Chu đại phu đặt tay lên mạch trên cổ tay Mộ Du, chân mày hết nhăn lại giãn, qua nửa ngày sau thì ông mới đứng lên.
"Lão gia, tứ thiếu gia không sao cả, chỉ là có chút khí nhược, chờ ngài ấy tỉnh lại uống thuốc ta kê rồi chậm rãi điều dưỡng thì sẽ mau hồi phục thôi."
Mộ Dương Trác gật gật đầu, không có việc gì đương nhiên là tốt nhất.
Nếu không, để Minh Vương truy cứu đến cùng, trên dưới toàn bộ cái phủ này của ông ta đều dính tai ương rồi.
"Ngươi vất vả rồi, Du Nhi nhờ ngươi chiếu cố."
Chu đại phu gật đầu thưa "Vâng dạ", ông bảo Nhạc Nguyệt đi theo ông hốt thuốc.
Mộ Dương Trác nhìn chằm chằm người trên giường, chốc lát sau, lão ta phân phó với Mộc Nguyệt: "Phải chiếu cố chủ tử của ngươi cho tốt."
Mộc Nguyệt hành lễ, "Dạ, lão gia."
Mộ Dương Trác gật đầu một cái, xong liền xoay người rời đi.
Tiễn vong đi rồi, Mộ Du cũng làm biếng diễn nữa.
Y mở nhẹ mí mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng.
Nếu người bị thương hôm nay là thiếu gia khác trong phủ, mà đầu sỏ gây tội mới là y thì nào có chuyện đơn giản như đến từ đường, chung quy cũng là ông ta bất công thôi.
Mộc Nguyệt ngáp ngáp há miệng thở hắt ra, trong lòng cô thở dài một hơi.
"Mộc Nguyệt, ngươi đi ra ngoài đi."
"Dạ."
Cửa phòng đóng lại, Mộ Du ngồi dậy.
Hệ thống không nhịn được sự tò mò:[Sao vừa rồi cậu không vờ tỉnh lại, bán thảm mấy câu cũng được mà?]
Đáy mắt Mộ Du là cả một mảnh sương lạnh, trả lời nó: [Phạt cái kiểu không đau không ngứa như thế, dù phạt nhiều cũng vô vị, không bằng ta đổi cách khác chút.]
Hệ thống:[???]
Mộ Du nhếch khóe miệng, y sờ cái trán u của mình, sao y có thể để mình bị đau chứ!
Hệ thống:[ Ký chủ sao cậu đi học thói xấu giấu diếm với tớ rồi! Lời hẹn ước đồng cam cộng khổ đâu!]
Mộ Du mặt không đổi sắc:[ Ta có giấu ngươi cái gì đâu, chẳng lẽ bây giờ chúng ta không đồng cam cộng khổ à?]
Hệ thống:[......]
Xí, nó thật là muốn nhìn, không có nó kè kè bên nhắc nhở, coi ký chủ phải làm sao bây giờ!
Mộ Du không quản nó, bắt đầu từ lúc trọng sinh về, dù có hệ thống hay không thì y vẫn phải trả thù Mộ phủ!
Cùng lắm thì...... đồng quy vu tận thôi.
- ----- ------- -------- -------
Mà giờ phút này, "đầu sỏ gây tội" vụ án thả bò sát không chân đang ngồi một chỗ chậm rãi phẩm trà.
Bách Lý Tiêu Minh ngồi trong trà lâu, nhìn đám người đông như kiến đi qua đi lại dưới lầu, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên Gỗ Đầu đi vào, "Vương gia."
Bách Lý Tiêu Minh nhíu nhíu mày, thu hồi ánh mắt, chuyển hướng sang bên người Gỗ Đầu.
Gỗ Đâu hành lễ, "Vừa rồi thuộc hạ thấy Mộ phủ đi thỉnh đại phu vòa phòng Mộ công tử."
"Đại phu?"
Gỗ Đầu gật gật đầu.
"Kiểm tra rõ ràng xem là đã xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt Bách Lý Tiêu Minh lộ vẻ lo lắng, đang êm đẹp mà, em ấy thỉnh đại phu chi vậy chứ, huống chi hôm qua lúc mình đi cũng đâu có làm gì em ấy đâu.
Gỗ Đầu nhìn thần sắc của hắn, cậu ta kể hết mọi chuyện lại một lần.
"Tối hôm qua Vương gia có sai thuộc hạ đi thả rắn, Mộ Đường hiểu lầm cuyện này là do Mộ công tử làm, vì thế sáng tinh mơ hắn đã đến phòng Mộ công tử lý luận, sau đó Mộ Đường đẩy Mộ công tử một cái, vì Mộ công tử không đứng vững nên ngài ấy ngã về phía cái bàn, đầu bị đập chảy máu."
Gỗ Đầu thấy mặt Vương gia nhà mình xanh lét, trong lòng anh thầm than một câu: [Mộ công tử thật đúng là tai bay vạ gió mà.]
"Em ấy có sao không?" Trong mắt Bách Lý Tiêu Minh là một mảnh sương lạnh, kí hàn quanh quẩn bên người, làm kẻ khác cảm giác như mình đang đứng giữa trời đông.
Gỗ Đầu: "Cũng không đáng lo ngại."
Bách Lý Tiêu Minh "Ừ" một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Nếu thật sự xảy ra chuyện, Mộc Nguyệt với Nhạc Nguyệt sẽ không ngồi chờ chết.
Chỉ là, chuyện em ấy bị thương cũng đâu có nhỏ.
"Kêu Mộc Nguyệt Nhạc Nguyệt khôn ngoan lên chút, bổn vương muốn đi thăm Vương phi."
Gỗ Đầu hơi sửng sốt, anh đối diện thâm ý trong mắt Bách Lý Tiêu Minh, lập tức hiểu ra.
"Dạ, thuộc hạ đi ngay."
......
Hôm sau, bên Mộ phủ đang thành người tối cổ không biết chuyện gì thì bên ngoài đột nhiên nổi lên lời đồn.
Thứ nhất là Mộ phủ lại nuôi ra một Vương phi được sắc phong, mọi người sôi nổi cảm thán Mộ phủ ăn phải vận cứt chó gì mà hên vậy ; thứ hai là Vương phi đó bị người nhà xa lánh, còn bị đập trúng đầu.
Thời điểm Mộ Dương Trác biết tin, sắc mặt ông ta thập phần khó coi, ông ta gọi quản gia triệu tập hết mấy nha hoàn bà tử sai vặt v.v... đã chứng kiến chuyện hôm qua lại, chất vấn xem là cái miệng của kẻ nào lanh đến thế.
Chỉ là Mộ phủ nhiều người như vậy, một khi họ lắm mồm lên thì không biết đã nói qua bao nhiêu"bí mật" trong phủ.
Không ai thừa nhận, Mộ Dương Trác tức giận đến nổi trận lôi đình.
Đang muốn trách phạt mọi người hết sức, ông ta lại tên gác cổng chạy vội đến báo, hắn nói là Minh Vương tới rồi.
Mộ Dương Trác cả kinh, Bách Lý Tiêu Minh vì ai mà đến, không cần não cũng biết.
Người mồm miệng bép xép còn chưa tìm được, nay lại phải nghênh đón một vị tôn đại Phật.
"Nếu không ai thừa nhận thì các ngươi cùng nhau chịu phạt đi! Quản gia nhớ kỹ, tất cả người ở đây trừ hai tháng tiền tiêu!" Nói xong, Mộ Dương Trác phất tay áo đi nghênh đón Bách Lý Tiêu Minh.
Trên đường đi, Mộ Dương Trác đã sửa sang lại cảm xúc cho đúng mực.
Vừa tới cửa, hắn nở nụ cười tươi, "Cung nghênh Vương gia, không biết Vương gia đại giá quang lâm đến đây vì chuyện gì."
Trong lòng Bách Lý Tiêu Minh cảm thấy hơi buồn cười, Mộ Dương Trác đây là chuẩn bị giả ngu giả ngơ nữa rồi.
Hắn trừng khuôn mặt lạnh lẽo ra, "Mộ viện trưởng, bổn vương nghe nói Mộ Du bị người ta đẩy ngã đập đầu nên ta cố ý đến xem, dù sao cũng là hôn sự do phụ hoàng chỉ định, bổn vương thân là hôn phu của em ấy, ta cũng nên quan tâm đến Vương phi tương lai của mình mới đúng."
Trán Mộ Dương Trác toát mồ hôi lạnh, tên Minh Vương này đem thánh chỉ ra nói chuyện thế, vậy thì không phải là hắn nói cả họ nhà ta không coi ai ra gì, cũng không để Thánh Thượng để vào mắt đó sao.
Cái nồi bự tổ chảng như vầy, sao mà ông ta đỡ được, vậy thì về sau Mộ gia có thể sẽ biến thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt mọi người mất.
Mộ Dương Trác đành phải căng da đầu nói, "Vương gia nói đùa, huynh đệ đùa giỡn mà thôi, Đường nhi trẻ con vô tri có lỗi, ta đã giáo huấn nó rồi."
Không đợi Bách Lý Tiêu Minh nói chuyện, ông ta lại tiếp tục: "Vương gia tự mình đến thăm Du ca nhi, đây là phúc phận của nó, cũng là phúc phận của Mộ phủ chúng ta, thế này đi, ti chức sai người gọi Du ca nhi đến đây cho ngài."
Bách Lý Tiêu Minh cười lạnh trong lòng, hắn vẫy vẫy tay, "Đập đầu đâu phải chuyện nhỏ đâu, vẫn là bổn vương tự mình đến thăm sẽ tốt hơn."
"Vương gia nói đúng."
Mồ hôi lạnh của Mộ Dương Trác rơi liên tục, giờ ông ta chỉ mong Mộ Du đừng nói lung tung trước mặt Minh Vương.
"Dẫn đường đi."
Trước kia Bách Lý Tiêu Minh cố kỵ thanh danh Mộ Du, nhưng bây giờ bọn họ đã có hôn ước, là chuyện ván đã đóng thuyền, hơn nữa...... hắn cũng sẽ không cưới thêm ai khác, chỉ là...... phụ hoàng của mình vẫn còn đẻ một ít hoàng huynh hoàng đệ nữa......
Bách Lý Tiêu Minh nheo nheo mắt, hiện tại cũng không sao cả, hắn đường đường là một vị Minh Vương, dù chỉ mang danh vương gia thôi, nhưng hắn không bao giờ chịu bị người khác khi dễ.
Xuyên qua hành lang dài, đi vào bên trong một khoảng sân, đây là Vãn Phong Uyển của Mộ Du.
Bách Lý Tiêu Minh biết chỗ này rồi, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ lạ lẫm, làm bộ như mình mới tới đây lần đầu.
"Vương gia, đó là ssan viện củaDu ca nhi." Mộ Dương Trác làm một động tác mời, ông ta nhanh chóng ra hiệu cho gã sai vặt đi gọi chủ nhân dậy.
"Trong viện này có phải là quá hoang vắng rồi không?" Bách Lý Tiêu Minh nhìn bốn phía, mấy sân nhà khác trồng đầy đủ loại hoa cỏ, mà trong viện Mộ Du chỉ có cỏ hoang.
Cả người Mộ Dương Trác cứng đờ, thật ra ông quên báng mất chuyện này.
Ông ta không khỏi giận cá chém thớt lên Quản Nhược An, lúc trước ông ta đã nói qua, quản nó nhiều quá chỉ thành tác dụng ngược thôi, giờ thì hay rồi, mất mặt xấu hổ muốn độn thổ.
"Trước đây có lời đồn hoa yêu lan tràn, nói vậy Vương gia cũng hiểu rõ."
Ý là cả Mộ phủ đều sợ, bọn họ không dám trồng nhiều hoa nữa, xét về mặt tình cảm thì có thể tạm tha thứ cho bọn họ không chăm sóc sân viện Mộ Du.
Mộ Dương Trác thấy thần sắc Bách Lý Tiêu Minh khó lường, ông ta tiếp tục nói: "Sau này ta sẽ sai người trang trí thật đẹp lại thôi."
Bách Lý Tiêu Minh "Ừ" một tiếng, đột nhiên hắn sửa lời: "Vẫn nên nghe ý kiến của Du Nhi cái đã."
Mộ Du vừa bước ra đón tiếp: "......"
Du Nhi...... Bọn họ thân thiết như vậy từ lúc nào nhỉ.
Y mặt không đổi sắc chắp tay hành lễ, "Tham kiến Minh Vương."
Bách Lý Tiêu Minh chuyển tầm mắt lên trán của y, miệng vết thương không thâm, tuy hơi rướm máu, nhưng cũng chưa tới mước phải bó một cục to đùng.
Hắn gật gật đầu, tiến lên đỡ lấy y "Nếu không thoải mái thì em nằm xuống đi."
Mộ Du đối diện đôi mắt đầy ẩn ý của hắn, y nháy nháy mắt.
Như này có hơi quá khoa trương không nhỉ?
Bách Lý Tiêu Minh nở cụ cười, không khoa trương như thế thì sao bổn vương phải đến đây một chuyến chứ?
Mộ Du:......
Quen biết càng lâu, y phát hiện một bụng ý xấu của Bách Lý Tiêu Minh ngày càng nhiều.
Dư quang thoáng nhìn mặt Mộ Dương Trác hết chuyển xanh lại thành trắng, y hơi cong môi, y làm bộ choáng váng mệt mỏi lảo đảo một cái.
Bách Lý Tiêu Minh "lo lắng" bế y lên kiểu công chúa, sau đó quay đầu nói với Mộ Dương Trác: "Hình như y thuật của đại phu mà Mộ viện trưởng mời không tốt lắm nhỉ."
Mộ Dương Trác sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra thành dòng, không đợi ông ta biện minh, Bách Lý Tiêu Minh đã ôm Mộ Du bước vào gian trong rồi.
Ông ta vội vàng theo sau, lại ra hiệu bảo Song Hỉ đứng bên cạnh đi tìm Chu đại phu, hỏi ông ta xem tình huống của Mộ Du là như thế nào.
Mộ Du tuy hơi kinh ngạc vì Bách Lý Tiêu Minh ôm mình, nhưng thoáng nhìn bộ dạng Mộ Dương Trác, trong lòng y lại dâng lên một niềm vui sướng.
Nguyên nhân không phải tại y đâu, vì Chu đại phu là người bên phe Quản Nhược An thôi.
Bách Lý Tiêu Minh bế Mộ Du đặt lên giường, Mộc Nguyệt vội vàng chạy lại giúp y gỡ giày.
Khi hắn bế Mộ Du lên, chỉ cảm thấy người trong lòng ngực nhẹ tựa lông hồng gần như không nặng cân nào, em ấy còn gầy yếu hơn trong tưởng tượng của hắn.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi bốc lửa giận ngụt đầu.
"Mộ viện trưởng, bổn vương cảm thấy ta phạt lục công tử bị quỳ từ có hơi nhẹ đấy nhỉ." Không đợi Mộ Dương Trác mở lời, hắn đã cười nhạo, rồi lại nghiêm khắc nói: "Phụ hoàng thường dạy dỗ bổn vương, ngài ấy muốn huynh hữu đệ cung, nhưng sai là sai, không thể vì tuổi còn nhỏ hơn mà phạt nhẹ hơn, như thế là không công bằng."
Hắn xoay người nhìn về phía Mộ Dương Trác, rõ ràng là hắn đang cười nhưng trong đôi mắt là cả một mảnh băng sương.
"Ngươi cảm thấy đúng không, hả Mộ viện trưởng?"
Mộ Dương Trác không dám thả cái rắm nào, "Vương gia nói rất đúng."
"Vậy đánh hai mươi đại bản đi, phạt nặng nhớ lâu, để cho nó biết thế nào là tôn kính huynh trưởng."
"...... Dạ."
"Một mình bổn vương ở đây là được, Mộ viện trưởng còn phải đi giáo huấn nhi tử, ngươi đi trước đi." Bách Lý Tiêu Minh không chút khách khí hạ lệnh đuổi chủ.
Mộ Dương Trác gật đầu xưng vâng, chân như bôi mỡ lướt nhanh cái vụt ra ngoài.
Mộ Du nghe tiếng bước chân dồn dập xa dần, khóe miệng nhịn không nổi run rẩy một chút, thật đúng là Bách Lý Tiêu Minh không coi y là người ngoài mà.
"Vương gia, mời ngồi." Mộc Nguyệt bưng ghế đặt ngay bên chân Bách Lý Tiêu Minh.
Bách Lý Tiêu Minh phất phất tay, "Các ngươi đi ra ngoài canh cửa."
Mộc Nguyệt Nhạc Nguyệt liếc nhau, lại nhìn thoáng qua Mộ Du, lúc này hai nàng mới hành lễ cáo lui.
Mộ Du ngồi dậy, tựa vào đầu giường, hỏi: "Sao vương gia lại đến đây?"
Sắc mặt Bách Lý Tiêu Minh đen đi hai phần, "Làm sao hả, bổn vương còn không thể đến thăm Vương phi của bổn vương à?"
Mộ Du hạn hán từ luôn rồi, y nhỏ giọng nói thầm: "Hôn ước chỉ là tạm thời......"
Bách Lý Tiêu Minh không nghe rõ, cũng lười so đo với y, hắn nhìn chằm chằm trán Mộ Du, "Đau lắm không?"
Mộ Du sửng sốt, ngẩng đầu là chạm vào đôi mắt không thèm che giấu sự đau lòng kia, y theo bản năng quay mặt đi chỗ khác.
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo đây, tui sẽ chăm chỉ nỗ lực đổi mới mỗi ngày. [che mặt]
"Lão gia, tứ thiếu gia không sao cả, chỉ là có chút khí nhược, chờ ngài ấy tỉnh lại uống thuốc ta kê rồi chậm rãi điều dưỡng thì sẽ mau hồi phục thôi."
Mộ Dương Trác gật gật đầu, không có việc gì đương nhiên là tốt nhất.
Nếu không, để Minh Vương truy cứu đến cùng, trên dưới toàn bộ cái phủ này của ông ta đều dính tai ương rồi.
"Ngươi vất vả rồi, Du Nhi nhờ ngươi chiếu cố."
Chu đại phu gật đầu thưa "Vâng dạ", ông bảo Nhạc Nguyệt đi theo ông hốt thuốc.
Mộ Dương Trác nhìn chằm chằm người trên giường, chốc lát sau, lão ta phân phó với Mộc Nguyệt: "Phải chiếu cố chủ tử của ngươi cho tốt."
Mộc Nguyệt hành lễ, "Dạ, lão gia."
Mộ Dương Trác gật đầu một cái, xong liền xoay người rời đi.
Tiễn vong đi rồi, Mộ Du cũng làm biếng diễn nữa.
Y mở nhẹ mí mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng.
Nếu người bị thương hôm nay là thiếu gia khác trong phủ, mà đầu sỏ gây tội mới là y thì nào có chuyện đơn giản như đến từ đường, chung quy cũng là ông ta bất công thôi.
Mộc Nguyệt ngáp ngáp há miệng thở hắt ra, trong lòng cô thở dài một hơi.
"Mộc Nguyệt, ngươi đi ra ngoài đi."
"Dạ."
Cửa phòng đóng lại, Mộ Du ngồi dậy.
Hệ thống không nhịn được sự tò mò:[Sao vừa rồi cậu không vờ tỉnh lại, bán thảm mấy câu cũng được mà?]
Đáy mắt Mộ Du là cả một mảnh sương lạnh, trả lời nó: [Phạt cái kiểu không đau không ngứa như thế, dù phạt nhiều cũng vô vị, không bằng ta đổi cách khác chút.]
Hệ thống:[???]
Mộ Du nhếch khóe miệng, y sờ cái trán u của mình, sao y có thể để mình bị đau chứ!
Hệ thống:[ Ký chủ sao cậu đi học thói xấu giấu diếm với tớ rồi! Lời hẹn ước đồng cam cộng khổ đâu!]
Mộ Du mặt không đổi sắc:[ Ta có giấu ngươi cái gì đâu, chẳng lẽ bây giờ chúng ta không đồng cam cộng khổ à?]
Hệ thống:[......]
Xí, nó thật là muốn nhìn, không có nó kè kè bên nhắc nhở, coi ký chủ phải làm sao bây giờ!
Mộ Du không quản nó, bắt đầu từ lúc trọng sinh về, dù có hệ thống hay không thì y vẫn phải trả thù Mộ phủ!
Cùng lắm thì...... đồng quy vu tận thôi.
- ----- ------- -------- -------
Mà giờ phút này, "đầu sỏ gây tội" vụ án thả bò sát không chân đang ngồi một chỗ chậm rãi phẩm trà.
Bách Lý Tiêu Minh ngồi trong trà lâu, nhìn đám người đông như kiến đi qua đi lại dưới lầu, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên Gỗ Đầu đi vào, "Vương gia."
Bách Lý Tiêu Minh nhíu nhíu mày, thu hồi ánh mắt, chuyển hướng sang bên người Gỗ Đầu.
Gỗ Đâu hành lễ, "Vừa rồi thuộc hạ thấy Mộ phủ đi thỉnh đại phu vòa phòng Mộ công tử."
"Đại phu?"
Gỗ Đầu gật gật đầu.
"Kiểm tra rõ ràng xem là đã xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt Bách Lý Tiêu Minh lộ vẻ lo lắng, đang êm đẹp mà, em ấy thỉnh đại phu chi vậy chứ, huống chi hôm qua lúc mình đi cũng đâu có làm gì em ấy đâu.
Gỗ Đầu nhìn thần sắc của hắn, cậu ta kể hết mọi chuyện lại một lần.
"Tối hôm qua Vương gia có sai thuộc hạ đi thả rắn, Mộ Đường hiểu lầm cuyện này là do Mộ công tử làm, vì thế sáng tinh mơ hắn đã đến phòng Mộ công tử lý luận, sau đó Mộ Đường đẩy Mộ công tử một cái, vì Mộ công tử không đứng vững nên ngài ấy ngã về phía cái bàn, đầu bị đập chảy máu."
Gỗ Đầu thấy mặt Vương gia nhà mình xanh lét, trong lòng anh thầm than một câu: [Mộ công tử thật đúng là tai bay vạ gió mà.]
"Em ấy có sao không?" Trong mắt Bách Lý Tiêu Minh là một mảnh sương lạnh, kí hàn quanh quẩn bên người, làm kẻ khác cảm giác như mình đang đứng giữa trời đông.
Gỗ Đầu: "Cũng không đáng lo ngại."
Bách Lý Tiêu Minh "Ừ" một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Nếu thật sự xảy ra chuyện, Mộc Nguyệt với Nhạc Nguyệt sẽ không ngồi chờ chết.
Chỉ là, chuyện em ấy bị thương cũng đâu có nhỏ.
"Kêu Mộc Nguyệt Nhạc Nguyệt khôn ngoan lên chút, bổn vương muốn đi thăm Vương phi."
Gỗ Đầu hơi sửng sốt, anh đối diện thâm ý trong mắt Bách Lý Tiêu Minh, lập tức hiểu ra.
"Dạ, thuộc hạ đi ngay."
......
Hôm sau, bên Mộ phủ đang thành người tối cổ không biết chuyện gì thì bên ngoài đột nhiên nổi lên lời đồn.
Thứ nhất là Mộ phủ lại nuôi ra một Vương phi được sắc phong, mọi người sôi nổi cảm thán Mộ phủ ăn phải vận cứt chó gì mà hên vậy ; thứ hai là Vương phi đó bị người nhà xa lánh, còn bị đập trúng đầu.
Thời điểm Mộ Dương Trác biết tin, sắc mặt ông ta thập phần khó coi, ông ta gọi quản gia triệu tập hết mấy nha hoàn bà tử sai vặt v.v... đã chứng kiến chuyện hôm qua lại, chất vấn xem là cái miệng của kẻ nào lanh đến thế.
Chỉ là Mộ phủ nhiều người như vậy, một khi họ lắm mồm lên thì không biết đã nói qua bao nhiêu"bí mật" trong phủ.
Không ai thừa nhận, Mộ Dương Trác tức giận đến nổi trận lôi đình.
Đang muốn trách phạt mọi người hết sức, ông ta lại tên gác cổng chạy vội đến báo, hắn nói là Minh Vương tới rồi.
Mộ Dương Trác cả kinh, Bách Lý Tiêu Minh vì ai mà đến, không cần não cũng biết.
Người mồm miệng bép xép còn chưa tìm được, nay lại phải nghênh đón một vị tôn đại Phật.
"Nếu không ai thừa nhận thì các ngươi cùng nhau chịu phạt đi! Quản gia nhớ kỹ, tất cả người ở đây trừ hai tháng tiền tiêu!" Nói xong, Mộ Dương Trác phất tay áo đi nghênh đón Bách Lý Tiêu Minh.
Trên đường đi, Mộ Dương Trác đã sửa sang lại cảm xúc cho đúng mực.
Vừa tới cửa, hắn nở nụ cười tươi, "Cung nghênh Vương gia, không biết Vương gia đại giá quang lâm đến đây vì chuyện gì."
Trong lòng Bách Lý Tiêu Minh cảm thấy hơi buồn cười, Mộ Dương Trác đây là chuẩn bị giả ngu giả ngơ nữa rồi.
Hắn trừng khuôn mặt lạnh lẽo ra, "Mộ viện trưởng, bổn vương nghe nói Mộ Du bị người ta đẩy ngã đập đầu nên ta cố ý đến xem, dù sao cũng là hôn sự do phụ hoàng chỉ định, bổn vương thân là hôn phu của em ấy, ta cũng nên quan tâm đến Vương phi tương lai của mình mới đúng."
Trán Mộ Dương Trác toát mồ hôi lạnh, tên Minh Vương này đem thánh chỉ ra nói chuyện thế, vậy thì không phải là hắn nói cả họ nhà ta không coi ai ra gì, cũng không để Thánh Thượng để vào mắt đó sao.
Cái nồi bự tổ chảng như vầy, sao mà ông ta đỡ được, vậy thì về sau Mộ gia có thể sẽ biến thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt mọi người mất.
Mộ Dương Trác đành phải căng da đầu nói, "Vương gia nói đùa, huynh đệ đùa giỡn mà thôi, Đường nhi trẻ con vô tri có lỗi, ta đã giáo huấn nó rồi."
Không đợi Bách Lý Tiêu Minh nói chuyện, ông ta lại tiếp tục: "Vương gia tự mình đến thăm Du ca nhi, đây là phúc phận của nó, cũng là phúc phận của Mộ phủ chúng ta, thế này đi, ti chức sai người gọi Du ca nhi đến đây cho ngài."
Bách Lý Tiêu Minh cười lạnh trong lòng, hắn vẫy vẫy tay, "Đập đầu đâu phải chuyện nhỏ đâu, vẫn là bổn vương tự mình đến thăm sẽ tốt hơn."
"Vương gia nói đúng."
Mồ hôi lạnh của Mộ Dương Trác rơi liên tục, giờ ông ta chỉ mong Mộ Du đừng nói lung tung trước mặt Minh Vương.
"Dẫn đường đi."
Trước kia Bách Lý Tiêu Minh cố kỵ thanh danh Mộ Du, nhưng bây giờ bọn họ đã có hôn ước, là chuyện ván đã đóng thuyền, hơn nữa...... hắn cũng sẽ không cưới thêm ai khác, chỉ là...... phụ hoàng của mình vẫn còn đẻ một ít hoàng huynh hoàng đệ nữa......
Bách Lý Tiêu Minh nheo nheo mắt, hiện tại cũng không sao cả, hắn đường đường là một vị Minh Vương, dù chỉ mang danh vương gia thôi, nhưng hắn không bao giờ chịu bị người khác khi dễ.
Xuyên qua hành lang dài, đi vào bên trong một khoảng sân, đây là Vãn Phong Uyển của Mộ Du.
Bách Lý Tiêu Minh biết chỗ này rồi, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ lạ lẫm, làm bộ như mình mới tới đây lần đầu.
"Vương gia, đó là ssan viện củaDu ca nhi." Mộ Dương Trác làm một động tác mời, ông ta nhanh chóng ra hiệu cho gã sai vặt đi gọi chủ nhân dậy.
"Trong viện này có phải là quá hoang vắng rồi không?" Bách Lý Tiêu Minh nhìn bốn phía, mấy sân nhà khác trồng đầy đủ loại hoa cỏ, mà trong viện Mộ Du chỉ có cỏ hoang.
Cả người Mộ Dương Trác cứng đờ, thật ra ông quên báng mất chuyện này.
Ông ta không khỏi giận cá chém thớt lên Quản Nhược An, lúc trước ông ta đã nói qua, quản nó nhiều quá chỉ thành tác dụng ngược thôi, giờ thì hay rồi, mất mặt xấu hổ muốn độn thổ.
"Trước đây có lời đồn hoa yêu lan tràn, nói vậy Vương gia cũng hiểu rõ."
Ý là cả Mộ phủ đều sợ, bọn họ không dám trồng nhiều hoa nữa, xét về mặt tình cảm thì có thể tạm tha thứ cho bọn họ không chăm sóc sân viện Mộ Du.
Mộ Dương Trác thấy thần sắc Bách Lý Tiêu Minh khó lường, ông ta tiếp tục nói: "Sau này ta sẽ sai người trang trí thật đẹp lại thôi."
Bách Lý Tiêu Minh "Ừ" một tiếng, đột nhiên hắn sửa lời: "Vẫn nên nghe ý kiến của Du Nhi cái đã."
Mộ Du vừa bước ra đón tiếp: "......"
Du Nhi...... Bọn họ thân thiết như vậy từ lúc nào nhỉ.
Y mặt không đổi sắc chắp tay hành lễ, "Tham kiến Minh Vương."
Bách Lý Tiêu Minh chuyển tầm mắt lên trán của y, miệng vết thương không thâm, tuy hơi rướm máu, nhưng cũng chưa tới mước phải bó một cục to đùng.
Hắn gật gật đầu, tiến lên đỡ lấy y "Nếu không thoải mái thì em nằm xuống đi."
Mộ Du đối diện đôi mắt đầy ẩn ý của hắn, y nháy nháy mắt.
Như này có hơi quá khoa trương không nhỉ?
Bách Lý Tiêu Minh nở cụ cười, không khoa trương như thế thì sao bổn vương phải đến đây một chuyến chứ?
Mộ Du:......
Quen biết càng lâu, y phát hiện một bụng ý xấu của Bách Lý Tiêu Minh ngày càng nhiều.
Dư quang thoáng nhìn mặt Mộ Dương Trác hết chuyển xanh lại thành trắng, y hơi cong môi, y làm bộ choáng váng mệt mỏi lảo đảo một cái.
Bách Lý Tiêu Minh "lo lắng" bế y lên kiểu công chúa, sau đó quay đầu nói với Mộ Dương Trác: "Hình như y thuật của đại phu mà Mộ viện trưởng mời không tốt lắm nhỉ."
Mộ Dương Trác sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra thành dòng, không đợi ông ta biện minh, Bách Lý Tiêu Minh đã ôm Mộ Du bước vào gian trong rồi.
Ông ta vội vàng theo sau, lại ra hiệu bảo Song Hỉ đứng bên cạnh đi tìm Chu đại phu, hỏi ông ta xem tình huống của Mộ Du là như thế nào.
Mộ Du tuy hơi kinh ngạc vì Bách Lý Tiêu Minh ôm mình, nhưng thoáng nhìn bộ dạng Mộ Dương Trác, trong lòng y lại dâng lên một niềm vui sướng.
Nguyên nhân không phải tại y đâu, vì Chu đại phu là người bên phe Quản Nhược An thôi.
Bách Lý Tiêu Minh bế Mộ Du đặt lên giường, Mộc Nguyệt vội vàng chạy lại giúp y gỡ giày.
Khi hắn bế Mộ Du lên, chỉ cảm thấy người trong lòng ngực nhẹ tựa lông hồng gần như không nặng cân nào, em ấy còn gầy yếu hơn trong tưởng tượng của hắn.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi bốc lửa giận ngụt đầu.
"Mộ viện trưởng, bổn vương cảm thấy ta phạt lục công tử bị quỳ từ có hơi nhẹ đấy nhỉ." Không đợi Mộ Dương Trác mở lời, hắn đã cười nhạo, rồi lại nghiêm khắc nói: "Phụ hoàng thường dạy dỗ bổn vương, ngài ấy muốn huynh hữu đệ cung, nhưng sai là sai, không thể vì tuổi còn nhỏ hơn mà phạt nhẹ hơn, như thế là không công bằng."
Hắn xoay người nhìn về phía Mộ Dương Trác, rõ ràng là hắn đang cười nhưng trong đôi mắt là cả một mảnh băng sương.
"Ngươi cảm thấy đúng không, hả Mộ viện trưởng?"
Mộ Dương Trác không dám thả cái rắm nào, "Vương gia nói rất đúng."
"Vậy đánh hai mươi đại bản đi, phạt nặng nhớ lâu, để cho nó biết thế nào là tôn kính huynh trưởng."
"...... Dạ."
"Một mình bổn vương ở đây là được, Mộ viện trưởng còn phải đi giáo huấn nhi tử, ngươi đi trước đi." Bách Lý Tiêu Minh không chút khách khí hạ lệnh đuổi chủ.
Mộ Dương Trác gật đầu xưng vâng, chân như bôi mỡ lướt nhanh cái vụt ra ngoài.
Mộ Du nghe tiếng bước chân dồn dập xa dần, khóe miệng nhịn không nổi run rẩy một chút, thật đúng là Bách Lý Tiêu Minh không coi y là người ngoài mà.
"Vương gia, mời ngồi." Mộc Nguyệt bưng ghế đặt ngay bên chân Bách Lý Tiêu Minh.
Bách Lý Tiêu Minh phất phất tay, "Các ngươi đi ra ngoài canh cửa."
Mộc Nguyệt Nhạc Nguyệt liếc nhau, lại nhìn thoáng qua Mộ Du, lúc này hai nàng mới hành lễ cáo lui.
Mộ Du ngồi dậy, tựa vào đầu giường, hỏi: "Sao vương gia lại đến đây?"
Sắc mặt Bách Lý Tiêu Minh đen đi hai phần, "Làm sao hả, bổn vương còn không thể đến thăm Vương phi của bổn vương à?"
Mộ Du hạn hán từ luôn rồi, y nhỏ giọng nói thầm: "Hôn ước chỉ là tạm thời......"
Bách Lý Tiêu Minh không nghe rõ, cũng lười so đo với y, hắn nhìn chằm chằm trán Mộ Du, "Đau lắm không?"
Mộ Du sửng sốt, ngẩng đầu là chạm vào đôi mắt không thèm che giấu sự đau lòng kia, y theo bản năng quay mặt đi chỗ khác.
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo đây, tui sẽ chăm chỉ nỗ lực đổi mới mỗi ngày. [che mặt]