Bởi vì chuyện hoa yêu bị đồn đãi, những người vây quanh Mộ phủ đều duỗi dài cổ, muốn xem xem đến tột cùng hoa yêu đó là ai.
Mộ Du khi hồi phủ nhìn thấy, tâm tình cự kỳ tốt.
Hệ thống:" Nếu là gia đình bình thường thì bọn họ đã cột lại đem bêu đầu thị chúng rồi."
Mộ Du:" Ta cũng hi vọng như vậy."
Hệ thống thở dài một hơi, cái hi vọng này có điểm khó.
Trở về Vãn Phong Uyển, Mộ Du cũng không quản Song Hỉ đã đi nơi nào, giơ tay đẩy cửa ra, vào nhà liền nhìn thấy Mộc Châu đang bị dọa cho kinh hách, Mộ Du híp híp mắt.
Mộ Du:" Hệ thống, đồ là do cô ta giấu đúng không?"
Hệ thống:" Ngươi đoán xem."
Mộ Du muốn đem hệ thống kéo ra tới đánh một trận, bỗng dưng lại khẽ cười một tiếng, nói:" Ta đoán không phải là cô ta giấu!"
Hệ thống:"Sao ngươi biết?"
Mộ Du không giải thích cho nó mà xoay đến người đối diện giảng đạo: "Mộc Châu, thừa lúc ta không ở đây, ngươi muốn làm cái gì?"
Mộc Châu gắt gao nắm ngón tay thật chặt, nàng mất tự nhiên cười, hành lễ nói: "Hồi bẩm thiếu gia, nô tỳ thấy trong phòng có chút lộn xộn nên mới vào dọn dẹp."
Mộ Du "Nga" một tiếng, ánh mắt quét đi tứ phía.
Mộc Châu ra vẻ trấn định, "Thiếu gia, nếu không có việc gì thì Mộc Châu cáo lui trước."
Nói xong liền chuẩn bị đi, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Khi đến cửa, đột nhiên nghe người phía sau nói: "Chậm đã ——"
Mộc Châu sắc mặt trắng bệch, nàng cứng đờ thân mình, không dám xoay người.
Mộ Du nói một tiếng đi một bước, đi đến phía cô ta, làm ả sợ đến mức chân cũng run lẩy bẩy.
Hệ thống:" Ngươi cũng quá xấu xa rồi."
Mộ Du:"Ả vào phòng ta làm cái gì?"
Hệ thống:" Cô ta lấy đi mấy món đồ có giá trị của ngươi."
Mộ Du nhíu nhíu mày, y đánh giá đồ vật trong phòng một lượt—— bỗng chốc y mở to hai mắt nhìn, trầm giọng nói: "Đem nó ra đây!"
Mộc Châu thân mình run lên, đoán rằng Mộ Du không dám soát người, ả xoay lại, khẩn trương nói: "Thiếu gia đang nói cái gì, nô tỳ nghe không hiểu."
Mộ Du sắc mặt lạnh lẽo, "Ta không muốn nói lại lần thứ hai!"
Bọt Nước theo bản năng lui về phía sau một bước, ánh mắt kinh ngạc, mang theo vài phần sợ hãi.
Mộ Du như vậy, vẫn là lần đầu tiên nàng thấy.
Cả người giống như là bước vào trong hàn đàm. Nhìn băng đã kết lại vô cùng an toàn, nhưng chỉ cần bước thêm một bước, chính là vực sâu vạn trượng, là con đường chết.
Ánh mắt của hắn giống như nhũ băng, lướt đi trên da thịt làm người ta lạnh đến phát khiếp.
Mộ Du cao giọng nói: "Người đâu!"
Song Hỉ vừa từ viện môn tiến vào, thấy chủ tử kêu người, lại không có ai phản ứng, hắn nhíu mi đi đến.
Bọt Nước và các nha hoàn, gã sai vặt khác vừa thấy Song Hỉ liền nhìn nhau, bước nhanh đến cửa chính viện.
"Xin hỏi thiếu gia có gì phân phó."
Song Hỉ đi theo tiến lên, "Du thiếu gia."
Mộ Du gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Bọt Nước, "Ngươi, đến đây lục soát người cô ta."
Mộc Châu và Bọt Nước liếc nhau, hai người ngầm hiểu mà gật đầu một cái.
Song Hỉ nhíu mày càng chặt, lão gia mới vừa nói rằng hắn phải trông kỹ người trong viện của thiếu gia, chớ có rắp tâm hại người khác.
Mộc Châu nhìn thẳng Mộ Du, "Thiếu gia, xin hỏi Mộc Châu đã làm chuyện gì mà lại phải soát người của ta?". Truyện Cung Đấu
Mộ Du cười lạnh một tiếng, không giải thích, ngược lại chỉ vào Bọt Nước nói: "Nếu ngươi lục soát không ra di vật của mẫu thân ta, ta sẽ trị các ngươi tội không trông lo đồ trong viện chủ tử, mỗi người đều bị lôi ra ngoài đánh hai mươi đại bản!"
Có nha hoàn nhát gan vội vàng quỳ xuống đất.
"Thiếu gia tha mạng!"
Ngay sau đó nguyên một đám nô tỳ đều quỳ hết, chỉ còn lại Bọt Nước, Mộc Châu và Song Hỉ!
Mộc Châu sắc mặt trắng bệch, không rõ tại sao lúc trước Mộ Du không hề hay biết, tại sao bây giờ lại phát hiện chứ!
Bọt Nước cắn cắn môi, run rẩy đưa tay đến gần, đôi mắt như viết "Thực xin lỗi".
Song Hỉ lúc này đã nhìn ra vấn đề, trợ giúp Mộ Du mà lạnh lùng quát: "Bọt Nước, ngươi còn ở đó lề mề cái gì? Chẳng lẽ phải đợi nháo đến trước mặt lão gia mới chịu sao!"
Trong lòng Bọt Nước hung ác, cánh tay dừng lại ở một nơi trên người Mộc Châu.
Mộ Du khi hồi phủ nhìn thấy, tâm tình cự kỳ tốt.
Hệ thống:" Nếu là gia đình bình thường thì bọn họ đã cột lại đem bêu đầu thị chúng rồi."
Mộ Du:" Ta cũng hi vọng như vậy."
Hệ thống thở dài một hơi, cái hi vọng này có điểm khó.
Trở về Vãn Phong Uyển, Mộ Du cũng không quản Song Hỉ đã đi nơi nào, giơ tay đẩy cửa ra, vào nhà liền nhìn thấy Mộc Châu đang bị dọa cho kinh hách, Mộ Du híp híp mắt.
Mộ Du:" Hệ thống, đồ là do cô ta giấu đúng không?"
Hệ thống:" Ngươi đoán xem."
Mộ Du muốn đem hệ thống kéo ra tới đánh một trận, bỗng dưng lại khẽ cười một tiếng, nói:" Ta đoán không phải là cô ta giấu!"
Hệ thống:"Sao ngươi biết?"
Mộ Du không giải thích cho nó mà xoay đến người đối diện giảng đạo: "Mộc Châu, thừa lúc ta không ở đây, ngươi muốn làm cái gì?"
Mộc Châu gắt gao nắm ngón tay thật chặt, nàng mất tự nhiên cười, hành lễ nói: "Hồi bẩm thiếu gia, nô tỳ thấy trong phòng có chút lộn xộn nên mới vào dọn dẹp."
Mộ Du "Nga" một tiếng, ánh mắt quét đi tứ phía.
Mộc Châu ra vẻ trấn định, "Thiếu gia, nếu không có việc gì thì Mộc Châu cáo lui trước."
Nói xong liền chuẩn bị đi, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Khi đến cửa, đột nhiên nghe người phía sau nói: "Chậm đã ——"
Mộc Châu sắc mặt trắng bệch, nàng cứng đờ thân mình, không dám xoay người.
Mộ Du nói một tiếng đi một bước, đi đến phía cô ta, làm ả sợ đến mức chân cũng run lẩy bẩy.
Hệ thống:" Ngươi cũng quá xấu xa rồi."
Mộ Du:"Ả vào phòng ta làm cái gì?"
Hệ thống:" Cô ta lấy đi mấy món đồ có giá trị của ngươi."
Mộ Du nhíu nhíu mày, y đánh giá đồ vật trong phòng một lượt—— bỗng chốc y mở to hai mắt nhìn, trầm giọng nói: "Đem nó ra đây!"
Mộc Châu thân mình run lên, đoán rằng Mộ Du không dám soát người, ả xoay lại, khẩn trương nói: "Thiếu gia đang nói cái gì, nô tỳ nghe không hiểu."
Mộ Du sắc mặt lạnh lẽo, "Ta không muốn nói lại lần thứ hai!"
Bọt Nước theo bản năng lui về phía sau một bước, ánh mắt kinh ngạc, mang theo vài phần sợ hãi.
Mộ Du như vậy, vẫn là lần đầu tiên nàng thấy.
Cả người giống như là bước vào trong hàn đàm. Nhìn băng đã kết lại vô cùng an toàn, nhưng chỉ cần bước thêm một bước, chính là vực sâu vạn trượng, là con đường chết.
Ánh mắt của hắn giống như nhũ băng, lướt đi trên da thịt làm người ta lạnh đến phát khiếp.
Mộ Du cao giọng nói: "Người đâu!"
Song Hỉ vừa từ viện môn tiến vào, thấy chủ tử kêu người, lại không có ai phản ứng, hắn nhíu mi đi đến.
Bọt Nước và các nha hoàn, gã sai vặt khác vừa thấy Song Hỉ liền nhìn nhau, bước nhanh đến cửa chính viện.
"Xin hỏi thiếu gia có gì phân phó."
Song Hỉ đi theo tiến lên, "Du thiếu gia."
Mộ Du gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Bọt Nước, "Ngươi, đến đây lục soát người cô ta."
Mộc Châu và Bọt Nước liếc nhau, hai người ngầm hiểu mà gật đầu một cái.
Song Hỉ nhíu mày càng chặt, lão gia mới vừa nói rằng hắn phải trông kỹ người trong viện của thiếu gia, chớ có rắp tâm hại người khác.
Mộc Châu nhìn thẳng Mộ Du, "Thiếu gia, xin hỏi Mộc Châu đã làm chuyện gì mà lại phải soát người của ta?". Truyện Cung Đấu
Mộ Du cười lạnh một tiếng, không giải thích, ngược lại chỉ vào Bọt Nước nói: "Nếu ngươi lục soát không ra di vật của mẫu thân ta, ta sẽ trị các ngươi tội không trông lo đồ trong viện chủ tử, mỗi người đều bị lôi ra ngoài đánh hai mươi đại bản!"
Có nha hoàn nhát gan vội vàng quỳ xuống đất.
"Thiếu gia tha mạng!"
Ngay sau đó nguyên một đám nô tỳ đều quỳ hết, chỉ còn lại Bọt Nước, Mộc Châu và Song Hỉ!
Mộc Châu sắc mặt trắng bệch, không rõ tại sao lúc trước Mộ Du không hề hay biết, tại sao bây giờ lại phát hiện chứ!
Bọt Nước cắn cắn môi, run rẩy đưa tay đến gần, đôi mắt như viết "Thực xin lỗi".
Song Hỉ lúc này đã nhìn ra vấn đề, trợ giúp Mộ Du mà lạnh lùng quát: "Bọt Nước, ngươi còn ở đó lề mề cái gì? Chẳng lẽ phải đợi nháo đến trước mặt lão gia mới chịu sao!"
Trong lòng Bọt Nước hung ác, cánh tay dừng lại ở một nơi trên người Mộc Châu.