• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không nên như thế này.

Minh Thiếu Diễm giúp Đường Đường làm khô tóc, sau đó lại thảo luận vấn đề lớn hay không lớn. Cuối cùng Đường Đường bị Minh Thiếu Diễm “mời” ra khỏi phòng.

Đường Đường đứng ở cửa:……

Thật sự không nên như thế này.

Không phải giữa hai người yêu nhau, làm ra vài hành động thân mật là chuyện rất bình thường sao? Huống chi cô không định tiến quá xa, nhiều nhất cũng chỉ là hôn một chút mà thôi!

Kết quả bị “mời” ra ngoài.

Phản ứng của Minh Thiếu Diễm như tránh còn không kịp, làm như cô là nữ lưu manh khó kiềm chế vậy.

Là một trong những nhân vật nam quan trọng nhất tiểu thuyết, dù ở phương diện nào Minh Thiếu Diễm cũng hơn người nên đương nhiên Đường Đường không hoài nghi mấy thứ nhảm nhí gì đó.

Minh Thiếu Diễm không hôn cô, nguyên nhân thật sự như lời hắn đã nói, cô còn nhỏ, hắn không hạ thủ được.

Tuổi cô mới mười tám, chỉ mới thành niên thôi, đúng là hơi nhỏ.

Nhưng Minh Thiếu Diễm không nhỏ nha, tuổi cũng sắp hai mươi tám rồi. Dựa theo suy nghĩ này của Minh Thiếu Diễm, có lẽ phải hơn một năm nữa, khi đó cô đã trưởng thành, tuổi hắn cũng gần ba mươi.

Đường Đường che mặt lại ghé vào giường, cần gì phải tàn nhẫn với bản thân như vậy.

Đường Đường cuộn trong chăn lăn trên giường một vòng, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Minh Thiếu Diễm.

[ Cháu cảm thấy chúng ta cần nói chuyện. ]

Minh Thiếu Diễm trả lời tin nhắn rất nhanh.

[ Còn chú thì cảm thấy hiện tại còn cần phải ngủ sớm. ]

Đường Đường:……

Mười giây sau, Minh Thiếu Diễm lại gửi một tin nhắn tới.

[ Không được quậy, đi ngủ sớm một chút. ]

[ Đạo diễn Lâm nói thời gian ngủ hai ngày nay của cháu chỉ được ba giờ. ]

Nhìn chằm chằm ba tin nhắn này tựa như có thể xuyên qua nó mà thấy bộ dạng bất đắc dĩ lại dung túng của Minh Thiếu Diễm. Chẳng qua rõ ràng khoảng cách giữa hai người chỉ có hai mươi mét còn dùng điện thoại nhắn tin, hành vi này đúng là ngốc mà.

Đường Đường nghe lời tắt điện thoại, nhắm mắt ngủ.

Trước khi ngủ trong miệng còn không quên mắng một câu.

Cổ hủ.

Gần đầy Đường Đường quá mệt mỏi, buổi sáng phải nhờ điện thoại của Minh Thiếu Diễm mới tỉnh được. Minh Thiếu Diễm ngồi trên sô pha gọi điện thoại kêu cô rời giường, Đường Đường còn mơ ngủ, giọng nói nũng nịu, “Chú đi làm chưa?”

“Không đi.”

Đôi mắt Đường Đường còn nhắm nhưng khóe môi lại giương lên, biết rõ còn cố hỏi, “Hôm nay cũng không phải cuối tuần, vì sao không đến công ty?”

Minh Thiếu Diễm không nhận ra Đường Đường đang trêu chọc, nhìn thoáng qua dì Trình ở phòng bếp, âm thanh trầm thấp ôn nhu chưa từng có vang lên, “Ăn sáng xong lại ngủ tiếp được không, mau dậy nào.”

“Vậy chú phải tới phòng gọi cháu.”

Minh Thiếu Diễm:……

“Cửa không khóa, chú nhỏ chú có thể vào thẳng”, Đường Đường nói xong không cho Minh Thiếu Diễm cự tuyệt đã ngắt điện thoại.

Minh Thiếu Diễm nhìn điện thoại bị cúp, nhịp tim bình tĩnh sáng giờ lập tức trở nên mất quy luật. Rõ ràng là giám đốc Thánh Ngu gặp chuyện lớn cũng không đổi sắc mặt nhưng lúc này lại như cậu nhóc chưa trải sự đời.

Ánh mắt trong nắng sớm tối sầm lại, nhìn dì Trình đang bận rộn trong bếp, Minh Thiếu Diễm từng bước lên tầng ba.

Từ khi Đường Đường dọn vào, Minh Thiếu Diễm chỉ đến phòng cô một lần. Lần đó, Đường Đường tới kỳ đèn đỏ không thoải mái, hắn không nghĩ nhiều đã trực tiếp ôm cô về phòng.

Đám người Thẩm Minh Vũ hay trêu chọc nói hắn bảo thủ, hiện giờ Minh Thiếu Diễm có chút không thể chối, bản thân đúng là hơi bảo thủ.

Trước đây, Đường Đường là cháu gái, phòng ngủ cháu gái là không gian riêng tư, nếu không phải có chuyện bất đắc dĩ lắm Minh Thiếu Diễm nhất định sẽ không bước vào.

Nhưng bây giờ bọn họ đã không còn là chú cháu rồi, không phải sao?

Đến tầng ba, bước chân Minh Thiếu Diễm khựng lại một chút.

Đường Đường không thích làm theo lẽ thường, chuyện này làm hắn có chút đau đầu.

Cô thật sự quá nhỏ, so với hắn nhỏ gần mười tuổi, cô còn lớn mật khiêu khích dụ dỗ. Trông hắn như thờ ơ nhưng sao có thể như vậy được?

Minh Thiếu Diễm không dám đảm bảo, khoảnh khắc cánh cửa cấm kỵ mở ra hắn sẽ trở nên điên cuồng thế nào.

Đường Đường quá nhỏ, quá không hiểu chuyện, cô không hiểu việc trêu chọc một người đàn ông trong đầu đều là hình ảnh của cô sẽ nguy hiểm cỡ nào.

Minh Thiếu Diễm đau đầu thở dài, hắn không dám bảo đảm Đường Đường sẽ không làm chuyện gì khiến hắn mất khống chế lần nữa. Đối mặt với Đường Đường, mỗi giây mỗi phút đều là sự tra tấn ngọt ngào với Minh Thiếu Diễm.

Vặn chốt cửa vào phòng sau đó khóa lại phòng ngừa dì Trình đột nhiên tiến vào, hắn vẫn chưa chuẩn bị nói cho dì Trình biết.

Minh Thiếu Diễm sợ Đường Đường làm xằng bậy, có điều lần này Đường Đường rất ngoan. Thoạt nhìn cô rất mệt mỏi, cả người nằm bệt trên giường, bọc chăn kín mít, trông như một cục bông nho nhỏ.

Hiếm khi cô ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bộ dạng ngoan ngoãn này đập vào mắt Minh Thiếu Diễm càng khiến ngọn lửa trong lòng hắn lớn hơn. Minh Thiếu Diễm đi tới mép giường, vén sợi tóc hỗn độn của cô qua một bên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.

Ngón tay chạm vào làn da bóng loáng ấm áp, xúc cảm quá tốt đẹp khiến hắn không muốn rút lại.

Cảm giác trên mặt đánh thức Đường Đường, cô mở mắt nhìn Minh Thiếu Diễm, ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

Minh Thiếu Diễm bình tĩnh rụt tay lại, nhìn phản ứng của cô liền cảm thấy buồn cười, “Kinh ngạc là sao? Không phải cháu kêu chú lên gọi cháu rời giường à?”

Đường Đường ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt Minh Thiếu Diễm ba giây, nhích đến mép giường, sau đó gấp gáp xốc chăn lên mang dép chạy vào phòng tắm.

Làm nũng kêu Minh Thiếu Diễm lên là sự thật, nhưng vừa mệt vừa buồn ngủ cũng là sự thật.

Sau khi cúp điện thoại Đường Đường mơ màng nghĩ trước khi Minh Thiếu Diễm lên sẽ đến phòng vệ sinh sửa sang một chút, nếu không Minh Thiếu Diễm đi lên sẽ mặt mình chưa rửa, không chừng còn có vật thể không xác định trong mắt. Như vậy thì thật khó coi…

Nhưng thật sự quá mệt, lại nghĩ lấy tính cách của Minh Thiếu Diễm có lẽ còn phải rối rắm một hồi nữa, hay là lại nướng thêm hai phút đi.

Kết quả không ngờ lần này Minh Thiếu Diễm không rối rắm mà tới rất nhanh, còn cô lại lim dim ngủ mất. Bây giờ thấy Minh Thiếu Diễm mới bừng tỉnh, vội vàng nhìn vào gương kiểm tra một chút.

Tuổi mười tám là vô địch, tối qua ngủ ngon, hôm nay trạng thái làn da xem như hoàn mỹ. Đường Đường nhẹ nhàng thở ra.

Hình tượng cũng không tệ lắm.

Nhưng Đường Đường vẫn rửa mặt sơ qua một lần, xong xuôi mới ra ngoài.

Vừa ra liền thấy khóe môi Minh Thiếu Diễm mang một nụ cười nhạt.

Khóe môi cong vừa đủ, dáng môi hoàn mỹ.

Vì thế Đường Đường lại nghĩ tới tối qua bị từ chối, không cho hôn.

Nhớ đến chuyện đó Đường Đường còn thấy ủy khuất.

Tối qua lúc sắp ngủ Đường Đường thuận tay lướt điện thoại một chút, vừa gõ mấy chữ [ bạn trai nói tôi quá nhỏ ] liền nhảy ra một mục tìm kiếm.

[ Bạn trai nói tôi quá nhỏ không hạ thủ được. ]

Đường Đường:……

Tuy có chút thô bỉ nhưng ý tứ đại khái thì đúng, kết quả mở ra xem vài cái, Đường Đường lập tức đóng lại.

Cô đúng là điên rồi mới tìm mấy thứ này.

Chạm ánh mắt Minh Thiếu Diễm, Đường Đường bò lên giường lần nữa, chỉ là lần này cô không nằm mà dựa vào, tay ôm chăn cằm gác lên đầu gối.

“Chú nhỏ.”

“Hử?”

“Minh Thiếu Diễm.”

“… Hử?”

Đường Đường sâu kín nhìn hắn, “Chú đã từ chối cháu hai lần.”

Minh Thiếu Diễm:……

“Chú không thể ỷ cháu thích chú thì ăn hiếp cháu như vậy.”

Tuy câu thích chứa chút hương vị ngọt ngào nhưng Minh Thiếu Diễm vẫn vô cùng bất đắc dĩ, đây là cái logic gì, “Hiện giờ chú không từ chối mới thật sự là ăn hiếp cháu. Vì thích cháu nên mới không chạm vào cháu.”

Minh Thiếu Diễm không hiểu logic của Đường Đường, ngược lại Đường Đường cũng không hiểu logic Minh Thiếu Diễm.

Nói cô nhỏ không chạm vào cô thì có thể hiểu được, nhưng vì sao đến hôn cũng không thể? Hôn môi đâu thể mang thai.

“Chú nhỏ, chú thật sự không lo lắng khi trở lại đoàn phim cháu sẽ quay cảnh hôn với Tiểu Mễ?”

“Không lo lắng”, Minh Thiếu Diễm quyết đoán trả lời.

“Vì sao?” Đường Đường kinh ngạc.

Minh Thiếu Diễm không giải thích nhưng Đường Đường nhìn biểu cảm Minh Thiếu Diễm, đột nhiên nhớ hôm đó đạo diễn kỳ quái nhìn cô liền rõ.

“Chú đã làm gì?” Đường Đường nheo mắt.

“Làm chuyện chú nên làm.” Minh Thiếu Diễm xoay người chuẩn bị đứng lên, “Mau rời giường đi…”

Vừa dứt lời, người vừa rồi còn ôm chăn ngồi đã xoay người đứng lên, đôi tay từ phía sau ôm lấy Minh Thiếu Diễm kéo lại. Nửa kéo nửa ghé vào trên lưng hắn, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai, “Cháu cảm thấy chúng ta thật sự cần nói chuyện.”

Cánh tay ấm áp của thiếu nữ vòng trên cổ, bầu ngực mềm mại dán sau lưng, thân thể Minh Thiếu Diễm gần như cứng đờ ngay tức khắc.

“… Nói chuyện gì?” hô hấp Minh Thiếu Diễm hơi run, chỉ là rất khó nhận ra.

“Nói chuyện khi nào thì chú nhỏ có thể hiểu rằng chú đã là bạn trai cháu mà không phải là chú nhỏ.”

Khi Đường Đường và Minh Thiếu Diễm xuống lầu, đã hơn mười phút trôi qua. Hai người một trước một sau đi xuống, dì Trình hoàn toàn không hoài nghi. Vội đến kêu Đường Đường ăn sớm một chút, sau đó hỏi Minh Thiếu Diễm, “Vừa rồi cháu đi đâu vậy, sao không thấy cháu?”

Minh Thiếu Diễm bình tĩnh không nhìn ra chút manh mối, “Ban nãy cháu mới ra ngoài đi dạo.”

“Là vậy à”, dì Trình gật đầu rồi tiếp tục xem phim đang chiếu dở.

Đạo diễn nói khi nào Đường Đường muốn về thì về, kết quả cô mới về một ngày đạo diễn đã bắt đầu gọi điện thoại kêu réo.

Đường Đường chưa thảo luận xong vấn đề thái độ với Minh Thiếu Diễm đã phải chạy về thành phố B.

Mọi người gần như đều phát hiện Đường Đường có biến hóa.

Hiệu suất đóng phim của cô rất cáo, miễn là cảnh của cô thì chỉ quay một lần là qua, nhưng mọi người phát hiện Đường Đường đang có tâm sự!

Hơn nữa đột nhiên cô tiến vào trạng thái cuồng công việc, hận không thể một ngày là quay xong. Những diễn viên diễn chung với cô đều có chút khó thở.

Mễ Việt không hiểu vì sao mới đi có một ngày Đường Đường đã biến thành thế này, quay nhanh như vậy làm gì, “Cậu làm sao vậy?” Mễ Việt thật sự nhịn không được hỏi cô, “Chú nhỏ cậu không cần cậu, cậu không có tiền nên đột nhiên gấp rút như vậy?”

Đường Đường:……

Vì thế cùng ngày, Đường Đường càng liều mạng, chỉ là nam chính trong phim – Mễ Việt cũng bị kéo theo, phải nói là vô cùng thê thảm.

Quay được một nửa, Đái Na gọi điện thoại cho Đường Đường kêu cô nghỉ một ngày về thành phố S.

“Chị nhận cho em một hợp đồng làm đại diện phát ngôn, mau về đây quay quảng cáo.”

Đường Đường thuận miệng hỏi nhãn hiệu gì, câu trả lời của Đái Na làm cô hoảng sợ.

Tên nhãn hiệu rất quen thuộc, đó là nhãn hiệu cô từng làm đại diện phát ngôn ở thế giới kia. Theo lý thuyết phải là Nhan Nghiên làm mới đúng, sao lần này lại biến thành cô?

“Em không biết à, chú nhỏ em và giám đốc kế hoạch XX là bạn đại học.”

Đường Đường:……

Đây chẳng phải là nể tình Minh Thiếu Diễm sao?

Nhưng nhãn hiệu lớn như vậy, nói không chừng Nhan Nghiên sắp tức chết rồi.

Nhan Nghiên đúng là đang tức điên.

Cô đã đem Bặc Cốc Ngưng giao cho Minh Thiếu Diễm, vì sao đại diện phát ngôn vẫn vào tay Đường Đường?

Đại diện nhãn hiệu bên kia đã hoàn toàn từ chối cô, Nhan Nghiên không có mặt mũi gọi điện lại. Sau một hồi, Nhan Nghiên cắn chặt răng gọi điện thoại cho Bặc Cốc Ngưng.

Bên kia bắt máy rất nhanh, Bặc Cốc Ngưng nghe tiếng Nhan Nghiên còn rất vui vẻ. Tuy Nhan Nghiên muốn hỏi thẳng xem rốt cuộc Bặc Cốc Ngưng và Minh Thiếu Diễm ở chung thế nào, nhưng cô vẫn nhẫn nại, nói một đống chuyện không liên quan rồi mới giả bộ vô tình hỏi, “Chú nhỏ em đối xử với em thế nào?”

Giọng Bặc Cốc Ngưng trầm xuống, hơn nửa ngày mới nói, “Từ khi giám định xong em chưa gặp chú ấy lần nào.”

Trước kia Bặc Cốc Ngưng chưa bao giờ chú ý giới giải trí nên dù hiện giờ Đường Đường rất nổi tiếng, nhưng cô cũng chỉ nghe nói qua mà thôi.

Có điều sau khi gặp được Nhan Nghiên, Bặc Cốc Ngưng liền chuyên tâm chú ý đến Đường Đường gần một tháng.

Bởi vì số lần Nhan Nghiên nhắc tới Đường Đường quá nhiều. Có lẽ Nhan Nghiên không nhận ra mỗi lần chị ấy lơ đãng nhắc tới Đường Đường, trong giọng nói đều mang theo ý trào phúng.

Những người khác có lẽ không hiểu, nhưng Bặc Cốc Ngưng nghe ra được. Cô lớn lên trong một gia đình không hề tốt đẹp, đương nhiên đã nghe qua giọng điệu nói chuyện giống Nhan Nghiên rất nhiều lần.

Có lần Bặc Cốc Ngưng không nhịn được hỏi Nhan Nghiên, vì sao chị chú ý Đường Đường như vậy, có điều Nhan Nghiên không chút suy nghĩ đã phản bác, “Chị không rảnh để chú ý cô ta.”

Sau khi nói xong lại chuyển đề tài lên người Bặc Cốc Ngưng, Nhan Nghiên dùng ngữ khí rất nhu hòa nói, “Không phải chị đang cảm thấy bất bình thay em sao? Cô ta là đồ giả lại chiếm mất vị trí của em, không lẽ em không tức giận?”

“Tức giận”, lúc đó Bặc Cốc Ngưng đã trả lời như vậy.

Bởi vì cô biết Nhan Nghiên thích thế.

Nhưng thật ra, hình như cô cũng không quá khó chịu.

Mấy ngày nay Bặc Cốc Ngưng đọc rất nhiều tư liệu về Đường Đường.

Một cô gái bị mẹ nuôi ngược đãi từ nhỏ đến lớn. Nói thật Đường Đường cũng giống Bặc Cốc Ngưng nên cô sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên. Thậm chí so ra Đường Đường thảm hại hơn cô, ít ra cha mẹ nuôi của cô không động một chút là đánh chửi.

Nhan Nghiên luôn nói Đường Đường biết bản thân không phải Minh gia tiểu thư nhưng vẫn chiếm vị trí đó. Thật ra Bặc Cốc Ngưng muốn hỏi cô ấy, làm sao chị biết Đường Đường biết chuyện này.

Nhưng Bặc Cốc Ngưng không dám nói, chỉ ngoan ngoãn gật đầu y như rất tán đồng quan điểm của Nhan Nghiên.

Chính vì Bặc Cốc Ngưng ngoan ngoãn nên dần dần Nhan Nghiên cái gì cũng dám nói, biểu hiện ghét Đường Đường ngày càng rõ rệt. Bặc Cốc Ngưng đã bí mật thăm dò Nhan Nghiên và Đường Đường sau tết, cuối cùng cô đã hiểu được nguyên nhân Nhan Nghiên tìm cô.

Đối với cô tốt bụng đương nhiên là giả, đối phó với Đường Đường mới là thật.

Bặc Cốc Ngưng không hề ngốc, thậm chí còn rất thông minh. So với những cô gái cùng tuổi, cô hơn bọn họ ở khoản nhìn mặt đoán ý.

Ví như hiện tại Nhan Nghiên hỏi tình huống của cô bên này, Bặc Cốc Ngưng nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn chọn điều Nhan Nghiên thích nghe.

Cô oán hận Minh Thiếu Diễm dù mấy ngày nay chính là những ngày vui vẻ nhất cuộc đời cô.

Được ở nhà lớn, còn không có ai quản cô, không cần nhìn sắc mặt của bất cứ ai. Quan trọng nhất là còn được tiền tiêu vặt.

Sau khi oán giận Minh Thiếu Diễm, phản ứng của Nhan Nghiên bên kia còn kích động hơn Bặc Cốc Ngưng làm đương sự.

“Chị biết mà, lúc trước Đường Đường lấy lòng Minh Thiếu Diễm như vậy vì lo lắng lỡ ngày nào đó em trở về sẽ không còn chỗ cho cô ta. Không ngờ Minh Thiếu Diễm thật sự không phân biệt thân sơ như vậy, đem kẻ giả mạo giữ trong nhà, người thật lại để chỗ khác.”

Nội tâm Bặc Cốc Ngưng nhỏ giọng nói, thật ra cô càng muốn ở đây hơn.

Tính cách cô có chút nhút nhát, hơi sợ người lạ, càng đứng nói là hằng ngày nhìn Minh Thiếu Diễm mặt hung dữ. Trong lòng Bặc Cốc Ngưng hy vọng Minh Thiếu Diễm có thể không tới thì đừng tới.

Nhan Nghiên nói cái gì mà đại phú đại quý, cái gì mà trở thành minh tinh giống Đường Đường, mấy thứ đó cô đều không nghĩ tới. Hiện tại thứ cô muốn nhất chính là có thể duy trì hiện trạng. Vậy nên Bặc Cốc Ngưng muốn mượn Nhan Nghiên thăm dò suy nghĩ Minh Thiếu Diễm.

Cô thật sự không dám nói chuyện với Minh Thiếu Diễm.

“Rốt cuộc Đường Đường tới trước một bước, cảm tình cũng nhiều hơn”, Bặc Cốc Ngưng nhỏ giọng nói.

“Giả chính là giả”, Nhan Nghiên cười lạnh một tiếng, “Vì vậy mà em không dám liên lạc với chú mình?”

“Không có, em không dám…”

Thật vô dụng, trong lòng Nhan Nghiên thầm mắng một tiếng, nhưng vẫn kiềm chế, “Yên tâm đi, có chị ở đây, chị sẽ nói thay em.”

“Cảm ơn chị Nhan Nghiên”, Bặc Cốc Ngưng trả lời vô cùng vui vẻ, sau khi cúp máy liền thở nhẹ nhõm.

Chờ Nhan Nghiên thám thính suy nghĩ Minh Thiếu Diễm giúp cô, cô sẽ cắt đứt quan hệ với Nhan Nghiên, tránh gây họa hại thân.

Thật sự cô chưa từng nghĩ sẽ làm một đại tiểu thư mang hào quang của nhà giàu. Cô chỉ muốn giống như mấy ngày nay, muốn ăn lẩu cay thì ăn lẩu cay, muốn ăn gì thì ăn nấy, ăn xong còn có thể uống chai Coca, an ổn không ai quấy rầy.

– —

Từ khi Đường Đường trở lại đều điên cuồng đóng phim, có khi Mễ Việt không thể theo kịp tiết tấu của cô. Mỗi lần ngồi sau camera xem Đường Đường đóng phim đều không nhịn được bắt đầu hoài nghi cuộc đời.

Làm một thiếu niên có tam quan đúng đắn, Mễ Việt luôn cảm thấy ông trời công bằng. Thế giới mở ra một cánh cửa sẽ đóng lại một cánh cửa khác.

Tựa như cậu đẹp trai, diễn xuất cũng ổn, nhưng thành tích học tập không đáng nhắc tới. Con người luôn phải có khiếm khuyết, nhưng từ khi quen Đường Đường, mỗi ngày trôi qua với Mễ Việt đều ngập trong hoài nghi quan điểm này.

Đặc biệt là hôm qua đóng phim cùng Đường Đường, cậu hoàn toàn toàn bị Đường Đường dắt đi.

Vẻ ngoài xinh đẹp, học giỏi chưa tính, vì sao đóng phim cũng có thiên phú như vậy? Nhân viên đoàn làm phim dù là nam hay nữ giờ đều biến thành fans Đường Đường. Có mấy chị gái vốn không phục, sau đó mọi người cùng nhau mở một trận đấu trực diện, đánh vài trận mấy chị gái hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Đến Đồng Lộ vốn luôn không phục cũng bắt đầu thay đổi thái độ.

Nháy mắt đã đến ngày 25 tháng 6, thật ra cũng không phải ngày gì đặc biệt, chẳng quả tối đó thành phố S sẽ công bố thành tích thi đại học. Chỉ là Đường Đường vẫn ở trường quay miệt mài đóng phim.

Diễn cảnh đêm lại gặp trúng trời mưa, hoàn cảnh không thuận lợi lắm.

Phân đoạn này diễn cảnh nam nữ chính chia tay. Ban đầu nữ chính mang âm mưu tiếp cận, kết quả đó biến thành nguyên nhân lớn nhất dẫn đến chia tay. Đương nhiên ngoài ra còn có một đống nguyên nhân cẩu huyết khác nữa. Tóm lại, hai vai chính trẻ tuổi sẽ trong đêm mưa này đường ai nấy đi.

Tổ tiết mục quá keo kiệt, nhất định không chịu chi tiền tạo mưa. Mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào dự báo thời tiết, chờ mãi mới chờ được ngày có mưa. Vì thế trời vừa thay đổi liền mang toàn bộ máy móc ra ngoài chuẩn bị quay phim.

Tuy đã tới tháng sáu, nhưng dù sao cũng là buổi tối, lại còn có mưa, Đường Đường bị ướt cả người làm lạnh đến mức hàm răng kêu lập cập.

Những người khác dù không bung dù cũng mặc áo mưa, ngược lại Đường Đường và Mễ Việt chỉ có thể đứng trong mưa chịu trận. Hôm nay Đường Đường mặc váy ngắn, trợ lý Tiểu Lâm bên cạnh ôm quần áo che dù, chờ quay xong liền vọt lên mặc áo khoác cho Đường Đường.

Điện thoại trong tay rung lên, là điện thoại của Đường Đường.

Tiểu Lâm vừa thấy tên người gọi liền sợ tới mức không dám bắt máy.

[ Chú nhỏ ]

Điện thoại của ông chủ.

Tiểu Lâm nghĩ thầm hay là chờ Đường Đường quay xong rồi kêu cô ấy gọi lại.

Đáng tiếc ngày mưa đóng phim không hề dễ, khó khăn hơn bình thường gấp hai lần, đạo diễn lại thấy cảnh đẹp nên không kêu dừng. Minh Thiếu Diễm gọi một lần không được, sau một lát lại gọi lần thứ hai, trợ lý vẫn không dám nhận. Đến lần thứ ba, Tiểu Lâm rối rắm không biết nên nhận hay không, kết quả thì ra không phải điện thoại của Đường Đường.

Lúc này mới luống cuống tay chân lấy điện thoại ra.

Hay lắm, ông chủ không tìm thấy Đường Đường nên gọi thẳng cho cô.

Bây giờ đã hơn 11 giờ, Minh Thiếu Diễm không ngủ được vì đợi thành tích thi đại học của Đường Đường.

Hôm qua Đường Đường nói hôm nay có lẽ phải quay cảnh đêm, sau đó miệng lưỡi trơn tru nhờ chú nhỏ xem giùm.

Kết quả nhìn thành tích chằm chằm gần mười phút, ngay cả Đái Na cũng đã gọi qua xác nhận với hắn, Đường Đường bên kia vẫn không phản ứng.

Lúc này Minh Thiếu Diễm mới cảm thấy không thích hợp nên gọi điện thoại cho Đường Đường.

Điện thoại không ai nhận, cuối cùng phải liên lạc với trợ lý hắn mới biết Đường Đường còn đang đóng phim.

Minh Thiếu Diễm không chắc mở Ipad lên xem một chút, lúc này thành phố B mưa rất to, nhiệt độ không đến mười độ, “Bây giờ đang đóng phim?”

“Vâng”, Tiểu Lâm đối mặt với Minh Thiếu Diễm luôn luôn thành thật, “Đạo diễn nói đợi mưa không dễ, hôm nay phải chớp lấy thời cơ.”

Minh Thiếu Diễm:……

“Quay bao lâu rồi?”

“Hơn hai tiếng rồi”, Tiểu Lâm nói, “Khi nào mưa nhỏ thì nghỉ ngơi, mưa lớn thì tiếp tục.”

Minh Thiếu Diễm thật sự muốn chửi tục.

Đang định nói gì đó, bên kia vang lên vô số tạp âm, sau đó giọng nói quen thuộc của Đường Đường xông vào tai nghe, “Nhanh nhanh nhanh, lạnh chết em rồi.”

Cách cái điện thoại, Minh Thiếu Diễm có thể cảm giác Đường Đường lạnh đến hàm răng va vào nhau.

Tiểu Lâm vội vàng giúp Đường Đường quấn quần áo rồi đem điện thoại đưa Đường Đường, “Minh đổng.”

Ánh mắt Đường Đường sáng lên, lấy điện thoại qua, âm thanh rõ ràng rất vui vẻ, “Sau chú còn chưa ngủ?”, nhìn nhìn thời gian lại nói, “Đã qua 12 giờ rồi.”

Minh Thiếu Diễm thật sự đau lòng.

“Hôm nay còn phải quay bao lâu nữa.”

“Ừm… Đại khái còn hai tiếng nữa mới xong.”

“… Ngày mai mấy giờ bắt đầu?”

“… 8 giờ.”

8 giờ bắt đầu quay nhưng sáng 6 giờ cô đã rời giường tới trường quay hóa trang, chỉ là Đường Đường không dám nói. Cô nhận ra áp suất bên kia đang rất thấp, giọng nói phát ra không khỏi càng mềm mại, “Đây là công việc mà, hơn nữa cũng không phải ngày nào cũng vậy.”

Với cô còn trẻ nha, ngược lại là Minh Thiếu Diễm, Đường Đường thiệt tình khuyên hắn, “Chú mau ngủ đi, nếu không mai sẽ đau đầu đó.”

“Không muốn nghe điểm thi sao?”

Điểm thi.

Điểm thi gì?

Đường Đường ngơ ngác một hồi mới nhớ ra.

!!! Điểm thi đại học!!!

Qua 12 giờ, hôm nay là ngày 25 rồi, tối qua cô đã nhờ Minh Thiếu Diễm giúp cô xem thành tích, khó trách người mỗi ngày ngủ đúng 11 giờ như Minh Thiếu Diễm vẫn còn thức.

Nhưng không có thời gian cảm động, hiện tại Đường Đường rất khẩn trương, hồi hộp hỏi Minh Thiếu Diễm, “Trên 500 không…”

“Chỉ nhiêu đó?”

Thế cô có thể mong điểm cao hơn à?

“Vậy, vậy 550 thì sao…”

Minh Thiếu Diễm không đùa cô nữa, “Kém một điểm…”

“549 hả?”

“Kém một điểm của 600.”

Đường Đường:!!!!

599 đó!

Đời trước cô chỉ thi trên 560 điểm, nhớ không lầm thì chính xác là 567.

Kết quả lần này điểm còn cao hơn lần trước? Trời ạ, sao có thể?

Hình như đời trước, khi học cao tam cô còn dành thời gian đóng phim, đúng là rất bận. Mà lần này lại liều mạng học hơn nửa năm.

Sau khi cúp máy, Đường Đường như được bơm tiết gà, vốn dĩ đang mệt mỏi vì quay phim bây giờ cả người đầy tỉnh táo. Đạo diễn thấy biểu hiện của cô liền hỏi có phải đã có thành tích rồi không.

Đường Đường hô to kém một điểm nữa là 600 điểm làm Mễ Việt và một đám người học tra hoàn toàn câm nín.

Vì điểm của Đường Đường, đoàn phim trở nên sôi nổi hơn, dưới cơn mưa tầm tã làm tiếp công việc dang dở.

Hôm sau tin Đường Đường thi 599 điểm truyền lên khắp Weibo, mà nhân vật chính của chúng ta cùng vì dầm mưa cả đêm mà sốt tới 39 độ.

Mê mang bị một đám người đưa vào bệnh viện, khi Đường Đường tỉnh lại đã về khách sạn. Nhìn người bên cạnh Đường Đường không ngăn được vui sướng trong lòng.

Minh Thiếu Diễm đang ngồi trên ghế bên cạnh giường đọc sách. Tay Đường Đường từ trong chăn vươn ra kéo kéo quần Minh Thiếu Diễm.

Người bị kêu nhích đến gần cô, tay ấm áp đặt lên trán Đường Đường, không nóng nữa.

“Còn khó chịu không?”

Thật ra còn hơi choáng váng nhưng Đường Đường lắc đầu, “Không khó chịu, mệt.”

“Mệt thì ngủ tiếp đi.”

Cô cũng muốn ngủ tiếp, nhưng mà… Đường Đường cầm tay Minh Thiếu Diễm, nhỏ giọng nói, “Một người không muốn ngủ, em có thể xin được bồi ngủ không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK