*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau.
Không đợi Mộ Du tìm được cách tiếp cận người, bây giờ làm sao để ra khỏi phủ mới là vấn đề.
Tròng mắt Bọt Nước cùng Mộc Châu như dán lên người Mộ Du, y đi đến đâu, họ nhìn đến đấy.
Mộ Du chống cằm ngồi ở bên cửa sổ, ở trong đầu hỏi hệ thống:" Ngươi nói xem, ta có thể làm hai người bọn họ mê choáng rồi trộm trốn ra ngoài được không?"
Hệ thống:" Vạn nhất có người tới tìm ngươi thì sao?"
Hiển nhiên cái này chỉ là giả thuyết, chuyện dù không tệ đến mức đó nhưng quang minh chính đại đi ra ngoài vẫn tốt hơn nha.
Mộ Du:" Ta sẽ dẫn Song Hỉ theo ta ra ngoài."
Hệ thống:" Cha ngươi có cho không đó?"
Mộ Du:" Thử xem là biết ngay."
Mộ Dương Trác nghe nói Mộ Du muốn xuất phủ, nhíu nhíu mày, nhớ lại nguyên nhân làm cậu phải đến từ đường phạt quỳ, ánh mắt càng thêm không tốt.
Nhưng hai tay Mộ Du trống trơn, toàn thân trên dưới cũng không giống đang giấu đồ, hắn lại có chút do dự.
"Phụ thân, ta muốn xuất phủ mua một ít thuốc trị sẹo trị thương, có thể dẫn Song Hỉ bồi ta ra ngoài một chuyến nha."
Mộ Dương Trác nhìn Song Hỉ đang sửng sốt phía sau, y là nô tỳ sai vặt của lão gia, chủ tử chính thức của cậu tất nhiên là Mộ Dương Trác.
Sẽ không phải vì sự việc ngày hôm qua làm Du thiếu gia hiểu lầm đi?
Mộ Dương Trác đối với đứa con trai này coi như có chút hiểu biết, chỉ cần người khác có chút thiện ý với nó, nó liền xem người ta là người tốt.
Có Song Hỉ đi theo cũng vừa hay, nó sẽ không làm việc cho người khác được.
"Song Hỉ, ngươi đi theo bồi thiếu gia xuất phủ."
" Vâng."
Mộ Du cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên một mạt ý cười.
Hệ thống sao líu lưỡi, nói thầm nói:" Chỉ đơn giản như vậy là đồng ý rồi."
Mộ Du:" Bởi vì Mộ Dương Trác đối với người của mình vô cùng tự phụ*."(*Tự phụ: cho mình là giỏi, coi thường người khác)
Y sẽ nghĩ cách, làm Song Hỉ khác mưu nhưng phải nghe chủ.
Hai người một trước một sau ra phủ, Bọt Nước cùng Mộc Châu bị bỏ lại trong phủ.
Nếu nói muốn mua thuốc, thì nên đến tiệm thuốc xem một chút.
Chờ mua đủ đồ rồi, Song Hỉ nhìn người đang dần đi chệch hướng, không khỏi nghi hoặc nhíu nhíu mày.
"Du thiếu gia, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi Mặc Vận uống ly trà."
Song Hỉ buồn bực gãi gãi cái ót, từ khi nào mà Du thiếu gia thích đi uống trà vậy?
Cậu nhớ rõ vị chủ tử này, thà uống nước sôi để nguội, cũng không muốn đau khổ chít chít mà uống trà.
Mộ Du:" Minh Vương đang ở chỗ nào?"
Hệ thống:" Trên nhã gian riêng ở lầu Thiên."
Mộ Du:......
Như vậy thì làm sao y vào được? Kiêu ngạo ương ngạnh hướng phía ông chủ hét to, nhã gian lầu Thiên là cái quỷ gì?
Hiển nhiên ông chủ Mặc Vận chỉ có thể đem y đuổi ra ngoài.
Bất đắc dĩ hết sức, Mộ Du lựa chọn nhã gian bên cạnh gian của Minh vương.
"Song Hỉ, tối hôm qua đa tạ ngươi."
"Đây là việc tiểu nhân nên làm."
Mộ Du cười cười, không nói nữa. Muốn mượn sức người, làm quá lố khẳng định không được.
Hệ thống:" Ở đây ta có trà ngon, mùi hương bốn phía, có thể bay tới phòng cách vách luôn, ngươi muốn không?
Mộ Du:......
Song Hỉ thấy Mộ Du nhíu chặt mi, vẻ mặt như bị đau răng, chỉ nghĩ hắn không thích uống trà.
Mộ Du:" Ngươi đã sớm lên kế hoạch tốt rồi còn bảo ta nghĩ cách! Ngươi cố ý muốn xem ta bị chê cười có phải hay không!"
Hệ thống trợn trắng mắt:" Ta cũng là mới phát hiện mà."
Không gian của nó rực rỡ muôn màu, phát hiện đồ vật là vấn đề yêu cầu thời gian! ( Cứ như túi thần kỳ của Doraemon á)
Khóe miệng Mộ Du nhếch lên một chút.
Nhã gian có trà cụ, cũng có nước ấm, nhưng Song Hỉ ở bên cạnh, y không thể trực tiếp lấy trà ra, cái này cùng đại đa số người còn sống không giống nhau, muốn không dấy nên nghi ngờ cũng là việc khó.
Mộ Du nhìn lão hán tử bán hồ lô dưới đường, mất mặt thì mất mặt đi, hắn ho khan một tiếng, vành tai ửng đỏ, "Song Hỉ, đi giúp ta mua một cây kẹo hồ lô."
Kẹo hồ lô:
"A?" Song Hỉ nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Nội tâm Mộ Du tuyệt vọng, cái món này chỉ có con nít mới thích ăn, y thân là một song nhi sắp xuất giá, ăn cái này...... Thực sự có chút ngại ngùng.
Song Hỉ lấy lại tinh thần, thấy Mộ Du ngượng ngùng lặp lại lời nói, lại nghĩ tới vị chủ tử này, từ sinh ra không có mẫu thân, y nhìn nhìn về bên đường, thấy mẫu thân mua kẹo hồ lô cho hài tử mà lòng sinh hâm mộ, hẳn y cũng muốn nếm thử.
" Tiểu nhân đi ngay."
Mộ Du thở dài nhẹ nhõm một hơi, đừng làm cho y giống đứa con nít, y không muốn làm lần nữa đâu.
- ---------------------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói:
Du Du quá là cute.
Chương sau là Thái tử lên sàn nha. Truyện theo thể loại chậm nhiệt mà chương thì ngắn, về sau chương mới từ từ kéo dài ra á.
Hôm sau.
Không đợi Mộ Du tìm được cách tiếp cận người, bây giờ làm sao để ra khỏi phủ mới là vấn đề.
Tròng mắt Bọt Nước cùng Mộc Châu như dán lên người Mộ Du, y đi đến đâu, họ nhìn đến đấy.
Mộ Du chống cằm ngồi ở bên cửa sổ, ở trong đầu hỏi hệ thống:" Ngươi nói xem, ta có thể làm hai người bọn họ mê choáng rồi trộm trốn ra ngoài được không?"
Hệ thống:" Vạn nhất có người tới tìm ngươi thì sao?"
Hiển nhiên cái này chỉ là giả thuyết, chuyện dù không tệ đến mức đó nhưng quang minh chính đại đi ra ngoài vẫn tốt hơn nha.
Mộ Du:" Ta sẽ dẫn Song Hỉ theo ta ra ngoài."
Hệ thống:" Cha ngươi có cho không đó?"
Mộ Du:" Thử xem là biết ngay."
Mộ Dương Trác nghe nói Mộ Du muốn xuất phủ, nhíu nhíu mày, nhớ lại nguyên nhân làm cậu phải đến từ đường phạt quỳ, ánh mắt càng thêm không tốt.
Nhưng hai tay Mộ Du trống trơn, toàn thân trên dưới cũng không giống đang giấu đồ, hắn lại có chút do dự.
"Phụ thân, ta muốn xuất phủ mua một ít thuốc trị sẹo trị thương, có thể dẫn Song Hỉ bồi ta ra ngoài một chuyến nha."
Mộ Dương Trác nhìn Song Hỉ đang sửng sốt phía sau, y là nô tỳ sai vặt của lão gia, chủ tử chính thức của cậu tất nhiên là Mộ Dương Trác.
Sẽ không phải vì sự việc ngày hôm qua làm Du thiếu gia hiểu lầm đi?
Mộ Dương Trác đối với đứa con trai này coi như có chút hiểu biết, chỉ cần người khác có chút thiện ý với nó, nó liền xem người ta là người tốt.
Có Song Hỉ đi theo cũng vừa hay, nó sẽ không làm việc cho người khác được.
"Song Hỉ, ngươi đi theo bồi thiếu gia xuất phủ."
" Vâng."
Mộ Du cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên một mạt ý cười.
Hệ thống sao líu lưỡi, nói thầm nói:" Chỉ đơn giản như vậy là đồng ý rồi."
Mộ Du:" Bởi vì Mộ Dương Trác đối với người của mình vô cùng tự phụ*."(*Tự phụ: cho mình là giỏi, coi thường người khác)
Y sẽ nghĩ cách, làm Song Hỉ khác mưu nhưng phải nghe chủ.
Hai người một trước một sau ra phủ, Bọt Nước cùng Mộc Châu bị bỏ lại trong phủ.
Nếu nói muốn mua thuốc, thì nên đến tiệm thuốc xem một chút.
Chờ mua đủ đồ rồi, Song Hỉ nhìn người đang dần đi chệch hướng, không khỏi nghi hoặc nhíu nhíu mày.
"Du thiếu gia, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi Mặc Vận uống ly trà."
Song Hỉ buồn bực gãi gãi cái ót, từ khi nào mà Du thiếu gia thích đi uống trà vậy?
Cậu nhớ rõ vị chủ tử này, thà uống nước sôi để nguội, cũng không muốn đau khổ chít chít mà uống trà.
Mộ Du:" Minh Vương đang ở chỗ nào?"
Hệ thống:" Trên nhã gian riêng ở lầu Thiên."
Mộ Du:......
Như vậy thì làm sao y vào được? Kiêu ngạo ương ngạnh hướng phía ông chủ hét to, nhã gian lầu Thiên là cái quỷ gì?
Hiển nhiên ông chủ Mặc Vận chỉ có thể đem y đuổi ra ngoài.
Bất đắc dĩ hết sức, Mộ Du lựa chọn nhã gian bên cạnh gian của Minh vương.
"Song Hỉ, tối hôm qua đa tạ ngươi."
"Đây là việc tiểu nhân nên làm."
Mộ Du cười cười, không nói nữa. Muốn mượn sức người, làm quá lố khẳng định không được.
Hệ thống:" Ở đây ta có trà ngon, mùi hương bốn phía, có thể bay tới phòng cách vách luôn, ngươi muốn không?
Mộ Du:......
Song Hỉ thấy Mộ Du nhíu chặt mi, vẻ mặt như bị đau răng, chỉ nghĩ hắn không thích uống trà.
Mộ Du:" Ngươi đã sớm lên kế hoạch tốt rồi còn bảo ta nghĩ cách! Ngươi cố ý muốn xem ta bị chê cười có phải hay không!"
Hệ thống trợn trắng mắt:" Ta cũng là mới phát hiện mà."
Không gian của nó rực rỡ muôn màu, phát hiện đồ vật là vấn đề yêu cầu thời gian! ( Cứ như túi thần kỳ của Doraemon á)
Khóe miệng Mộ Du nhếch lên một chút.
Nhã gian có trà cụ, cũng có nước ấm, nhưng Song Hỉ ở bên cạnh, y không thể trực tiếp lấy trà ra, cái này cùng đại đa số người còn sống không giống nhau, muốn không dấy nên nghi ngờ cũng là việc khó.
Mộ Du nhìn lão hán tử bán hồ lô dưới đường, mất mặt thì mất mặt đi, hắn ho khan một tiếng, vành tai ửng đỏ, "Song Hỉ, đi giúp ta mua một cây kẹo hồ lô."
Kẹo hồ lô:
"A?" Song Hỉ nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Nội tâm Mộ Du tuyệt vọng, cái món này chỉ có con nít mới thích ăn, y thân là một song nhi sắp xuất giá, ăn cái này...... Thực sự có chút ngại ngùng.
Song Hỉ lấy lại tinh thần, thấy Mộ Du ngượng ngùng lặp lại lời nói, lại nghĩ tới vị chủ tử này, từ sinh ra không có mẫu thân, y nhìn nhìn về bên đường, thấy mẫu thân mua kẹo hồ lô cho hài tử mà lòng sinh hâm mộ, hẳn y cũng muốn nếm thử.
" Tiểu nhân đi ngay."
Mộ Du thở dài nhẹ nhõm một hơi, đừng làm cho y giống đứa con nít, y không muốn làm lần nữa đâu.
- ---------------------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói:
Du Du quá là cute.
Chương sau là Thái tử lên sàn nha. Truyện theo thể loại chậm nhiệt mà chương thì ngắn, về sau chương mới từ từ kéo dài ra á.