Mộ Du nhìn thấy trong mắt Bách Lý Tiêu Minh có dòng chữ to chói lọi—— ' Người kia làm ta ghê tởm ', y không khỏi cong môi cười.
"Ta biết người hại mình là ai."
Bách Lý Tiêu Minh nhướng mày, nói: " Vẫn chưa hoàn toàn là tên ngốc nhỉ."
Mộ Du trợn tròn mắt.
Đến nơi cần xuống ngựa, Mộc Nguyệt đã chờ ở một bên, tiến lên đỡ Mộ Du xuống dưới.
Săn thú tự nhiên là vì náo nhiệt, cho nên nam nữ quyến không cách nhau quá xa, huống chi vốn dĩ đại đa số người ở đây đều có mục đích giống nhau. (( Kiếm bồ cho con mình))
Vị trí song nhi cạnh với nam quyến, đứng ở hàng cuối cùng.
Mộ Du và Bách Lý Tiêu Minh muốn trở lại chỗ của mình thì cần phải vòng qua hàng nữ quyến, nhưng y là người Mộ phủ, không thể không tiến lên chào hỏi.
Bách Lý Tiêu Minh không chút để ý đi theo sau Mộ Du, giống như thật sự chỉ là đi ngang qua.
Quản Nhược An cùng phu nhân còn lại nhìn thấy, vội vàng thỉnh an, "Tham kiến Minh Vương."
Bách Lý Tiêu Minh phất phất tay, ý bảo các ngươi đều đứng dậy đi.
Mộ Du chắp tay bái một cái, "Mẫu thân."
Quản Nhược An vội vàng nâng y lên, cẩn thận đánh giá, thử hỏi: " Sao con lại quay về sớm như vậy? Còn đi cùng Minh Vương nữa chứ?"
Nói nàng đảo mắt nhìn về phía Bách Lý Tiêu Minh, "Làm phiền Vương gia rồi."
Mộ Du cười đến ý vị thâm trường, "Ngựa của ta nửa đường phát điên, vô tình được Vương gia cứu giúp, bằng không ta đã chẳng còn mạng để gặp mẫu thân rồi."
Nụ cười của Quản Nhược An cứng lại.
"Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt." Ả lại hướng Minh Vương bái một lần nữa, tỏ vẻ cảm tạ.
Mộ Du lơ đãng đánh tầm mắt với Bách Lý Tiêu Minh chỉ thấy hắn nhướn mày —— Thật là hảo mẫu thân!
Mộ Du muốn trợn mắt lắm luôn.
Cảnh này trong mắt Lâm phu nhân chính là hai người liếc mắt đưa tình với nhau, tên kia nghĩ Minh Vương là người nào chứ?
Mười sáu tuổi được phong làm Vương gia, hiện giờ mới có hai mươi. Cơ thiếp trong phủ một cái bóng cũng không có, dù nịnh bợ nghĩ mọi cách cũng không thể được Minh Vương yêu thích.
Hắn sao có thể để Mộ Du vào trong mắt chứ!
Lâm phu nhân nghĩ trăm lần cũng không ra, ánh mắt hệt như con dao nhỏ, luôn phóng đến trên người Mộ Du.
Mộ Du quay đầu, bắt gặp tia nhìn của cô ta liền gật đầu lễ phép cười.
Duỗi tay không đánh mặt người cười. Đạo lý này Lâm phu nhân vẫn biết, cô ta bèn kéo khóe miệng lên, ngồi trở lại vị trí.
Bách Lý Tiêu Minh không nên ở lâu, hắn gật gật đầu với Mộ Du rồi quay về chỗ ngồi.
Mộ Du tạm thời bị Quản Nhược An lưu lại bên người, ý đe dọa " Muốn sống tiếp thì ăn nói cẩn thận vào"!
"Mẫu thân, ngươi nói xem, ngựa của ta nổi điên, là nhân vi vẫn ngoài ý muốn đúng không?"
Quản Nhược An miễn cưỡng cười, cảnh cáo nói: "Đứa nhỏ ngốc, nói cái lời gì vậy, Thái Tử tự mình xử lý yến hội, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì!"
Mộ Du cười nhạo trong lòng một tiếng, hiện tại đã biết là do Thái Tử xử lý, thời điểm hạ dược thì ả nào có chừa lại mặt mũi cho người ta!
Bất quá...... Bách Lý Tiêu Minh đúng là mang cùng một mạch với Thái Tử, nếu hắn nháo lớn thì có làm nhân vi khó đi không?
Lâm phu nhân thấy bầu không khí quái dị quanh hai hai người, thầm nghĩ chẳng lẽ "Mẫu từ tử hiếu" là giả vờ?
Hây da, Mộ gia che thật đúng là kín mít, một mẹ kế, có thể đối tốt với nhi tử của tiền phu nhân mới là lạ!
Nếu là nam tử, chỉ sợ tranh đấu ngày càng kịch liệt hơn.
Lâm phu nhân nheo nheo mắt, trong lòng chậm rãi tính toán.
Mộ Du lại cùng Quản Nhược An nói đông nói tây vài câu, hỏi: "Mẫu thân, có cần tìm cho tam ca với đại tỷ một nhà nào tốt tốt không?"
Quản Nhược An tâm sinh cảnh giác, "Ngươi muốn làm cái gì?"
Mộ Du cười cười, "Ta có thể làm cái gì? Người mà hai tay trói gà còn không chặt như ta thì có thể dám làm gì?"
Ý tứ rất rõ ràng nha, các ngươi dám làm, thì ta cũng dám làm!
Quản Nhược An nghiến răng, thấp giọng quát lớn: "Mộ Du, đừng tưởng rằng ngươi leo lên giường Minh Vương là có thể làm xằng làm bậy!"
"Ta đây có nên đem lời này chuyển cáo cho phụ thân không?"
Đừng tưởng rằng ngươi leo lên được vị trí nhất đẳng phu nhân hoàng gia là có thể chết yên!
Quản Nhược An sắc mặt trắng nhợt, thập phần muốn bóp chết Mộ Du!
"Ta biết người hại mình là ai."
Bách Lý Tiêu Minh nhướng mày, nói: " Vẫn chưa hoàn toàn là tên ngốc nhỉ."
Mộ Du trợn tròn mắt.
Đến nơi cần xuống ngựa, Mộc Nguyệt đã chờ ở một bên, tiến lên đỡ Mộ Du xuống dưới.
Săn thú tự nhiên là vì náo nhiệt, cho nên nam nữ quyến không cách nhau quá xa, huống chi vốn dĩ đại đa số người ở đây đều có mục đích giống nhau. (( Kiếm bồ cho con mình))
Vị trí song nhi cạnh với nam quyến, đứng ở hàng cuối cùng.
Mộ Du và Bách Lý Tiêu Minh muốn trở lại chỗ của mình thì cần phải vòng qua hàng nữ quyến, nhưng y là người Mộ phủ, không thể không tiến lên chào hỏi.
Bách Lý Tiêu Minh không chút để ý đi theo sau Mộ Du, giống như thật sự chỉ là đi ngang qua.
Quản Nhược An cùng phu nhân còn lại nhìn thấy, vội vàng thỉnh an, "Tham kiến Minh Vương."
Bách Lý Tiêu Minh phất phất tay, ý bảo các ngươi đều đứng dậy đi.
Mộ Du chắp tay bái một cái, "Mẫu thân."
Quản Nhược An vội vàng nâng y lên, cẩn thận đánh giá, thử hỏi: " Sao con lại quay về sớm như vậy? Còn đi cùng Minh Vương nữa chứ?"
Nói nàng đảo mắt nhìn về phía Bách Lý Tiêu Minh, "Làm phiền Vương gia rồi."
Mộ Du cười đến ý vị thâm trường, "Ngựa của ta nửa đường phát điên, vô tình được Vương gia cứu giúp, bằng không ta đã chẳng còn mạng để gặp mẫu thân rồi."
Nụ cười của Quản Nhược An cứng lại.
"Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt." Ả lại hướng Minh Vương bái một lần nữa, tỏ vẻ cảm tạ.
Mộ Du lơ đãng đánh tầm mắt với Bách Lý Tiêu Minh chỉ thấy hắn nhướn mày —— Thật là hảo mẫu thân!
Mộ Du muốn trợn mắt lắm luôn.
Cảnh này trong mắt Lâm phu nhân chính là hai người liếc mắt đưa tình với nhau, tên kia nghĩ Minh Vương là người nào chứ?
Mười sáu tuổi được phong làm Vương gia, hiện giờ mới có hai mươi. Cơ thiếp trong phủ một cái bóng cũng không có, dù nịnh bợ nghĩ mọi cách cũng không thể được Minh Vương yêu thích.
Hắn sao có thể để Mộ Du vào trong mắt chứ!
Lâm phu nhân nghĩ trăm lần cũng không ra, ánh mắt hệt như con dao nhỏ, luôn phóng đến trên người Mộ Du.
Mộ Du quay đầu, bắt gặp tia nhìn của cô ta liền gật đầu lễ phép cười.
Duỗi tay không đánh mặt người cười. Đạo lý này Lâm phu nhân vẫn biết, cô ta bèn kéo khóe miệng lên, ngồi trở lại vị trí.
Bách Lý Tiêu Minh không nên ở lâu, hắn gật gật đầu với Mộ Du rồi quay về chỗ ngồi.
Mộ Du tạm thời bị Quản Nhược An lưu lại bên người, ý đe dọa " Muốn sống tiếp thì ăn nói cẩn thận vào"!
"Mẫu thân, ngươi nói xem, ngựa của ta nổi điên, là nhân vi vẫn ngoài ý muốn đúng không?"
Quản Nhược An miễn cưỡng cười, cảnh cáo nói: "Đứa nhỏ ngốc, nói cái lời gì vậy, Thái Tử tự mình xử lý yến hội, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì!"
Mộ Du cười nhạo trong lòng một tiếng, hiện tại đã biết là do Thái Tử xử lý, thời điểm hạ dược thì ả nào có chừa lại mặt mũi cho người ta!
Bất quá...... Bách Lý Tiêu Minh đúng là mang cùng một mạch với Thái Tử, nếu hắn nháo lớn thì có làm nhân vi khó đi không?
Lâm phu nhân thấy bầu không khí quái dị quanh hai hai người, thầm nghĩ chẳng lẽ "Mẫu từ tử hiếu" là giả vờ?
Hây da, Mộ gia che thật đúng là kín mít, một mẹ kế, có thể đối tốt với nhi tử của tiền phu nhân mới là lạ!
Nếu là nam tử, chỉ sợ tranh đấu ngày càng kịch liệt hơn.
Lâm phu nhân nheo nheo mắt, trong lòng chậm rãi tính toán.
Mộ Du lại cùng Quản Nhược An nói đông nói tây vài câu, hỏi: "Mẫu thân, có cần tìm cho tam ca với đại tỷ một nhà nào tốt tốt không?"
Quản Nhược An tâm sinh cảnh giác, "Ngươi muốn làm cái gì?"
Mộ Du cười cười, "Ta có thể làm cái gì? Người mà hai tay trói gà còn không chặt như ta thì có thể dám làm gì?"
Ý tứ rất rõ ràng nha, các ngươi dám làm, thì ta cũng dám làm!
Quản Nhược An nghiến răng, thấp giọng quát lớn: "Mộ Du, đừng tưởng rằng ngươi leo lên giường Minh Vương là có thể làm xằng làm bậy!"
"Ta đây có nên đem lời này chuyển cáo cho phụ thân không?"
Đừng tưởng rằng ngươi leo lên được vị trí nhất đẳng phu nhân hoàng gia là có thể chết yên!
Quản Nhược An sắc mặt trắng nhợt, thập phần muốn bóp chết Mộ Du!