Mộ Chính và Mộ Triệt một người một câu, không khí sinh động đến mức quên luôn sự tồn tại của Mộ Du.
Mộ Du nhàn nhã tránh ở một bên, cùng đối diện với Mộ đường nổi giận đùng đùng.
Mộ Triệt là con thứ hai của Mộ Dương Thái, cùng một mẹ với Mộ Chính nhưng tính cách khác nhau như trời với đất.
Chỉ là Mộ Du cũng chưa có quan hệ gì với bọn họ.
"Ây da, có người nào đó đang thật là mất mặt ha." Mộ Đường âm dương quái khí.
Mộ Đồng phụ họa: "Nếu không phải có phụ thân giải vây, chỉ sợ rằng mặt mũi Mộ gia đã bị ném đi mất rồi."
Mộ Du không thèm trả lời, Nhạc Nguyệt liền cười nói: "Chủ tử, người muốn ăn điểm tâm sao? Ai nha, khối điểm tâm này thật là đen, vẫn là đừng ăn, miễn cho bị ghê tởm."
Bên cạnh hai người lòng dạ hiểm độc này thì đừng nhìn, quá ghê tởm.
Mộ Du cười rộ lên, không nghĩ tới người mà Bách Lý Tiêu Minh đưa chính là một diệu nhân!
Mộ Đồng là người phản ứng lại trước, hắn chỉ vào Nhạc Nguyệt nói: "Ngươi làm càn!"
"Tam ca nhỏ giọng lại đi, đừng quên, yến hội hôm nay được tổ chức là vì ai." Mộ Du lười biếng nhắc nhở.
Mộ Đường trừng Mộ Du một cái, "Ngươi đừng quá đắc ý, chờ yến hội xong rồi, ta xem ngươi còn kiêu ngạo như thế nào!"
Mộ Du hướng hắn cười, "Có bản lĩnh thì đừng chờ đến hết yến hội nha!"
Mộ Đường: "Ngươi!"
Mộ Đồng vội vàng túm chặt hắn, thấp giọng nói: "Lục đệ, đừng quên lời phụ thân căn dặn!"
Mộ Đường vung tay áo, từ lúc Mộ Du ra khỏi từ đường thì không có chuyện gì tốt cả!
Mộ Đồng đương nhiên cũng cảm thấy vậy, đặc biệt là lúc hắn trở về từ từ đường, phát hiện trên quần áo ghim đầy tế châm, hắn cực kỳ muốn lột da Mộ Du cho hả giận!
Hai người bọn họ muốn một điều nhịn chín điều lành, nhưng Mộ Du lại không thích thế, "Tam ca, kỹ năng thêu thùa của đại tỷ vô cùng lợi hại, khẳng định tỷ ấy đã tặng hai người không ít đồ thêu đúng không?"
Tốt nhất là thêu ở trên da thịt mới càng độc đáo.
Mộ Đồng nắm chặt tay áo, tuy rằng bọn họ đang ở góc trong, nhưng động tĩnh lớn, tất nhiên sẽ bị chú ý.
Ở Mộ gia yến hội, nháo ra tin đồn con vợ lẽ và dòng chính bất hòa trong phủ, bọn họ khẳng định sẽ bị phạt!
Hệ thống tấm tắc líu lưỡi:" Nạo loại a!"
Mộ Du tán thành nói:" Ngươi tổng kết rất là đúng chỗ."
Mộ Đồng đoán được mục đích của Mộ Du, hắn hô hấp một hơi, "Ta khuyên Tứ đệ vẫn là đừng quá đắc ý vênh váo, miễn việc tự chuốc họa vào thân."
Mộ Du không để ý tới hắn, ngược lại nói với Mộ Đường: "Trâm ngọc của nương ta, xúc cảm rất khác so với đám trâm ngọc kia."
Đa tạ có ngươi đưa tiễn.
Mộ Đường siết chặt nắm tay, tựa như giây tiếp theo nắm tay ấy sẽ ịn lên mặt Mộ Du.
Mộ Đồng: "Lục đệ, chúng ta đi!"
Hai người vừa đi, trong góc lập tức an tĩnh.
Nhạc Nguyệt hứng thú bừng bừng hỏi: "Chủ tử, vừa rồi ngài nói vậy là có ý gì vậy nha?"
Cái này cũng không có gì là không thể nói, nhưng lúc này vẫn chưa thích hợp, Mộ Du hứa khi trở về viện sẽ nói cho nàng nghe.
Nhạc Nguyệt rất vui vẻ, bỗng nhiên nhìn thấy cái gì đó, nàng nhỏ giọng nói: "Chủ tử, Vương gia đang đến đây."
Mộ Du mắt thấy người đã tới gần, vội vàng đưa mắt ra hiệu với hắn, đừng tới đây mà!
Có nhiều người còn chưa biết là y đang ôm đùi hắn đâu!
Nếu bọn họ biết thì về sau y còn muốn trốn như thế nào!
Y còn có thể đi trêu chọc người khác như nào!
Bách Lý Tiêu Minh nhếch khóe miệng cực nhỏ, quay lại nói với Mộ Dương Trác: "Hôm nay bổn vương đến đây vì muốn nhìn đóa mẫu đơn trong lời đồn, xem xong rồi thì ta về trước đây."
Bởi vì lời nói này của hắn mà tất cả mọi người đều vô cùng gượng gạo.
Hoa yêu chuyển thế, đang ở Mộ phủ.
Ai mà không hiếu kỳ cơ chứ?
Mặt Mộ Dương Trác cứng đơ tại chỗ, lại nói với Mộ Du đang ở gần nhất rằng: "Ngươi tiễn Vương gia ra ngoài phủ, chớ nên chậm trễ."
Mộ Du hành cáo lễ " Vâng ạ" thì thấy Bách Lý Tiêu Minh đã nhấc chân đi rồi, y vội vàng đuổi theo sau.
Lúc y ròi đi không nhìn được Mộ Đồng cùng Mộ Đường, đôi mắt đều tỏa ra sát khí!
Hắn được tiễn Vương gia này, chắc chắn chỉ là vừa khéo.
Nhưng cũng đúng, dù sao cũng là con dưới gối dòng chính Mộ Dương Trác, Mộ Du lớn tuổi nhất, cũng nên san sẻ với phụ thân.
Mộ Du nhàn nhã tránh ở một bên, cùng đối diện với Mộ đường nổi giận đùng đùng.
Mộ Triệt là con thứ hai của Mộ Dương Thái, cùng một mẹ với Mộ Chính nhưng tính cách khác nhau như trời với đất.
Chỉ là Mộ Du cũng chưa có quan hệ gì với bọn họ.
"Ây da, có người nào đó đang thật là mất mặt ha." Mộ Đường âm dương quái khí.
Mộ Đồng phụ họa: "Nếu không phải có phụ thân giải vây, chỉ sợ rằng mặt mũi Mộ gia đã bị ném đi mất rồi."
Mộ Du không thèm trả lời, Nhạc Nguyệt liền cười nói: "Chủ tử, người muốn ăn điểm tâm sao? Ai nha, khối điểm tâm này thật là đen, vẫn là đừng ăn, miễn cho bị ghê tởm."
Bên cạnh hai người lòng dạ hiểm độc này thì đừng nhìn, quá ghê tởm.
Mộ Du cười rộ lên, không nghĩ tới người mà Bách Lý Tiêu Minh đưa chính là một diệu nhân!
Mộ Đồng là người phản ứng lại trước, hắn chỉ vào Nhạc Nguyệt nói: "Ngươi làm càn!"
"Tam ca nhỏ giọng lại đi, đừng quên, yến hội hôm nay được tổ chức là vì ai." Mộ Du lười biếng nhắc nhở.
Mộ Đường trừng Mộ Du một cái, "Ngươi đừng quá đắc ý, chờ yến hội xong rồi, ta xem ngươi còn kiêu ngạo như thế nào!"
Mộ Du hướng hắn cười, "Có bản lĩnh thì đừng chờ đến hết yến hội nha!"
Mộ Đường: "Ngươi!"
Mộ Đồng vội vàng túm chặt hắn, thấp giọng nói: "Lục đệ, đừng quên lời phụ thân căn dặn!"
Mộ Đường vung tay áo, từ lúc Mộ Du ra khỏi từ đường thì không có chuyện gì tốt cả!
Mộ Đồng đương nhiên cũng cảm thấy vậy, đặc biệt là lúc hắn trở về từ từ đường, phát hiện trên quần áo ghim đầy tế châm, hắn cực kỳ muốn lột da Mộ Du cho hả giận!
Hai người bọn họ muốn một điều nhịn chín điều lành, nhưng Mộ Du lại không thích thế, "Tam ca, kỹ năng thêu thùa của đại tỷ vô cùng lợi hại, khẳng định tỷ ấy đã tặng hai người không ít đồ thêu đúng không?"
Tốt nhất là thêu ở trên da thịt mới càng độc đáo.
Mộ Đồng nắm chặt tay áo, tuy rằng bọn họ đang ở góc trong, nhưng động tĩnh lớn, tất nhiên sẽ bị chú ý.
Ở Mộ gia yến hội, nháo ra tin đồn con vợ lẽ và dòng chính bất hòa trong phủ, bọn họ khẳng định sẽ bị phạt!
Hệ thống tấm tắc líu lưỡi:" Nạo loại a!"
Mộ Du tán thành nói:" Ngươi tổng kết rất là đúng chỗ."
Mộ Đồng đoán được mục đích của Mộ Du, hắn hô hấp một hơi, "Ta khuyên Tứ đệ vẫn là đừng quá đắc ý vênh váo, miễn việc tự chuốc họa vào thân."
Mộ Du không để ý tới hắn, ngược lại nói với Mộ Đường: "Trâm ngọc của nương ta, xúc cảm rất khác so với đám trâm ngọc kia."
Đa tạ có ngươi đưa tiễn.
Mộ Đường siết chặt nắm tay, tựa như giây tiếp theo nắm tay ấy sẽ ịn lên mặt Mộ Du.
Mộ Đồng: "Lục đệ, chúng ta đi!"
Hai người vừa đi, trong góc lập tức an tĩnh.
Nhạc Nguyệt hứng thú bừng bừng hỏi: "Chủ tử, vừa rồi ngài nói vậy là có ý gì vậy nha?"
Cái này cũng không có gì là không thể nói, nhưng lúc này vẫn chưa thích hợp, Mộ Du hứa khi trở về viện sẽ nói cho nàng nghe.
Nhạc Nguyệt rất vui vẻ, bỗng nhiên nhìn thấy cái gì đó, nàng nhỏ giọng nói: "Chủ tử, Vương gia đang đến đây."
Mộ Du mắt thấy người đã tới gần, vội vàng đưa mắt ra hiệu với hắn, đừng tới đây mà!
Có nhiều người còn chưa biết là y đang ôm đùi hắn đâu!
Nếu bọn họ biết thì về sau y còn muốn trốn như thế nào!
Y còn có thể đi trêu chọc người khác như nào!
Bách Lý Tiêu Minh nhếch khóe miệng cực nhỏ, quay lại nói với Mộ Dương Trác: "Hôm nay bổn vương đến đây vì muốn nhìn đóa mẫu đơn trong lời đồn, xem xong rồi thì ta về trước đây."
Bởi vì lời nói này của hắn mà tất cả mọi người đều vô cùng gượng gạo.
Hoa yêu chuyển thế, đang ở Mộ phủ.
Ai mà không hiếu kỳ cơ chứ?
Mặt Mộ Dương Trác cứng đơ tại chỗ, lại nói với Mộ Du đang ở gần nhất rằng: "Ngươi tiễn Vương gia ra ngoài phủ, chớ nên chậm trễ."
Mộ Du hành cáo lễ " Vâng ạ" thì thấy Bách Lý Tiêu Minh đã nhấc chân đi rồi, y vội vàng đuổi theo sau.
Lúc y ròi đi không nhìn được Mộ Đồng cùng Mộ Đường, đôi mắt đều tỏa ra sát khí!
Hắn được tiễn Vương gia này, chắc chắn chỉ là vừa khéo.
Nhưng cũng đúng, dù sao cũng là con dưới gối dòng chính Mộ Dương Trác, Mộ Du lớn tuổi nhất, cũng nên san sẻ với phụ thân.