũng có điểm kiêng kị, giả làm chị em tốt với nhau.

Chẳng qua bây giờ, Đường Đường đắc tội Bách Thần, đắc tội các vị tiền bối, đặc biệt là cái vị sáng chói như mặt trời ban trưa Nhan Nghiên kia!

Nhan Nghiên tuổi mười chín đã đoạt lấy giải ảnh hậu Kim Mã, hiện giờ mới hai mươi ba tuổi, lại vươn ra quốc tế đoạt giải ảnh hậu của liên hoan phim Đông Kinh. Ngày hôm qua, cô ấy còn một ngụm lưu loát phát biểu cảm nghĩ bằng tiếng Anh khi đoạt giải, khiến cho những người trong nước nở mày nở mặt. Đường Đường đúng là ngu xuẩn, lại ngay thời điểm mấu chốt này mà chọc giận Nhan Nghiên.

Lớn lên xinh đẹp thì như thế nào, trong cái giới này không đầu óc còn đáng sợ hơn cả không có gương mặt xinh đẹp. Các cô còn nghe nói, công ty Đường Đường đang chuẩn bị hủy hợp đồng với cô ấy.

Lần trước khi các cô cùng nói chuyện phiếm biết được thân thế Đường Đường. Cô ấy do cha mẹ nuôi nuôi lớn, cha nuôi sau khi mất thì mẹ nuôi đối với cô ấy vô cùng hà khắc, trong nhà cũng chỉ như kẻ ăn bám mà thôi.

Thanh danh đã làm hỏng, phía sau cũng không có bối cảnh, lại còn không biết sợ, cùng với người không có bất kỳ năng lực nào xuất đạo quả thực là sự vũ nhục đối với các cô. Vì thế oán khí nghẹn đã lâu, nay đều âm dương quái khí mà lộ ra ngoài.

“Thật là đáng tiếc, còn tưởng rằng có thể cùng nhau xuất đạo.”

“Nghe nói người đại diện của cậu có việc vội không tới được, hay là tớ kêu người đại diện của tớ đưa cậu về trước?”

“Về sau nói không chừng sẽ không còn gặp lại nữa, chúng ta tiễn Đường Đường đi!”

Mấy người còn lại đều kêu lên “được, được”, một đám bày ra bộ dáng nhảy nhót, làm như thật sự vì Đường Đường mà suy nghĩ, kỳ thật đều là muốn xem bộ dạng quẫn bách của cô.

Lúc trước phất lên nổi tiếng, bây giờ nghèo túng đến mức người đưa đón cũng không có, cứ đáng thương như vậy mà đứng trong mưa, ngồi một chiếc xe không đến mười vạn.

Chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy vui sướng vô cùng!

Nhan Nghiên rốt cuộc nhớ tới đoạn tình tiết này.

Đại khái là Đường Đường phải chịu nghẹn khuất một thời gian. Người Minh gia còn chưa tìm được cô, không nơi nương tựa chỉ có thể bị người ta tùy ý khi dễ.

Cô nhớ tới trong tiểu thuyết, Đường Đường đương nhiên hiểu rõ việc đưa tiễn này có ý tứ gì, cho nên liên tục từ chối, chẳng qua không có biện pháp nào. Mọi người đều muốn nhìn cô mà chê cười, trước kia có bao nhiêu kiêu ngạo hiện tại có bấy nhiêu khó khăn, một người một vali đáng thương vô cùng bắt một chiếc xe taxi.

Bây giờ Đường Đường cũng không biết đi đâu, cô đã thành Đường Đường. Nhan Nghiên đang nghĩ về biện pháp từ chối, lại đột nhiên nhớ tới gì đó, nhoẻn miệng cười, “Được, vậy cảm ơn các cậu, tớ vừa lúc cũng không thể xách nổi cái vali này ra ngoài.”

“Nhưng mà tớ còn có một vài thứ chưa thu xếp xong, các cậu chờ tớ một chút.”

Nói xong lại trở vào phòng, mở ngăn tủ ra tìm tìm kiếm kiếm, thuận tiện cầm lấy điện thoại xem thời gian.

Chín giờ bốn mươi tám phút, còn kém mười hai phút nữa.

Tại cửa các cô nhìn Đường Đường trái qua phải lại hừ lạnh một tiếng, còn nói tìm đồ gì chứ, rõ ràng chính là kéo dài thời gian.

Nhưng kéo dài thời gian thì có tác dụng sao, các cô có rất nhiều thời gian cùng tinh lực. Sau bao vất vả mới có thể nhìn bộ dáng chật vật của Đường Đường để chê cười mà.

Kim dài chỉ đến lúc chín giờ năm mươi hai phút, Nhan Nghiên đi ra ngoài, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Bảy tám cô gái nhìn thoáng qua nha, cãi cọ ồn ào đi phía trước. Tô Xán vừa mới áy náy cũng đi tới, như chưa có chuyện gì nói chuyện với Nhan Nghiên, “Đường Đường, lúc trước cậu nói trong tay không có đủ tiền nên tớ đã giúp cậu kêu xe.”

Một đám người nghe được lời này liền nở nụ cười không rõ ý vị, cô gái dẫn dầu thuận miệng nói, “Cha tớ mấy ngày hôm trước vừa mới đổi một chiếc Cayenne, đến bây giờ cũng chưa có thử qua.”

Các cô gái còn lại đều hâm mộ.

“Chiếc xe kia chắc cũng vài trăm vạn.”

“Nhà Vũ Lâm thật nhiều tiền.”

Một bên khen tặng cô gái dẫn đầu, một bên cố ý phóng một cái liếc mắt xem thường cho Nhan Nghiên.

Loại hành vi nịnh cao dẫm thấp này diễn ra cả một đường, đáng tiếc Nhan Nghiên cũng không nghe thấy. Thật vất vả có chút thời gian, còn không mau nắm chặt lại đoạn ký ức về tình tiết này trong tiểu thuyết.

Thẳng đến khi đi đến cổng lớn, Tô Xán mới lấy điện thoại gọi một chiếc xe, nhìn trên thông báo còn có mười hai phút nữa mới đến nơi, khóe môi gợi lên nói với Nhan Nghiên,

“Đường Đường, thật xin lỗi, đã gọi xe một lúc rồi nhưng mà lúc này lại có chút kẹt xe…”

Có người ra vẻ khó hiểu hỏi Nhan Nghiên, “Người đại diện của cậu ngày thường quan tâm cậu như vậy, hôm nay tại sao lại không tới đón cậu? Nhà cậu cũng ở cùng thành phố, cha mẹ cậu đều không tới đón cậu sao?”

Mọi người lại nở nụ cười, cô gái dẫn đầu liếc Nhan Nghiên một cái, “Đường Đường, cậu không có ai tới đón sao không nói sớm cho tớ chứ, tớ có thể bảo tài xế nhà tới đến đây một chuyến…”

Nói đến đây lại đột nhiên ngừng lại, cô gái dẫn đầu vừa nhìn thấy trước mặt một chiếc xe hơi chậm rãi chạy đến, kiểu dáng sang trọng ngay lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Các cô gái không biết về xe, nhưng cô gái dẫn đầu lại biết, tức khắc kinh hô một tiếng, “Trời ạ, chiếc xe đang chạy kia là Maybach s680 pullman!”

Nhìn qua ánh mắt xa lạ của những người kia, cô gái dẫn đầu càng cảm thấy ưu việt.

“Đây là chiếc xe siêu xa hoa chuyên dành cho tổng thống vừa mới nhập về nước, giá thấp nhất cũng là một ngàn hai trăm vạn, cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được…”

Một lời giải thích như vậy, cho dù có không hiểu cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía chiếc xe của mọi người.

Xe đắt tiền như vậy, là đi ngang qua hay là cố ý đến đây?

Nếu là cố ý đến đây…

Mọi người trong nháy mắt hưng phấn lên.

Trong những người các cô, có người đã ký kết với công ty nhưng cũng có người chưa. Càng về những tập sau, thường sẽ xuất hiện một vài nhân vật danh dự có uy tín đến, các cô dù chỉ mới đi vào cái giới này, cũng hiểu được có hậu phương vững chắc mang ý nghĩa gì……

Xe chậm rãi ngừng trước mắt các cô, khiến các cô càng thêm kích động, trời ạ trời ạ, thật sự là cố ý đến đây sao?!

Rốt cuộc đây là vị quý nhân nào? Đến đây làm gì? Muốn tìm ai? Có phải là mình không?

Dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, cửa xe mở ra, từ trên ghế đi xuống một người, tây trang giày da, vẻ ngoài hơn bốn mươi tuổi. Ánh mắt ông xẹt qua tấm thẻ treo phía trước của các cô gái đang đứng thành một nhóm kia, cuối cùng lướt qua tất cả mọi người, dừng tầm mắt trên tấm thẻ Đường Đường tươi cười nhàn nhạt của Nhan Nghiên.

Trong ánh mắt vô cùng khiếp sợ của mọi người, ông cực kỳ thân sĩ hơi hơi khom người,

“Đường tiểu thư, mời lên xe.”

“Minh tiên sinh đang đợi ngài.”

Đúng 10 giờ, giống như trong tiểu thuyết, không sai một ly.

Thu hết sự không thể tin tưởng của một đám người vào đáy mắt, Đường Đường vừa lòng cầm hành lý trong tay cho chú mặc tây trang, lễ phép bình tĩnh nói một tiếng “Cảm ơn”.

“Tiểu thư khách khí”, chú mặc tây trang tiếp nhận vali, mở ra cốp xe.

Tất cả mọi người đều choáng váng.

Chiếc xe này…… Là tới đón Đường Đường?

Công ty cô không phải muốn hủy hợp đồng sao? Nhà cô không phải không coi trọng cô sao? Cho dù coi trọng thì cũng mua không nổi chiếc xe quý như vậy, sao có thể được!

Đường Đường im lặng không một tiếng động, vào thời điểm các cô dương dương tự đắc mà hung hăng bị đánh một cái tát. Nhưng ngay cả như vậy, mặt chưa cảm thấy đau thì lòng đã hoảng hốt vô cùng.

Các cô vốn tưởng rằng Đường Đường không hề có bối cảnh nên mới dám khi dễ cô. Nhưng hiện tại, cho dù người tới đón Đường Đường là ai thì rõ ràng thân phận người này, các cô tuyệt đối không thể chọc nổi.

Trong đó sắc mặt khó coi nhất, không ai khác chính là cô gái dẫn đầu trào phúng Thẩm Vũ Lâm và Tô Xán. Đặc biệt là Tô Xán, nhìn chiếc Maybach trước mắt lại nhớ tới chiếc xe mình kêu. Vốn muốn nhục nhã Đường Đường, bây giờ lại thành ra tự nhục nhã bản thân mình.

Đường Đường có gì cũng nói cho cô, mẹ nuôi ngược đãi, em gái khi dễ. Tô Xán tin Đường Đường thật sự xem cô là bạn tốt nhất, nhưng mà, Đường Đường chưa bao giờ nói cho cô biết phía sau cô ấy còn có người!

Cô còn cho rằng lần này Đường Đường thật sự thảm rồi, về sau cho dù có hoạt động trong giới này thì cũng sẽ không tốt, cho nên mới dám khi dễ Đường Đường như vậy, chỉ là hiện tại……

Khuôn mặt thanh tú của Tô Xán càng ngày càng trắng. Cô hoảng loạn nhớ xem việc mình làm vừa nãy có phải quá rõ ràng hay không, có lẽ Đường Đường không nghe ra được. Nhưng, cô đột nhiên nghĩ tới câu nói buổi sáng của Đường Đường, cô ấy kiến nghị cô nên đi đóng phim. Tâm Tô Xán chợt thấy lạnh.

Đường Đường không muốn khi dễ cô gái nhỏ, tính tình tốt không chấp nhất những người khi dễ. Cô quay đầu nhìn các cô gái đang trợn mắt há hốc mồm, vỗ vỗ đầu vai Thẩm Vũ Lâm, “Tớ đây đi trước, hẹn gặp lại.”

Thẩm Vũ Lâm nhìn Đường Đường xinh đẹp chói mắt nở nụ cười, trong lòng rùng mình một cái, là không bao giờ gặp nữa, hay sẽ thật sự, gặp lại?

Trông dáng người và tướng mạo của Đường Đường, nếu sau lưng có người nâng đỡ, cô cảm thấy không phải người tầm thường.

Thật hối hận, nhưng may mắn là mình không mở miệng, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, đáng tiếc Đường Đường không có hứng thú nhìn. Cô ưu nhã lên xe, xe lao vút chạy đi.

Thẳng đến khi xe đi xa, Thẩm Vũ Lâm rốt cuộc không nhịn được, quay đầu phát hỏa với Tô Xán, “Cô không phải nói cô ta không ai quan tâm sao?”

Tô Xán hơi hơi rụt lại, nhỏ giọng nói, “Tôi cũng không biết…”

“Cô thì biết cái gì!”, Thẩm Vũ Lâm hiện tại hối hận muốn chết, nếu Đường Đường trả thù thật thì làm sao bây giờ! Nhìn thấy Tô Xán co rúm lại càng thêm phát hỏa, mắng một tiếng “Phế vật” tức muốn hộc máu rời đi.

Những người còn lại nhìn vào mắt nhau sau đó cũng tụm năm tụm ba rời khỏi.

Đường Đường thật sự không nghĩ tới mình vừa mới đi, kẻ thù đã nội chiến. Cô cũng không có thời gian suy nghĩ này nọ mà phải nghiêm túc nhớ lại thân thế Đường Đường.

Đường Đường là được cha mẹ nuôi nuôi lớn.

Mẹ ruột cô cùng cha nuôi thật ra là cô nhi trong Viện phúc lợi, hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Cha nuôi vẫn luôn vô cùng thích mẹ Đường Đường, nhưng mẹ Đường Đường lại thích người khác. Khi bà trở về tìm cha nuôi thì trong bụng đã có Đường Đường. Cha nuôi không vì thế mà trách cứ việc mẹ Đường Đường phản bội lời thề ngày niên thiếu, ngược lại ông còn đem mẹ Đường Đường chăm sóc chu đáo, còn cầu hôn bà.

Mẹ Đường Đường vẫn luôn không đáp ứng, cho đến khi Đường Đường được sinh ra. Cha nuôi đồng ý sẽ xem Đường Đường như con ruột mà chăm sóc, lúc này mẹ Đường Đường rốt cuộc cũng vui mừng cười cười. Nhưng ngày hôm sau, bà dùng một liều thuốc ngủ mà kết thúc sinh mạng mình…

Lúc trước không cảm thấy có gì, bây giờ nghĩ đến, khóe mắt Đường Đường co giật, này cũng quá cẩu huyết rồi.

Cha nuôi thật sự rất yêu mẹ Đường Đường, cái chết của bà khiến ông cực kỳ bi thương. Nhưng ông một chút cũng không trách mẹ Đường Đường đã ném một gánh nặng cho ông, thậm chí ông còn cảm thấy may mắn vì bà đã để lại đứa bé. Ông thề sẽ đem tất cả những gì mẹ Đường Đường không thể cho Đường Đường đều bù đắp hết cho cô.

Chẳng qua khi đó công ty cha nuôi phát triển rất được, cả ngày bận rộn đến tối mịt, việc chăm sóc Đường Đường cũng là có lòng mà không có lực, vì thế lúc này, mẹ nuôi xuất hiện!

Cha nuôi tuy chỉ là một cô nhi nhưng tướng mạo đoan chính, năng lực xuất chúng, người thích ông thật sự không ít. Mẹ nuôi cũng là một trong số đó. Bà là nhân viên trong công ty cha nuôi, sau khi biết được hoàn cảnh của ông liền chạy đi tìm, vô cùng thành khẩn nói bà thật sự rất thích ông, không quan tâm ông bận như thế nào, hứa hẹn sẽ cùng ông đem Đường Đường nuôi lớn.

Cha nuôi lúc đầu còn cự tuyệt, nhưng mỗi lần ông đem Đường Đường đến công ty bà đều quan tâm chăm sóc Đường Đường, lâu dần cha nuôi cảm động. Cuối cùng ông đồng ý cùng mẹ nuôi kết hôn.

Mẹ nuôi từ chức chuyên tâm ở nhà nuôi dưỡng đứa trẻ. Không lâu sau, mẹ nuôi mang thai, sinh ra một cô em gái cho Đường Đường tên Đường Hân.

Trước khi Đường Đường bảy tuổi, ở trong nhà vẫn luôn nổi trội hơn Đường Hân. Nhưng sau bảy tuổi, cha nuôi bất hạnh bị ung thư buông tay trần thế, ngày lành của Đường Đường rốt cuộc cũng kết thúc. Cha nuôi vừa mất, mẹ nuôi đã lộ ra bộ mặt thật, nghẹn nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có thể bộc phát ra ngoài. Đặc biệt nhìn Đường Đường càng ngày càng giống mẹ ruột, nhớ tới ảnh chụp ông xã để trong ví nhiều năm như vậy, bà càng thêm căm hận Đường Đường. Vì thế tiểu công chúa lúc trước đã hoàn toàn biến thành tiểu đáng thương, sinh hoạt mỗi ngày càng thê thảm.

Sau này Đường Đường từ Đường Hân mà biết được chương trình tuyển chọn ngôi sao. Nhờ vào vẻ ngoài xuất sắc mà trúng cử và trở nên nổi tiếng, rốt cuộc cũng có thể ngẩng mặt nhìn trời, kết quả lại vì đắc tội với Bách Thần và Nhan Nghiên mà bị công ty quản lý từ bỏ.

Chỉ cần tượng tượng khi trở về chịu sự trào phúng của mẹ nuôi mà em gái, Đường Đường thật sự tâm hóa tro tàn.

Nhưng đúng lúc này lại xuất hiện một quý nhân.

Minh Thiếu Diễm, một người đàn ông đứng trên đỉnh cao của giới giải trí, đón cô trở về. Đường Đường rốt cuộc biết được cha ruột là ai, thế mà lại là Minh gia đại thiếu gia của Thánh Ngu! Chẳng qua cha mất sớm nên Đường Đường chỉ có một thân một mình, còn người đón cô trở về là chú nhỏ, Minh Thiếu Diễm.

Từ đây, Đường Đường tâm hóa tro tàn nhanh chóng được bơm máu sống dậy, bắt đầu cuộc hành trình tìm chết một đi không trở lại.

Cuộc sống tốt đẹp cũng không ngăn nổi Đường Đường cố gắng. Lúc bắt đầu không thể tin được, Đường Đường vô cùng bất an, nhưng sau đó lại yên tâm thoải mái hưởng thụ.

Cô cảm thấy Minh gia đã thiếu nợ mình nên càng không thèm kiêng nể gì. Tin vào lời nói của những kẻ không có ý tốt, muốn tranh đoạt quyền hành của Minh Thiếu Diễm. Minh Thiếu Diễm vốn dĩ không có hảo cảm với cô nay lại càng thêm chán ghét, cuối cùng biết được kỳ thật Đường Đường không phải là tiểu thư Minh gia, lúc đấy Minh Thiếu Diễm không chút lưu tình đuổi cô ra ngoài.

Sau khi Đường Đường thân bại danh liệt, say rượu lái xe gây tai nạn mà chết. Trong tiểu thuyết có nhắc đến một chi tiết nhỏ về Minh Thiếu Diễm, thời khắc biết được Đường Đường đã chết, thần sắc Minh Thiếu Diễm lãnh đạm, tựa như người chết kia chỉ là một kẻ râu ria nào đó, cũng tựa như anh đã sớm biết chuyện gì sẽ phát sinh.

Mục bình luận ở chương ấy, mọi người đều đoán có phải cái chết của Đường Đường liên quan đến Minh Thiếu Diễm. Bởi vì xe Đường Đường được phát hiện bị hỏng phanh, mà Minh Thiếu Diễm thật sự cũng không hề thích Đường Đường.

Hay nói đúng hơn chính là anh căm hận Đường Đường.

Dù sau thì Minh đại thiếu gia, anh trai Minh Thiếu Diễm, cũng chính là cha trên danh nghĩa của Đường Đường đã gián tiếp hại chết mẹ Minh Thiếu Diễm, Minh phu nhân.

Vì thế việc Minh Thiếu Diễm ghi hận Đường Đường hoàn toàn có lý do. Hơn nữa những việc mà Đường Đường làm, liên kết với chi thứ hai và chi thứ ba của Minh gia đối phó Minh Thiếu Diễm thì khả năng Minh Thiếu Diễm giết chết cô thật sự không nhỏ.

Trước kia xem tiểu thuyết chỉ thấy thật sảng khoái, hiện tại mình lại biến thành Đường Đường, cô cảm thấy cổ mình có hơi lạnh.

Cô dùng sức nhớ lại một chút, thời điểm Đường Đường bị đuổi ra ngoài là hai mươi ba tuổi, lúc mất là hai mươi bốn tuổi, còn hiện tại Đường Đường mới mười tám tuổi. Cô lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Tạm thời cô vẫn rất an toàn.

Xe vững vàng chạy, Đường Đường liếc mắt nhìn chú lái xe, không nhớ được người này là ai, nên xưng hô thế nào, nhưng có thể xác định được đây là tài xế của Minh Thiếu Diễm.

Thật ra Minh Thiếu Diễm một chút cũng không định đón Đường Đường trở về, nhưng lại không thể làm được gì với cả nhóm bảy cô tám dì ở Minh gia.

Thật thảm, Đường Đường thầm nghĩ. Cảm thán xong lại nhớ đến tìm cảnh hiện tại của chính mình. Nhìn đi, vẫn là cô thảm hơn.

Trong tiểu thuyết, miêu tả về Minh Thiếu Diễm thật sự không ít. Thật ra cũng không phải bởi vì Đường Đường, mà bởi vì Minh Thiếu Diễm là một trong ba nhân vật nam quan trọng nhất truyện. Chẳng qua người cuối cùng ôm được mỹ nhân về lại là Bách Thần.

Tác giả viết ba nhân vật nam, nội tâm như chó săn nhỏ với một thân khí chất anh hùng, minh tinh Bách Thần. Người cùng Đường Đường đính hôn nhưng lại thích Nhan Nghiên, hào môn đại thiếu gia, Thẩm Minh Vũ. Còn lại là đầu rồng giới giải trí Minh Thiếu Diễm.

Căn cứ theo miêu tả của tiểu thuyết, hiện giờ Minh Thiếu Diễm mới hai mươi bảy tuổi, đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, tự tin, anh tuấn, thành công, ngập tràn mị lực.

Đáng tiếc một quyển tiểu thuyết về chính mình, nhìn chuyện tình cảm của chính mình thì cho dù là ai cũng cảm thấy muốn tận thế, cho nên đối với suất diễn của các nam chính, cô còn xem không cẩn thận bằng nữ phụ Đường Đường.

Bây giờ hồi tưởng về Minh Thiếu Diễm, trong đầu cô chỉ có một ấn tượng sâu sắc nhất là đáng sợ. Có hai loại ý nghĩ đáng sợ, thứ nhất là bởi vì Minh Thiếu Diễm là người cực kỳ hà khắc, mỗi một việc đều cần phải rành mạch, làm sai sẽ nhận, làm nhiều hơn nói. Đối với người khác đã hà khắc thì đối với chính mình càng hà khắc hơn, anh tựa như một thiết bị máy móc vĩnh viễn duy trì trạng thái hoàn mỹ nhất.

Ví dụ tài xế tới đón cô ngày hôm nay, đúng mười giờ tới cửa, không sai một giây một phút.

Cũng vì nguyên nhân đó mà khiến cho Minh Thiếu Diễm bao giờ cũng tỉnh táo và thực tế. Không một người phụ nữ nào có thể tiến vào mắt anh, bởi vì anh chưa bao giờ tin tưởng vào tình yêu. Tình yêu đối với anh là một thứ gì đó không ổn định, có thể biến đổi bất cứ lúc nào. Thẳng đến khi thích Nhan Nghiên, bị sự ưu tú của Nhan Nghiên hấp dẫn, thì suy nghĩ của anh vẫn không thay đổi, nhưng anh lại cam tâm tình nguyện sa vào.

Cũng vì vậy mà nhân vật nam Tiểu Chanh thích nhất là Minh Thiếu Diễm, cô ấy còn kích động mà lên Wechat phát bài thổ lộ. Đáng tiếc nhìn tên mình trong truyện, Đường Đường không cảm thấy vui, chỉ cảm thấy nổi da gà.

Loại đáng sợ thứ hai chính là, Minh Thiếu Diễm đối với Đường Đường vừa có hận ý và địch ý. Cô thật sự có chút hoài nghi, Đường Đường một lòng tìm đường chết có phải cũng có phần Minh Thiếu Diễm dẫn đường hay không.

Đường Đường không khỏi giật mình một cái. Ở phía trước lái xe, chú Lý nhìn thoáng qua kính chiếu hậu nhìn Đường Đường, Đường Đường yên tĩnh ngồi yên.

Bởi vì tốc độ nổi tiếng của Đường Đường nhanh chóng trước nay chưa từng có, cho dù hiện tại bị bôi đen nhưng vẫn còn một chút nổi tiếng. Vì vậy ngay cả tài xế cũng biết tên Đường Đường, biết được vị này ít nhiều đã làm vài việc thái quá. Cho dù là chú Lý hay là những người khác trong nhà, nhắc đến Đường Đường đều có biểu tình khinh thường, vô tri, thô tục, hư vinh. Đây là ấn tượng của mọi người đối với cô Đường Đường gì đó trên màn ảnh.

Minh tiên sinh sai người điều tra Đường Đường, nghe nói vào lúc Đường Đường còn tiểu học đã bị nhà trường đuổi đi vì tội đánh nhau, cho nên tạm nghỉ học một năm. Sau này bởi vì thành tích quá kém nên chỉ có thể cùng với những kẻ ngốc nghếch tụ tập ở Cửu Trung. Còn cô em gái Đường Hân lại vô cùng ưu tú, hiện tại đang học trường trung học phụ thuộc Thanh Đại tốt nhất thành phố S.

Chú Lý không biết biết người chi thứ hai và thứ ba bức thiết muốn Minh Thiếu Diễm đón Đường Đường về là vì cái gì, cho nên khó tránh khỏi cảm thấy buồn bực. Nếu cô em gái là tiểu thư thì tốt rồi, ít nhất thoạt nhìn thì đó cũng là một cô bé lanh lợi. Có chỗ nào giống Đường Đường, từ khi xuất hiện đã chẳng có lúc nào nhìn thuận mắt.

Tuy rằng hiện tại trông cô cũng rất ngoan ngoãn, thục nữ.

Đường Đường không biết chú Lý đang nghĩ gì. Cô nhìn hình ảnh ngoài cửa sổ lần lượt lướt qua, đột nhiên điện thoại rung lên, là điện thoại của người đại diện.

Đường Đường bắt máy, ngữ khí của người đại diện tuy không táo bạo như buổi sáng nhưng một chút kiên nhẫn cũng không có, “Một chút nữ tới công ty một chuyến.”

Đường Đường nhìn chú Lý liếc mắt một cái, mới nói, “Tôi còn có việc.”

“Có việc?”

Người đại diện cười nhạo một tiếng dấu không được sự trào phúng. Cô ta thì có thể có chuyện gì, bây giờ giới giải trí chỉ cần nhắc đến cô ta đều là chê cười, còn ai ngu ngốc muốn ký hợp đồng với cô ta. Rõ ràng cô ta cố ý nói vậy để cho hắn xem sắc mặt.

Đùa sao, cho rằng có được chút fans là có thể bò lên đầu người đại diện, hiện tại chính là lúc cô ta nên cầu hắn không hủy hợp đồng.

“Mặc kệ tới hay không, nếu hôm nay không tới, về sau cũng đừng tới nữa!”

Nói xong không đợi Đường Đường trả lời mà trực tiếp ngắt điện thoại, đã nói đến nước này, chỉ cần Đường Đường không ngốc nhất định sẽ lập tức đến công ty.

Đường Đường bị một người giáo huấn hai lần, nhìn ba chữ người đại diện cười nhẹ.

Vào thời điểm Đường Đường thuận lời liền nói năng ôn tồn nhỏ nhẹ, đến lúc nghèo túng lập tức ác ngôn ác ngữ. Với cái đức hạnh này, chỉ có thể đá người đại diện này thôi.

Minh Thiếu Diễm thì không tính, nhưng sao có thể để mọi người khi dễ lên trên đầu. Đường Đường trực tiếp đem người đại diện kéo vào sổ đen, kéo xong trên màn hình lại hiện lên một tin tức, là Tô Xán nhắn Wechat cho cô.

[ Đường Đường, cậu về đến nhà chưa? Về đến rồi thì báo cho tớ một tiếng nhé.]

Biểu hiện giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, cùng với thời điểm Đường Đường nổi tiếng giống nhau như đúc, làm một người bạn tốt vừa cẩn thận lại tri kỷ.

Đường Đường còn chưa kịp hồi âm, Tô Xán lại gửi tới một tin nhắn.

[ Đường Đường, Đường Đường, tớ vừa mới đăng một cái Weibo (đáng yêu) ]

Phía dưới là một ảnh chụp,

[ Tô Xán Xán v: Đảo mắt đã ba tháng trôi qua, chuyện vui vẻ nhất không phải là được xuất dạo, mà là gặp được nhiều chị em tốt như vậy… Hôm nay tiễn Đường Đường rời khỏi, trong lòng rất khó chịu, cũng không biết về sau có thể gặp lại không. Nhưng cậu là bạn tốt nhất của tớ, tớ nhất định sẽ chờ cậu trở về. Cố lên Tô Đường! ]

Tô Đường chính là tên couple của Tô Xán và Đường Đường, lúc trước hai người suốt ngày dính chặt với nhau, vì thế mà có cái tên couple này.

Đường Đường: “……”

Thật là làm bộ như đúng rồi, mới mười chín tuổi thôi, có còn là con người hay không.

Có điều tại sao lại là chụp hình? Cô trực tiếp lên Weibo xem không phải là được rồi sao?

Đường Đường mở Weibo ra tìm Tô Xán, tìm đúng Weibo liền click mở bình luận.

[ Xán Xán, em có phải bị bắt cóc rồi không! Nếu đúng thì mau chớp chớp mắt! ]

[ Hằng ngày, Đường Đường gặp rắc rối đều có Tô Xán chùi đít. Tô Xán, cô cũng tốt quá đi. ]

[ Trời ạ, Đường Đường cô cút ra xa một chút đi! Hại Xán Xán bị mắng, Tô Xán bị mất trí nhớ sao!!! ]

[ Toàn năng ace! Lúc trước đã cảm thấy người xuất đạo phải là em. Đường Đường dựa vào cái gì, dựa vào cô ta lớn lên xinh đẹp sao? ]

[ Ha ha ha, xinh đẹp sao, trước giờ chưa bao giờ thấy Đường Đường đẹp chỗ nào (buông tay) ]

Quả nhiên, Tô Xán rõ ràng không dám cho cô thấy bình luận, cho nên mới cố ý giấu đi.

Những bình luận kia, khỏi cần nghĩ cũng biết thật khó nghe. Đường Đường mặt không cảm xúc tắt Weibo, lại mở ra Wechat đọc mấy chữ của Tô Xán, sau đó trên góc bên phải quyết đoán xóa đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang