• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác… Bác sĩ tâm lý?

Tay Jason run lên.

Vì… Vì sao lại muốn liên hệ với bác sĩ tâm lý?

Tuy ông chủ tương đối ít lời, cũng khá hung dữ, lại còn có chút dọa người nhưng thật ra ngài ấy hoàn toàn là một người bình thường.

Cho nên, vì sao đột nhiên lại muốn tìm bác sĩ tâm lý?

Nhưng dù tò mò thế nào Jason cũng không dám hỏi. Sau khi Minh Thiếu Diễm nói xong, anh liền nhanh chóng đi tìm bác sĩ tâm lý.

Minh Thiếu Diễm nửa nằm trên ghế sô pha. Men rượu tối qua dường như vẫn còn lưu lại một ít nên đầu có chút đau, thân thể hoạt động cũng không lưu loát. Ánh mắt hắn không biết nhìn chằm chằm nơi nào, cả người chậm chậm không như ngày thường.

Lại im lặng một buổi, Minh Thiếu Diễm mới thay quần áo. Khi hắn đi đến mép giường tìm điện thoại liền thấy nó nằm bên cạnh ly nước.

Ánh mắt ngưng lại một giây, sau đó Minh Thiếu Diễm cầm điện thoại xuống lầu.

Mà Đường Đường bên kia, sau một tháng rưỡi nghỉ, cuối cùng cô cũng quay trở lại trường. Các bạn học thấy Đường Đường trở lại đều nhiệt liệt hoan nghênh. Vì Đường Hân đã thôi học nên nhân số lớp chín lại về con số chẵn lần nữa, nói cách khác mọi người đều có bạn cùng bàn.

Giáo viên căn cứ vào thành tích thi cuối học kì một mà sắp xếp lại chỗ ngồi. Vì từ khi khai giảng đến nay Đường Đường chưa tới trường lần nào nên bạn cùng bàn mới của cô chỉ ngồi một mình, hiện tại cuối cùng cô cũng trở lại, hai người nhanh chóng chào hỏi nhau.

Bạn cùng bàn mới là một nam sinh đeo kính. Rõ ràng lúc trước cậu đã làm công tác chuẩn bị thật tốt nhưng khi Đường Đường thật sự đứng trước mặt, được gần gũi nhìn mặt cô, nam sinh vẫn khẩn trương đến mặt đỏ bừng.

Đường Đường đối với bạn cùng bàn mới vô cùng vừa lòng.

Nếu cô nhớ không lầm thì đây hình như là cán bộ môn toán của lớp thì phải?

Lớp 11, sau khi phân ban, giáo viên chủ nhiệm sẽ dựa vào thành tích kì thi tháng đầu tiên mà chọn ra cán bộ môn. Đường Đường nhớ rõ, trong lần thi tháng trước hay thi cuối học kì cậu ấy đều đạt điểm cao nhất lớp, thi tháng lần đó thậm chí cậu ấy còn đạt điểm tuyệt đối.

Có điều cậu ấy là một người học lệch khá trầm trọng, môn toán thì có thể thi điểm tuyệt đối nhưng tiếng Anh chỉ đạt tiêu chuẩn, vì thế cuối cùng chỉ xếp thứ mười mấy trong lớp.

Nhưng đối với một người sợ môn toán như Đường Đường thì đã vô cùng, vô cùng lợi hại!

Cậu bạn kia dù sao trước kia cũng chỉ nhìn cô từ xa, bây giờ lại ngồi cùng bàn với cô nên có chút xa lạ. Cậu không biết phải nói chuyện thế nào, kết quả không ngờ Đường Đường rất dễ gần. Chỉ sau một buổi sáng, cậu đã không còn khẩn trương như trước nữa.

Giữa trưa, đám Đổng Ngọc, Đường Đường cùng nhau ăn cơm, Phong Thiên Dương và Minh Lãng cũng mò tới ăn ké. Mọi người cùng trò chuyện, lại nói đến việc Đường Đường vừa thi xong cuộc thi năng khiếu.

Mấy người Đổng Ngọc cũng không hiểu Đường Đường tại sao lại muốn thi khoa đạo diễn, “Cậu lớn lên xinh đẹp, nếu sau này không đóng phim tớ cảm thấy rất đáng tiếc.”

Xem như lời này của cậu là khen vậy.

Đường Đường cười cười, “Học đạo diễn đâu có nghĩa là không đóng phim, hơn nữa còn đỡ mất thời gian.”

“Cũng đúng”, Đổng Ngọc gật gật đầu, “Sau lưng cậu có chú nhỏ, cậu hoàn toàn không cần lo lắng.”

Nụ cười Đường Đường khựng lại, lát sau chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa.

Đợi đến chiều tan học, Jason gọi tới nói buổi tối Minh Thiếu Diễm không về ăn cơm. Đường Đường có chút khó hiểu, vì sao lại là Jason gọi điện tới, nhưng cô chợt nhớ tới tin nhắn Tưởng Dung gửi cho Minh Thiếu Diễm hôm qua.

Đột nhiên cô không muốn hỏi nữa.

Đường Đường trả lời, “Đã biết” rồi ngắt điện thoại. Trước khi ngắt còn còn nhờ Jason nói Minh Thiếu Diễm uống ít rượu thôi, rượu không tốt cho thân thể.

Jason treo điện thoại, quay đầu lại nhìn Minh Thiếu Diễm đang đứng bên cửa sổ, “Minh đổng, bác sĩ đang trên đường tới đây. Đúng 5 giờ rưỡi có mặt.”

“Ừ”, Minh Thiếu Diễm xoay người về bàn làm việc, “Sau khi bác sĩ tới, không ai được phép tiến vào.”

“Vâng”, Jason gật đầu ra cửa đi xuống lầu. Năm phút sau, Jason mang theo một người đàn ông hơi gầy khoảng 30 tuổi vào văn phòng, sau khi mời người vào thì đóng cửa lại, tận chức tận trách canh giữ bên ngoài.

Bác sĩ là học trưởng học cùng trường với Jason, trẻ tuổi nhưng trình độ chuyên môn rất cao. Khi anh được Jason liên lạc, anh cũng đã suy đoán một chút, người đàn ông như Minh Thiếu Diễm thì rốt cuộc có phiền não gì.

Vào văn phòng, chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ ngoài xuất sắc ngồi trên sô pha phòng khách. Người đó chỉ chỉ sô pha trước mặt, nhàn nhạt mở miệng, “Ngồi.”

Bác sĩ không mở miệng hỏi Minh Thiếu Diễm, vì anh cảm thấy, đàn ông như vậy thì không cần anh dẫn đường mới nói ra vấn đề của mình.

Quả nhiên, nửa phút sau Minh Thiếu Diễm chủ động nói chuyện, âm thanh hắn trầm thấp, ngữ khí bình tĩnh tựa như đang nói đến một chuyện hết sức bình thường.

“Tôi phát hiện”, Minh Thiếu Diễm dừng một chút, mày chau lại rồi tiếp tục nói, “Tôi phát hiện tôi đối với cháu gái ruột có ý nghĩ không an phận.”

Đúng vậy, là có ý nghĩ không an phận.

Minh Thiếu Diễm cảm thấy gần như hắn điên rồi.

Bác sĩ cố gắng khống chế kinh ngạc của bản thân, “Mời ngài nói tỉ mỉ.”

“Cháu gái tôi vừa được đón về ba tháng trước, con bé là con gái ruột anh trai tôi.” Minh Thiếu Diễm chưa bao giờ là người chỉ biết trốn tránh, nếu đã lựa chọn đối mặt với chuyện này thì hắn sẽ không dấu diếm bất cứ thứ gì, “Con bé là người thân duy nhất của tôi.”

“Từ khi nào thì ngày phát hiện ngài có suy nghĩ không nên có với cháu gái?”

Khi nào?

Chính Minh Thiếu Diễm cũng không biết.

Có lẽ là đêm giao thừa đó, khi hắn một mình chuẩn bị đi ngủ thì cô đứng dưới trời tuyết nở nụ cười tươi chúc hắn năm mới vui vẻ. Hoặc có lẽ là khi thân cô ở hải ngoại xa xôi vẫn không quên mỗi ngày gọi điện cho hắn, cũng hắn chia sẻ trải nghiệm mỗi ngày của cô.

Cảm giác thích cứ từng chút, từng chút đọng lại trong lòng.

“Con bé chỉ mới mười tám tuổi nhưng rất trưởng thành, cũng rất xuất sắc…”

Trong lòng Minh Thiếu Diễm, Đường Đường thật sự rất xuất sắc.

Vì ước mơ, cô luôn kiên trì, tự kỷ luật bản thân. Dù cô ở trong một gia đình hơn hẳn người khác vẫn cố gắng hết sức để tiến lên. Một cô gái như thế sao có thể không động lòng, đến một người không quan tâm chuyện tình cảm như hắn cũng không thể làm lơ nụ cười của cô, không thể kiềm chế trái tim mà đập rộn lên.

Khi Minh Thiếu Diễm nhớ tới Đường Đường, bác sĩ để ý thấy ánh mắt hắn trở nên nhu hòa hơn, “Khi tôi chín tuổi, mẹ tôi qua đời. Mười hai tuổi, cha tôi cũng không còn. Từ đó tôi cho rằng đời này tôi không còn người thân nào nữa, cho đến ba tháng trước, tôi biết đến sự tồn tại của con bé. Lúc đem con bé đón về, thật ra khi đó tôi không thích con bé chút nào…”

Thậm chí còn bài xích, chán ghét.

Nhưng sau này, mọi thứ chậm rãi thay đổi. Cô chớp chớp mắt nói cô tới mật báo cho hắn, nói hắn là người thân duy nhất của cô, cô còn không hề keo kiệt mà cho hắn ánh mắt tin cậy. Thế rồi không biết từ bao giờ, cái rễ trong lòng chậm rãi nảy mầm, cuối cùng thay đổi hương vị.

Bác sĩ lẳng lặng nghe Minh Thiếu Diễm nói, khi nghe Minh Thiếu Diễm nói đến gia đình thấy ánh mắt hắn có dừng một chút.

“Có lẽ ngài hiểu lầm tình cảm của ngài rồi, bởi vì từ nhỏ thiếu thốn yêu thương nên ngài mới lầm cảm giác tình thân thành thích…”

“Không”, Minh Thiếu Diễm lắc đầu, quyết đoán đánh gãy lời bác sĩ. Hắn bình tĩnh nhìn bác sĩ, hai mắt lộ ra sự nghiêm túc chưa từng có.

“Tôi có thể phân rõ, bởi vì”, Minh Thiếu Diễm nói, “Tôi có dục vọng với con bé.”

Bút trong tay bác sĩ run lên.

Minh Thiếu Diễm nhìn bác sĩ, trước giờ hắn đều trực tiếp như vậy, hắn không ngại đem những suy nghĩ không nên có nói cho người khác. Ánh mắt Minh Thiếu Diễm rất thâm thúy, tựa như một hồ nước sâu cuốn người ta vào, bên trong quanh quẩn một sự điên cuồng không thể xem nhẹ.

“Tối qua tôi uống rượu, con bé không yên tâm nên đến phòng tôi.”

Trong lòng bác sĩ dựng lên, “Ngài… đã làm gì sao?”

“Không”, Minh Thiếu Diễm một lần nữa tựa trên sô pha, “Tôi luyến tiếc.”

Trong khoảnh khắc Đường Đường đến gần, Minh Thiếu Diễm bắt lấy tay cô. Đầu óc bị chất cồn ăn mòn chỉ còn lại gương mặt hắn ngày nhớ đêm mong này. Hắn muốn kéo cô cùng ngã xuống giường, muốn đem cô đặt dưới thân, muốn đùng đôi tay, dùng đôi môi cảm thụ phần da thịt tuyết trắng đang ở trước mắt hắn.

Khi đó hắn đầy dục vọng với cháu gái mình, nhưng trong một giây nào đó, Minh Thiếu Diễm cảm thấy hắn đúng là cầm thú ác độc nhất thế giới, hắn còn không bằng tên biến thái.

May mắn hắn nhịn được.

May mắn hắn luyến tiếc cô.

Nhưng sau đêm đó, Minh Thiếu Diễm đã không dám tới gần Đường Đường nữa.

“Tôi nên cách xa con bé ra, đúng không?” Minh Thiếu Diễm ngẩng đầu nhìn bác sĩ, câu nói kia không giống như đang hỏi mà là xác định.

Bác sĩ hít sâu vào một hơi, sau đó gật đầu, “Đúng.”

“Dù nói thế nào thì đây là loại tình cảm vặn vẹo, không bình thường. Quan hệ của hai người từ luân thường đạo đức cho đến cơ năng cơ thể đều không cho phép xảy ra chuyện này. Theo như lời ngài nói, cháu gái ngài rất ỷ lại ngài, nhưng cô ấy chỉ mới 18 tuổi, tuổi nhỏ tầm nhìn rất có hạn, ngày ngày cô ấy ở chung với ngày nên dần dần sinh ra tính ỷ lại với ngài. Mà cũng vì tính ỷ lại này nên ngài mới sinh ra loại tình cảm không nên có.”

“Chuyện tình cảm không thể khống chế nhưng với tình cảm không có kết cục thế này, ngài nhất định phải khống chế nó. Nếu ngài không thể làm được vậy tôi kiến nghị ngài nên rời khỏi cháu gái. Tuy rất khó nhưng đó là cách tốt nhất cho cả hai người.”

Minh Thiếu Diễm tựa vào lưng ghế, hai mắt dần nhắm lại.

Thật ra sau ngày hôm qua, hắn đã nghĩ kỹ nên làm thế nào rồi, nhưng trong lòng hắn vẫn ôm một hy vọng xa vời nào đó nên hắn lựa chọn mời bác sĩ tâm lý đến.

Hiện giờ, đến hy vọng xa vời cuối cùng cũng không có.

“Tôi biết rồi”, Minh Thiếu Diễm không nhúc nhích, “Hôm nay cảm ơn anh.”

“Đó là công việc của tôi”, bác sĩ đứng lên ra khỏi văn phòng.

Jason tiễn bác sĩ đi, khi trở về Minh Thiếu Diễm vẫn ngồi nơi đó, ánh chiều tà của hoàng hôn buông xuống vây lấy hắn, từng chút từng chút gặm nuốt hắn.

Ngoài cửa vang lên tiếng lộc cộc của giày cao gót, mày Jason nhíu lại đi ra ngoài. Quả nhiên người đến là Tưởng Dung.

“Tưởng tổng”, Jason lễ phép gật đầu.

Tưởng Dung ừ một tiếng, “Minh đổng còn bên trong?”

“Vâng.”

“Tôi có việc tìm anh ấy”, Tưởng Dung dương môi cười, “Bây giờ có tiện vào trong không?”

Jason rũ mắt xuống, “Có lẽ là không quá tiện.”

Nụ cười Tưởng Dung dập tắt, không quá tiện.

Là vì Minh Thiếu Diễm không muốn gặp hay là bên trong có người khác?

“Vì sao?”

“Tôi không thể báo cho Tưởng tổng.”

Mày đẹp Tưởng Dung cau lại, cố nén xúc động muốn mắng Jason. Cô nở ra một nụ cười tươi, “Vậy hôm khác tôi đến.”

Chờ Tưởng Dung rời khỏi, Jason mới về lại công ty. Màu đen trên trời đổ sầm xuống, lúc này Minh Thiếu Diễm đã hoàn toàn hòa với bóng đêm.

“Minh đổng.”

“Cậu về trước đi”, Minh Thiếu Diễm nói.

“Vậy ngài…”

“Tôi không sao”, hắn chỉ muốn an tĩnh một mình.

Hắn không thể về nhà, cũng không dám về nhà. Hiện tại dì Trình không ở nhà, trong nhà chỉ có hai người là hắn và Đường Đường.

Hắn có thể nói ra tất cả với một người xa lạ nhưng hắn không có can đảm để đối mặt với Đường Đường.

Tối 11 giờ, Minh Thiếu Diễm về nhà.

Đường Đường xuống lầu xem Minh Thiếu Diễm, không phát hiện dấu vết uống rượu, “Chú nhỏ, gần đây công việc rất bận sao?”

“Ừ”, Minh Thiếu Diễm cởi áo khoác, trông hắn vẫn giống ngày thường như đúc, “Không còn sớm nữa, mau ngủ đi.”

“Vâng”, Đường Đường gật đầu, chạy lên lầu.

Mặc dù Minh Thiếu Diễm vẫn giống bình thường nhưng không hiểu sao cô luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Loại kỳ quái này kéo dài đến mấy ngày sau.

Sáng sớm Minh Thiếu Diễm đã rời khỏi nhà, khi về thì trời đã tối muộn.

Lại là một ngày đến 11 giờ nữa, Đường Đường nói chúc ngủ ngon với Minh Thiếu Diễm sau đó về phòng. Cô cầm bút, có chút thất thần đâm đâm lên vở.

Tuy rất nhạt nhưng mũi Đường Đường vẫn ngửi được.

Cô ngửi được hương nước hoa rất nhẹ trên người Minh Thiếu Diễm.

Hương nước hoa Gucci Guilty Women [1] thoang thoảng. Những nữ cường nhân thành công rất thích mùi nước hoa này, lúc trước cô cũng từng dùng nó một khoảng thời gian.

Ngửi được hương nước hoa này, người đầu tiên Đường Đường nghĩ đến chính là Tưởng Dung mà cô gặp được lần trước.

Thật ra vẻ ngoài Tưởng Dung rất xinh đẹp, khí chất xuất chúng, sự nghiệp hẳn là cũng rất thành công. Năm nay Minh Thiếu Diễm đã hai mươi bảy tuổi, đến tháng tám là hai mươi tám tuổi, cũng đã đến tuổi nên kết hôn.

Vậy nên sau khi tan làm, hắn gặp mặt hẹn hò với phụ nữ cũng rất bình thường.

Đường Đường rũ lông mi liền thấy mặt giấy nguyện vẹn không biết đã bị cô chọc thành tổ ong từ bao giờ.

Đường Đường:……

Thật phiền.

Không muốn làm đề nữa.

Ngủ.

Đảo mắt đã nửa tháng trôi qua, dì Trình cuối cùng cũng trở lại. Không khí kỳ quái giữ Minh Thiếu Diễm và Đường Đường rốt cuộc đã giảm bớt không ít, Minh Thiếu Diễm bắt đầu đúng 6 giờ về nhà như cũ.

Thời điểm ăn cơm chiều, Minh Thiếu Diễm nói với Đường Đường, “Chương trình tạp kỹ kia đã định ngày phát sóng rồi, là ngày chín tháng sau.”

“À”, Đường Đường nhàn nhạt đáp, đạo diễn đã nói với cô trước rồi.

Dư quang Minh Thiếu Diễm không nhịn được liếc Đường Đường một cái, mày nhíu lại, đây là làm sao vậy?

Chỉ là hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi thì dì Trình vô cùng cao hứng nói, “Đợi khi chương trình phát sóng chúng ta cùng nhau xem đi. Trong đó có phải có Trương Nhã Trúc hay không? Dì rất thích phim của cô ấy. Đúng rồi, còn có cái cậu trẻ trẻ tên Mễ Việt…”

Đường Đường vui vẻ, dì Trình biết Trương Nhã Trúc hay biết Nhan Nghiên đều không có gì kỳ lạ, nhưng không ngờ dì còn biết cả Mễ Việt.

“Dì Trình, dì cũng biết Tiểu Mễ à?”

“Tiểu Mễ?”

Dì Trình sửng sốt một chút mới phản ứng lại, cười nói, “Nghe xưng hô này có lẽ cháu và cậu bé ấy có quan hệ rất tốt phải không? Cháu gái dì đặc biệt thích cậu nhóc này, mấy ngày dì về quê, trong phòng con bé dán đầy hình Mễ Việt.”

Thì ra là fan Mễ Việt, Đường Đường cười cười, “Hôm nào cháu gặp cậu ấy sẽ xin chữ ký giúp dì. Đến lúc đó, khi nào dì về quê lại mang cho cháu gái dì.”

“Vậy đúng là quan hệ hai người rất tốt”, dì Trình rất cao hứng, quay đầu nhìn Minh Thiếu Diễm một cái. Đột nhiên dì lo lắng nói, “Làm sao vậy, không ngon miệng sao?”

“… Không có”, Minh Thiếu Diễm cầm đũa lên lần nữa.

Chỉ là hắn thấy khi Đường Đường nhắc đến Mễ Việt thì trên mặt tràn đầy ý cười không che dấu được nên hắn có chút buồn.

Đường Đường quen rất nhiều người, nhưng chỉ khi nhắc đến Mễ Việt, cô mới cười vui vẻ như vậy.

Đúng là khi nhắc đến Mễ Việt, Đường Đường đều luôn không nhịn cười được.

Cô xuyên sách lâu như vậy, cũng quen biết rất nhiều người, trong trường học lẫn trong công ty nhưng nếu nói quan hệ tốt nhất với cô thì chính là người cô quen trong “Lữ hành hoa lộ”, Mễ Việt.

Mễ Việt mở miệng đều là xưng huynh gọi đệ với cô, mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì là hỏi cô đang chuẩn bị ôn thi đại học thế nào.

Tối đến, Đường Đường gọi cho Mễ Việt, nói với cậu về chuyện ký tên. Mễ Việt luôn miệng đồng ý, sau đó thần thần bí bí hỏi cô, “Cuối cùng cũng sắp chiếu rồi, tâm tình cậu thế nào?”

Không đợi Đường Đường trả lời, cậu đã không nhịn được nói trước, “Tôi hận không thể chiếu ngay ngày mai!”

Đường Đường: “… Cũng nhanh thôi. Hình như ngày mốt là đăng trailer rồi.”

“Tuyệt!”

Mễ Việt hoan hô một tiếng, “Vốn dĩ tôi muốn nhanh chóng trở lại đóng phim, nhưng người đại diện tôi nói đợi chương trình chiếu xong rồi nhận phim mới. Khi đó sẽ nhận tiền nhiều hơn.”

Đường Đường tỏ vẻ người đại diện cậu nói rất đúng, “Tôi cũng định như vậy.”

“Cậu cũng muốn đóng phim?”

“Đúng vậy”, Đường Đường mở loa ngoài rồi đặt điện thoại qua một bên, “Tôi muốn đóng phim kiếm tiền.”

“Cậu còn thiếu tiền sao?” Mễ Việt cực kì khinh bỉ, “Chú nhỏ cậu chính là Minh Thiếu Diễm đó!”

“Tôi là tôi, chú nhỏ là chú nhỏ. Tôi lớn rồi, không thể dựa vào chú nhỏ mãi”, Đường Đường nói. Đặc biệt là sau khi Minh Thiếu Diễm kết hôn, nếu cô cứ dùng tiền của Minh Thiếu Diễm thì lại càng không thích hợp.

“Cũng đúng”, Mễ Việt gật đầu, “Cha ruột mẹ ruột đến khi trưởng thành còn không ở cùng nhau, huống chi đó chỉ là chú nhỏ. Đợi chú cậu kết hôn thì cậu phải dọn ra ngoài…”

Dì Trình đang định gõ cửa đưa trái cây thì vô tình nghe thấy lời này, tay bà vội rụt lại.

Đứng ở cửa rối rắm một hội, bà xuống lầu tìm Minh Thiếu Diễm, vẻ mặt nhăn như khổ qua nói với Minh Thiếu Diễm, “Thiếu Diễm, Đường Đường là con gái duy nhất của anh con…”

Minh Thiếu Diễm không thể hiểu được, “Con biết.”

“Cho nên con tuyệt đối không được bỏ rơi con bé!”

Minh Thiếu Diễm:… Hắn bỏ rơi Đường Đường khi nào?

“Ai”, dì Trình thở dài, “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã bị ngược đãi nên trong lòng không có cảm giác an toàn. Nếu không sẽ không nói mấy lời như không thể mãi dựa vào con như vậy, còn lo lắng con kết hôn thì đuổi con bé ra khỏi nhà nữa…”

Thần sắc Minh Thiếu Diễm khẽ đổi, trầm mặc một lát rồi nói với dì Trình, “Dì yên tâm, chỉ cần con bé không đi, con nhất định sẽ không đuổi con bé.”

Cũng sẽ không để ai đuổi cô đi.

Dì Trình vừa lòng, một lần nữa đem mâm trái cây lên lầu cho Đường Đường. Vừa đi được vài bước liền nghe tiếng điện thoại bàn vang lên, dì Trình ai da một tiếng, “Dì phải nhận điện thoại. Thiếu Diễm, con giúp dì đem lên đưa cho Đường Đường đi.”

Minh Thiếu Diễm:……

Nửa phút sau, Minh Thiếu Diễm bưng mâm trái cây đẩy cửa phòng Đường Đường. Từ loa điện thoại phát ra tiếng cười đầy gian xảo của Mễ Việt, âm thanh lớn đến mức màng nhĩ Minh Thiếu Diễm cũng đau.

Đường Đường vội vàng tắt loa nhận mâm trái cây trong tay Minh Thiếu Diễm, “Cảm ơn chú nhỏ.”

“Không có gì”, dư quang Minh Thiếu Diễm liếc điện thoại một cái, “Làm bài tập xong thì nghỉ ngơi sớm chút.”

Đường Đường cảm thấy bản thân như học sinh tiểu học đang chơi game bị giáo viên bắt vậy, bỗng nhiên cô có chút lúng túng. Vội vàng nói vâng dạ hai tiếng, sau đó đuổi Minh Thiếu Diễm ra ngoài.

Minh Thiếu Diễm ra khỏi phòng.

Thì ra Đường Đường đang gọi điện thoại với Mễ Việt.

Đường Đường vậy mà có thể nói cho Mễ Việt nghe những suy nghĩ riêng tư như vậy, quả nhiên quan hệ hai người rất không bình thường.

Nhưng mà, Minh Thiếu Diễm cười trào phúng, như vậy thì có liên quan gì đến hắn.

Hắn có tư cách gì mà không vui hay không thích?

Hắn chỉ là chú Đường Đường, sớm muộn gì Đường Đường cũng rời đi mà thôi.

Cuối tháng ba, “Lữ hành hoa lộ” tung trailer. Sau khi thành viên trong tổ tiết mục chia sẻ thì đến lượt các khách mời thay phiên chia sẻ. Vốn dĩ chương trình đã hot, lại thêm năm ngàn vạn phí tuyên truyền của Minh Thiếu Diễm mà tuyên truyền chương trình càng rầm rộ hơn.

Các trang web lớn cũng chia sẻ trailer, hết trang này đến trang khác, không hề gián đoạn. Tên của vài khách mời chương trình thậm chí có xu hướng ngày càng phổ biến hơn.

Trailer do tổ tiết mục tung ra đúng là vô cùng hấp dẫn người xem.

Ở trong giới lâu năm, mọi người đều thành tinh cả.

Tuy tổ tiết mục đã quyết định nội dung chính của chương trình chính là tạo couple của Đường Đường và Mễ Việt. Nhưng nội dung trailer hoàn toàn đón ý nói hùa theo chờ mong của mọi người. Tổ tiết mục đem trọng tâm đặt trên mối tình tay ba của Nhan Nghiên, Bách Thần, và Đường Đường.

Nhân viên hậu kỳ chuyên chọn những cảnh kích thích fans mà đưa lên. Vừa vào đã để cảnh Bách Thần tự mình đi đón Nhan Nghiên, hai người thuận lợi gặp mặt, Mễ Việt trực tiếp sắm vai bóng đèn di động.

Các fans couple của Nhan Nghiên và Bách Thần đều bùng nổ.

Tổ tiết mục còn thấy chưa đủ, cắt cảnh Nhan Nghiên và Bách Thần ra một khung, lại không biết từ chỗ nào đào ra một cảnh Đường Đường tiêu điều đứng một mình. Có hình ảnh đó phụ trợ, trông cô muốn có bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu.

Nhưng giây sau, phong cách lập tức thay đổi. Bách Thần đi lạc, Đường Đường mặc kệ đêm tối ra ngoài tìm người, sau đó hai người hài hòa cùng nhau trở về. Còn Nhan Nghiên trưng ra biểu cảm vô cùng khó coi.

Vì thế, những người xem náo nhiệt lại bùng nổ lần nữa.

“Lữ hành hoa lộ” chưa chiếu đã hot, hiện tại cư dân mạng đều ngày đêm mong ngóng được xem. Đảo mắt đã mười ngày trôi qua, ngày chín tháng tư, số đầu tiên chương trình “Lữ hành hoa lộ” mùa hai rốt cuộc cũng phát sóng.

[1] Nước hoa Gucci Guilty Women:

Cái tổ tiết mục này, đúng thật là quá đáng.

Tới việc này mà cũng làm được.

Biết khán giả thích xem cái gì, họ sẽ làm cái đó.

Cho dù nó là giả, thì cũng phải khiến nó cho giống thật.

Muốn xem tình tay ba chứ gì, thế thì tình tay ba, chiều theo ý mọi người, Đường Đường theo đuổi Bách Thần, Bách Thần theo đuổi Nhan Nghiên, tới nỗi người qua đường dù không phải fan đi qua còn không nhịn được tò mò mà xem một cái.

Không khác gì một bộ phim truyền hình tay ba đầy máu chó.

Thế nên hiệu quả cực kỳ tốt!

Fans couple Nhan Nghiên và Bách Thần hô hào tung hint, bảo hai người đứng chung khung hình đẹp đôi quá đi thôi, một bên không ngừng ca ngợi thần tượng, một bên điên cuồng chửi rủa Đường Đường.

Người nào tự coi mình là thông minh thì khi nói sẽ không gọi thẳng tên Đường Đường, mà xưng là “ai đó”.

[Da mặt ai đó sao có thể dày thế nhỉ?]

[Couple người ta đang đẹp tới hoàn mỹ, ai đó xuất hiện trước ống kính cái đã khiến tôi chỉ muốn chọc mù con mắt]

[Trời đất ơi, anh Thần vừa đi tìm Nhan Bảo kìa, huhu tôi kích động quá]

Đương nhiên vẫn còn một số không được thông minh cho lắm, mà trong đó chiếm đa số fan Bách Thần.

[Đường Đường cút xa khỏi anh nhà tôi ngay lập tức, anh tôi thuộc về Nhan Nghiên!!!]

[Tôi thích tất, trừ Đường Đường! Đúng là con sâu làm rồi nồi canh]

[ Hu hu thương anh tôi bị dính phải keo da chó Đường Đường quá!!]

“Keo da chó” Đường Đường đọc xong cái bài này cũng chịu không biết nên nói cái gì.

Dù trước đó đạo diễn đã đánh tiếng, bảo trailer chỉ là mánh lới quảng cáo thôi, cô không cần bận tâm!

Nhưng cô không ngờ tổ chương trình lại có thể gian trá tới mức này.

Vậy là sau khi phát hành trailer, Đường Đường một lần nữa bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió, bị fan couple Nhan Nghiên và Bách Thần sỉ vả, fan Bách Thần và người hâm mộ nhóm nhạc kia của HP châm chọc mỉa mai suốt mười ngày qua.

Tận cho tới khi ngày phát sóng chính thức, mùng 9 tháng 4.

Hôm ấy là thứ bảy, Minh Lãng lại tới nhà ăn cơm rồi ở lại chơi sau bữa. Đúng tối 9h35 thì chương trình bắt đầu, dì Trình không mấy theo dõi chương trình giải trí cũng đã chuẩn bị sẵn một dĩa trái cây, sau đó kéo màn chuẩn bị đèn đóm phù hợp rồi mở TV phòng khách lên.

Đường Đường đang xuống xuống cầu thang thiếu chút đã bị dọa sợ bởi cảnh tượng trước mắt, thật là quá khoa trương rồi. Dì Trình mới vừa rồi đã biến phòng khách thành cái rạp chiếu phim mini gia đình.

Minh Lãng đang ngồi thườn trên sofa, trên tay còn mân mê cái Ipad, thấy Đường Đường tới thì nhiệt tình vỗ vào vị trí bên cạnh, “Chị chị chị, mau ra đây!”

Đường Đường mới nhìn thoáng qua đã trầm mặc, do TV phát sóng trực tiếp nên không có bình luận chạy qua, nên Minh Lãng mới mở video đang phát sóng trực tiếp tại trang web chính, bình luận bay đầy màn hình.

Minh Lãng không thấy gì kỳ lạ, “Không có bình luận bay qua thì xem coi như đã mất một nửa nhã hứng rồi còn gì nữa, xem phát sóng trực tiếp sao lại có thể thiếu làn bình luận được?”

Đường Đường. “…Nói phải.”

Dì Trình nhìn sang bên này hỏi đây là gì, Minh Lãng lại giải thích một hồi sau đó ba người mới ngồi nghiêm túc trên sofa nhìn màn hình đếm ngược.

Đang đếm ngược tới số ba mươi thì có tiếng bước chân từ cầu thang truyền tới, ba người đồng thời quay đầu nhìn liền thấy Minh Thiếu Diễm nhấc đôi chân dài đang chậm rãi đi xuống.

Minh Lãng thấy Minh Thiếu Diễm, nhỏ giọng hỏi theo bản năng, “Chú nhỏ, chú xuống đây làm gì?”

Dư quang Minh Thiếu Diễm lướt tới Minh Lãng, ngồi xuống ghế sofa rồi đáp, “xem tivi.”

Minh Lãng: “…”

Theo ấn tượng của Minh Lãng, chú nhỏ xuống đây hẳn là muốn xem tin tức hoặc mấy loại tin tài chính kinh tế, mà không ngờ Minh Thiếu Diễm lại đi xem gameshow.

Mạch não của chú nhỏ không giống người thường, tới chi tiết gây cười liệu chú nhỏ có cười không?

Cậu lớn tới nhường này rồi mà còn chưa thấy chú nhỏ cười bao giờ đâu.

Đường Đường nhìn Minh Thiếu Diễm đang ngồi cạnh sofa, hắn tới xem tiết mục của cô, có chút ngoài dự kiến, nhưng lại như trong dự kiến.

Nhìn một lúc, cô lại không nhịn được nhìn thêm cái thứ hai.

Ở nhà Minh Thiếu Diễm thường mặc áo sơ mi đen, không phải kiểu dáng đi làm, mà là áo sơ mi rộng, cổ chữ v lộ ra cần cổ thon dài, gợi cảm nói không nên lời, cộng thêm mắt kính mạ vàng tăng thêm khí chất cấm dục.

Vì ánh nhìn của cô quá trực tiếp, Minh Thiếu Diễm cũng nhạy cảm phát hiện được, quay đầu hỏi Đường Đường, “Sao thế?”

” Chú nhỏ, chú bị cận à?” bị bắt quả tang, Đường Đường chột dạ bịa chuyện.

” Hơn một độ.” Minh Thiếu Diễm thu hồi tầm mắt, “chú không hay đeo lắm. Bắt đầu rồi kìa.”

Chương trình đã chiếu đến phần giới thiệu thiệu mở đầu.

Trên tivi đang phát đến đoạn nhạc chủ đề, Minh Lãng tắt âm, bật sóng bình luận lên.

Dù chỉ mới bắt đầu, trên sóng bình luận đã oanh tạc kha khá.

Sau tiết mục chào mừng, sẽ là lời thổ lộ của fan các nhà.

Trong tám khách mời, fans thần tượng phái thực lực chiếm một nửa. Nhan Nghiên là người có nhân khí cao nhất, kế đó là tiểu thiên vương Bách Thần, đám người Mễ Việt, Sở Sam cũng có fan, nhưng so với hai người kia thì có xu thế bị kém cạnh.

Đặc biệt là fans nhà Nhan Nghiên, sau nhiều năm chờ đợi cuối cùng thần tượng cũng comeback, kích động như thế là điều tất nhiên.

Nhìn bình luận chi chít trên màn hình đi, dì Trình còn phải đeo kính dí sát mới xem được, nhìn được một lúc, liền không vui hỏi, “Này, sao không thấy tên Đường Đường nhà chúng ta đâu?”

“Vì Đường Đường là người mới, không so được với người ta.”

Dì Trình hừ một tiếng, “Về sau Đường Đường nhà ta khẳng định còn nổi hơn bọn họ!”

Minh Lãng:…. Nổi nổi nổi! Về sau khẳng định nổi!

Đường Đường nghe vậy cười cười, vậy cô xin mượn đây lời chúc phúc dành cho cô vậy.

Sau phần giới thiệu, chương trình chính thức bắt đầu, làn sóng bình luận che trời lấp đất cũng cùng cũng rút bớt, màn hình chậm rãi di chuyển, một người đang từ sân bay tiến về đây. Màn ảnh cố ý che mờ, nhưng chỉ cần là người quen đều có thể nhận ra đây là Đường Đường.

Cúi đầu nhìn màn hình, fan nhà cô đang bị nhóm fans của Nhan Nghiên chèn tới lu mờ cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện.

[ Hiệu ứng mosaic cũng không thể cản tôi ngắm nhìn đôi chân dài miên man ấyyy]

[ Hú hú, nhìn chân là biết đây là bé Đường nhà ta!]

Nhưng không đợi fan thổ lộ xong, đã xuất hiện vài bình luận ác ý.

[ Ai không muốn thấy Đường Đường giơ tay!!]

[ Đường Đường là ai? Tôi không biết. Minh tinh tuyến mười tám à?]

[ Tại sao Đường Đường lại xuất hiện trong tiết mục này!? Tại sao Đường Đường lại xuất hiện trong tiết mục này!? Tại sao Đường Đường lại xuất hiện trong tiết mục này!?]

Không những một mà còn là ba lần, đã thế người này còn là VIP, bình luận vàng chói lòa bắt mắt, dì Trình đẩy kính nhìn thấy liền lập tức khó chịu.

Đường Đường nhà tôi xinh đẹp thông minh, hoàn hoản như thế, sao mấy người cứ mắng con bé? Dì Trình không nhịn được nữa, mắng trực tiếp vào màn hình đang chạy đầy bình luận.

Vốn dĩ Đường Đường nhìn thấy bình luận kia cũng có phần không vui, nghe dì Trình nói thế tâm tình lập tức tốt lên, chương trình còn chưa bắt đầu mà cô đã bị dì Trình chọc cười rồi.

Thái độ của khán giả với Đường Đường quả nhiên rất kém, như có người trong khu bình luận bảo, nếu đây không phải chương trình trực tiếp không thể tua được, thì ai thèm ở lại xem cái người này chứ.

Fans Đường Đường tức chết, nói không thích thì cút, làm như đằng này thích nhìn idol của đằng kia lắm ấy!

Nhìn đôi chân ấy đi, xem khuôn mặt kia đi, dáng người này đi, đứng ở đâu cũng đẹp hết!

Trên màn ảnh, Đường Đường để mặt mộc, đeo kính râm nhưng cũng không che được nhan sắc mỹ miều xinh đẹp. Vừa đáp xuống sân bay New Zealand, bộ dáng bình tĩnh của cô không giống như lần đầu ra nước ngoài, quen cửa nẻo tìm được nơi lấy hành lý, mới chuẩn bị gọn gàng xong thì một bóng hình bỗng vọt tới đây.

” Huynh đệ, rốt cục cũng chờ được cậu rồi ”

Trên màn hình lập tức spam “ha ha”.

Mễ Việt đi tới trước Đường Đường khoảng một giờ, mà tiếng anh cằn cỗi quá không nói được gì nhiều nên đành bất chấp tất cả, Mễ Việt nhìn máy quay nói, “Ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, tuy rằng tiếng anh của tôi với Đường Đường chẳng ra làm sao, nhưng hai người mất mặt vẫn hơn, thế nên tôi quyết định chờ cậu ấy.”

Lời nói chân thành tha thiết, mặt không đỏ tim không đập.

Tuy không nhiều người biết Mễ Việt là ai, nhưng lời cậu nói tuy thẳng thắn mà đáng yêu, ngoại hình còn trắng trẻo thư sinh, ai mà không thích chứ?

[ Ha ha, cười đau bụng. Cậu trai này là ai thế, tôi cho mấy người một phút đồng hồ, đưa toàn bộ tư liệu của cậu ta cho tôi!]

[ Ôi Tiểu Mễ, con chọc mẹ cười chết mất]

[ Hai đứa dốt Tiếng Anh, tôi bắt đầu tưởng tượng ra thảm cảnh sau đó rồi]

Mọi người đều rõ Mễ Việt với Đường Đường đều không giỏi ngoại ngữ,. Giờ tha hương xứ người, cái gì cũng đều phải hỏi người phụ trách. Fans Mễ Việt và Đường Đường còn thấy lo lắng cho thần tượng nhà mình, nhưng anti lại vui vẻ thảo luận,

Đặc biệt là antifan của Đường Đường.

[Cái accent này nghe dở tệ!]

[Trình độ thế này mà dám so với Nhan Nghiên à?]

Mấy bình luận này Minh Lãng đều đọc hết: “đám người này rõ buồn cười, chưa nói mà sao đã biết là dở rồi, nói dở thì dở thật chắc?”

Chắc là do anti gõ sẵn chữ rồi chỉ chực cô mở miệng là enter, nhưng nói như vậy là quá sớm rồi?

Mễ Việt và Đường Đường tìm chỗ ở theo yêu cầu, sau khi lựa mấy chỗ thì Đường Đường cầm điện thoại, bắt đầu bấm số. Trong mắt mọi người, cô đang chuẩn bị nghênh đón một đợt sóng chê bai lớn.

Thế nhưng sau khi điện thoại được kết nối, âm thanh quen thuộc của Đường Đường vang lên bên tai khán giả, nhưng không hề ấp úng mấy từ đơn lộn xộn giống như dự đoán của mọi người, mà là một loạt câu tiếng anh nhuần nhuyễn lưu loát.

Không chỉ anti, mà fan và người qua đường cũng đồng loạt đơ luôn.

Màn hình lập tức bùng nổ, dày đặc những dấu chấm hỏi.

[??????]

[Lồng tiếng?]

[Chủ cmt nói lồng tiếng bị chó gặm mất não rồi à?]

Cái quái gì thế này, sao bảo học dốt tiếng anh kia mà?

Chẳng phải hotsearch lần trước nói Đường Đường thi được có 28 điểm tiếng anh thôi sao? 28 điểm mà như này à?

Mễ Việt đứng cạnh ngơ ngáo đã chứng minh mọi thứ là thật.

Cậu chẳng hề che giấu biểu tình khiếp sợ, há hốc mồm nhìn Đường Đường, không khác gì đám người sau màn hình kia, chờ cô gọi điện xong mới hỏi câu hỏi mà mọi người mong chờ.

“Sao, tiếng anh của cậu tốt thế?”

Đường Đường nhìn Mễ Việt cười cười.

“Chẳng phải tin tôi thi tiếng anh được hai tám điểm lên hot search rồi sao? Cậu không thấy à?”

Thấy chứ.

Ai cũng thấy.

Nhưng ai tin chứ.

Mà hiện tại tất cả đều im lặng.

Sự thật bày ra trước mắt, mới người không thể không tin, tiếng anh của Đường Đường tốt thật.

Không cần biết có đúng là tối đa thật không, nhưng trình độ này tuyệt đối không phải là hai mươi tám điểm.

Cảnh tượng bẽ mặt đã không xảy ra như dự đoán, fan Đường Đường cuối cùng cũng được một phen huênh hoang.

Sau thấy không đã ghiền, còn lên mạng thổ lộ.

Vì vậy đoạn thời gian kế tiếp, phần bình luận trào phúng cô sót một mảng lớn. Fan điên cuồng thổ lộ, người qua đường khiếp sợ. Cụm từ [trình độ tiếng anh của Đường Đường] chiếu lại đoạn đó lập tức bay lên hot search, vút bay như tên lửa leo tới top đầu.

Người không quan tâm tới chương trình, hoặc có ý định xem sau thấy mục này còn tưởng Đường Đường bị mất mặt, háo hức bấm vào xem. Câu châm chọc còn nghĩ cả rồi, kết quả xem xong…

Chết tiệt! tiếng anh của tôi tới cấp sáu rồi mà còn chưa nói được như này!

Đây mà là Đường Đường à? Đường Đường bá đạo thế này từ khi nào vậy? Tiết mục cái gì, xem náo nhiệt thôi!

Màn hình di động Đường Đường luôn bật, vừa mở wechat đã thấy nhóm chat phát rồ, đặc biệt là Phong Thiên Dương đang cười như điên, “Màn mở đầu vừa nãy của cậu thật quá cmn sướng!”

Đường Đường nheo mắt, giương khóe môi.

Thực ra cô cũng thấy sướng lắm luôn.

Minh Thiếu Diễm quay đầu liền bắt gặp Đường Đường cười tít mắt, má lúm đồng tiền thoáng ẩn hiện. Bộ dáng trẻ trộm cười hoàn toàn khác so với sự đĩnh đạc trên TV, dưới ánh đèn tối. Đáy mắt Minh Thiếu DIễm cũng nhiều thêm ý cười nhàn nhạt.

Sau một hồi lâu, Đường Đường và Mễ Việt cuối cùng cũng tìm được phòng ở, xử lý thỏa đáng hết đống hành lý, mà trong lúc này, bình luận bôi đen Đường Đường vơi hẳn đi. Antifan mới bị vả mặt nên hãy còn rát, không dám nhảy nhót qua đây.

Cho tới khi hai người bắt đầu thương lượng về chuyến bay kế.

Một chuyến có Bách Thần, một chuyến không có Bách Thần, tất cả mọi người đều cho rằng Đường Đường sẽ tranh đi đón Bách Thần, dù sao đây cũng là cơ hội tốt để để hay để người họ có thể ở chung với nhau.

Fan couple Nhan Nghiên cùng Bách Thần vẫn luôn chờ ăn đường nghĩ nghĩ vậy rất bất mãn, vốn đã định Bách Thần đi đón Nhan Nghiên rồi, tại sao lại có một Đường Đường xen vào làm gì? Quá đáng lắm rồi đấy.

Fans Bách Thần còn khó chịu hơn, anh nhà tôi chán ghét Đường Đường đến thế rồi, chỉ khổ bị anh bị cô ta bám trên người như keo da chó.

Phiền chết mất, tại sao Đường Đường lại xuất hiện trong chương trình này!

Có lẽ bởi đương sự đang ở cạnh, Minh Lãng nhìn màn này cũng có chút sốt sắng, quay đầu hỏi Đường Đường, “Chị, chị định đi đón Bách Thần thật à?”

” Tất nhiên là không.”

Đường Đường vừa dứt lời, tivi liền chiếu cảnh Đường Đường đưa ra quyết định lựa chọn chuyến bay lúc bốn giờ.

Mà chuyến bay đó không có Bách Thần.

Vì thế, thêm một trận bùng nổ nữa sau màn nói tiếng anh vừa rồi.

[?????????]

[Đường Đường đối tính rồi à? Sao không đi đón Bách Thần]

Fans Đường Đường cảm động rớt nước mắt, trời mới biết bọn họ đã phải kinh qua bao cung bậc cảm xúc khi xem chương trình này, không ngờ Đường Đường của họ lại có ngày hiên ngang tới vậy.

Khi Đường Đường đón được Trương Nhã Trúc, cũng là cô lúc đưa cho Trương Nhã Trúc một hộp sữa bò nóng. Các fan xúc động chấm nước mắt, thiếu nữ nhà ai mà đáng yêu ngoan ngoãn tuyệt vời thế này.

Khu bình luận lại một lần nữa bùng nổ.

[ Tự dưng đi mua cho người ta sữa bò? Ai ngồi máy bay xuống lại đi thèm thứ nước uống này?]

[ Chậc chậc, giả ân cần.]

Phía dì Trình đang xem tivi:….

Người qua đường và số ít fan lý trí:….

Một bình luận VIP lóng lánh ánh vàng lập tức bay qua,

[ Thân là fan lâu năm của Trương Nhã Trúc, tôi xin giải thích một chút. Trương Nhã Trúc bị say máy bay, mà mỗi lần như vậy đều cần một ly sữa bò nóng. Cảm ơn Đường Đường đã chăm sóc chị Nhã Trúc thay chúng tôi.]

Đám fan bôi đen Đường Đường mua sữa bò giả ân cần một:….

Thật cmn rát mặt.

Minh Lãng “a” một tiếng, “Chị! Sao chị biết Trương Nhã Trúc say máy bay vậy?”

“Chịu khó tra một ít là biết, không có gì bí mật cả.”

Minh Thiếu Diễm nghe vậy khẽ kéo khóe môi.

Đúng như lời hắn nói, Đường Đường tuy tuổi nhỏ, nhưng rất tinh tế, cẩn thận và nghiêm túc.

Fans Bách Thần và anti Đường Đường một mực cho rằng hôm nay Đường Đường không đi đón máy bay hẳn là có thủ đoạn gì đó phía sau, nhưng chờ mãi chờ mãi, chờ tới khi Mễ Việt đón Bách Thần về, Đường Đường chỉ lãnh đạm chào một tiếng rối quay mặt đi thẳng, tới một ánh mắt dư thừa cũng không buồn cho.

Cư dân mạng muốn soi xem Đường Đường có diễn kịch không, nhưng soi không ra, bởi Đường Đường vừa xoay đầu đã rủ rỉ vào tai Mễ Việt, hào hứng kể chuyện.

[ sao Đường Đường và Bách Thần lại như thế này?]

[hahahahaha, cười chết mất. Đường Đường quăng bơ Bách Thần, Bách Thần ngay đơ một chập kìa]

[Quá là xuất cmn sắc. Đường Đường nếu cô cứ tiếp tục phát huy tinh thần này, tôi sẽ trở thành fan của cô]

[ Bộ mấy người không thấy Đường Đường quá đáng sao? Gì thì gì Bách Thần cũng là đàn anh, đây là thái độ đúng với tiền bối à?]

[ Đường Đường lại gần Bách Thần thì kêu Đường Đường không biết xấu hổ, giờ cách xa lại bảo thái độ không tốt, thế mấy người muốn cô ấy làm gì nữa?]

[ khổ nhất vẫn là Đường Đường, làm gì cũng thành sai]

Lần này một lượng lớn người qua đường bênh Đường Đường.

Fan Bách Thần quả thật rất quá đáng, trước sau gì cũng không hài lòng, sao không lên trời luôn đi?

Đứng từ góc độ của người qua đường, Đường Đường này chả có chút tật xấu nào cả. Hơn nữa từ lúc bắt đầu tiết mục tới giờ, biểu hiện của Đường Đường rất đáng thưởng thức, ký thực rất đáng học hỏi.

Nhưng làm mọi người tò mò là, thái độ của cô với Bách Thần.

Có phải là thực sự buông xuống không? Hay đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt. Nếu là vế trước, vậy đúng thật tiêu dao soái khí, nhưng vế sau thì sao? Ha hả.

Ôm ý nghĩ như thế, cảnh tượng mong chờ nhất bây giờ là mối quan hệ giữa Bách Thần và Đường Đường khi hai người ở chung.

Mà tổ tiết mục cũng không khiến bọn họ thất vọng, hôm sau có chuyến bay của Nhan Nghiên, Đường Đường được chọn làm hướng dẫn viên du lịch chỉ định người tới đón. Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, cô thẳng tay trao cơ hội này cho Bách Thần.

Mọi người lại ngơ.

Sao bảo tình tay ba kia? Mới tập đầu mà đã thành bà mối là thế quái nào?

Quá rõ ràng rồi còn gì nữa? Đường Đường này là đang tạo cơ hội cho hai người kia, đừng tưởng chúng tôi không thấy đôi mắt nhỏ mới híp lại vừa nãy!

Tuy rằng có chút đáng yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK